Nguyễn Tố đi ra ngoài, vừa hay trên đường gặp được Đậu Tương từ xe đưa đón của trường bước xuống.
Đậu Tương người mặc đồng phục, lưng đeo túi xách. Thấy Nguyễn Tố đi ra
ngoài vẻ mặt còn có chút buồn bực, nó tiến đến trước mặt Nguyễn Tố, ngửa đầu quan sát cẩn thận, cuối cùng đưa ra kết luận: "Thím, thím đang
không vui."
Không phải nghi hoặc, mà là khẳng định.
Trẻ nhỏ dường như đều có được khả năng này, chúng so với người trưởng thành đặc biệt mẫn cảm.
Nguyễn Tố không biết phải trả lời thằng bé thế nào. Mặc cho ai vô duyên vô cớ
bị mắng một hồi như vậy, tâm tình đều không thể tốt được. Cô không muốn
xảy ra xung đột chính diện với mẹ Quý, vì thế cô rời đi. Cô không muốn
nói dối Đậu Tương, nhưng cũng không muốn kể chuyện đã xảy ra hôm nay cho một đứa trẻ nghe.
"Có một chút." Nguyễn Tố trả lời.
Đậu Tương thở dài một hơi: "Con đều nhìn ra rồi."
Nguyễn Tố miễn cưỡng mỉm cười: "Con quan sát rất cẩn thận."
"Bỏ đi, dù sao bài tập cũng làm xong rồi." Đậu Tương kéo quai đeo cặp sách: "Thím, con ở bên cạnh thím. Thím yên tâm, bất kể thím nói gì con cũng
sẽ không nói ra ngoài đâu."
"Con vẫn nên về nhà đi. Thím ra ngoài đi dạo một lát."
Đậu Tương trừng mắt: "Như vậy sao được! Nếu con để thím ra ngoài đi dạo một mình, chú tỉnh lại sẽ đánh con."
Lại nói, nó dù sao cũng là nam tử hán ở trong nhà. Bình thường thím đối xử
với nó tốt như vậy, nó đối với chuyện này sao có thể làm như nhìn cũng
như thấy.
Nó ngừng một chút, biết thím mình dễ mềm lòng, liền bổ sung thêm một câu: ".. Cái kia, thật ra con muốn ăn KFC."
Nguyễn Tố nghe vậy dở khóc dở cười.
Nguyễn Tố đưa tay nhìn thoáng qua đồng hồ, nói: "Được rồi, thím đưa con đi ăn. Nhưng mà thím vẫn phải nói với bà nội một tiếng, để bà không phải lo
lắng."
Cứ như vậy, Nguyễn Tố dẫn Đậu Tương thẳng hướng tiệm KFC
mà đi. Gần đây cũng có trung tâm mua sắm, từ nhà họ Quý đi bộ đến tiệm
KFC chỉ hơn mười phút. Nguyễn Tố nghĩ một hồi, vẫn là gửi cho mẹ Quý một tin nhắn, nói là gặp được Đậu Tương nên dẫn nó đi ăn KFC, rất nhanh sẽ
đưa nó trở về.
Khi họ đã đến tiệm KFC, tin nhắn đã gửi đi được
hơn mười phút. Lúc này Nguyễn Tố mới nhận lại được tin nhắn của mẹ Quý,
chỉ có một từ "Được."
Nguyễn tố lúc này mới thở dài nhẹ nhõm một hơi. Lúc xếp hàng gọi món, suy nghĩ của cô cũng trôi đi rất xa.
Quả nhiên chuyện ngày hôm nay đâu đâu cũng lộ ra sự cổ quái.
Cô cảm thấy lời nói và biểu hiện của mẹ Quý đều rất kỳ quái, cũng rất khác thường. Ngược lại, nếu như mẹ Quý là đang trong cơn thịnh nộ, nếu như
mẹ Quý cảm thấy cô có tâm tư khác, vậy thì bà sẽ đồng ý để cô thân cận
với Đậu Tương sao? Sẽ đồng ý để cô dẫn Đậu Tương đi ăn KFC sao? Hiển
nhiên là không thể nào.
Trong này nhất định là có chuyện gì đó.
Ít nhất những lời nói hôm nay của mẹ Quý, không chắc là những lời nói
thật. Vậy tại sao bà lại nói ra những lời như vậy?
Nguyễn Tố bưng khay thức ăn cùng Đậu Tương ngồi ở góc tường dựa vào cửa sổ. Tiệm KFC
dường như chỉ có đêm khuya mới không có nhiều người, giờ này có thể tìm
được một chỗ ngồi là rất khó.
Đậu Tương hưng phấn vô cùng.
Đối với một đứa trẻ mà nói, ăn KFC là một chuyện đáng để vui mừng. Ít nhất vui vẻ hơn so với ăn cơm.
Đậu Tương cơ hồ đã quên mất ý định ban đầu của bản thân khi muốn ở bên cạnh Nguyễn Tố.
Nó không lo lắng hỏi cô vì sao không vui. Sau khi ăn mấy miếng khoai tây
chiên, liền bắt đầu cùng Nguyễn Tố tán chuyện thú vị xảy ra ở nhà trẻ.
Nói rồi nói rồi, chủ đề liền đến hamburger và cánh gà ở trên tay: "Thím
ơi, thím cũng thích ăn KFC chứ? Lúc thím nhỏ cũng có KFC chứ?"
Nguyễn Tố ngẩn ra, đôi tay còn nắm hamburger, nhìn đậu tương, ánh mắt mềm mại: "Thím còn nhớ lần đầu tiên ăn KFC, là năm thím mười lăm tuổi."
Đậu Tương đã có bước đầu nhận thức về tuổi tác, nó năm nay 5 tuổi rưỡi, thím vậy mà mười lăm tuổi mới ăn KFC.
Nó không khỏi nói: "Cũng quá muộn rồi."
"Muộn cũng có cái tốt của muộn." Nguyễn Tố cười nói: "Bởi vì thím sẽ mãi mãi
nhớ mùi vị của lần đó, còn có cảm giác lúc đó. Không phải cũng rất tốt
sao?"
KFC năm mười lăm tuổi, cô suốt đời cũng khó quên, sẽ luôn nhớ mãi.
Lúc đó cô tuổi còn nhỏ nhưng cũng biết nếu không có người chú trước mắt này giúp đỡ cô thì tương lai của cô.. Không, liền không có tương lai gì để
nói nữa, cả người cô rét run, ý thức cô hỗn độn. Chú để trợ lý của mình
mua đồ ăn cho cô. Cô đến giờ vẫn nhớ rõ cảm giác ấm nóng của chiếc
hanburger kia khi cô cầm trong tay.
Người chú đó chính là ba Quý đã qua đời.
Trong khi Nguyễn Tố và Đậu Tương ăn hamburger ở KFC thì nhà họ Quý cũng không bình tĩnh như vậy. Mẹ Quý sắp xếp lại tâm tình, khuôn mặt cứng nhắc từ
trong phòng ngủ chính đi ra. Hồ hộ công nghe động tĩnh vội vàng đi lên
đón: "Tôi thấy sắc trời không còn sớm nữa, Đậu Tương vẫn chưa về, bà có
cần gọi điện thoại cho nhà trẻ hỏi xem có phải là tắc đường không."
Mẹ Quý nghe đến tên cháu trai, thần tình dịu lại: "Tôi để hàng xóm trước đây đón Đậu Tương rồi, muộn một chút Đậu Tương sẽ về."
Hồ hộ công nghe lời này cũng không nghi ngờ, cô ta biết, mặc dù nhà họ Quý đã chuyển nhà rồi nhưng vẫn giữ liên lạc thường xuyên với hàng xóm
trước đây. Ông Vương kia ban ngày còn qua đây chăm sóc cho Quý Minh
Sùng. Hai nhà thuộc về quan hệ qua lại hỗ trợ lẫn nhau, triệt để câu nói bà con xa không bằng láng giềng gần.
"Vậy.. có muốn ăn cơm không?" Hồ hộ công vẫn đang mặc tạp dề: "Còn xào thêm một món rau nữa là xong rồi."
Mẹ Quý lại vẻ mặt đau đầu ngồi ở trên sô pha, thở ngắn than dài: "Nào có
nuốt nổi cơm nữa, Tiểu Hồ, hôm nay để cô xem trò cười rồi. Hay là thế
này, tôi cho cô nghỉ một ngày phép, đợi tôi đem cái cục diện rối rắm này xử lý xong rồi cô lại tới."
Hồ hộ công trong lòng vui vẻ, không nghĩ tới chính mình chia rẽ có thể thành công như vậy.
Cô ta biết, mẹ chồng không có khả năng sẽ hoàn toàn hài lòng về con dâu.
Người ngoài chỉ thoáng châm ngòi một chút, quan hệ mẹ chồng nàng dâu này liền không thể tốt đẹp.
Nghĩ đến món tiền sắp về tay, tâm tình
cô ta cực kỳ phấn khích. Trong chốc lát không khống chế được biểu tình
trên khuôn mặt, thế là cả người liền trở nên mâu thuẫn. Ngoài miệng thì
nói những lời tốt đẹp khuyên nhủ người khác nhưng.. trên mặt lại là vui
mừng ra mặt. Mẹ Quý phảng phất hồn nhiên chưa phát giác.
"Có nhà
nào mà không cãi nhau. Tôi thấy con dâu của bà là một người tốt, nếu
không sao có thể cam tâm tình nguyện chăm sóc con trai của bà, đúng
không? Bà vẫn là đi khuyên cô ấy trở về, cho cô ấy một cái bậc thang,
rốt cuộc gia hòa vạn sự hưng."
Mẹ Quý cười lạnh, hình như hụt
hơi, hô hấp cũng trở nên dồn dập lên: "Nó tốt ở chỗ nào, cam tâm tình
nguyện chỗ nào? Việc xấu trong nhà không nên lộ ra ngoài. Tiểu Hồ, những cái khác tôi không tiện nói với cô, nhưng nó thật sự không phải là
người tốt."
Hồ hộ công lại nói: "Vậy thím không sợ cô ấy đi rồi
sẽ không bao giờquay lại nữa? Cãi gì thĩ cãi, vẫn là không nên cãi đến
tan rã."
Mẹ Quý không để ý lắm xua xua tay: "Yên tâm, nó đi không được, làm gì có chuyện dễ dàng như vậy. Nó nếu mà không ngốc ở cái nhà
này bảy, tám năm thì đừng mơ mà đi được! Tôi dù sao cũng lớn tuổi rồi,
cũng làm việc không nổi nữa rồi, phải để nó ở cái nhà này làm trâu làm
ngựa, đợi cháu trai tôi lớn rồi thì không còn việc của nó nữa."
Hồ hộ công nhìn dáng vẻ không cho lời cô ta nói là đúng của mẹ Quý, trong
lòng nghĩ, đúng là không thể nhìn mặt mà bắt hình dong, mẹ Quý thật là
tàn nhẫn.
Nhưng mà cũng không có quan hệ gì với cô ta, mục đích
của cô ta đã đạt được rồi, phải nhanh chóng gặp người kia để lấy số tiền còn lại. Nội dung cuộc nói chuyện của cô ta và mẹ Quý đều được ghi âm
lại, cái này là để cô ta bàn giao lại kết quả công tác. Dưới sự kiên trì của mẹ Quý, cô ta đơn giản thu dọn đồ đạc, nghỉ phép trước hạn. Lúc cô
ta rời đi, nện bước nhẹ nhàng, trong lòng đều là nghĩ đến số tiền mấy
vạn còn lại kia, cũng không chú ý đến mẹ Quý vẻ mặt đạm nhiên đứng ở bên cửa nhìn bóng lưng cô ta rời đi.
Hồ hộ công phá lệ ngăn cản một
chiếc xe taxi chuẩn bị đi tìm Chương Kiến, ở trong điện thoại bọn họ đã
hẹn xong địa điểm gặp mặt.
Lúc này, một chiếc xe hơi màu đen không chút thu hút, lén lút đi theo sau chiếc xe taxi.
Sau khi Đậu Tương ăn xong hamburger, Nguyễn Tố liền đưa thằng bé về nhà.
Bây giờ trời rất nhanh tối, gió lạnh thấu xương. Dự báo thời tiết còn
nói hôm nay sẽ có tuyết rơi nhẹ, người đi trên đường cũng ít hơn nhiều.
Nguyễn Tố đem Đậu Tương bao bọc lại kín mít. Khi đi ngang qua tiểu khu
cô đã ở trước đây, Nguyễn Tố vô thức dừng lại bước chân. Cô đã nói với
bảo vệ Lưu rồi, đợi khi nào chủ nhân của chiếc xe kia trở lại sẽ liên
lạc với cô.
Lần này chủ nhân chiếc xe kia đi công tác thời gian
hơi dài. Bảo vệ Lưu biết cô muốn xem nhật ký hành trình, lúc đầu còn rất nhiệt tình, bây giờ cũng khuyên cô không nên ôm hy vọng quá lớn. Chung
quy lại bây giờ có rất nhiều nhật ký hành trình sau khi xe tắt máy thì
không tiếp tục ghi hình lại nữa. Ai biết được nhật ký hành trình của
chiếc xe này cũng như vậy hay không.
Nguyễn Tố cũng biết không
nên quá lạc quan, nhưng bây giờ ngoại trừ cái nhật ký hành trình này ra
cũng không còn cách nào khác để thìm ra thêm manh mối. Quan trọng nhất
là, có thể do trải nghiệm từ những năm tháng đầu đời của cô đã tạo cho
cô thói quen đem mọi chuyện nghĩ theo hướng tiêu cực, cũng theo thói
quen nghĩ người khác quá xấu. Cô luôn cảm thấy đèn trong hành lang bị
hỏng là do có người động tay động chân, hơn nữa còn là hướng vào nhà họ
Quý mà làm. Có một nhân tố không xác định như vậy, cô làm sao có thể
buông lỏng, thuyết phục bản thân đó chỉ là chuyện ngoài ý muốn?
Hơn nữa, cô đang hoài nghi chuyện này có liên quan đến Nguyễn Mạn.
Nhà họ Quý trải qua chuyện đó cũng tính là bình tĩnh. Nếu thật sự là có
người làm, thủ đoạn như vậy.. quá dễ dàng làm cô liên tưởng đến Nguyễn
Mạn.
Đương nhiên, trước mắt cũng chỉ là ở giai đoạn hoài nghi, không có bằng chứng xác thật.
Nguyễn Tố dẫn theo Đậu Tương chân trước mới vào cửa, chân sau mẹ Quý đã từ
trong phòng đi ra. Bà mặt không biểu tình nói với Nguyễn Tố: "Con vào
đây, mẹ có lời muốn nói với con."
Nói xong, bà lại nhìn Đậu Tương, âm thanh mềm mại hơn chút: "Con về phòng mình đọc sách, làm bài tập đi."
Đậu Tương tuy rằng có ý kiến, tuy rằng rất muốn nói mình đã làm xong bài
tập rồi, nhưng vẫn là rụt rụt cổ, như con chim cút nhỏ trở về phòng. Lúc đóng cửa còn không quên nháy mắt với Nguyễn Tố, đại khái là chúc cô lên đường bình an.
Nguyễn Tố theo mẹ Quý đi vào phòng ngủ chính.
Mẹ Quý ngồi xuống giường, Nguyễn Tố đứng bên cạnh, hai người đều không nói gì.
Một hồi trầm mặc trôi qua, mẹ Quý chủ động mở miệng, trên mặt bà phá lệ
nhiều hơn một loại biểu tình mệt mỏi, giọng điệu cũng tang thương rất
nhiều: "Con có thể đi, mẹ không phải là lão hồ đồ. Con không mắc nợ nhà
họ Quý, không cần phải ở lại nơi này làm chậm trễ thanh xuân."
Sự việc lần này, mẹ Quý cũng muốn thuận thế mà làm.
Mấy tháng nay chung sống, Nguyễn Tố đã vì cái nhà này mà làm bao nhiêu
việc, bà đều nhìn thấy hết. Ngược lại bà cũng không đến mức bị chút tài
vặt của người ngoài làm mê hoặc cả hai mắt. Nhưng trong lòng bà cũng cho rằng, Nguyễn Tố không mắc nợ nhà họ Quý, cô căn bản không cần phải như
vậy.
"Con không phải là một người mềm yếu, mẹ nghĩ, con có thể
thay thế Nguyễn Mạn đến cái nhà này, hơn phân nửa cũng không phải là vì
ba mẹ con." Mẹ Quý cười: "Mẹ chỉ là vẫn chưa nghĩ thông, con là vì cái
gì, là cái gì có thể khiến cho con cam tâm tình nguyện trông giữ già trẻ một nhà này. Nhưng mà chuyện đó cũng không quan trọng, bất kể con là
xuất phát từ nguyên nhân gì, đều dừng ở đây đi. Con có cuộc sống của
chính mình, không cần phải lãng phí."
Bà những năm này cũng coi
như là đã trải qua bao nhiêu thăng trầm, mưa mưa gió gió. Sắp già rồi,
ngược lại lòng cũng mềm hơn nhiều.
Vốn dĩ bà nên lạnh giọng tàn
khốc đuổi Nguyễn tố đi, nhưng không biết vì sao, khi nhìn đến đôi mắt
sạch sẽ kia, một vài lời lại không thể nói ra được, ngược lại lại nhẹ
nhàng mà khuyên cô rời đi.
Hôm nay lúc mẹ Quý răn dạy cô như vậy, nói những lời khó nghe như vậy, Nguyễn Tố cũng không khóc. Nhưng một
khắc này, hốc mắt cô đỏ rồi.
"Con nợ."
Nguyễn Tố nhẹ giọng nói: "Nếu mẹ còn hứng thú, có thể nghe con kể một đoạn chuyện cũ không? Có lẽ đợi mẹ nghe xong rồi, sẽ biết tại sao con muốn ở lại nơi này."