Khi thấy Tần Thiên Lăng, Lãng Minh lập tức cúi mặt xuống. Anh dắt xe bỏ chạy.
"Cậu ta làm nhiều việc vậy sao?"\_Tần Thiên Lăng đi vào nhà
Từ nhà của Tần Thiên Lăng, Lãng Minh phải trả xe cho cửa hàng. Sau đó, quay lại chung cư thay y phục rồi chạy đến trạm xe buýt đến công ty "Tần Thị".
Lãng Minh gấp gáp chạy vào công ty. Đương nhiên là phải gấp rồi, trễ tận 10 phút rồi.
Lãng Minh chạy lướt qua chiếc xe Tần Thiên Lăng ở sảnh. Thấy Lãng Minh, Tần Thiên Lăng lập tức xuống xe, đuổi theo.
Lãng Minh vội vàng chạy đến thang máy. Khi cánh cửa thang máy gần như đóng lại, nó lại mở ra.
Tần Thiên Lăng bước vào.
"Người lúc sáng là cậu đúng không?"
"À...không phải... anh nhận nhầm người rồi."
Tần Thiên Lăng nghe phát biết ngay. Lãng Minh nói dối. Tần Thiên Lăng chỉ nói là lúc sáng, không có nói thời gian cụ thể. Thế sao, Lãng Minh biết là không phải.
Lãng Minh không đủ tỉnh táo để trả lời câu hỏi của Tần Thiên Lăng một cách khéo léo. Hôm qua, anh chẳng chợp mắt được một tí nào mà.
Vì đi trễ, Lãng Minh chắc chắn bị trách phạt. Lãng Minh phải nghe giáo huấn của Liêu Nhất Vỹ rất lâu.
Cộng thêm việc Lãng Minh và Tần Thiên Lăng đi vào cùng một lúc, Liêu Nhất Vỹ đã không hài lòng với Lãng Minh rồi.
Liêu Nhất Vỹ là tiểu thư của nhà họ Liêu. Quan hệ giữa họ Tần và Liêu rất tốt. Liêu Nhất Vỹ từ lâu đã rất thích Tần Thiên Lăng rồi.
Những nhân viên trước đây mà có liên quan với Tần Thiên Lăng đều bị Liêu Nhất Vỹ tiễn đi.
"Được rồi. Cậu đi hết xử lý hết cái đống giấy trên bàn cậu. Sau đó, dọn hết tất cả các phòng vệ sinh trên tầng này cho tôi."
Cuối cùng buổi giáo huấn cũng kết thúc, Lãng Minh đành phải làm theo lời Liêu Nhất Vỹ.
"Được. Để tôi đi làm."
Lãng Minh lại vào bàn làm việc. Ngồi một lát là anh lại gục xuống bàn.
"Không xong rồi."
Lãng Minh đi vào phòng nghỉ của nhân viên, pha một cốc cà phê mà uống.
Mắt Lãng Minh mở muốn không lên. Anh chăm chú pha cà phê mà không để ý một người ngồi thù lù ở đó.
"Cậu uống bao nhiêu cốc cà phê rồi?"\_Tần Thiên Lăng
"Mới có hai cốc thôi."
"Mà ai hỏi mình vậy?"
Lãng Minh nhìn qua.
"Không phải bất ngờ, tôi biết cậu sẽ đến đây."
"Ờ...Ý anh là anh cố ý đến đây đợi tôi."
"Ừ."
"Làm gì?"
"Cậu cần tiền sao?"
Tần Thiên Lăng hỏi vào vấn đề nhạy cảm.
"Tôi không có phận sự phải trả lời câu hỏi của anh."
Lãng Minh mở cửa, bước ra ngoài. Tần Thiên Lăng cũng không biết phải làm sao, anh cũng trở lại phòng làm việc.
Lãng Minh trở lại văn phòng. Đống giấy biến mất. Tần Thiên Lăng đã cho người dọn dẹp.
Liêu Nhất Vỹ chỉ đợi Lãng Minh trở lại. Chị ta mắng Lãng Minh thêm một hiệp nữa. Sau đó, chị ta bắt Lãng Minh đi dọn nhà vệ sinh.
"Cậu phải dọn sạch sẽ trước bữa trưa. Nếu không xong, lương của cậu không chắc còn nguyên vẹn."
"Vâng. Tôi đi ngay."
Mấy công việc lau dọn, Lãng Minh đã làm quen rồi. Nhưng chỉ có điều là dọn dẹp ở nhà vệ sinh.
Lãng Minh vào công ty để làm nhân viên mà giờ trở thành lao công luôn rồi. Anh lau dọn hết chỗ này đến chỗ khác. Và cuối cũng cũng xong.
Người anh ướt đẫm mồ hôi, tay chân rã rời cả. Gần đó có một cái phòng tắm trông rất được.
Lãng Minh lập tức vào đó mà tắm rửa. Đó là cái phòng đặc biệt, không ai được phép vào đó.
Đó là phòng tắm dành riêng cho Tần Thiên Lăng. Vì Lãng Minh mới vào công ty nên không biết.
Lúc ấy, Tần Thiên Lăng có nhã hứng tắm táp. Anh thay y phục ra.
Tần Thiên Lăng nghe tiếng nước thì lấy làm lạ. Nhìn quần áo để ở ngoài thì Tần Thiên Lăng biết người ở bên trong là ai.
Tần Thiên Lăng mạnh dạn mở cửa. Thân thể của Lãng Minh dưới dòng nước chảy. Tần Thiên Lăng tận hưởng được cảnh "tuyệt sắc cõi trần".
Tần Thiên Lăng biết trước sẽ như thế nhưng miệng bất giác hơi mở trước Lãng Minh.