Dù tiền trong thẻ ngân hàng càng ngày càng ít, sắp thấy cả đáy, cuộc sống
của Phù Gia sẽ như một tên ăn mày, nhưng cô vẫn như cũ mảy may không
hoảng hốt.
Vấn đề không lớn, luống cuống cũng vô dụng.
Nên ăn thì ăn, nên uống thì uống, chất lượng cuộc sống không hề giảm sút.
Còn Lộ Thiệu Quân đã trở nên khát máu, liếm môi một cái, hết sức chờ mong.
Trong khoảng thời gian lên men, đã làm cho phần chờ đợi này thay đổi về
chất, trở nên khiến người thợ săn ngày càng kích động.
Lộ Thiệu Quân run rẩy, xúc động không thể giải thích được, như thể đã nhìn thấy cảnh tượng con mồi bị rơi vào bẫy.
Sau khi ly hôn, hắn chưa bao giờ xuất hiện trước mặt Lý Y Y, không thì sẽ
làm cho Lý Y Y cảm thấy, hắn không có cô thì hắn không sống nổi. Cũng
không phải là không có cô thì không được, mà là không cam tâm. Lộ Thiệu
Quân thấy hồi đó hắn tôn trọng Lý Y Y, cưng chiều cô, khiến cô nghĩ hắn
dễ bắt nạt.
Trong lòng Lộ Thiệu Quân có hơi hối hận khi đã ly hôn, không phải vì luyến tiếc Lý Y Y, mà là không nên dễ dàng thả cô đi như
vậy.
Có điều, hiệu quả cũng không tệ. Hậu ly hôn, Lý Y Y mới biết được, không có hắn, cô chẳng có gì cả.
Bản tính độc chiếm của đàn ông cuối cùng cũng lộ ra.
Theo cốt truyện, Lý Y Y chết, dù Lộ Thiệu Quân có muốn chiếm làm của riêng
cũng vô ích. Đồng thời lúc đó còn có Vệ An Huyên nước chảy đá mòn, dịu
dàng bao dung. Cuối cùng hắn với Vệ An Huyên có cái kết hạnh phúc.
Hiện tại, trong đầu Lộ Thiệu Quân toàn là Lý Y Y, hắn cứ nghĩ đến cảnh Lý Y Y đến trước mặt mình khóc lóc, hối hận. Về phần quan hệ hắn và Vệ An
Huyên, hắn còn chẳng thèm để vào trong đầu.
Nhất là khi thấy Lý Y Y đến quán cà phê tìm người phục vụ trẻ tuổi kia, trên mặt Lộ Thiệu Quân lộ ra vẻ giễu cợt.
Ngày ngày đều uống cà phê, thận của Lý Y Y không tốt, còn dám uống như vậy, xem ra cô muốn lên trời rồi
Hơn nữa Lý Y Y rất thích ôm tên đó, mỗi lần coi những bức ảnh như vậy, trong lòng Lộ Thiệu Quân càng tăng thêm lệ khí.
Hắn không vội, hắn đang đợi…
Chỉ dựa vào chút tiền ấy, cô không dưỡng tiểu bạch kiểm được bao lâu nữa
đâu. Không có tiền, thì sao tên tiểu bạch kiểm đó còn ngoan ngoãn nghe
lời cô nữa, chuyện phản bội chỉ là sớm hay muộn thôi.
Cuối cùng ở thời khắc ví tiền của Phù Gia cạn kiệt, cũng có người tới cửa.
Thông qua mắt mèo, Phù Gia xem người tới là ai, một lão già kiểu tóc Địa
Trung Hải*, cô mở cửa, mặt đầy nghi ngờ: “Hai người là?”
Cô chớp
mắt, nhìn bên cạnh lão già còn có một người đàn ông trẻ tuổi. Dáng người thẳng tắp, kiên cường chính trực, bách tà bất xâm.
Đôi mắt Phù Gia phát sáng, đánh giá hắn từ trên xuống dưới. Tốt lắm, là một mầm giống không tệ…
Ánh mắt Phù Gia lướt trên người hắn. Lông mày đen ngòm của người đàn ông
nhíu chặt lại, nhìn thấy ánh mắt Phù Gia vô cùng sắc bén, đến nỗi bàn
tay hắn còn đưa về bên hông.
Xác thực ánh mắt đối phương khiến người khác hết sức khó chịu…
Nguy hiểm, tựa như gặp được dã thú trong rừng rậm, thèm thuồng nhỏ dãi đầy nguy hiểm.
Hắn cảm nhận được sự nguy hiểm trên một người phụ nữ.
Cơ bắp toàn thân căng chặt, mày kiếm nhíu lại. Hắn tự hỏi, liệu có phải trong phòng chứa thứ gì đó nguy hiểm.
Lão già tóc Địa Trung Hải lịch sự hỏi: “Là Hấp Hấp Hấp Noãn Lô (cái bếp ấm áp vô cùng hấp dẫn) phải không?”
Phù Gia:…
Người đàn ông:…
Phù Gia phản ứng lại, đây là cái tên của cô ghi trên bưu phẩm. Có cái khi
nghe thấy lão già này nói ra từng câu từng chữ, thật sự rất có cảm giác
bị trừng phạt giữa công chúng.
Phù Gia gật đầu: “Là tôi.”
Lão già tóc Địa Trung Hải không nhịn được mà giơ tay vuốt quả đầu thưa thớt vài cọng tóc, vẻ mặt có chút kích động, nhưng hắn kiềm chế xuống, nhẹ
giọng hỏi: “Xin chào, chúng ta có thể vào trong nói chuyện không?”
Phù Gia lắc đầu: “Không được a, tôi là cô nàng độc thân, trong nhà chỉ có
một mình. Tôi không thể cho người lạ vào được, mấy người là ai?”