Lâm Đại Hải sau khi về nhà, càng nghĩ càng thấy sợ.
Trên
đường về, ông đã tìm hiểu lại một lần nữa về cậu hai nhà họ Vương là
Vương Tinh, những tin đồn về hắn, tất cả đều là bại hoại đều là cặn bã,
không có cái nào tốt đẹp cả.
Sắc mặt Lâm Di Giai cũng không được tốt cho lắm, đắc tội với Vương Tinh, tức là tự tìm đến chỗ chết rồi.
Cô còn sợ việc Lục Trần đánh Vương Tinh cũng sẽ liên lụy tới gia đình nhà cô.
“Bố, Di Giai, hai người sao thế, sao trông sắc mặt khó coi vậy? Phải rồi,
không phải Lục Trần đi với hai người sao? Anh ấy đâu rồi ạ?” – Lâm Di
Quân qua đón Kỳ Kỳ nhìn thấy bộ dạng hai người như vậy, ngạc nhiên hỏi.
Trong lòng Lâm Đại Hải có chút hỗn độn, ông do dự không biết có nên nói chuyện này cho con gái biết không.
“Chị ơi, xảy ra chuyện lớn rồi.” – Lâm Di Giai không nghĩ nhiều như thế, cô nói luôn.
“Sao, xảy ra chuyện gì thế?” – Lâm Di Giai hoảng hốt, Vương Tuyết cũng kinh ngạc nhìn Lâm Di Giai.
“Anh rể, anh ấy gây họa rồi!” – Lâm Di Giai sợ hãi nói.
Lâm Di Quân giật mình, Vương Tuyết cau mày hỏi: “Anh rể con làm sao?”
“Anh, anh ấy ngang nhiên trước mặt mọi người tát Vương Tinh hai cái, lần này
anh ấy chết chắc rồi, có khi còn liên lụy đến cả nhà chúng ta ấy!” – Lâm Di Giai mếu máo.
“Vương Tinh là ai?” – Vương Tinh mặc dù là cậu
hai áo gấm lụa là nổi tiếng, nhưng những người có tuổi thường không biết đến hắn, Vương Tuyết cũng không ngoại lệ.
“Là cậu hai nhà họ
Vương ở Du Bắc đó ạ, những người đắc tội với hắn ta, không bị đánh què
chân thì cũng bị đánh què tay, hơn nữa nghe nói trước đây Ngô gia bị hủy hoại cũng là do Ngô gia đắc tôi với Vương Tinh, sau đó bị Vương gia làm cho phá sản, Ngô Thụ Quyền còn bị Vương gia thuê người giết chết cơ.” – Lâm Di Giai đáp.
“Cái gì? Con nói ông chủ bị phá sản Lâm Thụ Quyền nổi tiếng mấy năm trước á? – Vương Tuyết kinh ngạc nói.
“Đúng vậy, lần này cũng tại tôi không tốt, nó giúp tôi kiếm tiền, đáng nhẽ
tôi nên gọi nó về, cũng tại tôi tham lam, muốn nó giúp tôi kiếm thêm
chút tiền nữa.” – Lâm Đại Hải hối hận nói.
Vương Tuyết mặt cắt không còn giọt máu.
Thật lòng mà nói, chuyện sống chết của Lục Trần bà chả buồn quan tâm, cái bà lo là không biết có liên lụy đến Lâm gia nhà họ không.
Nếu Lâm gia bị Vương gia tính sổ, thì hậu quả sẽ khôn lường.
“Cái tên bất tài đấy, đúng là không được tích sự gì, một mình chết là được
rồi, còn liên lụy đến nhà chúng ta. Di Quân, con đừng do dự, thằng đó
gây ra họa, con cứ bỏ quách nó đi, với điều kiện của con, cho dù là có
con gái, vẫn có thể tìm được người tốt hơn nó gấp trăm lần!” – Vương
Tuyết tức giận nói.
Lúc này đây tâm trí Lâm Di Quân cũng rối tung lên.
Trước đây Lục Trần cũng đã đánh cậu cả nhà họ Vương là Vương Văn Học một trận rồi, giờ lại đánh cả cậu hai Vương Tinh.
Có thể hình dung Vương gia phẫn nộ tới cỡ nào.
Nhất định phải đòi lại thể diện chứ.
Cô không để ý đến mẹ cô, lấy điện thoại ra gọi cho Lục Trần.
Đầu bên kia vừa bắt máy, Lâm Di Quân đã hỏi thẳng: “Anh đang ở đâu thế?”
“Anh đang trên đường về.”
“Anh về nhà mẹ em đón em đi, hôm nay em không muốn lái xe.” – Lâm Di Quân nén lòng, lo lắng nói.
“Được, khoảng 10 phút nữa anh tới.”
Lâm Di Quân cúp điện thoại, nghĩ đến lời Lâm Di Giai nói, cô gần như không giữ nổi bình tĩnh.
“Di Quân, con còn gọi nó đến đây làm gì? Con muốn nhà họ Lâm này chết sớm đúng không? – Vương Tuyết tức giận nói.
“Mẹ, con chỉ gọi anh ấy đến đón con thôi mà, không để anh ấy lên nhà đâu.” – Lâm Di Quân thở dài, giọng vương chút buồn.
Đến nước này rồi, không chịu nghĩ cách cứu Lục Trần thì thôi, còn sợ anh đến nhà nữa.
Vào lúc đó, cô đã hiểu tại sao trước đây Lục Trần không thích đến nhà cô rồi.
Bởi vì không những không được tôn trọng, anh còn không có được tình thương
của bố mẹ vợ, một gia đình như vậy, đừng nói là Lục Trần, đến cô còn có
lúc không muốn về đây.
“Sao lại nói thế, sao lại không cho nó lên
nhà? Cho dù nó phạm tội, thì cũng là do bố cơ mà.” – Lâm Đại Hại mặc dù
trong lòng có chút sợ hãi, nhưng vẫn lên tiếng bênh vực Lục Trần.
“Là tại ông á? Là ông đắc tội với Vương Tinh sao?” – Sắc mặt Vương Tuyết
tái đi, nếu thực sự là do chồng bà gây họa, thì nhà họ Lâm xong đời rồi.
“Mẹ, là như thế này, vừa rồi anh rể có giúp bố tìm ra một bức tranh bản gốc
của Đường Bá Hổ tên là Giang Đình Đàm Cổ Đồ, được thiếu gia nhà họ Tả là Tả Thanh Thành mua lại với giá 40 triệu ngay tại chỗ, thế là bỗng dưng
anh rể trở nên nổi tiếng. Một lúc sau, Vương Tinh đến bảo anh rể giúp
hắn giám định đá quý, nói sẽ trả anh rể 20 triệu tiền công, nhưng bị anh rể từ chối, thế là đắc tội với Vương Tinh. Đến lúc tham gia buổi đại
hội cược đá, anh rể không nói gì mà tát Vương Tinh 2 cái, làm bố con con sợ hết hồn, con liền kéo bố chạy về đây.” – Lâm Di Giai một mạch kể hết đầu đuôi câu chuyện.
“Kiếm được 40 triệu lận? Thế tiền đâu?” – Vương Tuyết vừa nghe đến tiền, liền quên hết những chuyện khác.
“Tiền đương nhiên trong thẻ của tôi, trên đường về tiền mới vào tài khoản.” – Lâm Đại Hải nói.
“Đưa thẻ cho tôi.” – Vương Tuyết chìa tay ra trước mặt Lâm Đại Hải.
“Giờ là lúc nào rồi, mà bà còn kì kèo tiền nong vậy?” – Lâm Đại Hải tức giận nói, giờ là lúc nghĩ xem nên đối phó với sự trả thù của Vương gia như
thế nào, không ngờ trong mắt Vương Tuyết chỉ có tiền.
“Ông có đưa không?” – Vương Tuyết lớn tiếng nói.
“Không đưa, một nửa số tiền này là của Lục Trần, muốn tôi đưa cũng phải chờ
trả cho Lục Trần một nửa của nó đã.” – Lâm Đại Hải cứng rắn đáp trả.
“Việc đếch phải đưa nó một nửa, nó làm cho nhà ta sợ hết hồn hết vía, không
cho nó một xu. Hơn nữa, nó có sống sót qua trận này hay không còn chưa
biết được, đưa nó cho lãng phí ra à.” – Vương Tuyết nói như đúng rồi.
“Đủ rồi!” – Lâm Di Quân tức giận thật rồi.
“Bố, em gái, coi như con đã nhìn thấu hai người rồi. Lục Trần giúp hai người kiếm được 40 triệu, mà hai người lại bỏ mặc anh ấy để bỏ chạy, hai
người còn có chút tình người nào không?
Cô phẫn nộ quay sang Vương Tuyết nói: “Còn mẹ nữa, bố đã nói rồi, 40 triệu này có 20 triệu là của
Lục Trần, mẹ một xu cũng không muốn cho anh ấy, nếu như không có Lục
Trần, bố có kiếm nổi ngần ấy tiền không? Sao mẹ không có chút tình người nào vậy? Chẳng nhẽ mẹ quên là, mẹ đối xử với anh ấy như thế, mà lần
trước anh ấy vẫn âm thầm giúp mẹ ký được hợp đồng với tập đoàn Quân
Duyệt ư? Rồi có lần mọi người nói anh ấy, sỉ nhục anh ấy, anh ấy cũng
bảo không có gì, mọi người không nói gì hết, ít nhất thì trước mặt con,
anh ấy cũng chưa bao giờ nói một câu nào không tốt về mọi người.”
Có lẽ vì trong lòng thấy sợ hãi, nên Lâm Di Quân mới bực tức như vậy.
Lâm Đại Hải, Vương Tuyết và cả Lâm Di Giai đều cúi đầu xấu hổ.
Phải, từ trước tới giờ, chưa bao giờ bọn họ giữ thể diện cho Lục Trần, vì bọn họ luôn nghĩ Lục Trần nghèo, là một tên vô dụng, không xứng với Lâm Di
Quân, không xứng làm con rể nhà họ Lâm.
Nhưng đúng là Lục Trần trước giờ chưa bao giờ nói gì, còn âm thầm đứng đằng sau giúp đỡ họ.
“Mẹ, thực ra 40 triệu này, anh rể nói anh ấy không cần đồng nào cả, chỉ là
bố thấy ngại, nên muốn giữ lại cho anh ấy một nửa, sau này anh rể có
việc gì cần đến thì đưa cho anh ấy.” – Lâm Di Giai nhỏ nhẹ nói.
“Hứ, thì đã sao chứ, nó lấy con gái mẹ, cũng coi như là con của mẹ, nó giúp
nhà ta thì cũng là chuyện đương nhiên phải làm rồi còn gì?”
Vương Tuyết chỉ thấy áy náy có vài phút, lại nói giọng xem thường.
Lâm Di Quân tức tới nỗi không biết phải nói gì nữa.
Cô đang chuẩn bị dắt Kỳ Kỳ xuống nhà, thì thấy Lục Trần mở cửa đi vào.