Thấy Lục Trần không để ý
tới bọn họ mà trực tiếp lấy điện thoại ra gọi, hình như là gọi cho Hứa
cục trưởng Hứa Tả Quân, hai viên cảnh sát đột nhiên có chút hồi hộp.
Lẽ nào người này là bạn của Hứa cục trưởng?
Chờ đã, anh ta nói lần trước đã góp năm mươi triệu, OMG, chẳng lẽ người này là đại gia lần trước quyên góp năm mươi triệu cho cục thành phố?
Xong, xong, lần này thật sự có chuyện rồi.
Hai người liếc nhau một cái, vội vàng trở về phân cục.
Lúc này, trong một quán cà phê, Trương Quý ăn mặc bình thường đang ngồi uống cà phê cùng một người đàn ông trung niên.
Người đàn ông trung niên này tên là Chu Binh, là người nhà họ Trương, gã nói
chính Trương Đạo Nhân gọi cho gã, bảo gã mời Trương Quý uống cà phê.
Bình thường Trương Quý rất hay nhận được quà của nhà họ Trương, tuy những
món quà kia đều là do người làm đưa nhưng đó cũng đại biểu tấm lòng của
nhà bọn họ.
Cho nên khi nhà họ Trương có chuyện tìm đến hắn, hắn nhất định sẽ hỗ trợ hết mình.
Vụ đập phá ngày hôm nay khá là nghiêm trọng, không chỉ nhân viên bảo vệ
của siêu thị báo cảnh sát mà còn có không ít người đi đường cũng báo
cảnh sát.
Chuyện nghiêm trọng như vậy mà bảo bọn họ ém xuống, nếu không có quan hệ thì Trương Quý hắn chắc chắn không dám làm.
Dù sao chuyện này cũng rất tồi tệ, đến lúc đó chắc chắn hắn cũng sẽ bị xử phạt.
Nhưng bây giờ hắn không còn sợ gì hết.
Bởi vì hắn tin tưởng sức mạnh của Trương gia, hắn tin Trương gia sẽ ém chuyện xuống.
Vào lúc này, điện thoại của Trương Quý reo lên, hắn cầm lên xem, là người trong cục gọi tới.
"Trương cục, chuyện này có hơi khó xử lý, đối phương ở trước mặt chúng tôi trực tiếp gọi điện cho Hứa cục trưởng." một viên cảnh sát nói.
"Đối phương là người nào? Sao anh ta lại biết Hứa cục trưởng?" Trương Quý nghiêm túc hỏi.
"Không biết là người nào, nhưng nghe cuộc nói chuyện của anh ta với Hứa cục
trưởng thì hình như Hứa cục trưởng hơi sợ anh ta." Viên cảnh sát nói.
"Cái gì? Hứa cục trưởng sợ anh ta?" Không phải chỉ là ông chủ của một siêu
thị nhỏ sao, Trương Quý cảm thấy tên cảnh sát này nhất định điên rồi,
lời như vậy cũng nói ra được.
"Đúng thế, chúng tôi loáng thoáng nghe được giọng nói của Hứa cục trưởng..."
"Được rồi, tôi biết rồi, chuyện này trước hết cứ để như vậy đi, với lại gọi
một người khác đi ghi chép là được." Trương Quý không để tâm nói một câu rồi cúp điện thoại.
"Anh Chu, anh cảm thấy Hứa cục trưởng sẽ sợ một ông chủ siêu thị sao?" cúp điện thoại, Trương Quý cười nói với Chu Bình.
"Làm sao có thể, đừng nói anh ta chỉ là ông chủ của một siêu thị, cho dù anh ta là thiếu gia của tứ đại gia tộc thì cũng không thể làm gì Hứa cục
trưởng được." Chu Binh lắc đầu nói.
"Đúng thế, cho nên tôi cảm
thấy tên cảnh sát này bị điên rồi, hắn gọi cho điện cho tôi ý muốn nhắc
nhở tôi cẩn thận một chút, thảo nào hắn cũng chỉ có thể làm một tên cảnh sát quèn." Trương Quý châm chọc.
"Đúng đúng, cho dù Hứa cục
trưởng có quen biết với tên nhóc kia, nếu nó muốn nhắm vào anh thì cũng
phải suy nghĩ đến sức mạnh của nhà họ Trương đã, hậu phương của Trương
gia chắc chắn có thể khiến cho Hứa Tả Quân lao đao một phen." Chu Binh
tự tin nói.
Đây là sức mạnh mà Trương gia trải qua rất nhiều năm
mới đạt được. Cho dù là Hứa Tả Quân cũng không dám tùy tiện động vào
người của Trương gia.
Trương Quý gật đầu, đây là một trong những nguyên nhân hắn cam nguyện đầu quân cho Trương gia.
Bởi vì cho dù hắn làm chuyện gì quá giới hạn thì Trương gia cũng có thể nghĩ được cách bảo vệ hắn.
Trương Quý trở lại sở cảnh sát, chuẩn bị tìm người hỏi một chút việc của siêu
thị Thịnh Thế, dù sao người ta cũng đã báo cảnh sát, nơi này chắc chắn
phải có hồ sơ ghi chép.
Trương Quý ngồi dựa vào ghế, đang định gọi tên cảnh sát trực khi nãy đến hỏi chuyện thì thấy vài người bên kiểm
tra kỷ luật đi vào.
"Anh Lưu, các anh?" Trương Quý ngẩn ra, không hiểu chuyện gì đang xảy ra.
"Chúng tôi nhận được tố cáo việc cậu tham gia vào một sự kiện trái pháp luật,
mau đi theo chúng tôi!" Người của ban kiểm tra kỷ luật nói, vài tên đặc
công đã đi tới bắt lấy Trương Quý.
Sắc mặt Trương Quý biến đổi, rồi trở nên trắng bệch.
Chỉ cần bị ban kiểm tra kỷ luật bắt, mặc kệ cuối cùng hắn có trái pháp luật hay không thì con đường làm quan của hắn cũng hoàn toàn tan nát, cho dù Trương gia có thể cứu hắn ra thì thành phố cũng sẽ không tin dùng hắn
nữa.
Trương Quý ngồi trong xe, lòng vô cùng nặng nề.
Hắn biết có người đâm sau lưng hắn, hắn rất muốn biết là kẻ nào đâm sau lưng hắn.
"Anh Lưu, nể tình mối quan hệ nhiều năm của chúng ta, anh nói cho tôi biết
đi, là kẻ nào hại tôi?" Trương Quý trơ mắt nhìn kiểm viên Lưu Thế Tài.
Lưu Thế Tài im lặng một chút, rồi nói: "Tạ Vĩ Hào."
"Cái gì? Tạ Vĩ Hào? Anh đùa cái gì thế?" Trương Quý khiếp sợ nói, vốn dĩ hắn và Tạ Vĩ Hào không hề có xung đột lợi ích, hơn nữa hắn cũng đã nịnh bợ
Tạ Vĩ Hào, Tạ Vĩ Hào có lý do gì chơi hắn chứ?
Hơn nữa nếu Tạ Vĩ Hào đá hắn xuống thì ông ta được cái gì?
"Anh Trương, anh nghĩ kỹ lại xem, hôm nay anh có đắc tội nhân vật lớn nào
không, Tạ Vĩ Hào không hề mở cuộc họp, thẳng thừng đưa một đống lớn bằng chứng có liên quan đến anh cho chúng tôi, hơn nữa chúng tôi đều cảm
nhận được sự tức giận của Tạ Vĩ Hào.
Anh biết đó, Tạ Vĩ Hào tức
giận chắc chắn không phải vì anh phạm nhiều tội như thế, mà là anh đã
đắc tội nhân vật lớn nào đó có quan hệ với ông ta." Lưu Thế Tài nói.
Trương Quý nghe thế thì ngã xuống ghế, gương mặt trắng bệch, thì thào nói:
"Anh ta sao lại có quan hệ lớn như vậy, tôi bị Chu Binh hại rồi!"
Rồi đột nhiên hắn hiểu ra, sở dĩ hắn bị đá xuống ngựa đều là do chuyện ngày hôm nay.
Hắn cũng không ngốc, rất nhanh đã đoán được ông chủ siêu thị Thịnh Thế chắc chắn có mối quan hệ không tầm thường với Tạ Vĩ Hào, hôm nay mình không
sai người ngăn cản người của nhà họ Trương đến đập phá siêu thị của anh
ta, anh ta trực tiếp kiện thẳng đến chỗ của Tạ Vĩ Hào, nếu Tạ Vĩ Hào ra
tay thì chắc chắn sẽ có rất nhiều cách để thu thập những việc trái pháp
luật của hắn."
"Anh ta, là ai thế?’ Lưu Thế Tài tò mò nhìn Trương Quý.
Nói thật, lúc Tạ Vĩ Hào tìm bọn họ, bọn họ cũng đã đoán được đại khái, chỉ tò mò không biết người đó là ai.
"Ông chủ của siêu thị Thịnh Thế, Lục Trần." Trương Quý nói, nét mắt hắn đã
tái nhợt. Lúc này hắn hối hận vô cùng, sớm biết Lục Trần có quan hệ với
Tạ Vĩ Hào, cho dù trở mặt với Trương gia thì hắn cũng không dám đắc tội
Lục Trần.
"Lục Trần?" Lưu Thế Tài lắc đầu nói: "Thì ra là thế, anh đắc tội với cậu ta vậy thì anh bị đá xuống cũng chẳng oan."
"Không oan? Ý anh là sao?" Trương Quý không cam lòng hỏi.
"Anh không biết thân phận của Lục Trần?" Lưu Thế Tài có chút bất ngờ hỏi.
"Tôi biết thế éo nào được, mẹ kiếp, tôi mà biết thân phận của cậu ta thì tôi còn dám đắc tội cậu ta sao?" Trương Quý rất buồn bực, cái loại chết mà
không biết vì sao mà chết này thật sự quá bực bội.
"Được rồi, nể tình chúng ta từng là bạn học, tôi nói cho cậu biết!"
Lưu Thế Tài nhỏ giọng nói bên tai Trương Quý: "Cậu ta chính là người cả Du
Châu này đang tìm kiếm, Lục Trần là ông chủ ẩn danh của Kỹ thuật Di Kỳ,
cho nên tôi mới nói anh đâu có bị oan."
"Cái gì? Cậu ta chính là..."
Trương Quý nghe xong mở to mắt, cho dù hắn biết mình xong rồi, nhưng lúc này trong lòng hắn cũng vô cùng trấn động.
Lục Trần thế mà lại là ông chủ ẩn danh của Kỹ thuật Di Kỳ.