Ông Bố Siêu Phàm

Chương 115: Diệt cướp


trướctiếp

Đi ra đến ngoài cửa ngân hàng, nhìn thấy chiếc xe 16 chỗ đang đợi sẵn, cả bốn tên cướp đều thể hiện rõ sự căng thẳng lẫn kỳ vọng.

Căng thẳng là do không biết trong xe có cảnh sát tập kích không, cũng không biết tay súng bắn tỉa liệu có không quan tâm sự an toàn của hai người Lục Trần mà đột nhiên ra tay với bọn chúng hay không.

Có điều bọn chúng rõ ràng là nghĩ quá nhiều rồi.

Chỉ riêng với thân phận của Lục Trần thôi Hứa Tả Quân sẽ không thể để xảy ra sơ xuất gì rồi, ông ấy chỉ phái thêm hai chiếc xe luôn bám theo phía sau, sẵn sàng tiếp viện bất cứ lúc nào cho hai người Lục Trần.

Sau khi bọn cướp lên xe, liền lái xe bỏ chạy về hướng ngoại thành.

Trước khi ra khỏi khu vực ngoại thành, chiếc xe 16 chỗ đó vẫn hoàn toàn nằm trong tầm kiểm soát của cảnh sát, nhưng chỉ cần ra khỏi khu vực ngoại thành, do thiết bị camera giao thông không có nên chả mấy mà có thể mất dấu vị trí của chiếc xe.

Đến cả Giang Thành cùng nhóm cảnh sát trên hai chiếc xe bám theo cũng bị chúng cắt đuôi đến không thấy bóng hình đâu.

Tên trọc đầu lái xe 16 chỗ, hắn rẽ trái rẽ phải trên đường núi, cũng không biết là đã rẽ bao lâu rồi mới dừng lại trước một sơn trang.

“Tôi rất khâm phục sự dũng cảm của anh, cũng rất khâm phục sự điềm đạm bình tĩnh của anh, vốn dĩ tôi có thể tha cho anh, nhưng rõ ràng đám cảnh sát các anh sẽ không tha cho chúng tôi, nên tạm thời hai người buộc phải chịu thiệt thòi chút rồi.” Tên trọc đầu nhìn Lục Trần nói, hắn thật sự rất ngưỡng mộ Lục Trần.

Nhưng hắn vẫn muốn nắm được cơ hội rời khỏi Du Châu, mà hôm nay trên cả đoạn đường bỏ trốn, hắn đã phát hiện ra cảnh sát rất quan tâm đến hai người Lục Trần và Trần Tịnh.

Cho nên đây chính là cơ hội để bọn tận dụng.

Lục Trần nhún vai không nói gì.

Trần Tịnh lại có chút không yên lòng, mặc dù cô ấy biết bọn cướp sẽ không dễ dàng gì mà bỏ qua cô và Lục Trần, nhưng lúc biết đối phương thật sự không có ý định thả hai người ra, trong lòng cô ấy vẫn có chút lo lắng và sợ hãi.

Dù sao thì đây cũng là hang ổ của bọn cướp, cô ấy lại là một người con gái rất xinh đẹp, rơi vào tay bọn trộm cướp thì cô ấy cũng không dám chắc liệu sẽ có chuyện gì xảy ra hay không.

Hơn nữa đúng lúc đó tên cướp áp giải cô ấy lại cố ý làm như vô tình đụng chạm vào cơ thể của cô.

Cô biết hắn chắc chắn là cố ý.

Điều này càng khiến cô không an tâm.

“Lưu Tử Tu, mày đừng tưởng tao không dám giết mày, nếu mày dám bước ra khỏi cửa này, tao sẽ khiến mày máu chảy trong vòng năm bước!”

Đúng vào lúc này, bên trong sơn trang một giọng nói đàn ông âm trầm vang lên.

“Hồng Binh, nếu mày dám bắn tao, vậy thì chuyến đến Du Châu lần này sẽ không còn chút ý nghĩa gì nữa rồi.” lại một giọng đàn ông khác vang lên, tiếp theo đó là một người đàn ông trung niên cao khoảng trên dưới 1m7 bước ra.

Đoàng!

Đúng lúc đó, một tiếng súng vang lên, chỉ trông thấy người đàn ông vừa bước ra khỏi sơn trang thét lên một tiếng rồi gục xuống.

Cả bốn tên cướp đều dồn hết sự chú ý lên người đàn ông vừa gục xuống, Lục Trần thấy không có ai để ý đến mình, hai tay anh ấy đột nhiên dùng lực, phựt một cái liền làm đứt dây trói của mình.

Tên cướp canh trừng anh lập tực phản ứng, liền chĩa súng về phía Lục Trần.

Lục Trần tay mắt lanh lẹ, tức khắc khóa tay tên cướp, dùng lực ấn mạnh rồi đoạt ngay súng trong tay tên cướp.

Một tay còn lại của tên cướp định vung nắm đấm vào mặt Lục Trần, Lục Trần né đầu qua một bên, cho tên cướp ăn một cùi trỏ vào mặt.

Rắc tiếng đau đớn, sống mũi của tên cướp đã bị anh ấy làm gãy rồi.

Trong phút chốc tên cướp mất khả năng chống trả, ngồi thụp xuống ôm lấy chiếc mũi gãy.

Màn đánh đấm này xảy ra chỗ ánh đèn lập lòe, đến lúc ba tên cướp còn lại biết chuyện thì tên đó đã hoàn toàn bị phế rồi.

Đoàng đoàng đoàng!

Cả ba tên còn lại đều không do dự mà lập tức bắn Lục Trần.

Lục Trần phản ứng rất nhanh, lúc cả bả tên cướp phản ứng lại, anh ấy đã nhảy lên không trung bắn ba phát súng về phía ba tên cướp.

Tên trọc đầu phản ứng cũng nhanh, hắn lập tức nghiêng mình tránh đạn của Lục Trần, hai tên còn lại thì không may đã ăn hai phát đạn vào ngực liền gục xuống bên vũng máu.

Trần Tịnh thấy thế cũng vội vàng nấp phía sau xe 16 chỗ, sau đó nhanh chóng tự cởi trói cho mình.

Cũng may trước đó bọn cướp không trói toàn thân, nếu không thì đúng là thêm phiền phức rồi.

Lúc này Lục Trần cũng tới nấp sau xe 16 chỗ, anh ấy vừa giúp Trần Tịnh cởi trói, vừa khẩn trương quay lại tìm tên trọc đầu.

Tên trọc đầu đang chạy về hướng cửa sơn trang, Lục Trần thấy vậy liền không do dự mà bóp cò súng

Đoàng!

Tên đầu trọc ngã xuống, mặc dù một phát bắn này của Lục trần bắn vào phía sau lưng của hắn, nhưng lại tránh bắn đúng vào chỗ hiểm, tên đầu trọc mặc dù bị thương nhưng vẫn cố gắng bò được đến phía cửa.

“Bên ngoài có chuyện gì vậy?

Tên đầu trọc bò được vào đến trong cửa liền trông thấy bốn năm người đàn ông đang căng thẳng nhìn chằm chằm hắn.

Bọn chúng lúc nãy đã nghe được tiếng súng bên ngoài, vì không biết tình hình bên ngoài thế nào nên cũng không dám ra xem.

“Mẹ nó, thất thủ rồi, vỗn dĩ là có hai con tin, không ngờ thằng khốn đó lại diễn sâu như vậy, tôi bị nó lừa rồi.” Tên đầu trọc nói.

“Các anh thất bại rồi sao, còn đem cả con tin về đây?” một tên to cao lực lưỡng trong số chúng nhíu mày hỏi.

“Với tình hình lúc đó, chúng tôi bắt buộc phải đưa con tin đi cùng, nếu không tất cả chúng tôi đều sẽ chết.” tên trọc đầu giải thích đơn giản về chuyện ở ngân hàng.

Mấy tên còn lại nghe vậy thì gật đầu, đúng là trong tình hình đó bọn chúng không có lựa chọn nào khác, trừ khi bọn chúng giết con tin, rồi đấu trực tiếp với bên cảnh sát.

“Bọn chúng có mấy người?” Tên to cao hỏi.

“Hai người, một nam một nữ, trước mắt không biết thân thủ của đứa con gái thế nào, nhưng thằng khốn kia thì rất mạnh.” Tên đầu trọc nói.

“Ừ, trước tiên giải quyết hai người đó đã, tôi đoán nơi này của chúng ta sớm bị lộ rồi.” tên lực lưỡng quay lại ra hiệu cho một tên khác nói, tên còn lại gật đầu, bắn một phát súng ra bên ngoài, rồi mới nhanh chóng vọt đến bên mé cửa, nhân cơ hội quan sát tình hình bên ngoài.

Nhưng bên ngoài không có bất cứ động tĩnh nào, hắn quay lại gật đầu ra hiệu với tên lực lưỡng, mấy tên còn lại đều ôm chặt súng từ từ tiến đến phía bên cửa ra vào.

“Không thấy chúng đâu, tôi đoán chúng có lẽ vẫn ở phía sau chiếc xe.” Tên vừa lên thăm dò nhỏ giọng nói.

“A Hổ, cậu ra ngoài dụ chúng xuất hiện, chúng tôi ba người sẽ ở bên trong bắn chúng.” Tên lực lưỡng nói với một tên thanh niên tóc vàng bên cạnh.

Thanh niên tóc vàng gật đầu, nhanh chóng bắn một phát súng ra bên ngoài, thấy không có động tĩnh gì, lập tức lao ra ngoài.

Lúc hắn vừa lao ra ngoài thì cũng bắn hai phát súng về phía chiếc xe.

Ba tên to cao còn lại nhân cơ hội đó cũng xông ra ngoài, không ngừng bắn súng về phía chiếc xe.

Nhưng trong nháy mắt, Lục Trần và Trần Tịnh đột nhiên thò đầu ra từ đằng sau bức tường bên cạnh cửa lớn, nhắm súng bắn bốn tên cướp.

Bốn tên to cao không ngờ hai người Lục Trần lại nấp ngay bên cạnh cửa lớn, đợi bọn chúng phản ứng lại thì tất cả bốn tên đều đã ăn đạn rồi.

“Anh bắn cũng chuẩn lắm.” Trần Tịnh nhìn Lục Trần nói.

“Cô cũng vậy.” Lục Trần cười nhẹ đáp, rồi đi tới tìm điện thoại của mình và Trần Tịnh.

Sau đó anh ném trả Trần Tịnh điện thoại của cô, ý bảo cô hãy gọi người đến thu dọn đi.

Tất cả mấy tên cướp đều trúng đạn hết cả, nhưng Lục Trần cũng không bắn chết, cho nên bọn chúng chỉ mất đi khả năng chiến đấu, chứ không mất mạng.


trướctiếp