Bạch
Nguyệt Minh không hiểu ngôn ngữ của tinh cầu này, kế hoạch dự định sẽ là nửa năm đầu học sơ qua cơ bản của ngôn ngữ ở đây, rồi qua học kỳ sau sẽ vừa học chuyên ngành vừa tiếp tục học tiếng.
Lúc trước cậu cũng rất hứng thú với việc học một ngôn ngữ của tinh cầu khác nên chọn một môn tự chọn theo sở thích của mình, trùng hợp là lúc đó
cậu được học ngôn ngữ của tinh cầu này. Chỉ tiếc là không học sâu lắm,
chỉ biết chữ cái cùng với một số từ đơn giản mà thôi.
Cậu nghĩ Lý Hàn Trạch chắc là biết cậu có biết sơ sơ về tinh cầu này nên mới đưa cậu đến đây.
"Suy nghĩ chu đáo ghê." Bạch Nguyệt Minh tắt điện thoại, quyết định không
liên hệ với Lý Hàn Trạch nữa, dù sao cũng không gọi được, chi bằng đợi
hắn chủ động liên hệ với cậu.
....
Lý Hàn Trạch không tìm một người thầy dạy riêng cho cậu mà là gửi cậu vào
một trường dạy ngôn ngữ, bạn cùng lớp đều là người cùng tinh cầu, có lẽ
hắn sợ một mình Bạch Nguyệt Minh ở đây sẽ cảm thấy cô đơn.
Lý Hàn Trạch đã sắp xếp chu đáo hết tất cả, ngay cả phòng ở cũng hơi giống với nhà của bọn họ.
Buổi tối đầu tiên ở đây, thì Tiểu Trạch được máy bay đưa đến.
Tiểu Trạch có hơi không thích ứng kịp với môi trường mới, lúc vừa đáp xuống
vẫn còn loạng choạng với ăn không được nhiều. Bạch Nguyệt Minh ôm nó,
xoa đầu xoa bụng cho nó, dẫn nó đi đến phòng thú y khám mấy lần thì nó
mới có chuyển biến tốt lên một chút.
Sau khi Tiểu Trạch đã ổn định, ngày nào nó cũng quấn lấy Bạch Nguyệt Minh kêu meo meo, còn dính người hơn trước kia.
Bạch Nguyệt Minh cũng vì nhớ nhà nên thường xuyên ôm ấp nó, "Lúc trước luôn
nói mày giống Lý Hàn Trạch, nếu anh ấy có thể dính người bằng một nửa
mày thôi thì tốt rồi."
"Meo." Tiểu Trạch lấy cái đuôi quấn lên một cánh tay của Bạch Nguyệt Minh, trong cổ họng phát ra mấy tiếng hừ hừ.
Lúc vừa mới đến đây, ngày nào cậu cũng nhớ mong Lý Hàn Trạch, dường như mỗi giây mỗi phút đều là sự dày vò đối với cậu, nhưng qua một thời gian rồi cũng quen.
Hơn hai tháng sau, có một ngày lúc cậu tan học về, thấy trên bàn có một thùng sữa bò. Cậu nhìn thấy bao bì của hộp sữa liền ngây ngẩy cả người, cái này là
bao bì lúc trước cậu với Lý Hàn Trạch cùng nhau chọn!
Lý Hàn Trạch thật sự mở công ty bán sữa bò!
Cậu chạy tới mở cái thùng ra, thấy bên trong một dàn sữa bò được xếp ngăn nắp, phía trên cùng còn có một bao thư.
Cậu mở bao thư ra, bên trong có một tấm thẻ, là tấm xóa bỏ cơn giận mà lúc
hai người cãi nhau đã từng dùng, mặt trước thẻ là ảnh chụp của Bạch
Nguyệt Minh, mặt sau là chữ viết của Lý Hàn Trạch - Đợi anh.
Bạch Nguyệt Minh cầm lấy tấm thẻ đặt lên ngực, phảng phất như có thể cảm nhận được hơi ấm của Lý Hàn Trạch thông qua nó.
"Nói anh ngốc, anh đúng là không thông minh thật." Vành mắt Bạch Nguyệt Minh đỏ hoe, "Đã nói là mỗi tấm chỉ được dùng một lần, chẳng có ai dùng lại
như anh hết!"
"Nhưng mà xem như anh vẫn còn có lương tâm, còn nhớ gửi quà đến cho em." Bạch Nguyệt Minh tự mình ôm thùng sữa về phòng.
Hôm sau lúc đi học, cậu lại không nhịn được bỏ vào cặp hai hộp sữa, mang
theo chúng nó như thế này cậu cảm giác như đang có Lý Hàn Trạch bên
cạnh.
Ngày hôm đó lớp của Bạch Nguyệt Minh đón một bạn học mới, bề ngoài rất thanh tú và sạch sẽ, nhưng nhìn dáng vóc thì có vẻ như là một alpha.
Tất cả thành viên trong lớp đều là omega, đột nhiên có một alpha chen vào
không khỏi làm cho mọi người thấy tò mò. Thầy giáo bảo bạn mới ngồi cạnh Bạch Nguyệt Minh, cậu nhịn không được hỏi y, "Cậu là alpha hả? Sao lại
vào lớp của omega vậy?"
"Mình không phải alpha mà." Có lẽ do thường xuyên bị người ta hỏi có phải
alpha hay không nên người bạn này đã cố ý nói lớn giọng một chút, một số bạn ngồi gần đều nghe thấy.
Mọi người đều dùng ánh mắt tò mò để nhìn hắn, "Không thể nào, sao lại có một omega chả khác gì alpha như vậy!"
"Đúng đó, cậu đang nói xạo chứ gì?"
Nam sinh nhướng mày, "Bộ omega thì không được cao à? Các cậu đừng có áp đặt khuôn mẫu lên người khác."
"Cậu ấy nói không sai, mình cũng có một người bạn là omega, so với bạn này còn cao với lực lưỡng hơn nữa đó."
Thật ra Lâm Thiếu Ngải cũng không có lực lưỡng gì, nhưng để cho có sức
thuyết phục nên Lâm Thiếu Ngải từ trong miệng Bạch Nguyệt Minh liền biến thành một thanh niên vai u thịt bắp.
Nam sinh kia trợn mắt nhìn cậu, "Cậu nói thật sao?"
"Thật đó, mình cho cậu xem ảnh của em ấy nè." Bạch Nguyệt Minh nhìn thoáng
qua giáo viên, "Thôi đợi tan học đi, em ấy là Lâm Thiếu Ngải, không chỉ
rất khỏe rất cao mà còn rất thông minh nữa, nói không chừng còn hơn cả
alpha cơ." Đương nhiên không có bao gồm Lý Hàn Trạch trong đó, đối với
cậu hắn là tốt nhất giỏi nhất trên đời.
Nam sinh khẽ cười một tiếng, thì thầm hỏi cậu, "Cậu "thân" với cậu ta hả?"
"Không phải đâu!" Bạch Nguyệt Minh suy nghĩ về quan hệ giữa cậu với Lâm Thiếu
ngải, "Tụi mình vốn là bạn, sau đó em ấy kết hôn với con trai mình."
"Con trai? Cậu bao nhiêu tuổi?"
"Hai mươi." Bạch Nguyệt Minh liếc đối phương một cái, "Tưởng đâu cậu là
người lạnh lùng cao ngạo, ai ngờ nói nhiều thế! Lát nữa để thầy bắt gặp
thế nào cũng bị mắng cho coi!"
"Câu hỏi cuối cùng, có phải cậu với cậu ta yêu nhau thắm thiết xong lại bị
phân phối cho người mình không thích, cậu không muốn chia tay với người
đó nên cùng nhau chạy qua tinh cầu này trốn phải không?"
Bạch Nguyệt Minh không biết đã chạm phải cái công tắc nào trong người nam
sinh mà y cứ lảm nhảm suốt, vừa muốn phản bác lại thì cậu đã bị thầy gọi lên trả lời câu hỏi. Kết quả trả lời xong thì cậu cũng quên phải phản
bác người ta thế nào, đối phương thì cho rằng y đã đoán đúng, biểu cảm
nháy mắt như tìm thấy được tri kỷ.
"Mình nói cho cậu nghe, mình cũng trốn đi đó, gả cho người mình ghét thì thà
chết còn sướng hơn." Nam sinh luyên thuyên, "Nhưng mà chỉ cần qua mấy
năm là về được rồi, nghe nói có một vị hoàng tử muốn tiến hành cải cách, đòi hủy bỏ chế độ phân phối hôn nhân..."
"Lý Hàn Trạch phải không!" Bạch Nguyệt Minh kích động lớn tiếng nói ra cái
tên xong liền bị giáo viên đuổi ra ngoài phạt đứng, bạn mới vào lớp cũng theo cậu chịu phạt.
"Lúc nãy cậu nói là Lý Hàn Trạch phải không?" Bạch Nguyệt Minh nôn nóng muốn hỏi thêm nhiều điều về chuyện của Lý Hàn Trạch, cậu đã hỏi Lâm Thiếu
Ngải với quản gia rồi nhưng không ai chịu nói với cậu cả.
"Mình tên Chu Thần Phong, hồi nãy cậu không nghe mình giới thiệu à?" Nam sinh hỏi.
"Nghe mà, Chu Thần Phong đúng không." Bạch Nguyệt Minh không quan tâm mấy cái linh tinh, nhưng sợ nói ra lại chọc giận đối phương kẻo y lại không
chịu nói chuyện Lý Hàn Trạch với cậu, "Cậu có thể nói cho mình nghe
chuyện của Lý Hàn Trạch không?"
"Sao cậu quan tâm hắn quá vậy?" Chu Thần Phong tò mò hỏi.
"Còn có thể là vì sao nữa, vì anh ấy..." Bạch Nguyệt Minh đột nhiên nhớ đến
lời dặn của Lý Hàn Trạch, không được để lộ thân phận của cậu, càng không được nói cho ai biết quan hệ của hai người để tránh gặp nguy hiểm.
"Ồ, mình biết rồi, có phải cậu muốn biết khi nào hắn lên ngôi để cậu cùng
với người ấy trở về đúng không?" Chu Thần Phong cho rằng chính mình đã
đoán đúng rồi, đắc ý búng tay một cái.
"Ờ, gần giống vậy." Bạch Nguyệt Minh gãi gãi đầu, "Nhưng mà bạn thân của mình không phải Lâm Thiếu Ngải đâu, là người khác cơ."
"Mặc kệ có là ai thì cũng rất đáng thương." Chu Thần Phong chỉ chính mình,
"Mình bị buộc phải đi chứ thật ra cũng muốn nhanh chóng được về lắm.
Nghe nói các hoàng tử đang đấu đá nhau rất dữ dội, đức vua lại bị ám sát lần nữa, tuy rằng vẫn không chết nhưng cũng bị thương, nghe nói sắp lên đường luôn rồi. Đến lúc đó tỉ lệ chiến thắng của Lý Hàn Trạch không
biết được bao nhiêu, mình cũng hy vọng hắn có thể giành được thắng lợi."
"Đức vua bị ám sát? Vậy Lý Hàn Trạch có bị thương không?" Bạch Nguyệt Minh
lo lắng siết chặt tay, áp lực vừa mới qua đi lại trở về bao lấy cậu một
lần nữa, cậu cảm thấy có hơi choáng váng không hít thở nổi.
"Hắn mà bị thương gì, không chừng là hắn phái người đi giết đức vua."
"Không thể nào!" Bạch Nguyệt Minh buột miệng thốt ra, "Anh ấy không phải loại người như vậy!"
"Sao cậu biết hắn không phải loại người đó? Cậu quen hắn à?" Chu Thần Phong hỏi.
"Mình... Mình nói không phải thì chính là không phải." Bạch Nguyệt Minh thật
không tưởng tượng được bộ dáng của Lý Hàn Trạch khi làm những chuyện
này.
Sau khi về đến nhà, Bạch Nguyệt Minh vội vàng gọi điện cho Lâm Thiếu Ngải, hỏi tình hình gần đây của Lý Hàn Trạch.
Lâm Thiếu Ngải: "Gần đây em cũng không có liên lạc với ba, nhưng chắc vẫn
ổn. Nếu có chuyện gì thì nhất định ba sẽ cho em biết đầu tiên."
"Vì sao anh ấy không gọi cho anh? Anh thực sự rất nhớ anh ấy."
"Được rồi được rồi, anh đừng khóc, ba ở bên kia hết thảy đều sẽ thuận lợi cả
thôi." Lâm Thiếu Ngải sợ cậu khóc nhất, vội vàng an ủi, "Đúng rồi, anh
muốn nói chuyện với Lý Thư không?"
"Lý Thư?" Lúc trước Bạch Nguyệt Minh cũng muốn liên lạc với Lý Thư lắm
nhưng Lý Thư cứ một mực kháng cự tiếp xúc với bọn họ, "Bệnh tình của cậu ấy thế nào rồi?"
"Đã ổn rồi, anh chờ một chút nha..."
Bạch Nguyệt Minh đợi chưa đến một phút thì bên kia điện thoại đã truyền đến một giọng nói quen thuộc.
"Alo, Bạch Nguyệt Minh hả?"
Nghe tiếng nói bên đầu dây làm Bạch Nguyệt Minh có hơi kích động, ngón tay
vô thức siết chặt điện thoại, "Ừ, là mình đây, cậu hết bệnh rồi hả?"
Đối phương trì trệ vài giây mới trả lời, "Ừ hết rồi, đợi sau khi mọi chuyện kết thúc, mình cùng nhau về nhà nha."
"Ừm! Cùng nhau về nhà! Mình tin là ba cậu nhất định sẽ thành công." Bạch
Nguyệt Minh vừa rồi còn khóc tu tu, bây giờ đã bắt đầu an ủi người khác.
Lý Thư cũng an ủi cậu, "Ba không liên lạc với cậu có thể là do sợ vị trí
của cậu bị lộ, cho ba chút thời gian, nhất định ba sẽ làm được."
"Ừm, mình tin anh ấy."
Bạch Nguyệt Minh tắt điện thoại, cả người cảm giác như có ngọn lửa hừng hực cháy, cậu liền lấy sách ra bắt đầu học.
Chờ cậu học xong, Lý Hàn Trạch chắc đã đại thắng, đến lúc đó cậu liền dùng
tất cả kiến thức của mình để hỗ trợ hắn chế tạo thuốc ức chế.
Không chừng đến lúc đó Lý Hàn Trạch bận làm vua rồi không rảnh để quản lý
công ty nữa, cậu sẽ thừa kế công ty của hắn. Lúc đó nhất định cậu sẽ
biểu diễn tài năng của mình một chút, không thể để Lý Hàn Trạch xem cậu
là con nít nữa!