"Không hề! Anh đẹp trai thật mà." Bạch Nguyệt Minh ôm lấy mặt hắn ra sức vò,
phát hiện mặt hắn ngày càng đỏ mới vội vàng rút tay lại, "Ai da em quên
mất, tay em còn dính ớt, phải đi rửa mặt thôi."
Bạch Nguyệt Minh kéo hắn đến bên cái bồn nước, rửa mặt cho hắn.
"Lúc trước anh toàn giúp em rửa mặt, đây là lần đầu tiên em giúp anh." Bạch
Nguyệt Minh hứng tí nước, bàn tay chà lung tung lên mặt hắn, cảm thấy
vui vẻ, "Mũi anh cao ghê!"
Bạch Nguyệt Minh nói xong cũng sờ cái mũi của mình, "Mũi em nhỏ xíu à."
Lý Hàn Trạch ngẩng đầu, trên mặt còn chảy nước tong tong, thoạt nhìn còn
đẹp hơn những diễn viên đóng quảng cáo sữa rửa mặt trên TV. Bạch Nguyệt
Minh nhịn không được phải đưa tay nhéo mặt hắn, "Chả trách anh thích sờ
em như vậy, thích một người thì sẽ luôn muốn đụng chạm với người đó."
"Vậy nên..."
"Vậy nên em phải nhớ thật kĩ." Bạch Nguyệt Minh lấy ra một cuốn sổ nhỏ, trên đó đã viết rất nhiều nội dung, "Đọc nhiều sách như vậy rồi, em cũng
phải viết một quyển mới được."
"Những quyển sách làm thế nào để chặt khít hơn đó hả?" Lý Hàn Trạch cười hỏi cậu.
"Cái gì mà chặt khít, cái đồ lưu manh nhà anh!" Bạch Nguyệt Minh khép sổ
lại, "Ai cho anh trêu em thế, phạt anh ăn hết một nồi mì em mới nấu."
"Chẳng phải em đói bụng nên muốn ăn à?" Lý Hàn Trạch nghiêng người dựa vào bồn rửa tay, nhìn chằm chằm vào Bạch Nguyệt Minh rồi cười, hắn phát hiện ra mỗi khi ở bên cạnh Bạch Nguyệt Minh, hết thảy những bực bội cáu gắt
trong lòng đều sẽ biến mất.
"Ban nãy em có đói thật." Bạch Nguyệt Minh nói, "Em nghe người ta nói, người mang thai có khi sẽ đột nhiên muốn ăn một món gì đó nhưng sau khi mua
cái món đó về lại không muốn ăn nữa. Có lẽ em cũng giống như vậy, cho
nên để không lãng phí sản phẩm đầu tiên của em thì anh ăn hết đi."
"..." Lý Hàn Trạch thở dài, không còn cách nào khác mà chịu thua. Hắn lấy
muỗng húp một miếng nước súp, suýt chút nữa bị ớt trong đó làm cho sặc
chết. Hắn che miệng ho sù sụ đến chảy nước mắt, vô cùng hoài nghi Bạch
Nguyệt Minh biết món này cậu làm quá khó ăn nên mới bảo hắn ăn hết.
"Rót cho anh tí nước với." Lý Hàn Trạch vẫn ho không ngừng, bảo Bạch Nguyệt
Minh rót nước giúp hắn, kết quả lại thấy Bạch Nguyệt Minh cầm điện thoại tách tách chụp hắn mấy tấm hình, sau đó mới đi rót nước, còn cầm giấy
giúp hắn lau mặt.
Tuy động tác rất nhẹ nhàng nhưng Lý Hàn Trạch vẫn không quên cậu mới vừa chụp hình hắn, thấy người gặp họa vui sướng lắm hả?
"Em chụp cái gì?" Lý Hàn Trạch hỏi.
"Lần đầu tiên thấy anh rơi nước mắt, em phải chụp lại làm kỷ niệm, hiểu
chưa?" Bạch Nguyệt Minh thấy hắn trợn mắt nhìn mình, cười hì hì đem ảnh
cho hắn xem, "Ảnh chụp của anh chỉ toàn là chính diện thôi, ấn tượng của người ta về anh cũng chỉ có lạnh lùng khó gần, em muốn chụp nhiều
khoảnh khắc của anh, sau này cho con của tụi mình xem..."
"Em còn muốn cho con xem nữa hả?" Lý Hàn Trạch ấn cái ót của cậu, cúi người chà hết tất cả mồ hôi lên áo của Bạch Nguyệt Minh.
Bạch Nguyệt Minh than vãn một tiếng, đẩy hắn ra, thấy ngực áo ướt một tảng
lớn liền tức giận nói, "Sao anh lấy áo em lau mồ hôi!"
Lý Hàn Trạch nhướng mày nhìn cậu, "Không phải em muốn thấy anh ở nhiều khía cạnh khác nhau sao, anh cho em xem đủ luôn."
Bạch Nguyệt Minh cảm thấy hắn muốn trút giận, nhanh chóng bĩu môi giả vờ
khóc, "Ý em là em muốn lưu lại nhiều khoảnh khắc khác nhau của anh để
cho con mình biết ba nó không phải là người lạnh lùng khó gần. Ba nó
cũng giống như người khác, có máu thịt có tình cảm, không chỉ vậy mà còn giỏi giang hơn bất cứ ai!"
Lý Hàn Trạch vẫn thản nhiên nhìn cậu như cũ, hắn giả vờ gầm gừ, "Em nghĩ chỉ như vậy là anh sẽ tha cho em à?"
"Chứ anh, anh còn muốn sao nữa?" Bạch Nguyệt Minh sợ sệt lui về phía sau trốn, "Anh còn muốn đánh em hả?"
Lý Hàn Trạch nắm lấy cằm cậu, để cậu quay lại nhìn hắn, "Lại đây hôn anh một cái."
"Hai cái cũng được luôn." Bạch Nguyệt Minh kề mặt sát lại, "Nhưng mà trước
khi hôn thì anh nói cho em nghe vì sao hôm nay anh lại không vui đi."
Lý Hàn Trạch nhéo mặt cậu một cái, "Gần đây anh phải lo lắng rất nhiều chuyện, em muốn nghe chuyện nào?"
"Chuyện làm anh phiền muộn nhất." Bạch Nguyệt Minh.
"Chuyện phiền muộn nhất à ..." Lý Hàn Trạch cố ý kéo dài chữ cuối, mắt liếc nhìn Bạch Nguyệt Minh.
Bạch Nguyệt Minh chỉ hắn, "Nói chuyện đó chứ không phải nói em!"
"Được được, vậy anh nói chuyện xếp thứ hai nha." Tay Lý Hàn Trạch câu lấy eo
của Bạch Nguyệt Minh, thành công ôm được bảo bảo vào lòng, "Lúc trước
anh đã nói với em, anh muốn phò tá ba của Lý Vũ lên làm vua, nhưng
chuyện anh ấy làm gần đây khiến anh có hơi thất vọng."
"Anh ấy làm gì?" Sau khi Bạch Nguyệt Minh được nghỉ học thì vẫn luôn ở trong nhà, Lý Hàn Trạch bảo vệ cậu cực kỳ, cái gì cậu cũng không biết.
"Ba cố ý gọi anh đến, nói muốn truyền ngôi cho anh, sau đó lại cố tình lan
truyền tin này ra ngoài." Lý Hàn Trạch xoa mi, "Ai cũng hận không thể
giết chết ông ta để cướp đoạt vị trí đó, bây giờ ông ta lại đẩy anh ra
làm bia, biến anh là mục tiêu của tất cả người kia để tự bảo vệ mình.
Chuyện như thế mà cái tên ngốc Lý Hàn Thần cũng không nhìn ra, cứ như
vậy mà cho rằng ba thật sự muốn truyền ngôi cho anh."
"..." Bạch Nguyệt Minh sửng sốt, không khỏi bật cười, "Vậy mà anh lại hợp tác với một tên ngốc như vậy, chưa bị lật xe cũng hay. Anh sẽ không tiếp
tục dẫn theo một đồng đội đầu heo như vậy chứ?"
"Trước kia anh ấy không phải như vậy." Lý Hàn Trạch xoa giữa mày, "Có lẽ anh ấy đã nghe được cái gì đó rồi."
"Có thể nghe được cái gì đây? Em nghi ngờ lúc trước anh ta giả vờ làm người tốt trước mặt anh thôi, có lẽ điều anh ta muốn không phải là những gì
anh tưởng đâu." Bạch Nguyệt Minh xoay người nhìn Lý Hàn Trạch, "Anh muốn sự tự do và bình đẳng, còn anh ta muốn quyền lực của ngôi vị đó, có một người thông minh tuyệt đỉnh như anh giúp đỡ, đương nhiên anh ta phải
diễn cho thật giống. Nhưng bây giờ ba anh lại muốn truyền ngôi lại cho
anh, mà anh so với anh ta lại có năng lực hơn, anh ta sợ anh động lòng
với ngôi vị nên mới lo sốt vó lên đó."
Bạch Nguyệt Minh nhắc tới Lý Hàn Trạch vẻ mặt sẽ tràn đầy sự sùng bái, còn
nhắc tới Lý Hàn Thần thì ghét bỏ ra mặt, "Anh vẫn nên bỏ người đồng đội
đầu heo này đi, không đúng, không chỉ phải bỏ mà còn phải lợi dụng anh
ta, đem hết thâm thù đại hận của mấy người kia chuyển qua anh ta mới
được!"
"Em không có rộng lượng như anh đâu, người ta muốn hại anh mà anh còn viện
cớ giúp người ta, anh muốn tha thứ cho anh ta có phải không?"
Lý Hàn Trạch chậc một tiếng, "Anh nói tha thứ cho anh ấy hồi nào?"
"Ý trong lời nói." Bạch Nguyệt Minh nở nụ cười, "Anh ta muốn hại anh thì
có nỗi khổ bất đắc dĩ, còn em nói thay anh thì thành người có dã tâm trả thù à?"
"Anh không có ý
đó." Lý Hàn Trạch ôm cậu muốn giải thích, nhưng Bạch Nguyệt Minh lại
giận hơn hắn nghĩ, căn bản không chịu nghe hắn giải thích, còn hất đổ
chén súp bên cạnh làm nước súp chảy đầy ra bàn.
"Hóa ra trong lòng anh em vẫn luôn là dạng người như vậy, chả trách anh
không nói gì với em." Bạch Nguyệt Minh vẫn rất tự ti, cậu vốn dĩ cho
rằng Lý Hàn Trạch sẽ đặt cậu lên vị trí hàng đầu, bây giờ thấy Lý Hàn
Trạch đặt tiêu chuẩn kép lên cậu với Lý Hàn Thần liền không chịu nổi,
"Nếu đã như vậy, chúng ta cũng không cần ở bên nhau nữa. Em sẽ tự nuôi
con, nhưng tiền phí nuôi nó thì anh không được thiếu!"
"Chuyện bao lớn mà em lại muốn chia tay với anh?" Lý Hàn Trạch cũng nóng nảy
theo, "Không phải em hỏi anh có chuyện gì phiền não sao?"
"Đúng vậy, em làm anh thấy ngột ngạt lắm phải không? Được, em dọn ra chỗ khác ở, không ở đây để anh phải thấy ngột ngạt nữa." Bạch Nguyệt Minh đẩy
hắn ra, mang theo sự tức giận mà đi về phòng.
"Em làm gì vậy?" Lý Hàn Trạch đi theo cậu, hắn thật không hiểu vì sao Bạch
Nguyệt Minh lại giận đến như vậy. Trước kia Bạch Nguyệt Minh cũng đã
từng giận dỗi hắn, còn nằm ra đất la lối khóc lóc om sòm, chỉ cần dỗ một chút là sẽ hết.
"Dọn đồ
chứ làm gì, bây giờ anh đã đủ phiền phức rồi, em không nên ở đây làm
phiền anh thêm nữa." Lần này Bạch Nguyệt Minh không có la lối khóc lóc
gì nữa, trừ khóe mắt đỏ hoe ra thì biểu hiện vô cùng bình tĩnh.
Cậu càng bình tĩnh, Lý Hàn Trạch càng hoảng hốt, rõ ràng chỉ là một chuyện
nhỏ thôi, vì sao Bạch Nguyệt Minh lại phản ứng dữ dội như vậy.
Lý Hàn Trạch nhìn Bạch Nguyệt Minh lấy trong tủ ra một cái vali rất lớn,
cầm hết quần áo nhét vào trong đó. Cái vali kia cực kì quen mắt, Lý Hàn
Trạch nhìn vài giây mới nhớ ra đây là cái vali mà Bạch Nguyệt Minh mang
đến lúc bọn họ vừa mới kết hôn.
Lúc đó trừ cái chăn ra, tất cả tài sản Bạch Nguyệt Minh đều nhét vào trong cái vali này, không ngờ đến bây giờ cậu vẫn còn giữ.
Lý Hàn Trạch đi qua đoạt lấy cái vali, "Em còn giữ nó làm cái gì?"
"Anh thông minh mà, em tưởng anh đoán được." Bạch Nguyệt Minh cầm vali, "Buông ra."
"Sao anh đoán được?" Lý Hàn Trạch nhíu mi nhìn cậu, trái tim đau đến không thở nổi.
"Em giữ nó lại là vì..."
Lý Hàn Trạch che miệng cậu lại, "Không được nói."
Bạch Nguyệt Minh dùng hết sức lực mới kéo được tay hắn ra, Lý Hàn Trạch quá
mạnh tay làm mặt cậu bị in hằn mấy dấu đỏ, "Em giữ nó là bởi vì em biết, sớm muộn gì cũng có một ngày em phải rời đi. Bởi vì..."
"Bởi vì em vẫn luôn không xem nơi này là nhà em có phải không?"
"Anh muốn em làm cách nào để xem nơi này là nhà mình đây? Anh vẫn luôn coi
em như người ngoài, cái gì cũng không nói với em, em phải làm sao mới
được bây giờ?" Bạch Nguyệt Minh nắm chặt cái vali bị Lý Hàn Trạch giữ
lấy, "Anh không cho em xem nơi này là nhà mình, dĩ nhiên em phải tự
chuẩn bị con đường lui rồi."
"Đường lui cái gì?" Lý Hàn Trạch ném cái vali vào tủ rồi đóng sầm cửa lại,
"Vừa rồi anh nói em có tâm tư trả thù chỉ là thuận miệng đùa một chút
thôi, anh cũng không phải đang viện cớ cho anh trai mình mà bởi vì anh
không tài nào thuyết phục được mình rằng anh đã lầm tin một người ngu
xuẩn như vậy, anh rất khó chịu, anh muốn dùng hết tất cả lý do để tự an
ủi mình, nếu không anh thật sự không chịu được."
Bạch Nguyệt Minh dựa vào tủ quần áo nghe hắn nói hết lời, "Ừ, vậy thì sao?
Anh khó khăn như vậy, trong lòng khó chịu như vậy nhưng tại sao ngay từ
đầu không nói cho em nghe? Một hai phải cãi nhau thế này rồi sau đó lại
nói với em rằng anh có bao nhiêu khó khăn, để em tự ý thức rời đi, đừng ở lại làm phiền anh nữa có phải hay không?"