Lý Thư không trả lời, nhưng vẻ mặt của cậu vô cùng đau khổ.
Lý Hàn Trạch không cần nghe Lý Thư trả lời cũng biết sao lại thế này, hắn
kéo cánh tay cậu, "Tiểu Thư, ra ngoài nói chuyện với ba."
Lý Thư không nhúc nhích, cứ nhìn chằm chằm Bạch Nguyệt Minh trên giường.
Bạch Nguyệt Minh rốt cuộc cũng tỉnh, cậu mơ mơ màng màng mở mắt, vừa lúc
chạm phải ánh mắt Lý Thư, cậu xoa xoa đôi mắt tưởng mình chưa tỉnh ngủ,
"Lý Thư? Sao cậu lại ở đây?"
Miệng Lý Thư giật giật, chưa kịp mở miệng nói chuyện thì Bạch Nguyệt Minh đã
toét miệng cười, cậu cười rất đẹp, đôi mắt cong như trăng non, trên mặt
có thêm hai lúm đồng tiền.
Nụ cười như vậy Lý Thư chưa từng được thấy, hôm nay cũng không phải cười cho cậu xem mà là cho Lý Hàn Trạch ở phía sau xem.
"Ông xã Lý Hàn Trạch, không phải anh đã đồng ý nắm tay em ngủ rồi sao, sao lại bỏ đi nha?"
Lời Bạch Nguyệt Minh nói tựa như lưỡi dao cứa vào ngực Lý Thư, làm cậu đau
đến không thở nổi. Cậu ngây người một chút, nhanh chóng rời khỏi phòng.
Lý Hàn Trạch cũng theo ra ngoài, để lại một mình Bạch Nguyệt Minh ngồi trên giường mờ mịt ngơ ngác, "Sao vậy nhỉ?"
Sắc mặt vừa rồi của Lý Thư không đúng lắm, chẳng lẽ cũng bị bệnh? Nhưng mà vì sao cậu ấy lại ở đây?
Bạch Nguyệt Minh với Lý Thư không chỉ là bạn cùng lớp mà còn là bạn cùng
bàn, quan hệ khá thân thiết. Nhưng cậu cũng không phải bạn thân nhất mà
chỉ là một trong những người bạn của Bạch Nguyệt Minh mà thôi. Hơn nữa,
Bạch Nguyệt Minh khá chậm chạm trong chuyện tình cảm nên cũng không nhận ra Lý Thư thích mình.
Cậu suy nghĩ nửa ngày cũng không rõ được, đúng lúc đói bụng nên liền xuống giường mang giày đi ra ngoài.
Nhà Lý Hàn Trạch rất lớn, may mà có người giúp việc dẫn đường cậu mới tìm được nhà ăn.
Lý Hàn Trạch với Lý Thư đều có mặt, mỗi người ngồi một nẻo, bầu không khí có chút không đúng.
Bạch Nguyệt Minh đứng ở cửa nhìn hai người bọn họ, do dự không dám đi vào.
Lý Hàn Trạch chú ý tới cậu, "Đứng đó nhìn cái gì, lại đây ăn cơm."
"Em có thể cùng hai người ăn sao?" Bạch Nguyệt Minh vẫn chưa dám đi qua,
bầu không khí thật sự rất kỳ quái, "Lúc trước ở nhà em chỉ ăn một mình
thôi à."
"Em muốn ăn một
mình thì ăn một mình, muốn cùng nhau ăn thì cùng nhau ăn, không cần hỏi ý của ai hết." Lúc nói xong Lý Hàn Trạch còn liếc mắt nhìn biểu cảm của
Lý Thư một cái, Lý Thư vẫn mang vẻ mặt chua xót như cũ.
"Em muốn cùng hai người ăn." Bạch Nguyệt Minh đi qua ngồi vào chỗ kế bên Lý Hàn Trạch, nhìn Lý Thư đối diện, nhịn không được hỏi, "Hai người có
quan hệ gì với nhau vậy?"
"Ông ấy là ba mình." Lý Thư giả vờ như mình đang bình thản.
"Hả?" Bạch Nguyệt Minh kinh ngạc ngoác miệng nhìn Lý Thư rồi lại nhìn về phía Lý Hàn Trạch, hai người quả thật có hơi giống nhau, "Ông xã không phải
anh..."
Bạch Nguyệt Minh
tự nhéo tay mình một cái mới không nói ra hai chữ liệt dương. Quả nhiên
mấy tin tức bát quái đều nói xạo, Lý Hàn Trạch không bị gì hết!
Nhưng Lý Hàn Trạch ban nảy sao lại không phủ nhận? Đàn ông bình thường có ai
chịu để người khác nói mình bất lực? Nếu có người nào nói như vậy với
Bạch Nguyệt Minh cậu nhất định cãi lại người đó, không lẽ lúc đầu được
nhưng về sau lại tịt?
"Hai người ăn đi, con về phòng làm bài tập đây." Lý Thư nói xong liền kéo ghế ra bỏ đi.
Bạch Nguyệt Minh như nghĩ đến chuyện gì, kéo ghế ra chạy theo, "Lý Thư, bài tập gì thế? Cậu nói cho mình với."
Lý Thư vẫn cứ không để ý đến cậu, Bạch Nguyệt Minh không biết đối phương
giận dỗi cái gì, không lẽ vì bạn cùng bàn đột nhiên biến thành người kết hôn với ba nên nhất thời không chấp nhận được?
Đang suy nghĩ miên man thì Lý Thư đột nhiên dừng lại, Bạch Nguyệt Minh thiếu chút nữa đụng đầu vào phía sau Lý Thư, "Cậu sao vậy? Có phải cậu ghét
mình không? Mình cũng không nghĩ tới chuyện có thể kết hôn với ba cậu
mà."
"Nếu cậu không muốn
mình có thể mang cậu đi khỏi đây." Lý Thư bỗng nhiên xoay người nắm lấy
cánh tay Bạch Nguyệt Minh, "Theo mình đi, được không?"
"Tại sao chứ?" Bạch Nguyệt Minh mờ mịt nhìn cậu.
"Cậu không thích ba mình, ở lại đây cậu sẽ không được vui vẻ đâu."
"Mình thích anh ấy mà, cũng cảm thấy rất vui nữa." Bạch Nguyệt Minh nhìn nét
mặt vặn vẹo của Lý Thư mà co rụt lại sợ hãi, vừa lúc nhìn thấy Lý Hàn
Trạch đuổi tới, vội vàng đưa tay về phía hắn cầu cứu, "Ông xã ơi..."
"..." Lý Hàn Trạch nhướng mày, trầm mặt tách hai người ra, hắn cũng đã nhìn
ra Lý Thư chỉ là một bên đơn phương, nó cứ cố chấp đòi ở bên cạnh một
người không yêu mình cuối cùng cả hai đều sẽ bị tổn thương, "Nếu em ấy
không thích con thì cũng đừng ép buộc, thừa dịp con còn thời gian một
năm, tìm người khác đi."
"Vậy ba thích cậu ấy sao?" Lý Thư câu nào cũng nghe không lọt. Cậu không tin Bạch Nguyệt Minh với Lý Hàn Trạch ở bên nhau có thể hạnh phúc.
Lý Hàn Trạch xoa xoa giữa mày, hắn không muốn nhìn thấy đoạn tình cảm
không có khả năng này của Lý Thư lún càng ngày càng sâu, đành phải căng
da đầu trả lời, "Thích. Nhất kiến chung tình*."
*Mình để nguyên văn cho hay nha mọi người :))
"Hay cho câu nhất kiến chung tình," Lý Thư cười khổ lắc đầu nhìn Bạch Nguyệt Minh đang nắm lấy tay của Lý Hàn Trạch, "Vậy con đây chúc hai người đầu bạc răng long."
Thấy cậu khó chịu như vậy Lý Hàn Trạch không thể làm gì ngoại trừ hối hận, có
những nỗi đau phải tự mình nếm trải mới có thể thấu, người làm phụ huynh như hắn cũng không thể chuyện gì cũng gánh vác thay con cháu được.
Lý Hàn Trạch nhìn Lý Thư bỏ đi rồi lại nhìn Bạch Nguyệt Minh để rồi bắt gặp ánh mắt vui mừng của cậu.
"Anh nói thích em, vừa nhìn đã thích đều là thật sao?"
Lý Hàn Trạch kéo cái tay đang nắm lấy tay mình ra, lạnh lùng nói: "Em thật sự không nhìn ra hay là đang giả vờ?"
"Em giả vờ cái gì?"
Lý Hàn Trạch không để ý đến cậu nữa, cơm chiều cũng không ăn mà đến công ty.
Gần đây công ty của hắn đang nghiên cứu phát minh một lô thuốc ức chế mới,
tuy rằng thuốc ức chế không được phép mua bán trong nước nhưng có thể
xuất khẩu ra nước ngoài.
Phó tổng ở công ty tăng ca thấy hắn đến, cố ý làm ra vẻ ngạc nhiên, "Hôm
nay không phải là ngày anh kết hôn sao? Ngày vui không ở nhà mà để vợ
phòng không gối chiếc cũng thật là nhẫn tâm mà."
Phó tổng này lên là Kỳ Khương, là đàn em học chung trường với hắn và cũng
là bạn cùng phòng kí túc xá, thường xuyên bày mấy trò đùa chế nhạo hắn,
hắn sớm đã quen rồi.
"Trong nhà vốn đã có một thằng nhóc nghịch ngợm, bây giờ lại thêm một đứa. Nhà tôi sớm muộn gì cũng thành cái nhà trẻ."
Kỳ Khương nhướng mày, "Ai nói anh lúc còn trẻ mơn mởn không chịu kết hôn,
đến tuổi này tìm ở đâu ra omega bằng tuổi? Mà kể chút đi, đẹp không đẹp
không?"
Trong đầu Lý Hàn
Trạch hiện ra khuôn mặt nhỏ nhắn của Bạch Nguyệt Minh, trên má lúc nào
cũng có lúm đồng tiền vô cùng đáng yêu, nhịp tim hắn đều bị sự đáng yêu
đó làm loạn cào cào, "Đẹp, rất đẹp, nhưng cũng vô ích thôi."
"Vô ích? Coi cái thái độ nói chữ vô ích của anh kìa. Em thấy anh đúng là
vịt chết còn cứng miệng, trong lòng sướng sắp điên còn ngượng ngùng
không chịu thừa nhận."
"Lắm miệng." Lý Hàn Trạch mặt bí xị, không nói chuyện nữa rồi đi vào phòng làm việc.
Làm việc liên tục đến tận 10 giờ hắn mới về nhà, vừa về đến đã nghe quản gia báo hai đứa nhỏ trong nhà không đứa nào ăn cơm.
"Cậu chủ không ăn cơm, nhưng mà đồ ăn vặt trong phòng cũng hết rồi. Phu nhân từ lúc ngài rời đi thì vẫn nhốt mình trong phòng." Quản gia cẩn thận
quan sát thái độ của Lý Hàn Trạch đối với Bạch Nguyệt Minh, "Tuổi phu
nhân còn nhỏ, ngài chịu khó nhường nhịn một chút."
"Tôi biết rồi." Lý Hàn Trạch trở lại phòng nhìn xem Bạch Nguyệt Minh đang
làm gì trước, phát hiện đèn trong phòng không mở, trên giường không có
người, vừa quay đầu thì thấy Bạch Nguyệt Minh lại mang bộ chăn bị hỏng
kia trải ra lần nữa, thân mình nho nhỏ rúc trong ổ chăn trông giống hệt
như một chú mèo hoang đi lạc.
Lý Hàn Trạch cau mày đi qua, ngồi xổm trên đất sờ sờ trán của đối phương,
so với buổi chiều còn nóng hơn rất nhiều, hắn vội vàng gọi bác sĩ sau đó lập tức ôm người lên giường.
Bạch Nguyệt Minh nhỏ xíu một cục, ôm vào ngực sức nặng cũng không được bao nhiêu.
Vừa rồi Bạch Nguyệt Minh nằm trên đất, thân thể bị đông lạnh không ngừng
run lên, bây giờ cảm nhận được một nguồn nhiệt ấm áp, nhịn không được
rụt rụt vào trong lòng ngực Lý Hàn Trạch.
"Lạnh như vậy còn ngủ trên đất, em chưa tra tấn bản thân mình đến chết thì vẫn không bỏ phải không?"
Bạch Nguyệt Minh nghe thấy tiếng động, mở mắt ra liền bắt gặp ánh mắt của Lý Hàn Trạch, không biết có phải là ảo giác hay không mà lúc này đây cậu
lại nhìn thấy trong mắt hắn hiện lên vài tia thương tiếc.
"Anh làm gì đấy?" Bạch Nguyệt Minh kháng cự đẩy Lý Hàn Trạch ra, "Sao lại đợi em ngủ rồi mới ôm em?"
Lý Hàn Trạch đặt người lên giường, sửa sang lại một chút quần áo bị vò
nát, "Tự mình quậy đòi ngủ giường,giờ lại không chịu ngủ."
"Anh ghét em như vậy, em nào dám ngủ trên giường anh." Đôi mắt Bạch Nguyệt
Minh đỏ hoe, lúc nói chuyện giọng còn muốn lớn hơn bình thường, "Vừa về
đến là nổi giận với em, em thấy em nên dọn ra sân ngủ cho rồi."
"Tôi nổi giận với em khi nào?"
"Anh nói em giả vờ, em giả vờ cái gì? Ba con mấy anh giận dỗi cãi nhau dựa
vào đâu mà trút lên đầu em? Ngày đầu tiên đến đây đã bắt em làm ống xì
hơi cho hai người rồi à?
Cả ngày hôm nay Bạch Nguyệt Minh lúc nào cũng tươi cười, ngay cả khi bị
sốt cũng treo nụ cười trên mặt, đây là lần đầu tiên Lý Hàn Trạch nhìn
thấy vẻ mặt Bạch Nguyệt Minh tức giận và uất nghẹn như vậy.
Cậu nói rất đúng, Lý Thư thích cậu nhưng chưa bao giờ nghiêm túc bày tỏ đã
cho rằng cậu biết hết tất cả, cũng không cần nghĩ đến cảm nhận của Lý
Thư.
Lý Hàn Trạch bị Bạch Nguyệt Minh luôn cười cười nói nói làm cho quên mất cậu chỉ lớn hơn Lý
Thư một tuổi, vẫn là một đứa trẻ chưa lớn, cũng sẽ biết khổ sở biết ấm
ức.
"Sao anh không nói gì đi? Em quả nhiên đoán đúng rồi." Bạch Nguyệt Minh hung hăng trừng mắt
với hắn, "Hai người dựa vào cái gì giận em? Em mới 18 tuổi, gả cho một
người ba mươi mấy tuổi như anh đã vậy còn bị bệnh vốn đã đủ thiệt thòi
rồi, anh không những không biết quý trọng em mà còn này nọ với em, anh
có còn là người hay không vậy?
Đây là lần đầu tiên Lý Hàn Trạch bị mắng thẳng mặt, còn mắng khó nghe như
vậy. Mà mấu chốt là hắn còn cảm thấy đối phương rất có lí, làm hắn không cách nào phản bác được.
"Em thấy vẫn nên đi ra sân ngủ, mắc công chọc anh giận nữa."
Lý Hàn Trạch thấy cậu muốn đi liền chạy nhanh đến giữ chặt cậu, "Bị bệnh
còn muốn ngủ ngoài sân vào đêm khuya thế nào bộ em không muốn sống nữa
hay sao?"
Bạch Nguyệt
Minh bĩu môi nhìn hắn, sợ mình quậy tiếp sẽ bị cho ngủ ngoài sân thật,
thấy thái độ hắn chuyển biến tốt bèn thu lại bớt, "Không đi cũng được,
vậy anh phải đáp ứng yêu cầu của em, xin lỗi em đi."
"..." Cả đời này của Lý Hàn Trạch chưa bao giờ hạ mình với bất cứ ai như vậy, hôm nay một lần nữa thua dưới tay Bạch Nguyệt Minh, ai kêu đối phương
có lí quá làm chi.
Hắn cắn răng nói: "Được, tôi sai rồi."
"Một chút thành ý cũng không có." Bạch Nguyệt Minh nhếch khóe miệng, "Thôi bỏ đi, ai biểu em rộng lượng, tha cho anh đó."
Lý Hàn Trạch lại được thấy hai lúm đồng tiền tròn vo, khỏi nói có bao
nhiêu mừng rỡ, "Lát nữa bác sĩ đến tiêm thuốc đấy, em ngoan ngoãn ngủ ở
đây đi."
"Khoan đã, ai cho anh đi." Bạch Nguyệt Minh lấy lại
tinh thần, ôm cánh tay Lý Hàn Trạch không cho hắn đi, "Điều kiện của em
còn chưa nói hết đâu. Anh phải ôm em ngủ. Ôm liền ngay bây giờ."
"Lát nữa bác sĩ đến, để họ thấy còn ra thể thống gì."
"Quả nhiên anh gạt em, em vẫn nên đi ra ngoài thôi."
Lý Hàn Trạch biết nhóc con này nói được làm được, bất đắc dĩ duỗi tay ôm
eo Bạch Nguyệt Minh, thân mình cách thật xa, cánh tay lỏng lẽo chạm lên
quần áo của cậu.
Bạch
Nguyệt Minh chưa vừa lòng dán cơ thể nhỏ bé lại gần, cả người đều bám
lên Lý Hàn Trạch, đôi chân thon gầy vắt ngang eo hắn, cuốn lấy hắn như
con bạch tuột, "Không được gạt em, cũng không được chọc em giận nữa."
Lý Hàn Trạch đâu còn tâm tư nghe cậu nói gì, toàn thân như nhũn ra, mọi
giác quan đều đổ dồn về thân thể nhỏ bé nóng bỏng mềm mại trong vòng tay hắn.
Hắn cũng là một
người đàn ông huyết khí cương thịnh, làm sao chịu được kích thích như
thế này, rất nhanh đã nổi lên phản ứng rồi. Cũng may Bạch Nguyệt Minh
bám ở vị trí khá cao, nếu bị cậu phát hiện ra thì xong đời.
Lý Hàn Trạch nuốt nuốt nước miếng, làm bộ bình tĩnh đẩy người ra, nhưng
lúc này lại ngửi được một mùi hương nhàn nhạt tỏa ra từ người của Bạch
Nguyệt Minh.
Đầu óc hắn nổ oanh một cái, thầm nói không ổn, sao kỳ phát tình của Bạch Nguyệt Minh lại đến nhanh như vậy?
Bác sĩ gia đình cũng đúng lúc chạy tới, anh ta do dự đứng ở cửa, thật sự
không muốn nhìn hai người ấy ấy đâu! Vấn đề là hai người ấy ấy còn không đóng cửa! Thật là hết nói nổi!
------
Tác giả có lời muốn nói: ngại quá, tới muộn rồi
Vì để hài hòa hơn nên đã sửa từ "vừa mềm vừa thơm" chỉ còn "ngọt" thôi QAQ
Sẽ cho Lý Thư một cp thật xứng đôi, mọi người đừng gấp, lập tức sẽ xuất hiện ngay thôi.
Lý Hàn Trạch làm chồng quá thất bại rồi, bé cưng vẫn còn đói, hắn chỉ cho người ta ngủ chứ không cho ăn!