"Không có, em không có ý định vì chuyện này mà đi cầu Emmer." Cậu chỉ là một
người bình thường tự lo thân còn chưa xong, xác thực vẫn chưa đủ cao cả
mà nhân đạo như vậy. Huống hồ vị thân vương điện hạ kia thái độ vẫn luôn kỳ quái làm cậu đoán không ra.
Trì Diên cầm điện thoại đi về phía phòng giặt đồ trong hành lang, cậu mới
nhớ ra quần áo cậu giặt hôm thứ năm thứ sau vẫn phơi ở đó quên chưa
thu.Cậu nghe Diệp Nghênh Chi đầu bên kia lải nhải cằn nhằn các loại:
"Phải chú ý hơn một chút, nhân loại và quỷ hút máu đều phải cẩn thận,
thời điểm một mình nhất định phải chú ý an toàn, gặp sự tình không cách
nào giải quyết nhất định phải liên hệ hắn trước", cậu ngoài miệng một
mặt "Ừ ừ" ứng phó, trong đầu lại không tự chủ được dần hiện ra hình ảnh
mình và Emily từng ở chung.
Cậu nhớ có một tối Alex đến tìm mình rủ mình đi chơi nhưng mình không đi,
sau đó Emily theo đám bọn họ rời đi, hôm sau lúc cậu dậy nhìn thấy cổ
tay Emily bị thương chảy rất nhiều máu. Đêm hôm đó, hoặc là sớm hơn
trước đó Emily cũng đã từng bị hút máu đúng không?
Cậu lại chợt phát giác một điểm không tốt —— nếu như Emily là vì bị quỷ hút máu cắn mới bị thương, vậy tại sao vết thương của cô lại chảy nhiều máu như thế? Căn cứ theo kinh nghiệm của cậu, Thân Vương Emmer mỗi lần đều
liếm sạch máu giọt thấm ra, hơn nữa căn bản sẽ không để cậu mang vết
thương trở về. Dù cho những Huyết tộc kia cấp bậc không cao bằng Emmer,
chảy nhiều máu như thế thì cũng thật không nói nổi...
Trì Diên nghĩ tới nghĩ lui đã đi vào phòng giặt đồ, trong này tín hiệu
không tốt lắm, cầm điện thoại thu quần áo cũng bất tiện. Cậu đang muốn
chủ động hẹn thời gian gặp Diệp Nghênh Chi một lần, sau đó tạm biệt tắt
điện thoại, đột nhiên thấy một bóng đen hiện lên từ phía bên phải.
Cậu dụi dụi mắt, tưởng là mình mất máu quá nhiều nên hoa mắt.
Nếu vậy thì lần sau phải đi tìm Emmer khiếu nại, nước bọt của hắn căn bản
không có tác dụng, nếu muốn duy trì tiếp tục thì hắn phải hút ít máu đi
chút, giảm số lượng giảm số lần mới được.
Lại một bóng đen không rõ chợt hiện, Trì Diên chỉ cảm thấy có thứ gì đó đụng phải mình một cái.
"Độp" một tiếng, điện thoại rơi xuống đất.
Trì Diên vô thức khom lưng nhặt điện thoại, thời khắc cậu cúi đầu xuống đèn phòng đột nhiên tắt, đồng thời hai cánh cửa trước sau đều "Cạch" một
tiếng khép lại, không gian không lớn lập tức lâm vào trong bóng tối bị
phong bế.
Trong nháy mắt cậu cảm thấy bất thường, lập tức thẳng người lên đánh giá bốn phía.
Bóng đen vừa rồi, không phải là lỗi cảm giác.
Thật sự có thứ gì đó đang tiềm phục xung quanh cậu, chờ thời mà động.
Mắt cậu nhất thời lại không cách nào thích ứng với khung cảnh tối đen,
nhưng trong bóng tối lại có mấy điểm sáng đỏ như máu đặc biệt dễ làm
người ta chú ý—— chúng vẫn luôn theo dõi cậu, giống như là hai mắt thú.
Trì Diên có thể cảm giác được những thứ kia chiếm cứ vị trí hai bên cửa, đồng thời còn có một thứ đang quanh quẩn gần mình.
Mà trong giây lát này, tiếng bước chân, tiếng sinh viên cười nói trong
hành lang đều biến mất, tựa như chỉ có một mình cậu bị ngăn cách trong
căn phòng giặt đồ nhỏ này.
Trì Diên không dám làm bừa, cậu không biết những thứ vây quanh mình kia là
gì, chỉ cảnh giác, đồng thời lặng lẽ tính khoảng cách giữa mình và hai
cánh cửa, nhớ lại cách bài trí và chướng ngại vật ở giữa.
Ngồi chờ chết đương nhiên là không được, ít nhất phải chạy ra khỏi căn phòng này.
Nguy cơ không rõ đã kích thích tốc độ tư duy tăng cao, trong đầu cậu hình
thành một kế hoạch rõ ràng, lại nhanh chóng diễn luyện hành động kế tiếp hai lần, lập tức ném chồng quần áo trong tay mình qua bên phải phía
trước, đều là quần áo mỏng mặc thời gian trước, không nặng mấy, cũng rất dễ hút lực chú ý.
Cùng
lúc đó cậu chạy về phía cửa trái, giống như trong dự tính thuận tay kéo
phần ống hút bụi bằng nhựa dẻo thoáng cản một cái. Hành động này cho cậu thời gian tranh thủ đẩy cửa ra. Vô cùng may mắn là, cậu nhớ rõ khóa của cửa bên trái đã hỏng, mấy ngày nay vẫn luôn không khóa, lúc này mới có
thể không chút trở ngại mà phá cửa thoát ra.
Bên ngoài phòng giặt vẫn hoàn toàn yên tĩnh, Trì Diên chỉ có thể nghe thấy
tiếng tim đập cùng tiếng bước chân mình một mình chạy trên mặt thảm,
thậm chí không nghe thấy tiếng các bạn học tán gẫu náo nhiệt trong phòng hay tiếng các chương trình trên mạng hay trên TV truyền ra —— tòa nhà
này đã có từ lâu lắm rồi, hiệu quả cách âm của cửa phòng cũng không tốt, bình thường đi ngang qua là đã có thể nghe thấy tiếng động bên trong.
Đèn hành lang màu trắng dưới bầu không khí yên tĩnh quỷ dị này trở nên âm u làm người ta sợ hãi.
Trì Diên một bên chạy trốn, một bên liên tục lớn tiếng hô "Help", thế nhưng không có bất kỳ ai xuất hiện.
Sau khi chạy tầm mười mét, trong lúc sợ hãi cậu đột nhiên có linh cảm, quay đầu lại liếc mắt một cái, rốt cuộc nhìn thấy những thứ đang vây bắt cậu kia.
Chúng có lớp lông
dày sậm màu, tứ chi mạnh mẽ, móng vuốt sắc nhọn, răng nanh ánh hàn
quang, cùng với con mắt đỏ như máu đục ngầu hung tàn —— đó là sói, mỗi
con đều vô cùng cường hãn. Trì Diên không chút nghi ngờ nhất định sẽ
thấy máu dưới răng nanh móng vuốt của chúng, chúng rất giỏi việc cắn đứt yết hầu con mồi, sau đó cắn xé rách bụng.
Cùng là dã thú, những con sói này so với sói cậu thấy trong phim tài liệu hay vườn thú làm người ta khiếp sợ hơn nhiều.
Mà lúc này con sói gần cậu nhất đang nhảy lên cao, chân trước nó đã sắp
với tới lưng Trì Diên, Trì Diên không chút nghi ngờ một giây sau mình sẽ bị nó lao vào. Cậu chỉ là một con người năng lực bình thường, căn bản
không thể nào trốn thoát được bị những con thú này vồ giết.
Nhưng mà đúng lúc này, trong hành lang trống không vang lên tiếng thủy tinh vỡ.
Con sói kia trong nháy mắt ngừng động tác, giống như cảm ứng được thứ gì
đó, cảnh giác nằm rạp xuống sau lưng Trì Diên, bày ra tư thế phòng ngự,
mấy con sói khác đằng sau cũng rên lên từ từ lùi về phía sau.
Trì Diên cũng nhìn về phía âm thanh truyền đến.
Lúc này đêm đã khuya, thủy tinh trên cửa sổ rơi hướng vào trong văng đầy
đất, gió đêm từ bên ngoài thổi vào, mang theo mát mẻ ngày thu. Cảnh đêm
trầm lắng, màn đêm vô tận trên trời cao, dưới tầng mây mờ lững lờ trôi
khắp nơi có thể thoáng trông thấy nửa vầng trăng tròn, âm lịch hôm nay
mùng bảy, trăng thượng huyền, thế nhưng ánh trăng đỏ như máu.
(thượng huyền: mùng 7,8 âm lịch)
Thoáng như Địa ngục trần gian.
Thế nhưng bên ngoài không một bóng người, không thể trông thấy là ai phá cửa sổ.
Con sói đen ở gần Trì Diên nhất hình thể cực lớn, dài chừng hai mét, nằm
rạp xuống cũng cao đến ngực Trì Diên, nó bất an ngẩng đầu nhấc chân
trước lên, đột nhiên xuất kích lần nữa, giống như dốc sức liều một lần
phóng về phía Trì Diên.
Trì Diên bất ngờ không kịp đề phòng, chỉ kịp lui về sau một bước, mắt thấy
răng sói sắc nhọn cách bản thân còn không quá một tay. Đúng lúc này một
bóng người đột nhiên xuất hiện, Trì Diên chỉ cảm thấy thấy hoa mắt, con
sói trước mặt đã ngửa ra sau bay ra ngoài, nhìn kỹ có thể thấy dưới bụng nó có một vết thương sâu dài, máu nhanh chóng chảy ra, thấm trên lớp
lông đen không rõ, máu văng tung tóe, còn có lượng lớn máu tươi màu đen
chảy xuống mặt thảm hành lang màu lam.
Nó nghiêng người ngã xuống đất, ánh mắt đỏ máu lại vẫn gắt gao dán về phía Trì Diên, nói đúng hơn là dán vào người đột nhiên xuất hiện trước mặt
Trì Diên. Những con sói khác khẽ kêu xúm xung quanh nó, cũng đề phòng mà nhìn bên này, thế nhưng không dám vượt giới hạn.
Lúc này Trì Diên mới phân lực chú ý nhìn ân nhân cứu mạng đột nhiên xuất hiện kia.
Sophus tháng tư khí trời đã chuyển lạnh, trong đêm nhiệt độ thấp nhất chỉ bảy
tám độ. Người nọ dáng người cao gầy rắn rỏi, mặc một chiếc áo choàng
dài, tóc đen hơi dài quá vai, rủ sau gáy. Tay hắn thả hai bên người, đối diện Trì Diên là tay trái hắn, thon dài trắng nhợt, nhìn qua lại vô
cùng hữu lực, ngón áp út tay trái đeo một chiếc nhẫn màu bạc dày, trên
mặt nhẫn khắc hoa văn nổi gồ ghề, một giọt máu đen đang nhỏ xuống từ
phần hoa văn lõm xuống, nhỏ trên mặt thảm màu lam.
Vừa rồi hắn đã dùng chiếc nhẫn này làm con sói trọng thương.
Lúc này nam nhân đang đứng trước Trì Diên khoảng hai bước, yên lặng nhìn
những con sói kia, từ góc độ của Trì Diên cũng chỉ có thể thấy một bên
mặt của hắn. Hắn không nói gì, thậm chí không hề động, nhưng Trì Diên
cũng có thể cảm nhận được uy áp truyền đến từ trên người hắn.
Loại áp lực và khí tức này chắc chắn là một loại uy hiếp đối với những con sói kia.
Chúng thấp giọng kêu ư ử, như đang bàn bạc gì đó, lập tức trong chớp mắt toàn bộ biến mất trước mắt Trì Diên, bao gồm cả con sói bị thương. Mà nam
nhân cũng không có ý ngăn cản.
Trì Diên cảm thấy kinh nghi bất định với một màn trước mắt, không khỏi nhìn về phía nam nhân. Lúc này nam nhân cũng quay đầu lại.
Hai người liếc nhau một cái, nam nhân đi đến trước mặt cậu dừng lại, hơi
cúi đầu nói: "Ngươi có biết ngươi rất dễ hấp dẫn những sinh vật hắc ám
này không?"
Hắn cúi đầu
áp sát vào bên tai Trì Diên hít hà: "Trong cơ thể cậu có một dòng khí
tức hắc ám rất thuần khiết, vừa nhìn thấy cậu tôi đã chú ý tới."
Đó là khí tức gần như y hệt với khí tức của bản thân, dường như ở trong tăm tối chỉ lối dẫn dắt hắn tới gần.
Mà một khi tới gần, cũng chỉ có thể nắm chặt, không thể nào buông.
Cậu quay đầu lại nhìn cửa sổ bị phá tan và ánh trăng đỏ như máu bên ngoài,
nghe được nam nhân yên lặng giải thích nói: "Chỉ là trò vặt của mấy con
thú lợi dụng giai đoạn của trăng thôi."
Cùng theo lời hắn, cửa sổ bị vỡ đã khôi phục nguyên vẹn như kỳ tích, ngoài
cửa sổ trời quang mây tạnh, ánh sáng trong trẻo yên bình. Trời cao mây
nhạt, trăng thanh gió mát, hoàn toàn là một đêm thu đẹp.
Trong kí túc cũng khôi phục tiếng động ồn ào như trước, tiếng nhạc và tiếng
cười nói trong phòng sinh hoạt tầng trên đều có thể nghe rõ ràng.
Thậm chí ngay cả vết máu trên mặt thảm máu cũng biến mất.
Hết thảy như thường, giống như chuyện vừa rồi đều là cậu tưởng tượng ra,
ngoại trừ người bên cạnh này thì không còn bằng chứng nào khác có thể
chứng minh.