Chủ tiệm lúc này này đã phát hiện vị khách mới xuất hiện, nhiệt tình hỏi cậu muốn ăn gì.
Trì Diên đành phải dời lực chú ý từ chiếc xe hơi màu đen kia quay lại menu
treo trên quầy, sau khi chần chừ một hồi liền chọn hamburger thịt bò đơn giản nhất. Cậu suy nghĩ một chút, lại chọn thêm một phần cá chiên và
khoai tây chiên.
Hamburger có thể để lại đến tối dùng lò vi sóng hâm nóng ăn, như vậy bản thân
cũng có bữa tối, ít nhất có thể kéo dài tới ngày mai tiếp tục cân nhắc
chuyện làm cơm.
Thời gian còn lại trong ngày tinh thần Trì Diên đều có chút lơ lửng, cậu luôn
không tự chủ được chung quy cuối cùng lại nghĩ đến người đàn ông gặp ở
tiệm hamburger cùng với bàn tay chỉ nhìn thấy trong *một thoáng kinh
hồng kia, thậm chí ban đêm lúc ngủ còn mơ thấy.
(một thoáng kinh hồng: chỉ thoáng nhìn nhưng để lại cảm xúc ấn tượng mãnh liệt)
Cậu mơ thấy bàn tay trắng xám đó vuốt ve từng chút thân thể cậu, ngay cả
xúc cảm đường vân trong lòng bàn tay cũng rõ ràng vô cùng, trên ngón
giữa đeo vật gì đó, cậu rồi lại không thấy rõ. Cậu cũng không thấy rõ bộ dạng chủ nhân bàn tay nọ, cậu chỉ biết mình bị châm ngòi đến mức cả
người như nhũn ra, thậm chí chủ động ôm cổ đối phương, dâng lên nụ hôn
ngọt ngào mê người, dụ dỗ người nọ hôn trả mình... Sau đó nghe thấy
chính mình phát ra thanh âm, nhẹ nhàng gọi người nọ...
Trì Diên đầu đầy mồ hôi, thoáng cái bừng tỉnh từ trong mộng.
Kỳ thật cậu tuổi này mơ thấy loại mộng này cũng không có gì kỳ lạ, cũng
không đến mức vì vậy mà quá xấu hổ, nhưng đối tượng trong giấc mơ là một nam nhân chỉ lộ ra một bàn tay, cậu còn mềm nhũn dán lên người ta gọi
"Ông xã" như thế ... thì quá không đúng rồi.
Ít nhất hai mươi năm trước kia cậu vẫn luôn là *căn chính miêu hồng thanh
tâm quả dục, chưa từng mơ thấy giấc mộng hồng sắc xa hoa đọa lạc như
vậy.
(căn chính miêu hồng: xuất thân tốt, con nhà lành)
Trì Diên quả thực sợ tới mức muốn gọi điện thoại cho ba mẹ khóc kể, con
trai bất hiếu, vừa tới xã hội tư bản chủ nghĩa ngày thứ ba đã ở trong
mộng hiến thân cho nam nhân nhìn không thấy mặt của tư bản chủ nghĩa mục nát rồi... Nhưng cậu cũng chỉ là nghĩ thế, đương nhiên không có khả
năng thực sự làm thật.
Huống hồ bây giờ là bốn giờ sáng, trong nước chính là hai giờ đêm, nếu thật
sự dám gọi điện thoại về nhà lúc này đoán chừng mẹ cậu trước tiên sẽ sợ
chết khiếp, sau khi biết được không có chuyện gì lớn sẽ đánh cho cậu một trận, dù hiện giờ không bắt được người thì cũng sẽ nhớ kỹ chờ cậu về
tính sổ.
Trì Diên ngồi dậy, lau mồ hôi trên gáy, cầm cốc nước rỗng trên bàn, mở cửa, đi vào bếp rót nước.
Lúc đi ngang qua tấm gương trước cửa cậu nhìn nhìn bộ dạng mình lúc này
trong gương —— ánh mắt mê ly, mơ hồ hiện lên ánh nước, sắc mặt ửng đỏ.
"..." Trì Diên hung hăng nhắm mắt lại, lắc đầu, cầm cốc đẩy cửa đi vào trong
bếp, chân còn có chút như nhũn ra. Cậu âm thầm phỉ nhổ bản thân, chẳng
qua chỉ là ngủ mơ, thế nào mà lại thành bộ dạng đã bị giày vò yêu thương như vậy, thật quá đáng thất vọng.
Trì Diên ở trong bếp uống hai cốc nước lạnh lớn mới tỉnh táo lại, sau khi
buông cốc nước trở về phòng ngủ lại tiện đường đi nhà vệ sinh đối diện.
Lầu này có năm phòng vệ sinh và năm phòng tắm, bố trí ở giữa lầu. Chia ra
hai phòng cho nam, hai phòng cho nữ và một phòng nam nữ dùng chung, kết
cấu cơ bản giống nhau. Trong phòng vệ sinh không có cửa sổ, có một bồn
rửa tay và một bồn tiểu. Sau khi đi vào khóa cửa lại chính là không gian hoàn toàn tư mật.
Trì
Diên mở vòi nước trên bồn rửa định rửa tay, thuận tiện rửa mặt cho tỉnh
táo một chút, cậu vẫn nhớ rõ nét mặt đỏ ửng vô lực của mình vừa rồi
trong gương, thật sự là có chút chịu không nổi.
Nước từ trong vòi kim loại ào ào chảy ra, chảy xuống bồn lại không trôi tiếp mà bắt đầu ngưng lại, giống như ống thoát nước đã bị thứ gì đó chặn
lại. Đồng thời có chất lỏng từ lỗ thoát nước dưới bồn bắt đầu tràn lên,
lại không phải nước sạch trong suốt mà là từng dòng chất lỏng màu đỏ
mỏng manh vấn vít.
Trì Diên mới đầu không để ý, ở trường học trước kia thỉnh thoảng bồn nước bị gỉ nước cũng sẽ chuyển đỏ hoặc ố vàng.
Nhưng rất nhanh cảm cậu thấy không đúng ——chất lỏng kia mang theo mùi tanh,
giống như mùi máu, thế nhưng lại không đậm sệt như máu, miễn cưỡng mà
nói thì giống như máu đã bị nước pha loãng.
Càng lúc càng có nhiều chất lỏng màu đỏ quấn lẫn nhau trào từ dưới lên, dung nhập vào nước sạch trong bồn.
Trì Diên không dám tiếp tục ở lại, vội vàng đóng vòi nước chạy ra ngoài
quay về phòng mình. Cậu cũng không báo với ai, vừa mới đến không lâu,
cậu bản năng không muốn sinh thêm rắc rối. Huống chi hiện giờ đang nửa
đêm, người bình thường đều đang ngủ, cậu cũng không biết việc này có thể báo cho ai.
Trong mỗi
phòng cũng đều có một bồn rửa để hằng ngày đánh răng rửa mặt, Trì Diên
chần chừ một chút, thử mở vòi nước bồn rửa phòng mình.
Nước sạch từ trong chảy ra, rất trôi chảy thuận theo miệng thoát nước trôi đi.
Cậu dãn ra một hơi, thậm chí không cách nào đoán định cảnh tượng bản thân
vừa thấy thật sự chỉ là bởi vì gặp mộng xuân mơ màng mà sinh ra ảo giác
hay không.
Trên di động
hiện thời gian bốn rưỡi sáng, từ cửa sổ nhìn ra ngoài, bầu trời xa xa đã nổi lên ánh sáng trắng. Đường xá trước kí túc, đứng ở trước cửa sổ cũng có thể thỉnh thoảng thấy xe cộ chạy qua —— hết thảy đều yên ổn, bình
thường như thế.
Trì Diên quăng mình lên giường, tắt đèn đầu giường, nhắm mắt lại.
Ngủ đến sáng mai chắc sẽ không sao nữa.
Lần này, bàn tay kia và chủ nhân của nó không nhập mộng nữa.
Ngày hôm sau lại là một ngày nắng, mặt trời lên cao rực rỡ, khí trời bốc lên mùi cỏ cây hòa trộn, mặt trời mùa hè quá mức gay gắt, lúc ra ngoài
không thể không bôi kem chống nắng thật dày, hơn nữa còn phải đội mũ
lưỡi trai và mang kính râm mới đỡ.
Đêm qua cậu đi phòng vệ sinh gần phòng mình nhất, ở ngay góc đối diện, là
phòng Trì Diên hay đi nhất. Buổi sáng lúc vào lần nữa cậu phát hiện bồn
rửa đã được khơi thông, tất cả đều bình thường, chuyện này cũng không
nghe thấy ai nhắc tới.
Trì Diên lại càng không phân rõ cảnh tượng quỷ dị đêm qua trông thấy là ảo
giác của mình hay chỉ là sự cố tắc cống bình thường —— nói không chừng
chỉ là bạn học nào đó tay chân vụng về dùng loại thịt bò tươi máu vẫn
chảy bán trong siêu thị làm tắc, tuy rằng loại suy đoán này cũng làm cho người ta cảm thấy rất không thích hợp.
Nhưng mà thịt bò sống không đóng gói bán ở siêu thị bên này đích xác có rất
nhiều máu loãng, có lẽ loại này khá tươi, thích hợp cho bọn họ làm
bít-tết? Trì Diên ở trong nước chưa bao giờ mua thịt nấu cơm, đối với
phương diện này không chút kinh nghiệm, chỉ có thể suy đoán đơn giản như vậy. Giang Điền cũng đã nói thịt heo trong siêu thị ở đây tanh hơn
trong nước, hình như là bởi vì lúc mổ không chọc tiết.
Trì Diên không vì những chuyện này mà tiêu phí quá nhiều tâm tư, rất nhanh lại chờ mong hành trình hôm nay.
Sophus là một thành phố được xây dựng sau khi đã quy hoạch thiết kế, cả thành
phố sạch sẽ có quy chế, thế nhưng diện tích không lớn, nơi vui chơi ngắm cảnh cũng tương đối ít. Giang Điền và Trì Diên đã hẹn buổi trưa cùng
nhau đi ăn cơm, sau đó đi dạo mấy cửa hiệu và bảo tàng nghệ thuật cả hai cảm thấy hứng thú, buổi tối trở về dạy cậu làm cơm đơn giản.
Hai người ngồi xe bus để đi, xe bus nơi đây không phải trạm nào cũng ngừng, nếu muốn lên xe thì phải vẫy tay, lúc xuống xe cũng phải bấm công tắc
ra hiệu cho tài xế, hầu như lúc nào trên xe cũng có chỗ trống.
Trì Diên ngồi trên xe bus ngắm phong cảnh nơi xa xuyên qua cửa sổ, bầu trời xanh thẳm, ánh mặt trời rực rỡ đến chói mắt, cũng rất ít thấy người,
chỉ có bãi cỏ xanh ngát,những dãy núi nhấp nhô cùng với các khu dân cư
thấp bé —— đại đa số là nhà nhỏ một hai tầng, loại chung cư mười mấy
tầng cơ bản tuyệt tích. Tỉ lệ thực vật che phủ rất cao, bên phải đường
là cánh rừng nhỏ, bao quanh một hồ nước xanh biếc, mà mỗi con đường cách một ngọn núi đều giống như một công viên rừng rậm.
Giang Điền nói cho cậu biết đi leo núi còn có thể gặp được chuột túi, cúi
thấp người duỗi hai tay đến gần tiếp cận chúng từ chính diện thì tỉ lệ
rất lớn là chúng cũng không chạy mà sẽ ngơ ngác đứng đó mặc người ta sờ, thẳng đến khi bị sờ phiền mới nhanh chóng nhảy a nhảy chạy đi.
Trì Diên nghe được có chút động tâm.
Nơi đây hoàn toàn không giống một đô thị hiện đại thế kỷ hai mươi mốt,
ngược lại lại phù hợp với tưởng tượng về cuộc sống nông thôn ruộng đồng
trong các tác phẩm thơ ca văn học hơn.
Buổi tối dưới sự giám sát của Giang Điền, Trì Diên rốt cuộc xào thành công
món cơm chiên trứng đầu tiên trong đời, thế này cuối cùng cậu cũng có
vốn liếng cho bản thân no bụng rồi. Giang Điền làm cánh gà coca, bỏ vào
đĩa hai người cùng nhau ăn—— tới đây nhiều ngày như vậy lần đầu tiên
được ăn đồ Trung Quốc nghiêm chỉnh, Trì Diên cảm động gần như muốn phát
khóc.
Giang Điền đề nghị
cậu: "Gà coca xem như là món dễ làm nhất, hơn nữa không dễ làm thành quá khó ăn, so với các loại thịt khác mà nói cánh gà trong siêu thị cũng
tương đối rẻ, cậu cũng có thể làm thử một lần xem sao."
Rõ ràng tên món ăn nghe vào tai độ khó đã rất cao. Trì Diên rưng rưng gật đầu.
Bởi vì các phòng gần nhau, vị trí tủ lạnh của Alex và Emily cũng ở đây, thế nên bình thường cũng biết sử dụng phòng bếp này.
Trì Diên có thể thường xuyên trông thấy Alex và bạn bè của cậu ta tụ họp
với nhau, đều là một đám người trẻ tuổi cao gầy khỏe đẹp, ngoại hình đều rất xuất sắc, nam có nữ có. Trì Diên còn từng trông thấy bọn họ nửa đêm kéo nhau thành đoàn đi ra ngoài, hoặc là mang rượu lên sân thượng lầu
năm cùng nhau uống rượu tán gẫu.
Theo lời Giang Điền nói, thanh niên như bọn họ tuy rằng không hiếm thấy,
nhưng cũng có không ít sinh viên ngâm mình ở trong phòng thí nghiệm, thư viện, phòng tập thể thao, sinh hoạt học tập đều rất quy luật tiến bộ.
"Chỉ là bây giờ vẫn chưa bắt đầu vào học, hai ngày nữa chính thức nhập học
rồi có lẽ bọn họ cũng sẽ phải bỏ ra một phần lớn tinh lực vào việc học
thôi." Giang Điền giải thích như thế.
Emily thì thường một mình, thỉnh thoảng cùng các bạn nữ nướng bánh ngọt hoặc
bánh quy. Hôm nay cô làm mì Ý, Giang Điền cho cô một phần cánh gà cậu ta làm, để coi như có qua có lại, cô cũng lấy hai phần nhỏ đồ mình làm
chia cho Trì Diên và Giang Điền. Trong siêu thị thường bán các loại mì
ống đóng gói, sau khi mua về nấu thêm chút gia vị là được, là một loại
đồ ăn sinh viên ở đây thường làm, đối với một số người mà nói, khả năng
nấu ăn lật chảo đảo muôi của Giang Điền thần kỳ tựa như ảo thuật.
"Hôm nay ăn thịt chuột túi." Emily chỉ một khối mì Ý dính sệt giải thích.
Trì Diên vẫn chưa từng ăn thịt chuột túi, cũng không chú ý là trong siêu
thị có bán. Nhưng thầy giáo dạy lịch sử thời Tần Hán của cậu đã từng
nói, thật ra thời kỳ Tần Hán, người dân gặp loài gì thì ăn loài đó, bay
trên trời chạy dưới đất bơi trong nước các loại, không gì kiêng kỵ.
Nhưng về sau trải qua hơn ngàn năm phát triển, môi trường khí hậu trên
đất liền đã thay đổi rất lớn, thói quen ẩm thực theo đó cũng biến hóa
rất nhiều, thời gian dần trôi, những nguyên liệu nấu ăn như chim sâu rắn đã rời khỏi bàn ăn, phương thức nấu nướng cũng xuất hiện rất nhiều điều chỉnh và cải biến. Nhưng khu vực phía nam sau cùng, ví dụ như Quảng
Đông, hơn nghìn năm qua khí hậu môi trường không chút thay đổi, vì vậy
rất nhiều ẩm thực truyền thống đã được gìn giữ lưu lại, ví dụ như ăn cá, rắn, *đốt tịch các loại, có thể nói *Lĩnh Nam Việt thật ra chính là hoá thạch sống của ẩm thực Trung Hoa truyền thống.
(đốt tịch: một món ăn truyền thống nổi tiếng của tỉnh Quảng Đông, bao gồm vịt quay, ức chim bồ câu, lợn sữa,...
Lĩnh Nam: vùng đất phía nam núi Ngũ Lĩnh trong truyền thuyết xưa ở Việt Nam và Trung Quốc
Việt: tên gọi khác của Quảng Đông)
Cho nên làm con cháu Hoa Hạ cậu sao có thể sợ ăn thịt chuột túi.
(Hoa Hạ: tên cũ của Trung Quốc)
Trì Diên gắp một đũa bỏ vào miệng, sau đó ngẩng đầu lễ độ đáp: "Cảm ơn, ăn rất ngon."
Kỳ thật cậu không nếm ra thịt chuột túi là mùi vị gì, một mặt bởi vì toàn
bộ đều là thịt băm trộn trong mì, mặt khác là mì Ý này mùi vị thật sự
nấu quá kỳ quái quá đáng sợ. Hương vị khó có thể miêu tả. Mà Emily cứ
như vậy ăn cơm mình làm hai năm, Trì Diên không thể tưởng tượng bọn họ
làm sao sống được, không chỉ sống sót, còn phải học hành, còn phải thi
cử... Thật là khiến người ta kính nể.
Cũng có thể là cấu tạo vị giác của cậu và những người bạn học phương Tây này căn bản khác nhau.
Hiện tại cậu cảm giác cơm chiên mình làm ăn rất ngon.
——————
Hai ngày sau chính thức bắt đầu vào học, Trì Diên cũng dần dần thích ứng cuộc sống nơi này.
Phòng bếp là một môi trường xã giao rất tốt, lúc làm cơm cậu và mọi người ở
lầu bốn dần dần thân thiết hơn. Trù nghệ làm cơm của cậu cũng đã nâng
cao một chút, ít nhất hiện giờ cậu đã biết xào khoai tây sợi.
Hôm nay là thứ sáu, Alex làm bò bít tết, Trì Diên làm khoai tây sợi xào, hai người tiện thể tán dóc chuyện ở trường.
"Không cần đâu, cám ơn." Từ khi hưởng qua mỳ Ý của Emily, Trì Diên thật không
dám tùy tiện nếm thử tay nghề của các bạn hàng xóm, huống hồ Alex chung
thủy với bít tết gần như sống nguyên, thật sự không phải là thứ cậu có
thể thử thách.
Hình như làm các lão tổ tông Tần Hán mất mặt rồi.
Trì Diên nghĩ đến xuất thần, không cẩn thận cắt phải ngón trỏ.
Dao rất sắc, mặc dù chỉ cắt ra một vết nho nhỏ, máu tươi đỏ thẫm vẫn lập tức trào ra.