Trì
Diên lúc trước bị dọa đến đầu óc bất động, cái gì cũng không nghĩ đã mặc đồ ngủ Diệp Nghênh Chi đưa, bây giờ mới cảm thấy xấu hổ. Lúc này cậu
chỉ có ba lựa chọn, một là mặc đồ lúc trước mình mặc đã giặt sạch nhưng
vẫn còn ướt; hai là sang phòng bên lấy đồ có khả năng đã bị thứ kia chạm vào; ba là không mặc gì.
Diệp Nghênh Chi thấy cậu buồn rầu đứng đó, khép cuốn《Một học thuyết về Công
lý 》lại, hỏi cậu có vấn đề gì, sau đó đứng đắn đưa ra phương án thứ tư:
"Cậu có thể mặc của tôi, tôi không ngại."
Hắn suy nghĩ một chút lại bổ sung: "Chỉ có điều hình như tôi không có cái
nào mới, đồ đều đã giặt rất sạch rồi ... Cậu có để ý không?"
Sau đó lại mỉm cười trấn an nói: "Kỳ thật cậu cứ giữ nguyên thế này tôi cũng không để ý đâu."
Thật ra sau khi tắm có thể dùng máy sấy tóc, rất nhanh sẽ khô, huống chi nhà hắn còn có máy sấy chuyên dụng. Diệp Nghênh Chi yên lặng đặt sách xuống đầu giường, làm bộ như đã quên tất cả thiết bị hiện đại trong nhà.
Sáng hôm sau sau khi tỉnh lại chuyện đầu tiên Trì Diên làm là gửi tin nhắn
cho lão Viên, hỏi thăm chuyện người bạn học cấp hai kia. Cuộc sống như
thế này quá kích thích quá kinh hãi rồi, cậu cũng không thể cứ bám Diệp
Nghênh Chi mãi không tha, đến lúc chỉ có một mình mình thì phải làm sao?
Cậu lo lắng chờ tin nhắn, nhớ ra lão Viên bình thường chủ nhật sẽ không dậy sớm thế này mới miễn cưỡng sinh ra hai phần kiên nhẫn.
Không nghĩ tới lão Viên lần này vậy mà lại rất nể tình dậy rất sớm, sau khi thấy tin nhắn của cậu đã gọi thẳng lại.
"Thước kẻ, bây giờ cậu có ở một mình không?" Lão Viên ở bên kia điện thoại hỏi.
Trì Diên nhìn thoáng qua Diệp Nghênh Chi đang ở trong bếp bận rộn làm bữa sáng, trả lời: "Không, tôi đang ở với bạn cùng phòng."
Giọng lão Viên thông qua sóng di động truyền đến: "Tốt lắm, tôi nói với cậu
chuyện này cậu đừng sợ nha, tốt nhất đứng gần người ta một chút."
"Cậu nói đi."
"Chuyện hôm qua cậu nói cho tôi tôi đều ghi nhớ, ban nãy tôi vừa nhận được một
tin, nói là cảnh sát lại phát hiện ra hai thi thể trong một phòng trọ
gần trường chúng ta, một không còn chân, bị giấu dưới giường; một bị, bị lột da... giấu trong tủ quần áo."
"... Thi thể không chân nghe nói đã chết gần một tuần, không phải khớp với
hình dáng người mà cậu nói là cậu trông thấy ư. Thi thể không da vừa mất mạng hôm qua, tôi lập tức nghĩ chuyện này với chuyện cậu gặp quỷ có
đúng là có quan hệ hay không..."
Giọng lão Viên vẫn truyền đến từ trong điện thoại, nhưng Trì Diên đã sợ tới
mức cầm không chắc, điện thoại thoáng cái rơi xuống bàn ăn.
Diệp Nghênh Chi nghe tiếng động xoay người lại nhìn cậu: "Sao thế? Bạn cậu nói gì với cậu vậy?"
"Không, không có gì... Lát nữa sẽ nói với cậu sau." Trì Diên run rẩy đáp Diệp
Nghênh Chi, miệng kêu không có việc gì, ánh mắt lại rõ ràng sợ không
chịu nổi.
Diệp Nghênh Chi tắt lửa, bưng hai quả trứng ốp la ngồi xuống bên cạnh cậu, im lặng an ủi cậu.
Lúc này Trì Diên mới lấy dũng khí nhặt lại điện thoại, nghe thấy lão Viên
đầu bên kia hỏi thăm: "Này, Thước kẻ? Làm sao thế? Vừa xảy ra chuyện gì
à?"
"Không có gì, chỉ là sợ nên làm rơi điện thoại thôi." Trì Diên cố hết sức trấn định trả lời.
Lão Viên an ủi cậu hai câu, nói tiếp: "Tôi hỏi bạn tôi rồi, tôi kể sơ qua
tình huống của cậu với hắn, hắn có việc không qua được, với lại cũng nói hắn cảm giác tình huống của cậu tương đối phức tạp, hắn không chắc có
thể giải quyết được. Nhưng hắn nói sư tỷ hắn hai ngày trước đúng dịp có
việc đến thành phố A, sư tỷ hắn chuyên đảm nhiệm những việc thế này, có
bản lĩnh hơn hắn nhiều, tôi đã nhờ hắn hẹn chị ấy rồi, sắp tới hẳn là có thể gặp. Cậu kiên trì hai ngày nữa."
Trì Diên đáp được, cảm ơn lão Viên và bạn học của hắn xong mới cúp điện
thoại, nhìn về phía Diệp Nghênh Chi nói cho hắn nghe tin tức vừa nhận
được từ chỗ lão Viên. Cậu chọc chọc trứng ốp la ngoài chín trong mềm
trên bàn, chỉ cảm thấy một chút khẩu vị cũng không có.
Chuyện cho tới bây giờ, cậu đã có thể xác định bản thân là đụng phải tà, nhưng cậu căn bản không biết mình rốt cuộc là chọc phải ai gây phải người
nào, thảm án giết người liên tiếp này vì sao phải dính líu tới mình?
Đột nhiên cậu nghĩ, chẳng lẽ hung thủ với mình có liên quan?
Nhưng làm sao có thể? Ở thành phố A cậu quen biết rất ít, giao thiệp chỉ có
một nhà chú, thầy giáo và các bạn học, bọn họ đều không giống người có
thể có quan hệ với loại thảm án hung tàn đến cực điểm kia.
Sau khi biết được tin này Trì Diên lại càng không dám về kí túc xá ở, Diệp
Nghênh Chi cũng không hề có ý định trở lại đó, thứ hai cậu quay về
trường đi học, sau khi tan học lại tự giác trở lại nhà Diệp Nghênh Chi.
Bởi vì xấu hổ mỗi ngày ăn nhờ ở đậu, lúc về cậu còn chủ động đi siêu thị mua không ít rượu và nguyên liệu nấu ăn xách về.
Chiều tối thứ ba, Trì Diên lại nhận được tin nhắn lão Viên gửi tới, nói là đã hẹn được vị sư tỷ kia, trưa thứ tư gặp hẹn ở quán lẩu ngoài cổng phía
đông.
Diệp Nghênh Chi sau khi nghe nói liền bày tỏ thứ tư hắn cũng phải quay về trường, vừa đúng lúc có thể đưa Trì Diên trở về.
Tối hôm qua Trì Diên và Diệp Nghênh Chi ngủ quá ngon, sáng sớm đều dậy trễ, lúc Trì Diên mở mắt đã thấy trời sáng choang, cầm điện thoại nhìn, vậy
mà đã mười giờ mười lăm phút, cậu vội vàng ngồi dậy lay cánh tay Diệp
Nghênh Chi gọi hắn tỉnh, hai người nhanh chóng đánh răng rửa mặt, ngay
cả điểm tâm cũng không ăn, cứ như vậy đến lúc ra khỏi nhà đã là mười một giờ kém mười lăm.
May mà lúc này trên đường không tính là kẹt xe, nhưng lúc Trì Diên đến quán
lẩu đã hẹn, vội vàng xuống xe tạm biệt Diệp Nghênh Chi xong đi vào, lão
Viên và sư tỷ đều đã đến.
Vị sư tỷ kia tự xưng họ Hồ, tên Tinh, tóc đen cắt ngắn gọn gàng, nhìn cũng rất trẻ, giống như chỉ mới ba mươi, chênh lệch khá lớn so với hình
tượng sư thái Nga Mi trong tưởng tượng của Trì Diên.
Lão Viên giới thiệu hai người với nhau, thu xếp để mọi người ăn trước.
Quán lẩu ngoài cổng phía đông này nổi danh ở chỗ phương thức bày biện thức
ăn độc đáo sáng tạo, ví dụ như dùng ván gỗ dài nửa thước bày thịt dê,
làm cho người ta từ thị giác cảm thấy thỏa mãn; ví dụ như xếp thịt dê
thịt bò thành quần áo cho búp bê Barbie. Trì Diên nếm thử một miếng, cảm thấy tuy rằng mùi vị cũng không tệ, nhưng vẫn kém xa so với Diệp Nghênh Chi làm ở nhà, trong lòng cậu có chuyện, cũng không có hứng ăn quá
nhiều.
Đợi đến khi ba
người đã ăn được một lúc lâu Hồ Tinh mới mở miệng nói chính sự, cô nhìn
Trì Diên nói: "Tiểu Trì đúng không? Có thể xưng hô như vậy với cậu được
không? Chuyện của cậu tôi đã nghe lão Viên nói sơ qua rồi, tình huống
tương đối phức tạp, tôi sẽ nói kĩ hơn với cậu hơn sau."
Sau đó lại quay sang lão Viên nói: "Tiểu Viên, chuyện này không có gì liên
quan tới cậu, có thể không liên lụy vào thì không nên liên lụy vào,
không biết là tốt nhất. Cậu không cần để ý tôi, quay về trường trước
đi."
Trì Diên cũng nghe
ra ý tứ trong lời nói của vị Hồ sư tỷ này, gật đầu với lão Viên nói:
"Lão Viên cậu yên tâm, cứ về trước đi, tránh cho đến lúc có một việc
ngoài ý muốn lại kéo cả hai người chúng ta vào, ngay cả người báo cảnh
sát cũng không có."
Lão Viên lẩm bẩm trong miệng: "Sẽ không đáng sợ như vậy chứ." Nhưng vẫn nghe lời xách balo của mình đi ra.
Lúc này Hồ Tinh mới mở miệng: "Lần này tôi tới thành phố A nguyên nhân phần lớn chính là vì những vụ án liên tiếp phát sinh mấy ngày qua, không
nghĩ tới vừa đến đã nghe sư đệ nói đến chuyện của cậu."
"... Tôi cơ bản có thể kết luận, gây án lần này căn bản không phải người, mà là yêu quái."
Cách làn khói vấn vít trên bếp lẩu, Trì Diên chú ý tới cô gái đối diện có
một đôi mắt hẹp dài mê hoặc người, nhưng đối phương bình tĩnh trần thuật lại khiến cậu không khỏi sợ hãi cả kinh.
"Yêu quái?" Cậu khó tin lặp lại một lần. Dù những chuyện liên tiếp gặp phải
lúc trước khó bề tưởng tượng, cậu cũng thật không dám tin trên thế gian
này thật sự có nhiều yêu ma quỷ quái tồn tại như vậy.
Hồ Tinh tiếp tục nói: "Phải, yêu quái cậu tưởng tượng so với yêu quái
trong thần thoại có lẽ không quá giống nhau. Để tôi cho cậu một ví dụ."
"Thời dân quốc chiến loạn khắp nơi, thiên hạ rất không yên ổn, phúc họa *bĩ
thái các loại khí vận đan xen vào nhau. Vùng sơn dã tỉnh D có tượng dã
thần, không biết xây dựng từ khi nào, thời kì loạn lạc không ai tế bái,
miếu thần dần dần suy vi bị bỏ quên. Về sau tượng thần thấy máu đổ trước mắt, hấp thụ tà khí, liền có yêu tà bám vào tượng thần đó lấy làm thân
thể gốc mà sinh."
(bĩ thái: Bĩ và Thái là hai quẻ trong Kinh Dịch, Bĩ tượng trưng cho cùng khốn, Thái tượng trưng cho sự hanh thông.)
"Lúc ấy có một đám người chạy nạn qua, sau khi trời tối liền tá túc trong
miếu thần đổ nát, nửa đêm trông thấy mắt tượng thần đột nhiên chảy huyết lệ, mở to miệng, nhe răng mà cười, trong miệng đều là răng nanh dài như ngón tay. Nhóm người kia từng người một bị tượng thần hút ăn, chỉ có
một người xem xét tình hình bỏ chạy sớm mà tránh được một kiếp, sau khi
chạy trốn kể lại chuyện này với người xung quanh. Về sau lại phát sinh
thêm mấy chuyện, gây ồn ào lớn rồi mới mời cao nhân đến bắt yêu tà nọ.
Thứ gây án lần này cùng tính chất với tượng thần tôi kể cho cậu."
"Hiện giờ đã chết bốn người, nhìn từ tử trạng, tôi đại khái có thể đoán được nó muốn làm gì."