Chủ nhật Trì Diên ở thư viện xem luận văn một ngày, ăn tối xong mới quay về ký túc xá, Diệp Nghênh Chi đã trở về.
Bây giờ nhìn thấy Diệp Nghênh Chi cậu vẫn thấy vừa xấu hổ vừa ngại, lại
không dám để đối phương nhìn ra khác thường, cúi đầu lắp bắp nói: "Hôm
nay về, về sớm ha." Sau đó liền trốn đến chỗ bàn của mình quay lưng lại
phía hắn không lên tiếng.
Buổi sáng cậu vốn nghĩ thời gian sẽ không lâu đâu, rất nhanh sẽ hết, rất
nhanh sẽ qua thôi, nhưng, nhưng mà kết quả là thời gian thật dài mới
hết... Cả ngày cậu đều đọc kinh tế học cổ điển tu thân dưỡng tính, thôi
miên bản thân "Ta là thật sự ngủ cái gì cũng không biết", nhưng mà chỉ
cần hơi chút nghĩ tới, lại vẫn có thể nhớ lại cảm giác đó...
Viết lách tắm rửa xong Trì Diên bò lên giường xem điện thoại, tình hình cụ
thể vụ thảm án ngày hôm qua tuy rằng đã bị phong tỏa nhưng vẫn có không
ít lời đồn đại truyền ra, cậu vô thức lược qua tất cả không muốn tiếp
xúc —— chuyện đêm qua quả thực ở để lại bóng ma quá sâu cho cậu, đến bây giờ cậu vẫn không phân được thứ kia là thật hay giả, là mộng hay là ảo
giác.
Tiện tay ấn mở một loạt tin nhắn trên điện thoại, Trì Diên thoáng cái sửng sốt.
Đây là nhóm mua khẩu trang hoa quả giao hàng tận nơi năm trước cậu bị bạn
cùng phòng Đại học kéo vào, người ở trong phần lớn là sinh viên Đại học
xung quanh, nhưng người cậu quen biết cũng chưa đến hai ba người, mua
khẩu trang xong cũng quên thoát, vẫn luôn ở trạng thái tắt âm, chung quy luôn vô thức không để ý. Không nghĩ tới đêm nay lại ấn mở.
Trong nhóm có gửi một tấm hình, trên hình là một cô gái mỉm cười, phía dưới
có người nhiều chuyện nói "Đây là người bị hại hôm qua, còn rất xinh
đẹp, không biết thế nào mà bị như vậy" .
Trong đầu Trì Diên nhanh chóng nổi lên ánh mắt gắt gao nhìn mình chằm chằm
nọ, lỗ thủng trước ngực, và cái miệng trống rỗng tươi cười hướng về phía mình...
Hai tay cậu run
rẩy, lập tức ném di động lên giường, vẫn giống như gặp phải quỷ mà nhìn
chằm chằm vào cô gái nét mặt cười tươi như hoa trên màn hình. Một lát
sau mới phản ứng được, quay đầu chuyển hướng về phía bạn cùng phòng vẫn
đang ngồi trước bàn sách bên dưới: "Diệp Nghênh Chi..."
Diệp Nghênh Chi xoay người ngẩng đầu nhìn cậu: "Làm sao vậy?"
Bao giờ cũng là bạn cùng phòng Diệp Nghênh Chi trấn định tự nhiên mang đến
sự yên tâm vô cùng. Cậu cố gắng một lần nữa nhặt di động lên giống như
nhặt con bọ cạp, chỉ cho Diệp Nghênh Chi nói: "... Đêm qua tôi thấy
chính là cái này."
Cậu thật sự cảm nhận được nỗi sợ hãi giống như ăn vào xương, trong lòng lại càng sinh ra từng tia ớn lạnh.
Mác đã từng nói vật chất quyết định ý thức. Nhưng mà trước đây cậu chưa
từng nhìn thấy bộ dạng người bị hại, nếu như không phải tận mắt nhìn
thấy, đêm qua làm sao lại không có căn cứ mà tưởng tượng ra được bộ dáng sau khi chết của đối phương?
Đó không phải mộng, cũng không phải ảo giác.
Cậu thật sự đã gặp quỷ.
Cậu căng thẳng nhìn Diệp Nghênh Chi, ánh mắt đen sẫm, mang theo sợ sệt
không thể che giấu, môi hơi run run, thậm chí sợ tới mức trắng bệch.
Diệp Nghênh Chi nhận điện thoại nhìn thoáng qua, lại nhìn bộ dáng lúc này
của Trì Diên. Hắn đóng nhóm chat lại, không nói hai lời trèo lên giường
Trì Diên ngồi dựa vào phía ngoài, ấn Trì Diên nằm xuống cùng hắn: "Được
rồi, cái gì cũng đừng nghĩ nữa, còn có tôi ở đây. Bây giờ cậu phải ngủ
một giấc đi, nghỉ ngơi cho tốt."
Diệp Nghênh Chi dáng người cao ngất cường kiện, ngăn ở bên ngoài tựa như hoàn toàn che khuất bảo vệ người bên trong.
Lúc này Trì Diên mới giống như tìm được chút cảm giác an toàn, ngơ ngác
thuận theo nằm ở trong, lúng túng kinh hoảng lúc sáng đã bị ném lên chín tầng mây.
Diệp Nghênh
Chi nhấc chăn lên bọc Trì Diên vào, suy nghĩ một chút, bản thân cũng
chui vào, không quan tâm bản thân còn chưa kịp thay quần áo.
Trì Diên nằm quay vào tường, Diệp Nghênh Chi cũng quay mặt về phía cậu, tay khoác lên vai cậu, lại nhẹ giọng lặp lại: "Ngủ đi."
Trì Diên khẽ gật đầu, cũng không biết đối phương có thể trông thấy hay
không, lát sau thoáng bình tĩnh xuống mới lại nhỏ giọng nói một tiếng:
"Cảm ơn."
Buổi sáng Diệp
Nghênh Chi đã nói căn bản không có quỷ, có thể thấy hắn không hề tin
những thứ này, nhưng đối với việc mình ăn nói lảm nhảm không có bất cứ
chứng cứ gì hắn lại không hề xì mũi coi thường hay bỏ mặc, ngược lại rất kiên nhẫn động viên mình để mình buông lỏng tinh thần. Trong lòng cậu
càng đưa ra kết luận đối phương là người tốt trong nóng ngoài lạnh.
Hôm sau là thứ hai, Trì Diên có lớp chuyên ngành buổi sáng, từ 9:50 đến 11:25, Diệp Nghênh Chi thì cả ngày không có lớp.
Trì Diên ngủ phía trong, sáng sớm điện thoại báo thức vừa vang lên, cậu khẽ động một cái cả hai liền tỉnh dậy. Cậu nhìn thấy áo sơmi hơi nhăn của
Diệp Nghênh Chi mới ý thức đối phương vậy mà lại ở cạnh bồi mình cả đêm, có chút cảm động không nói ra được.
Cậu đứng dưới giường thử mời Diệp Nghênh Chi: "Ừm... Diệp Nghênh Chi, buổi trưa cậu có lịch gì không?"
Sau khi nhận được đáp án phủ định, cậu lập tức nói: "Tôi mời cậu ăn cơm nhé?"
Diệp Nghênh Chi liếc cậu một cái: "Tự cậu làm?"
"Đương nhiên không phải, " Trì Diên liên tục xua tay, "Ăn bên ngoài... Tôi chỉ biết nấu mì gói thôi." Huống chi trong trường cũng không cho phép nấu
cơm.
Mà Diệp Nghênh Chi lại nhận lời không chút do dự, một chút cũng không cao lãnh.
Lớp chuyên ngành sáng nay là môn bắt buộc của khoa kinh tế, cho nên lượng
người xem như tương đối nhiều, học ở một phòng lớn. Trì Diên vừa ngồi
xuống bên cạnh bạn cùng lớp Dương Thanh, bên cạnh cậu lại có một người
ngồi xuống.
Dương Thanh lặng lẽ chọt chọt cậu, Trì Diên quay đầu lại nhìn, người cạnh mình đúng là Cố Tích Tích.
Cố Tích Tích thấy cậu liền cười một tiếng: "Anh Trì Diên, chào buổi sáng, em tới đây học ké."
Trì Diên cũng lúng túng gật đầu: "Chào buổi sáng."
Dương Thanh ở một bên nháy mắt ra hiệu cho cậu. Trì Diên giả bộ chuyên tâm xem giáo trình, coi như không nhìn thấy.
Lúc nghỉ giữa giờ Dương Thanh cùng cậu đi vệ sinh, ra tới hành lang Dương
Thanh liền đập vai cậu: "Trì thiếu gia, không phải cậu đầu gỗ như vậy
chứ? Tiểu mỹ nữ khoa Anh văn kia rõ ràng là thích cậu, người ta đâu có
tới học ké, rõ ràng là đến vì cậu. Cậu đúng là không phát hiện ánh mắt
nhỏ đó nhìn cậu, theo kinh nghiệm của tôi, đây tuyệt đối là thật sự
thích, không giả bộ được đâu."
Trì Diên quay đầu đi, cười cười: "Nếu cậu thích thì tôi giới thiệu giúp cậu nhé."
Dương Thanh lui một bước: "Đừng đừng đừng, đừng có nói bừa, bạn gái tôi nghe
được thì phải làm sao." Sau đó vì để chứng minh bản thân trong sạch liền không nói gì nữa.
Sau
khi tan học Cố Tích Tích lại xoay đầu lại, đôi mắt sáng thiện lương
nghiêng nghiêng, cười tươi: "Anh Trì Diên, buổi trưa chúng ta cùng ăn
cơm đi."
Trì Diên suy
nghĩ một chút, nói: "Buổi trưa tôi có hẹn rồi. Hay là mọi người đi ăn
cùng đi?" Nói xong cậu quay đầu nhìn về phía Dương Thanh dùng mắt hỏi.
Dù sao đúng là cậu đã mời Diệp Nghênh Chi, dẫn thêm hai bạn học tới cũng không sao hết. Thẳng thắn cự tuyệt có hơi tổn thương người ta, cậu cố ý nhắc đến Dương Thanh, nói mọi người cùng đi ăn chính là vì không muốn
Cố Tích Tích hiểu lầm.
Thời Đại học Dương Thanh là bạn học của cậu, đều đã rất thân thiết, nghe cậu mời đương nhiên cười hì hì đáp được. Cố Tích Tích cũng dịu dàng gật
đầu, khẽ cười tựa như thuận miệng hỏi: "Anh Trì Diên, anh hẹn ai thế?"
"Không có gì, là bạn cùng phòng, Diệp Nghênh Chi. Cậu ta... đã giúp đỡ anh."
Tuy rằng đã qua một ngày, nhưng nhớ tới sự cố sau đó vẫn có chút nhịn
không được mà xấu hổ.
Nụ
cười của Cố Tích Tích trong nháy mắt cứng đờ. Rất nhanh cô điều chỉnh
lại, một bộ dáng vừa nhớ ra chuyện gì đó: "Anh Trì Diên, thật là không
đúng dịp. Em vừa nhớ ra đã đáp ứng đi giúp Giản Doanh làm mấy việc
rồi... Không đi cùng các anh được, lần sau em mời anh lại nhé?"
Trì Diên không chú ý tới khác thường, gật đầu nói được, trong ngực rồi lại âm thầm thở phào nhẹ nhõm.
Cậu thật sự không biết nên ở chung với Cố Tích Tích như thế nào cho thỏa đáng.
Lúc cậu và Dương Thanh đến nhà hàng thì Diệp Nghênh Chi đã đến.
Diệp Nghênh Chi ngồi cạnh cửa sổ một nhã gian, tay áo sơmi hơi xắn lên, đang vô cùng buồn chán nhìn ra ngoài cửa sổ. Nhưng một khắc Trì Diên vừa đi
vào hắn lập tức nhìn thấy cậu, cười hướng về phía cậu vẫy tay chào hỏi.
Đây là lần đầu tiên Dương Thanh nhìn thấy người bạn cùng phòng này của Trì
Diên, cảm giác không quá giống tưởng tượng của mình. Thật ra ngoại hình
và khí chất so với trong truyền thuyết thì vẫn đồng nhất, không đồng
nhất chính là bốn chai rượu bày trước mặt hắn, một chai rượu trắng, một
chai rượu vang, còn có hai chai bia —— chưa từng nghe có ai được bạn
cùng phòng mời ăn, trong khi người ta còn chưa tới thì bản thân trước
tiên lại đã gọi một loạt các loại rượu.
Trì Diên giới thiệu hai người với nhau, sau khi đồ ăn lên Diệp Nghênh Chi liền bắt đầu ân cần mời rượu.
Cảm giác xa lạ trong lòng Dương Thanh lại tăng thêm, bởi vì đối phương rõ
ràng chỉ ân cần với một mình Trì Diên. Hắn giống như người đàn ông làm
chủ trong nhà, phong độ nhẹ nhàng thoải mái hào phóng mời Dương Thanh cứ tự nhiên, sau đó bắt đầu nhiệt tình rót rượu mời Trì Diên —— vài loại
rượu hòa chung với nhau, rõ ràng không có kết cấu gì, hắn lại nói là
tuyệt kỹ pha chế rượu độc môn của mình, kêu Trì Diên nhất định phải nếm
thử.
Dương Thanh nhịn
không được nói một câu: "Uống lẫn như vậy... không sao chứ?" Có ai pha
chế rượu như thế ư? Rõ ràng là gạt người.
Diệp Nghênh Chi mang theo tiếu ý thản nhiên nhìn hắn một cái, không nói gì.
Dương Thanh tự nhủ trong lòng chẳng lẽ vị Diệp công tử này lại là *sát thục?
Thân thuộc với Trì Diên, liền tăng cường giày vò cậu ta; không quen biết mình, vậy nên tha cho mình một lần?
(sát thục: không từ thủ đoạn để giành lợi ích, lừa tiền bạc của cải của
người thân quen, hại người ích ta, tranh thủ sự tín nhiệm của người ta
để lừa gạt họ)
Hắn lo lắng nhìn về phía Trì Diên, lại phát hiện đối phương tuy rằng đối mặt
với thứ rượu hỗn hợp này cũng hơi khó xử, nhưng đối với người bạn cùng
phòng kia lại có phần ngoan ngoãn nghe lời không hề cự tuyệt. Hắn thầm
nghĩ chẳng lẽ Trì Diên đã đắc tội người bạn cùng phòng này rồi, hay là
có nhược điểm nào đó rơi vào tay đối phương?
Hắn cũng không cách nào hỏi ngay tại chỗ, thử khéo léo khuyên nhủ lại phát
hiện cũng không được, dứt khoát không nói gì nữa, cực kì có nhãn lực mà
vùi đầu buồn bực dùng bữa, giả bộ như mình không tồn tại.
Rất nhanh Trì Diên đã say đến nỗi ngay cả một điểm khó xử cũng không biểu
hiện ra được, chóng mặt hồ đồ mặc Diệp Nghênh Chi hành động, đối phương
đưa cái gì cậu liền uống cái đó.
Dương Thanh dù sao vẫn còn mấy phần nghĩa khí, nhịn không được nói: "Này...
Diệp Nghênh Chi? Trì Diên say như vậy thì phải làm sao?"
Diệp Nghênh Chi hơi cong khóe miệng: "Không sao, buổi chiều tôi không có việc gì, vừa vặn đưa cậu ta về phòng."
Người ta dù sao cũng là bạn cùng phòng ở cùng chỗ, Dương Thanh gật gật đầu
không nói nữa, chỉ thấy đối phương ôm vai Trì Diên cực tự nhiên gắp một
miếng tôm viên đưa tới bên miệng Trì Diên: "Ăn một chút, nếu không sẽ
khó chịu."
Biết cậu ta sẽ khó chịu mà còn vừa đến đã bắt cậu ta uống nhiều rượu như vậy? Dương
Thanh oán thầm trong bụng, rồi lại cảm giác một màn trước mắt này không
thích hợp lắm, chỗ nào không thích hợp lại nhất thời không nói ra được.
Trì Diên đã say mình cũng đã no, lại không quen biết Diệp Nghênh Chi, cứ
ngẩn người thế này nhìn hắn giúp Trì Diên ăn sẽ rất lúng túng, Dương
Thanh liền đứng dậy gật đầu một cái: "Vậy, Diệp bạn học, buổi chiều tôi
có chút việc phải đi trước. Lần sau có cơ hội lại tụ họp."
Diệp Nghênh Chi cười nhạt đưa mắt nhìn hắn rời khỏi, chờ đến khi bóng người
biến mất mới cúi mắt xuống, lẳng lặng nhìn người trong tay đã sớm say
đến mơ mơ màng màng, mang chút tiếu ý nhẹ nhàng hôn lên bờ môi mang theo mùi rượu của cậu: "... Thật khờ. Không phải sợ tôi sao, thế nào lại
nghe lời như vậy..."
Dương Thanh nghĩ mình và Trì Diên dù sao đã quen nhau từ thời Đại học , hôm
nay là Trì Diên mời bạn cùng phòng của cậu ta, nhưng say thành dạng đó
chắc cũng không tính tiền nổi, thời điểm đi ra vừa muốn thanh toán, nhân viên thu ngân lại cười nói cho hắn biết: "Tiên sinh, vị tiên sinh tới
đầu tiên đã sớm thanh toán hết rồi."
Dương Thanh thầm nghĩ bạn cùng phòng này của Trì Diên cũng khá có nghĩa khí,
nhưng quay về tới trường học lại vẫn cảm thấy có điểm không đúng, hơi
không yên lòng Trì Diên, cố ý gửi tin nhắn cho cậu, hỏi cậu có sao
không. Chỉ có điều không biết lúc nào đối phương mới có thể tỉnh rượu
trả lời tin nhắn của mình.
——————
Lúc Trì Diên tỉnh lại thì trời đã tối đen, trong phòng chỉ có một chiếc đèn bàn sáng.
Cậu liếc nhìn điện thoại, 23:30. Không khỏi âm thầm líu lưỡi một giấc của
mình lại ngủ mười giờ, đêm nay đừng nghĩ ngủ được nữa. Song lần này lại
không có cảm giác miệng đắng lưỡi khô yết hầu bỏng như lúc tỉnh rượu sau khi đánh một giấc mọi khi, trên môi cũng ẩm ướt.
Có người giúp cậu uống nước?
Là ai giúp? Diệp Nghênh Chi? Hắn giúp như thế nào? Hay là bản thân quá
khát, trong lúc ngủ mơ muốn nước, hắn bưng đến cho mình, mình theo bản
năng liền uống, chỉ có điều đã quên? Trì Diên suy đoán, cảm thấy loại
sau có khả năng nhất.
Trì Diên cầm lấy điện thoại, trước tiên trả lời mấy tin nhắn riêng, nói với Dương Thanh mình không sao, chỉ là uống nhiều quá vừa mới tỉnh, sau đó
mở nhóm chat lớp đang hiện thông báo có nhiều tin nhắn.
Cậu tưởng trong lớp thông báo gì đó, hơi kéo lên một cái, mấy hàng chữ liền đập vào mắt ——
"... Lại có một người bị giết, hai cánh tay bị cắt, không có vết thương nào
khác. Phán đoán nguyên nhân sơ bộ dẫn đến cái chết là do cơ tim co thắt
đột tử..."
Phía dưới có một bạn học trả lời:
"Cơ tim co thắt? Đột tử? Thế chẳng phải là chết vì sợ ư ?"