Người này là quản gia nhà Hứa Thụy, mà đại quản gia trong lời ông là đại quản sự của toàn bộ Hứa gia, hầu hạ Hứa lão gia tử.
Hứa Thụy nghe tin xong theo quản gia đi ra ngoài, còn lại hai người Trì Diên và Hứa Hân trong phòng.
Trì Diên nghe được cảm thấy nghi hoặc, quay đầu hỏi Hứa Hân: "Chuyện này là thế nào? Sao quản gia nói người đã chết từ ba ngày trước mà cậu lại nói đêm trước còn thấy người đó? Ai thế?"
"Lâm Nhị tẩu là bà con xa nhà bọn tôi, chồng bà ấy mất sớm, một mình bà nuôi con trai, giúp việc lặt vặt trong tộc, khi tôi còn nhỏ bà ấy từng chăm
sóc hai anh em tôi mấy ngày, về sau Lâm Trụ – con trai bà trưởng thành
thì ở trong tộc giúp phụ việc luôn, mấy ngày tế lễ này cậu ta vẫn giúp
đại quản gia chịu trách nhiệm mua đồ và tiếp đón các thiên sư tới tham
gia, kết quả từ sáng nay không ai trông thấy cậu ấy. Bởi vì từng được
Lâm Nhị tẩu chăm sóc nên hai anh em bọn tôi coi như cũng quen thuộc, dặn quản gia lưu tâm tin tức về cậu ấy, tìm được người thì trở lại nói cho
bọn tôi biết một tiếng. Không nghĩ tới cuối cùng lại thành ra thế này."
Nói đến đây cô lại nhíu mày: "Nhưng chuyện này không hợp lý, khuya hôm
trước tôi thực sự đã nhìn thấy Lâm Trụ, cậu ấy còn hỏi tôi sống bên
ngoài có tốt không, nói chuyện với tôi một lúc. Cả ngày hôm qua tụi mình ở cùng nhau, tuy không gặp cậu ấy nhưng đêm qua có tiệc, Lâm Trụ vẫn
luôn bận rộn trù bị sắp xếp chỗ ngồi cho khách mới đến. Rất nhiều người ở Hứa gia trông thấy cậu ấy. Sau khi cậu ấy mất tích cũng có không ít
người nói đêm qua đã thấy cậu ấy dọn tiệc tàn xong mới trở về phòng. Nơi này nhiều thiên sư như vậy, sao có thể ngay cả người hay quỷ cũng không nhận ra."
Hơn một giờ
sau Hứa Thụy trở lại, nói cho bọn họ biết thi thể đó đúng là Lâm Trụ,
căn cứ vào tình trạng thi thể cũng nhận định thật sự đã chết ba ngày trở lên. Nhưng Lâm Trụ không có khả năng đã chết từ lâu như vậy, cho nên
chỉ có thể giải thích là do yếu tố gì đó hoặc thứ gì đó trong rừng đã
đẩy nhanh quá trình thối rữa của thi thể.
"Đã thử chiêu hồn chưa anh?" Hứa Hân hỏi. Người mới đi không lâu, đây lại
là nơi Lâm Trụ sống từ nhỏ, cũng không phải tự nhiên mà chết, theo lý mà nói sẽ dễ chiêu hồn, đến lúc đó rốt cuộc mọi chuyện là như thế nào chỉ
cần hỏi là biết.
"Chiêu
rồi." Hứa Thụy nói, "Đại bá đi, ban đầu là một người của Bàng gia chiêu, thử ba lượt không được, sau đó đại bá tự mình chiêu hồn, không chiêu
được, dùng cờ dẫn hồn cũng vẫn không được."
"Dùng cờ dẫn hồn cũng không được?" Hứa Hân nói.
Hứa Thụy gật đầu: "Ừ. Nhưng thôi, đừng suy nghĩ nữa, đại bá đã cho người đi điều tra rồi."
Cờ dẫn hồn là pháp khí gia truyền của Hứa gia, có hiệu quả trong việc dẫn
hồn chiêu hồn, dù là người bình thường không biết thuật pháp nếu dùng cờ dẫn hồn cũng có thể chiêu hồn thành công, huống chi là đại bá nhà Hứa
Thụy. Mà người bình thường không thể vãng sinh nhanh như vậy, trường hợp này chỉ có hai khả năng, một là người đã khuất không còn vương vấn gì
với thế gian, đã nhanh chóng vãng sinh, hai là bị người mưu hại, ngay cả hồn cũng không còn. Trường hợp của Lâm Trụ, hiển nhiên loại thứ hai có
khả năng hơn.
Vì việc này mà bầu không khí ở Hứa gia, kể cả giữa hai anh em Hứa Thụy đều có phần
nặng nề, thời điểm xe Diệp gia xe tới đón Trì Diên, Hứa Thụy cũng chỉ
giúp cậu xách đồ, dặn dò cậu tự chăm sóc bản thân cho tốt, thậm chí
không còn tâm tư đi trêu chọc cậu với Diệp Nghênh Chi.
Sau khi trở lại Diệp gia, Diệp Nghênh Chi đã bày sẵn một bàn cơm chờ cậu, trên bàn thậm chí còn có một bình rượu đế.
Trì Diên thu dọn đồ xong ngồi xuống, nếm thử một miếng, biết không phải do
Diệp Nghênh Chi làm thoáng an tâm, ngay sau đó lại trông thấy Diệp
Nghênh Chi rót rượu cho hai người, lập tức nóng nảy: "Nghênh Chi ca ca,
ca còn uống rượu ư?" Cậu nhớ rõ trước kia những thứ như rượu, thuốc lá,
đồ ăn sống lạnh chua cay Diệp Nghênh Chi đều phải kiêng.
"Thỉnh thoảng uống một chút không sao, thầy thuốc nói còn tốt cho sức khỏe.
Hơn nữa uống xong cơ thể cũng ấm hơn." Diệp Nghênh Chi rất tự nhiên mà
giải thích. Nhưng trong đầu thì chuyển ý nghĩ khác, A Diên gan nhỏ như
vậy, lại ngốc, không huých cậu một cái thì e là sẽ chỉ dám giả bộ ngây
ngô liếm liếm mình, thật sự hôn thì không. Phải cho cậu uống chút rượu
để tăng thêm dũng khí.
Trì Diên bán tín bán nghi, nhưng bình thường ông ngoại cậu cũng thích uống
một chén nhỏ lúc ăn tối, cũng đã nói những loại rượu làm từ gạo uống ít
vô hại, nên cậu đành miễn cưỡng nhận lấy: "Vậy ca cũng không được uống
nhiều."
Diệp Nghênh Chi
dường như rất thích Trì Diên quản hắn thế này, nghe vậy cũng không giận, cười cười nói: "Được, ca ca chỉ uống một chút. A Diên thì uống nhiều
chút được không?"
Trì
Diên nhìn chằm chằm Diệp Nghênh Chi uống, bất tri bất giác bản thân cậu
đã uống hai ba chén. Bình thường cậu chỉ uống tối đa một chén với ông
ngoại, nào có tửu lượng tốt đến thế, thời điểm chén thứ ba vào bụng đã
say, mềm nhũn nằm trên bàn, chỉ cảm thấy đầu cũng nâng không nổi.
Cậu thật vất vả ngẩng đầu, trông thấy nam nhân đang đoan chính ngồi đối
diện mình, nhất thời không biết là thật hay mộng, chống mép bàn đứng
dậy, lảo đảo chạy tới, ngồi lên đùi Diệp Nghênh Chi, không nói một lời
mà ôm cổ đối phương.
Diệp Nghênh Chi vui vẻ: "Hôm nay A Diên thế nào lại ngoan với ca vậy?" Hắn
thừa biết bản thân dụ Trì Diên uống nhiều mà còn nghiêm trang tỏ vẻ quân tử chính phái, cố ý giả bộ cái gì cũng không biết.
Trì Diên dựa sát vào, dùng mặt cọ cọ phần cổ mát lạnh của Diệp Nghênh Chi,
say rượu làm mặt cậu hồng hồng, mang theo sinh khí và nhiệt khí say lòng người: "A Diên nhớ ca ca." Cậu từ từ nhắm mắt, nhỏ giọng nỉ non.
"Câu này hôm qua em nói rồi." Diệp Nghênh Chi nhẹ nhàng vuốt ve phần gáy mềm của cậu, mặt không gợn sóng, giống như không chút dao động.
"... Em thích Nghênh Chi ca ca."
" Câu này hôm qua cũng đã nói."
Trì Diên mở to mắt, mờ mịt vô thố mà nhìn nam nhân, tựa hồ không biết còn có thể nói gì.
"A Diên không còn gì khác muốn nói với ca ca sao? Có gì còn nhiều hơn cả
thích?" Diệp Nghênh Chi từng chút từng chút dẫn dắt, nét mặt dịu dàng
nhu hòa.
"... Có." Trì Diên quay sang ấn một nụ hôn mềm mềm lên mặt hắn, "Chính là, em rất rất thích Nghênh Chi..."
Lời còn chưa dứt, Diệp Nghênh Chi đã thấy cảm giác ấm áp ngọt ngào trên má
biến mất, đồng thời đầu vai bị đè nặng, Trì Diên đã say đến bất tỉnh
nhân sự, dựa đầu lên vai hắn ngủ, trong mũi còn hừ hừ.
Tiểu bại hoại này. Diệp Nghênh Chi nhắm mắt, nhìn bộ dáng Trì Diên ngủ, bất
đắc dĩ đứng dậy bế cậu trở về phòng đặt lên giường, dùng khăn ấm lau mồ
hôi trên người cậu, thay quần áo rồi mới nhét người vào trong chăn.
Xem như hắn một lần cảm nhận được câu không trộm được gà còn mất nắm thóc.
Ai ngờ A Diên nhà hắn lại không được việc như vậy, mới ba chén nhỏ đã
say thành cái dạng này.
Diệp Nghênh Chi cũng không thèm nghĩ lại bản thân cố ý lừa gạt người ta say
như vậy là đúng hay sai, chỉ rút kinh nghiệm, nghĩ sau này phải chọn
loại rượu nồng độ thấp hơn chút cho cậu uống, không thể để A Diên lại
say đến thống khoái như vậy, được nửa đường lại ngủ mất, gạt hắn sang
một bên.
Bởi vì hôm trước ngủ sớm, hôm sau Trì Diên dậy cũng sớm, lúc tỉnh lại Diệp Nghênh Chi đang ngủ bên cạnh ôm cậu.
Hai người đắp chung một chiếc chăn nên Trì Diên có thể cảm nhận rõ hơi lạnh trên người Diệp Nghênh Chi, cậu dịch sát lại muốn làm ấm cho hắn, Diệp
Nghênh Chi ngược lại bởi vì động tác của cậu mà tỉnh giấc, mở mắt nhìn
cậu: "A Diên dậy rồi? Nghe lời, đừng nhúc nhích, ngủ cùng ca ca thêm lát nữa." Nói xong thò tay muốn ôm cậu.
Trì Diên nhớ Diệp Nghênh Chi luôn ngủ không sâu, không nỡ quấy rầy hắn ngủ, nhẹ nhàng đáp một tiếng rồi không cử động nữa, tiếp tục duy trì nguyên
trạng nằm cuộn cạnh hắn, bị Diệp Nghênh Chi kéo một cái ôm vào lòng, sau đó bất tri bất giác thiếp đi. Cậu không hề nghĩ đến việc Diệp Nghênh
Chi căn bản không buồn ngủ, chỉ là giả bộ chưa tỉnh táo, quang minh
chính đại nằm ôm cậu thêm chốc lát.
Lúc Trì Diên tỉnh lại lần nữa thì mặt trời đã lên cao. Sau khi tỉnh lại
việc đầu tiên chính là hỏi Diệp Nghênh Chi: "Nghênh Chi ca ca, bao tay
của ca đâu? Ca ở nhà mặc quần áo thế này có lạnh không?"
Cậu nhớ trước kia bởi vì người Diệp Nghênh Chi sợ lạnh, biệt uyển có một hệ thống sưởi ấm, một năm bốn mùa đều mở, mùa hè ít khi mở, nhưng mùa đông thì hoạt động không ngừng. Ngoài ra Diệp Nghênh Chi còn có hai chiếc
thảm lông cáo, một đôi bao tay, luôn cất ở chỗ với tay là có thể lấy.
Bây giờ Diệp Nghênh Chi đang ở chủ trạch Diệp gia, tầng hai trong căn nhà
này vậy mà không có hệ thống sưởi ấm đầy đủ như trong biệt uyển, cũng
không thấy có nhiều vật dụng có thể giữ ấm, quần áo hắn mặc cũng không
khác mấy với mọi người, mùa này chỉ mặc một chiếc áo sơmi. Đêm hôm trước lúc mới tới cậu không chú ý, hiện tại ngẫm nghĩ mới thấy khó hiểu,
không lý nào Nghênh Chi ca ca đã trở thành gia chủ Diệp gia mà đãi ngộ
không tốt hơn năm đó tĩnh dưỡng ở biệt uyển. Chắc chắn không ai có thể
ăn bớt của hắn, cách giải thích duy nhất là chính hắn không quý trọng
bản thân, người bên cạnh cũng không chăm sóc hắn chu đáo.
"Không có việc gì, không lạnh." Diệp Nghênh Chi cười nhạt nói, "Thầy thuốc nói thân thể ta đã tốt hơn nhiều, em thấy người ta lạnh nhưng kỳ thực ta
không thấy lạnh, không cần dùng mấy thứ đó."
"Như vậy sao được. Căn nhà này bản thân nó đã âm, không thấy ánh mặt trời,
còn không ấm bằng bên ngoài." Trì Diên lẩm bẩm, lại nghĩ tới một chuyện, "Thuốc của Nghênh Chi ca ca đâu? Mấy ngày em đến đây cũng không thấy
thầy thuốc đến xem bệnh cho ca?"
Trước kia một ngày Diệp Nghênh Chi phải uống hơn mười loại thuốc, thuốc tây
thuốc ta đều có, thầy thuốc ba ngày đến xem bệnh cho hắn một lần. Cậu
còn từng nghe người quét dọn trong biệt uyển nói với thể trạng Tam công
tử, nếu không phải sinh ra ở Diệp gia được chăm sóc cẩn thận như thế thì có lẽ từ hai năm trước đã không còn. Khi đó cậu còn nhỏ nghe xong nhịn
không được khóc lớn, Diệp Nghênh Chi sau khi phát hiện rất tức giận, gọi Phúc bá đuổi mấy người làm đó đi. Dù Nghênh Chi ca ca nói hiện tại sức
khỏe đã tốt hơn nhiều thì cũng không có khả năng đã hoàn toàn khỏe mạnh
không cần xem bệnh không cần uống thuốc, tay hắn rõ ràng vẫn lạnh.
"Ngày mai thầy thuốc sẽ tới đây." Diệp Nghênh Chi nói, thoáng dừng một chút,
"Thuốc uống mấy loại là được rồi, hôm qua lúc em đến Hứa gia với lúc
chưa ngủ dậy ta đã uống rồi."
"Vậy hôm nay thì sao?" Bây giờ hắn vẫn đang mặc áo ngủ lụa màu đen lười
biếng dựa bên cạnh mình, rõ ràng cũng giống mình từ lúc tỉnh dậy vẫn
chưa ra khỏi ổ, đương nhiên không có khả năng đã uống thuốc.
"Bây giờ đi uống."
Lúc Trì Diên ăn sáng quả nhiên thấy trước mặt Diệp Nghênh Chi đặt một bát
canh thuốc, chỉ nghe mùi hương đã tưởng tượng được vị sẽ đắng cỡ nào.
Trì Diên đã ăn hai xong phần bữa sáng, trông thấy bát canh thuốc vẫn chưa được động đến: "Nghênh Chi ca ca sao chưa uống?"
Diệp Nghênh Chi hạ mắt liếc nó, mặt không biểu tình: "Đắng lắm."
Trì Diên như nhìn thấy bộ dạng ông ngoại lúc chơi xấu ở nhà. Phải nói đúng
là Lão ngoan đồng Lão ngoan đồng, người càng già tính tình càng như con
nít, chỉ là không nghĩ tới Nghênh Chi ca ca năm nay chưa đến ba mươi,
vậy mà cũng đã có dấu hiệu này. Cậu nhớ rõ trước kia Diệp Nghênh Chi
uống thuốc không sợ đắng, bất luận Phúc bá bưng thuốc gì tới đều có thể
một hơi uống hết.
(ngoan đồng: đứa trẻ cứng đầu, khó bảo)
Lúc ấy cậu còn ngạc nhiên ca tụng đối phương hỏi "Nghênh Chi ca ca không sợ đắng ư?" . Diệp Nghênh Chi đã trả lời cậu thế nào?
Trong ký ức của cậu, khi đó Diệp Nghênh Chi đang an vị trên sofa trong phòng
khách, cười nhìn cậu, ngữ khí lạnh nhạt: "Có thể sống cùng A Diên thêm
một ngày, đắng hơn ta cũng không sợ."
Hồi tưởng lại, trong đôi mắt trầm tĩnh màu đen rõ ràng thoáng có bi thương không thấy rõ.
Hắn đang sợ. Sợ chia tách, sợ không còn sức làm việc muốn làm.
Trì Diên ngẩng đầu nhìn nam nhân trước mặt, có chút bất đắc dĩ: "Trong nhà có mứt kẹo không? Để em đi lấy."
Diệp Nghênh Chi cười nhẹ nhìn cậu: "Không muốn kẹo, không đủ ngọt, muốn thứ khác."