Một
trận gió đêm thổi tới. Trên TV trận bóng đã kết thúc, Trì Diên cầm điều
khiển đổi kênh, ca sĩ nam nữ trên sân khấu đang hát cùng nhau: "... Kề
cận nhau, anh và em hẹn ước trăm năm. Nếu ai chín mươi bảy tuổi chết,
xin đợi ba năm trên cầu Nại Hà...
Trì Diên nhất thời sững sờ. Cậu đã không còn là đứa nhỏ năm đó chuyện gì
cũng không hiểu, lạc đường bị ma quỷ đuổi theo sợ tới mức khóc lớn chạy
vào sân nhà người ta, trông thấy thiếu niên liền ngây người phút chốc
rồi xông tới ôm chặt đùi người ta không buông. Cậu biết phân nặng nhẹ,
cũng từng trải qua lòng người ấm lạnh, ý tứ trong lời Hứa Thụy đương
nhiên cậu hiểu rõ. Cậu nhờ hai anh em họ giúp đưa cậu trở về, hiển nhiên không phát sinh thêm chuyện gì là tốt nhất.
Huống hồ Hứa Thụy cũng nói rất có lý. Đã nhiều năm như vậy, làm sao cậu có
thể chắc chắn người kia không thay đổi, có thể đối với cậu y hệt năm
xưa?
Trì Diên trong bụng lắc đầu, nhìn Hứa Thụy, gật đầu nói: "Yên tâm, tôi hiểu rồi."
Sáng sớm hôm sau phải lên đường, Trì Diên cùng Hứa Thụy dọn dẹp xong đi ngủ.
Nằm trên giường nhắm mắt lại, Trì Diên lại mãi không ngủ được. Vì lời Hứa
Thụy nói, cậu đột nhiên nhận thức được lần này sau khi trở về nhất định
sẽ gặp lại người kia. Suy nghĩ ngổn ngang, giống như một lần nữa trở về
mùa xuân năm chín tuổi ấy, cậu ngây ngốc theo mấy người anh em họ đi
chơi, kết quả mấy người đó thừa dịp cậu không chú ý liền lén chạy mất,
bỏ lại cậu một mình trên con đường lạ chưa từng đi qua.
Cậu mò mẫm đi về phía trước, đi rất lâu rốt cuộc mới thấy một bóng người,
cậu chạy qua bên đó hỏi đường, hô thật to mấy lần "Xin chào", nhưng
người nọ lại không quay đầu lại, cũng không để ý tới cậu. Cậu nhịn không được dùng bàn tay nho nhỏ vỗ vỗ lưng người nọ, người nọ rốt cuộc xoay
đầu lại, trên mặt "Hắn", hoàn toàn không có ngũ quan.
Trì Diên sợ tới mức quay người bỏ chạy, như con thú nhỏ hoảng hốt chạy bừa, hoàn toàn không phân biệt phương hướng, lúc quay đầu nhìn thử lại hoảng sợ phát hiện thứ kia vẫn luôn bám theo phía sau cách cậu một bước chân.
Cuối cùng cậu xông vào một sân nhỏ thanh tĩnh rất khác biệt, trong sân có
rất nhiều hoa, đang đúng kỳ hoa nở, đi một bước xoay người một cái đều
là cảnh đẹp.
Thiếu niên
thân như thanh ngọc trước gió, mặc một chiếc áo sơ mi trắng, đứng dưới
cây ngọc lan đang đưa tay hái một cành hoa rủ xuống.
Trì Diên sửng sốt, cố ý đi vòng sang bên cạnh vụng trộm nhìn mặt thiếu
niên, sau khi xác nhận đối phương là người liền bất chấp tất cả nhào
tới, ôm đùi đối phương gào khóc...
Thiên sư thế gia như Trì gia phần lớn sống ẩn khỏi thế gian, nhưng Trì gia,
Diệp gia và Hứa gia lại ở rất gần nhau, Trì gia nghiên cứuThiên đạo,
Diệp gia nghiên tu Quỷ đạo, hai bên gần nhau cũng có dụng ý để cho đạo
âm dương tương hỗ có lợi. Về sau Trì Diên mới biết nơi cậu xông vào
chính là biệt uyển dành cho con út của gia chủ Diệp gia dùng để dưỡng
bệnh, người cậu ôm chặt không buông chính là Diệp tam công tử Diệp
Nghênh Chi.
Sáng hôm sau
ba người lái xe đi, lộ trình không gần, trên đường ba người thay nhau
lái xe. Tuy rằng Hứa Hân chỉ sinh sau Hứa Thụy mấy phút, khi còn bé hai
anh em đánh nhau mỗi ngày, nhưng giờ đã trưởng thành hiểu chuyện, Hứa
Thụy luôn rất thương em gái, biết rõ Hứa Hân sẽ không chịu thua kém,
không nói không cho cô thay phiên lái xe mà chỉ tự mình lái lâu hơn, để
Hứa Hân được nghỉ nhiều hơn, Trì Diên không biết đường, cả đoạn đường
núi vòng vèo lúc gần đến nơi toàn bộ đều do Hứa Thụy lái.
Hứa gia kỳ thật không ở nơi rừng núi hoang vu mà ở ngoại ô trên núi thành
phố M nổi danh phồn thịnh, nhưng bởi tác dụng của các loại trận pháp,
khả năng người bình thường tình cờ đi vào phạm vi gia tộc là cực thấp,
mà đường núi này chính là con đường trực tiếp đi tới Hứa gia.
Từ cửa sổ xe nhìn ra ngoài, mây trắng sương mù lượn lờ, hầu như không thấy được cảnh sắc ngoài cửa sổ, trước sau cũng không có xe cộ nào khác. Trì Diên ngồi ở ghế phụ lấy di động ra xem, không có tín hiệu. Mọi thứ đều
cho thấy bọn họ đã cách Hứa gia không còn xa, cũng cách Trì gia và người kia càng lúc càng gần.
Cậu nhìn sương mù ngoài cửa sổ, không tự chủ được mà lại nhớ lại chuyện năm đó.
Khi đó cậu đùi ôm người ta khóc, thiếu niên thoạt nhìn chỉ lớn hơn cậu
chừng bốn, năm tuổi không hề tức giận, cũng không nói gì, chỉ bế cậu lên ôm trên cánh tay, còn đưa cành hoa lan vừa hái xuống cho cậu chơi. Bế
cậu vào nhà đặt xuống sofa, lại tự mình cầm khăn ấm lau mặt cho cậu, đun sữa ấm cho cậu uống.
Ngoài mẹ ra chưa từng có ai hết lòng chăm sóc cậu như vậy. Trì Diên thoáng
cái bị hù sợ, hai tay ngơ ngác ôm cốc thủy tinh lớn đựng sữa, ngửa đầu
nhìn thiếu niên trước mặt. Người cậu nhỏ ôm cốc lớn trước ngực, trong
đôi mắt to tròn đen láy ánh thủy quang, hốc mắt còn đỏ hồng, nhìn vừa vô tội vừa đáng thương.
Thiếu niên lấy cốc từ trong tay cậu đặt lên bàn, đồng thời ôm cậu vào lòng,
đặc biệt mềm giọng dỗ dành: "Ngoan, nhóc đáng thương, nói cho ca ca
biết, em tên là gì?"
Ngón tay thiếu niên hơi lạnh, nhưng vòng ôm lại rất ấm áp, có khí tức làm
cho người ta cảm thấy an tâm. Trì Diên nhịn không được liền chủ động dựa vào, mềm mềm nằm trên ngực người ta, nhỏ giọng nói: "... Em tên Trì
Diên."
Cậu gối lên lồng
ngực người nọ, nghe tiếng tim đập của hắn, bất tri bất giác không hiểu
vì sao mà khóc lên. Diệp Nghênh Chi chỉ cho là cậu vẫn còn sợ hãi, ôm
đứa nhỏ vừa nóng vừa mềm trong ngực dỗ dành rồi hồi lâu mới trấn an được cậu.
Hôm đó Trì Diên ở
lại biệt uyển của Diệp Nghênh Chi. Diệp Nghênh Chi cho cậu uống sữa,
cùng cậu ăn cơm, kể chuyện cho cậu nghe, nói cho cậu biết thứ cậu gặp
phải trên đường kia chỉ là một du hồn lạc đường, bởi vì không tìm được
đường nên phải đuổi theo người khác để đi cùng, sau khi cậu đi vào phạm
vi nhà này thứ kia không dám đi theo nữa. Đến tối hai người cùng ngủ
trên giường của Diệp Nghênh Chi, Diệp Nghênh Chi lại dỗ cậu ngủ, nhìn
cậu chìm vào mộng đẹp rồi mới bắt đầu ngủ.
Ngày hôm sau người nhà Trì gia tới tìm, đón Trì Diên về. Diệp Nghênh Chi làm một chiếc túi phúc đeo lên cổ cậu, trong túi chứa một chiếc phù dẫn
đường hai chiều, biệt uyển của hắn cách Trì gia không xa, sau này nếu
Trì Diên muốn tới đây thì có thể đi theo chỉ dẫn của phù dẫn đường, mà
chỉ cần cậu đi về phía biệt uyển, Diệp Nghênh Chi sẽ biết được, có thể
đi ra đường đón cậu trước.
Trì Diên khi đó còn nhỏ nhưng có thể phân biệt được tốt xấu, cậu ở Trì gia
không hạnh phúc, nhưng ở trong biệt uyển lại thoải mái dễ chịu, từ đó về sau hầu như ngày nào cậu cũng chạy đến biệt uyển. Người ở Trì gia không ai quản cậu, mẹ Trì Diên cũng biết con trai mình sống ở Trì gia không
vui, sau khi hiểu rõ chuyện cũng ngầm đồng ý việc Trì Diên thường xuyên
đến biệt uyển. Càng về sau Trì Diên càng ở lại đó lâu, thậm chí ở tận
một tháng, đến khi mẹ cậu cho người tới đón cậu mới lưu luyến không thôi mà rời đi.
Phúc bá quản
gia phụ trách sự vụ ở biệt uyển mới đầu rất kinh ngạc, nhưng thời gian
dài trôi qua cũng dần quen không thấy ngạc nhiên nữa, —— trước khi Trì
Diên đến, ông chưa từng thấy Tam công tử trời sinh tính tình cô độc lại
thân thiết với ai như vậy.
Diệp Nghênh Chi là con của gia chủ Diệp gia khi tuổi đã lớn, hai anh trai
đều lớn hơn hắn chừng hai mươi tuổi, tính ra ngang hàng với Trì Viễn
Sơn. Dựa theo vai vế, Trì Diên vốn phải gọi hắn là chú. Nhưng bởi cơ
duyên xảo hợp tình cờ gặp nhau như vậy, tuổi lại chênh lệch không lớn,
Trì Diên vẫn luôn gọi đối phương là ca ca.
Trì Diên chậm rãi nhắm mắt lại, hình bóng người nọ trong đầu lúc xa lúc
gần, khi thì rõ ràng khi thì mờ nhạt, nhưng cố gắng hồi tưởng lại, mỗi
cử chỉ mỗi nét mặt của người nọ liền trở nên vô cùng chân thực, giống
như chuyện hai người tách ra chỉ là chuyện ngày hôm qua.
Xe từ từ dừng lại. Hứa Thụy tháo dây an toàn, cất giọng nói: "Được rồi,
đến nơi rồi, xuống xe thôi." Hai anh em mang Trì Diên trở về gặp cha mẹ
bọn họ trước, cũng không biết bọn họ nói gì với trưởng bối, có nói thật
rằng chỉ vì muốn giúp Trì Diên nên dùng thân phận bạn trai tới tham gia
Lễ tế trời hay không hay là bịa một câu chuyện khác để họ có thể chấp
nhận. Tóm lại Hứa nhị gia và Nhị phu nhân không có quá nhiều phản ứng
đối với cậu "Bạn trai" này của con gái mình, giống như hai đứa con dẫn
một người bạn bình thường về nhà chơi, giao cho quản gia sắp xếp phòng
cho cậu, lời nói việc làm đều không thân thiết cũng không lạnh nhạt.
Buổi tối Trì Diên cùng bốn người nhà Hứa Thụy ăn cơm, cha Hứa Thụy mở miệng
nói với con trai: "Mười ngày nữa Lễ tế trời sẽ bắt đầu, ngày mai khách
sẽ đến đủ, những ngày này các con đi ra ngoài cẩn thận hơn một chút."
Hứa Thụy gật đầu đáp lại.
Cha hắn liếc nhìn Trì Diên, lại nói: "Tối mai để hoan nghênh khách khứa bạn bè, trong tộc sẽ tổ chức một bữa tiệc, mọi người sẽ tập trung đông đủ,
đến lúc đó hai đứa mang Tiểu Trì đi cùng đi."
Trì Diên ngẩng đầu nhìn về phía Hứa phụ, ngừng một chút trầm giọng nói: "Cháu cảm ơn bác."
Hứa phụ khoát tay, năm người tiếp tục ăn cơm, không nhắc lại đề tài này
nữa. Trì Diên đoán hai anh em Hứa Thụy hẳn là không gạt cha mẹ mình, đã
nói hết tình hình thực tế, Hứa phụ mới cố ý nhắc một câu.
Bữa tiệc tổ chức ngay trong một đại sảnh của Hứa gia, từ chỗ ở của Hứa Thụy đi khoảng mười phút. Hôm sau lúc chạng vạng tối Trì Diên cùng Hứa Thụy
Hứa Hân xuất phát, Hứa phụ Hứa mẫu đã đi từ trước, không đi cùng bọn họ.
Trì Diên rời Trì gia đã bảy, tám năm, dáng người đã cao lên, vẻ non nớt
thời niên thiếu đã biến mất, rất nhiều người nhìn cậu cảm thấy quen mắt
nhưng nhất thời lại không nhận ra là ai. Lúc giới thiệu Hứa Thụy cũng
không nói rõ, chỉ nói là bạn trai của em gái, lần này về nhà cùng Hứa
Hân.
Những ngày này trong sư môn mọi người cũng có nguyên tắc ngầm hiểu nhau, nghi lễ tế trời
bình thường không cho phép dẫn người ngoài không quan hệ tới tham gia,
nhưng nếu là bạn trai của Hứa tiểu thư thì khác. Người ta cùng bạn gái
về nhà, đạo lý hiển nhiên, nếu tình cảm hòa hợp phát triển ổn định nói
không chừng sau này sẽ là người một nhà, nếu nhà trai bằng lòng ở rể, về sau coi như là người của Hứa gia, vậy càng không có gì để nói.
Ba người cùng con cháu hậu bối Hứa gia ngồi cùng một chỗ, vị trí gần trong góc, không thu hút tầm mắt của người khác. Ngược lại mấy anh em họ hàng của Hứa Thụy lại lặng lẽ dò xét Trì Diên, cảm thấy nhìn cậu rất quen
mắt, sau đó nghe ngóng dò hỏi tên, nghe được họ "Trì" đặc thù liền nghĩ
đến Trì gia, lập tức nhớ ra cậu chính là cháu đích tôn "tách ra" từ Trì
gia.
Trì Diên ngồi chính
giữa cùng Hứa Hân và Hứa Thụy, lặng lẽ đánh giá mọi người ở đây, tầm mắt cậu không tự chủ được mà đặc biệt chú ý đến vị trí chính, không thấy
người kia đâu, chỉ thấy cha mình Trì Viễn Sơn. Nhưng Trì Viễn Sơn không
chú ý tới cậu mà vẫn luôn nói chuyện với ông nội Hứa Thụy. Bên cạnh họ
còn có mấy chỗ trống, Trì Diên nhìn về phía chỗ ngồi bên trái tổ phụ Hứa Thụy, nhìn trong phút chốc mới dời ánh mắt qua chỗ khác.
Sắc trời càng lúc càng tối, trên bàn chính đã kín người ngồi, chỉ có vị trí kia còn trống. Trì Diên vẫn luôn lưu tâm động thái hướng kia, trông
thấy Hứa lão gia tử phân phó gì đó với đại quản gia của Hứa gia, đại
quản gia theo lời lui ra. Không bao lâu lại bước nhanh vào, nói nhỏ vài
câu bên tai Hứa lão gia tử, ngay sau đó tất cả mọi người trên bàn chính
đều xoay người nhìn về phía cửa ra vào.
Những người còn lại không hiểu gì cũng nhìn theo ra cửa, có người đoán được gì đó, châu đầu ghé tai bàn tán với người bên cạnh
Nội tâm Trì Diên cũng thoáng có dự cảm.
Chỉ nghe thấy ngoài cửa truyền đến tiếng ô tô dừng xe, tiếp đó hai cánh cửa gỗ của sảnh được nhân viên phục vụ ở bên ngoài đẩy vào trong, nhân viên tiếp đón cung kính cúi đầu khom người, để cho vị khách mới đến đi vào.
Một đoàn người nối nhau vào, người đi đầu mặc một chiếc áo choàng dài màu
đen, thân hình cao gầy, khuôn mặt tuấn mỹ, trên mặt lại hơi tái nhợt.
Đôi mắt đen sâu thẳm mà tĩnh mịch, hơi hạ xuống tựa như không quan tâm
mọi sự, đón tiếp ánh mắt của mọi người, không nhanh không chậm đi về
phía trước. Rõ ràng đang đầu xuân, theo hắn đến, trong sảnh lại dường
như dâng lên cảm giác lành lạnh.
Hứa lão gia tử đã sớm rời khỏi chỗ ngồi đi tới nghênh đón, những người khác trên bàn cũng đứng lên theo. Cứ thế tất cả mọi người đều đứng dậy.
Trì Diên chỉ cảm thấy hô hấp của mình ngừng lại. Từ khi nam nhân đi vào,
ánh mắt cậu không thể kìm chế mà dính trên người đối phương, giống như
trên thế gian này chỉ có thể nhìn thấy một người kia. Hứa Thụy vì để
tránh cho cậu biểu lộ quá khác thường hoặc quá mức kỳ quái, lặng lẽ giật giật tay áo cậu, cậu cũng giống như không nhận ra.
Nam nhân cùng Hứa lão gia tử hàn huyên hai câu, không biết nói chuyện gì,
chỉ thấy Hứa lão gia tử cười gật đầu, nhìn thoáng qua bên trái hội
trường, sau đó một mình trở lại bàn chính mời mọi người ngồi xuống. Mà
nam nhân lại khoát tay áo với những người đi theo phía sau, quay bước
chân, một mình đi thẳng về phía bên trái, cuối cùng dừng lại trước mặt
Trì Diên, ánh mắt yên lặng nhìn cậu.
Trì Diên "A" một tiếng lập tức đứng lên.
Vừa rồi tất cả mọi người đã ngồi xuống, lúc này trong đại sảnh chỉ còn hai người đứng liền đặc biệt thu hút ánh mắt người khác.
Chỉ thấy nam nhân hơi cúi người, tay trái xoa nhẹ cằm Trì Diên, khẽ nâng
lên, đánh giá mặt mày ngũ quan cậu kỹ càng, khóe miệng hiện lên độ cong
nhu hòa, nhẹ nhàng nói: "Vài năm không gặp, A Diên đã trưởng thành rồi."
Trì Diên nhất thời không biết nên đáp như thế nào, nhớ tới lời Hứa Thụy nói lúc trước, vô thức nhìn sang người bên trái. Hứa Thụy cũng đang nhìn
cậu, bộ dáng bó tay không có cách nào.
Trì Diên do dự một chút, nâng mắt nhìn nam nhân, nhỏ giọng trả lời: "Vâng,
Diệp gia chủ vẫn khỏe chứ?" Cậu cũng cảm thấy gọi thẳng là Diệp gia chủ
thì hơi kỳ quái, nhưng xưng hô ngày xưa không thể gọi, cậu nhất thời
cũng không biết mọi người xưng hô như thế nào với người trước mặt.
Nam nhân khẽ nhếch môi dưới, nét mặt giống như cười mà không phải cười, hai mắt đen như mực nhìn thẳng cậu: "A Diên gọi ta là gì?"
Trì Diên nhìn ánh mắt hắn, lập tức hiểu được ý của hắn, ngập ngừng, nhỏ giọng gọi: "... Nghênh Chi ca ca."
Nam nhân thoáng nở nụ cười, không giống nụ cười vừa rồi, lần này là thật sự cười, toàn bộ đường nét trên mặt đều trở nên dịu dàng, khóe mắt đuôi
lông mày cũng đầy tiếu ý.
Hắn dường như chợt nhận ra đây không phải là nơi tốt để ôn chuyện, kéo Trì
Diên lại để cậu kề sát mình, ghé vào tai cậu khẽ nói: "Ca ca nhớ A Diên, buổi tối hôm nay cùng ca ca trở về, để ca ca thương em."
Biết rõ rằng nam nhân luôn thương cậu cưng chiều cậu, nói lời này cũng không có ý tứ gì khác, chỉ là mời cậu đi ôn lại chuyện cũ, Trì Diên vẫn không tự chủ được mà lập tức đỏ mặt. Cậu cảm thấy hai người cử chỉ thân mật
như thế trước mặt mọi người không thích hợp lắm, dù sao cậu đã không còn là tiểu hài tử, Nghênh Chi ca ca vẫn đối xử với cậu như đứa nhỏ chưa
dứt sữa năm xưa, ôm ôm ấp ấp.
Tay cậu chống trước ngực Diệp Nghênh Chi muốn đẩy đối phương ra một chút,
cuối cùng lại không nỡ, chỉ duy trì tư thế như vậy, nhỏ giọng đáp:
"Vâng" .
Nhìn giống như cậu thuận theo mà chủ động dựa vào ngực đối phương.