Trì
Diên ngẩn người. Cậu chần chừ một chút, nhìn về phía chiếc mặt nạ vàu
vàng đen kia, dưới ánh nến chập chờn, nét mặt khi cười của mặt nạ càng
tăng thêm mấy phần tà dị.
Cậu há to miệng, không nói gì.
Đối phương mở miệng lần nữa, khàn khàn trầm trầm, giống như bò từ dưới địa
ngục lên đòi lấy nụ hôn này: "Như thế nào? Không muốn?"
Trì Diên hạ mắt xuống, nhìn qua nhang nến trên bàn thờ: "Tôi có người trong lòng rồi."
Cậu không biết thần linh trong miếu thần Na này tại sao lại đòi một yêu cầu kì quái như vậy, trong đó không biết có cất giấu thâm ý với huyền cơ gì hay không.
Cậu không hề
biết những lời này của mình đã khơi dậy bao nhiêu tức giận cùng không
cam lòng trong nội tâm chủ nhân thanh âm kia, trong nháy mắt thậm chí
muốn phá nát miếu thờ rách nát nhỏ bé này.
Bảo bối mình chân thành bảo vệ hơn mười năm, đặt trên đầu tim cưng chiều
nhiều năm như vậy, thế nhưng ở trong tình cảnh hiện tại lại thẳng thắn
với hắn, cậu đã có người mình thích? Một tia hồn phách của hắn vẫn luôn
bám bên cậu, vậy mà cậu không cảm nhận được hay phát hiện ra chút manh
mối nào. Hắn còn luôn cho rằng A Diên ngốc, không hiểu chuyện, thậm chí
thầm nghĩ ngốc như vậy cũng rất tốt, chung quy hắn sẽ có thể dạy cậu
thông suốt, dạy cậu hiểu được yêu, như vậy tất cả nhu tình mật ý của cậu đều sẽ là của hắn.
Hắn
thậm chí không biết người kia là ai. Là nữ sinh ngoại hình tươi sáng vui vẻ được rất nhiều người thích trong trường cậu? A Diên không hay nhìn
cô ta không phải bởi vì không có có cảm giác, mà là vì xấu hổ? Hay là
tên ngốc đã cưới vợ lập gia đình, luôn được A Diên che chở bên người
kia? A Diên không coi tên đó là huynh đệ?
Chung quy không có bao nhiêu khả năng là mình, năm đó khi gặp A Diên bản thân hắn mới mười bốn tuổi, miễn cưỡng được gọi là thiếu niên, nhưng A Diên
khi đó mới chín tuổi, chỉ là đứa nhỏ; thời điểm rời khỏi mình A Diên
cũng chỉ mới mười sáu tuổi rưỡi. Mặc dù nói hài tử bình thường đều
trưởng thành sớm biết nhiều chuyện, mười bốn mười lăm tuổi lên trung học đã biết giấu thầy cô giấu phụ huynh yêu sớm, nhưng A Diên nhà hắn lại
ngốc hơn chút so với hài tử nhà người ta, ngốc đến đau lòng hắn, hận
không thể từng giây từng phút che chở trong ngực, sợ là đến khi qua đời A Diên vẫn luôn coi hắn là ca ca.
Mà suốt hai năm niên thiếu thời thanh xuân tươi đẹp nhất của cậu, hắn đã
không thể tham dự cùng; sau đó khi hắn luôn ở bên cậu, hằng đêm ôm cậu,
dỗ cậu ngủ, lén hôn cậu, A Diên ngốc của hắn lại không biết.
Thế nên cho dù A Diên nhất thời muốn rẽ sang hướng khác, thích người khác,
hắn cũng không nên trách cậu, từ từ mang cậu trở về bên mình là được
rồi.
Nghĩ tới đây hắn dần khôi phục tâm tình, chỉ là vẫn có chút không cam lòng: "Người ngươi
thích quan trọng đến vậy? Có thể vì hắn không muốn hôn ta, thậm chí ngay cả tính mạng của ngươi và bạn ngươi cũng không để ý?"
Trì Diên nhìn về phía Tống Cẩm đang dựa ở tường bên kia hôn mê bất tỉnh,
trên mặt lộ ra chút do dự. Nếu quả thật chỉ một cái hôn có thể đổi lấy
cơ hội cho hai người, cậu sẽ chấp nhận, cậu không phải người bảo thủ mà
cố chấp đến thế, bên nào nặng bên nào nhẹ cậu phân rất rõ. Huống hồ cậu
cũng đã sớm thừa dịp không ai chú ý mà hôn người kia, mất mạng ở chỗ này không còn được gặp lại người kia, cậu mới không cam lòng.
Chỉ có điều một cái hôn thật sự quá đơn giản mà kỳ lạ làm người ta khó tin, cậu sợ phía sau có bẫy của hắn, mới lần lữa trì hoãn không dám đáp ứng.
"Không đáp ứng thì ngay bây giờ đi ra ngoài." Trì Diên càng xem trọng người
kia, hắn lại càng không kiềm chế nổi ghen tỵ và tức giận, "Đúng rồi, có
lẽ ta cũng nên cho ngươi thấy bên ngoài giờ đang như thế nào."
Trì Diên chỉ cảm thấy hai mắt chợt lạnh, cậu vô thức nhắm mắt, lúc mở ra đã có thể nhìn xuyên qua hai cánh cửa miếu thấy rõ tình cảnh ngoài cửa.
Tất cả những "Người" kia đang bao vây bên ngoài, những người dẫn đầu đeo na diện giơ đèn lồng đứng phía trước, các thôn dân còn lại xúm ở phía sau. Chỉ có điều lần này cảnh tượng Trì Diên thấy đã rất khác lúc trước –
trong đèn lồng giấy không phải là ánh lửa màu cam mà là quỷ hỏa màu
xanh, quỷ hỏa chiếu rọi, sắc mặt tất cả đều trắng như giấy, biểu lộ cứng đờ vô hồn, không ân cần hiền hòa như ban ngày đã thấy.
Nhìn qua một vòng, không một ai là người sống.
Trong đó có mấy khuôn mặt dữ tợn đáng sợ, hiện ra tướng lệ quỷ, chứng minh rõ bọn chúng đã hại chết người. Cô bé Oánh Oánh, nhóm những người dẫn đầu
nhảy na đều ở đây.
Chẳng trách cậu và Tống Cẩm dưới ánh lửa kia không có bóng. Bọn họ là người, dưới quỷ hỏa đương nhiên sẽ không có bóng.
Cậu đã từng nghe nói có người trời sinh có mắt Âm Dương, có thể nhìn thấy
những thứ người bình thường không thấy, hoặc là nhìn ra được một vật
thuộc về âm hay dương, nhưng cậu lại không có có năng lực đó. Nhưng có
vài thuật Thông Linh có thể khiến người bình thường cũng thấy được cảnh
tượng quỷ quái bình thường không nhìn thấy, đối phương hẳn là đã làm
thuật pháp này với cậu.
Trì Diên ngẩng đầu nhìn lên trời.
Bầu trời âm u, không phải cảnh đêm trong trẻo mà là sương mù màu đen màu
xám đan xen vấn vít, quanh quẩn vòng đi vòng lại, lượn lờ không dứt ——
đó là một tầng quỷ khí cực kỳ dày đặc, toàn bộ thôn đều bị tầng quỷ khí
này bao phủ. Người và quỷ, đều không thoát ra được.
Trì Diên chỉ cảm thấy trái tim bị bóp chặt. Thời điểm Tống Cẩm gọi cho đồng sự của hắn, người đó không hề nhắc tới bất kì dị trạng gì, người bên
ngoài không biết trong thôn đã xảy ra chuyện gì, người trong thôn cũng
không biết xung quanh mình đang xảy ra chuyện gì.
Không biết ác quỷ lẻn vào khi nào, ban đầu có lẽ chỉ là một hai người bị hại
chết hóa thành ác quỷ, rồi sau đó bắt đầu tiếp tục hại người xung quanh. Bởi vì ảnh hưởng của quỷ khí, người sống không phân biệt được ở bên
mình là người hay quỷ, thậm chí sau khi bị hại chết cũng sẽ quên đi ký
ức mình đã bị hại chết, tiếp tục sống như bình thường. Quỷ cũng không rõ mình là người hay quỷ.
Ma quỷ Trì Diên từng gặp ở trong thôn, chỉ có cô bé Oánh Oánh và bà lão kia biết rõ rằng mình đã chết.
Bà lão nói chỉ có mình là chết già. Như vậy những người khác có lẽ đều không biết bản thân đã bị hại chết.
Trì Diên ngơ ngác đứng đó, nhìn địa ngục nhân gian ngoài cửa. Đột nhiên
nghe thấy âm thanh lạnh lùng hỏi: "Nhìn rõ ràng rồi? Hiện tại câu trả
lời của ngươi là?
"Vì sao ngài nhất định muốn một cái hôn?" Cậu hỏi ngược lại.
Âm thanh kia tựa hồ trầm ngâm phút chốc, đột nhiên nở nụ cười: "Nơi đây quá lạnh, muốn ngươi làm ấm cho ta. Không được sao?"
Trì Diên quay đầu, nhìn về phía ánh nến soi rọi tượng thần trên bàn thờ lúc sáng lúc tối, nhỏ giọng mở miệng: "Ta muốn thỉnh ngài cam đoan, ngoại
trừ một cái hôn, việc gì khác cũng không làm. Một cái hôn, đổi lại tôi
và Tống Cẩm an toàn nguyên vẹn ra khỏi thôn này. Tôi muốn cầu ngài dùng
tục danh của ngài cam đoan, ước định đạt thành, không thể đổi ý."
Học được cách ra điều kiện rồi. Âm thanh kia nở nụ cười: "Ta không có tên,
nhưng ta có thể cam đoan đưa các ngươi an toàn nguyên vẹn rời đi."
"Thứ cho tôi nói thẳng." Trì Diên nhắm mắt lại, "Như vậy tôi không thể tin
ngài." Thiên địa vạn vật, dù là quỷ thần cũng có tên húy, có thiêng tức
có danh. Dùng tên tạo ước định sẽ khiến lời thề có hiệu lực, không để
đổi ý, vi phạm ước định, tâm không thành thật dùng tên giả đều sẽ bị lời thề phản phệ, lập lời thề càng nặng, phản phệ sẽ càng mạnh. Thứ này lại không chịu để lộ tên húy của mình, vậy không khỏi làm Trì Diên càng
thêm ngờ vực.
"Ngươi
không tin ta?" Âm thanh kia dừng một chút, "Được rồi, trước tiên ta có
thể thực hiện một phần lời hứa. Ta sẽ đuổi những kẻ bên ngoài kia đi,
sau đó ngươi tới hôn ta, ta sẽ cho các ngươi ra khỏi đây."
"Ta không quan tâm người bạn kia của ngươi. Nhưng nếu như ngươi không thực
hiện lời hứa, vậy ngươi phải đem chính ngươi bồi thường ta, ở bên cạnh
ta không bao giờ được rời đi nữa."
"Được." Suy nghĩ thật lâu, Trì Diên nhẹ gật đầu.
Hiện tại cậu cũng không có lựa chọn khác, nếu như thứ kia thật sự đuổi hai
người ra miếu thần, cả hai cũng sẽ chỉ còn đường chết. Mà giờ cậu còn
không biết nhân vật đang nói chuyện với mình rốt cuộc là thần thánh
phương nào, có bao nhiêu bản lĩnh.
Theo cậu gật đầu xác nhận, hai cánh cửa gỗ nặng nề màu đen bỗng nhiên mở
rộng hướng ra ngoài, yêu ma quỷ quái canh ở ngoài cửa và cả Trì Diên
nhất thời toàn bộ sửng sốt.
Mà đúng lúc này bầu trời đột nhiên biến động, dòng khí đen quanh quẩn
giăng kín trời bắt đầu vặn vẹo, xoắn lại giống như bị một bàn tay khổng
lồ lôi kéo, xé rách, quấy nhiễu.
Âm phong thổi ngược, nhang nến trên bàn thờ nháy mắt bị thổi tắt, màn gấm
trên xà nhà dùng để trang trí bị thổi tung phần phật, rơi tán loạn trên
mặt đất. Những "Người" đứng ngoài cửa giống như chịu đau đớn không chịu
nổi, tất cả đều ôm đầu ngã trên mặt đất lăn lộn.
Quỷ khí trên trời càng lúc càng mỏng, trời đêm dần hiện ra khung cảnh vốn
có. Trì Diên ngưng thần nhìn lại, quỷ khí giống như bị một luồng cường
lực hút vào trong miếu... Như có thứ gì đó trong miếu lôi chúng, thu hết vào trong.
Trong khung
cảnh gào khóc hỗn loạn, Trì Diên nhìn thấy dưới mái hiên đối diện miếu
có một bóng người thấp bé đang đứng, khi ánh mắt đối diện cậu liền khẽ
gật đầu cười, vẫy vẫy tay, ngay sau đó bóng người chậm rãi mờ nhạt, dần
dần biến mất không thấy đâu nữa. Là bà lão đã giúp họ lúc trước, trạng
thái quỷ khí phong bế thôn đã được giải trừ, theo đó bà cũng vãng sinh.
(vãng sinh: đi đầu thai)
Cậu nghe thấy thanh âm kia thản nhiên nói: "Những 'Người" trên mặt đất kia
đang nhớ lại nỗi sợ hãi và đau đớn khi chết của mình, đợi chúng tiếp
nhận sự thật mình đã chết rồi cũng sẽ vãng sinh."
Oan quỷ vào luân hồi, ác quỷ hóa bột mịn. Thôn nhỏ này, cuối cùng sẽ biến
thành tử thôn trống rỗng, không một bóng người, trở về bộ dạng tương ứng với nó.
Trì Diên đi đến
trước năm chiếc mặt nạ, biểu lộ của chúng cũng trở về vẻ yên bình, mặt
mày vui vẻ, khóe miệng hướng lên, chỉ là những chiếc mặt nạ bình thường.
Cũng đúng thời điểm này âm thanh kia vang lên, khàn khàn, trầm thấp, lại
mang một chút ôn nhu quyến luyến: "Đến lúc nên ngươi thực hiện ước định
rồi."
Trì Diên quay đầu
lại bình tĩnh nhìn về phía tượng thần kia. Có khả năng thay đổi trời
đất, trong chớp mắt tiêu trừ quỷ khí dày đặc tràn ngập oán khí như thế,
cậu tin đây thực sự là thần linh một phương.
Nhưng mà...
Yết hầu cậu giật giật, từng bước một đi đến trước bàn thờ, ngẩng mặt lên,
nhìn chiếc mặt nạ màu vàng đen kia, giống như tế phẩm chờ bị hiến tế cho thần linh: "Ngài có khả năng như vậy, lúc trước vì sao... vì sao lại
ngồi yên không quản?"
Cậu rốt cuộc không nhịn được mà hỏi. Rõ ràng là thần linh được thờ phụng
trong miếu, chẳng lẽ lại không nên che chở sinh linh nơi đây? Vì sao
trước kia chỉ ngồi nhìn bọn họ hóa thành oán quỷ giãy giụa ở nơi này,
chết lặng sống qua ngày, không thể siêu sinh?
Âm thanh kia chỉ thấp giọng cười, không đáp.
Bởi vì người ta che chở không phải là người nơi này, ta chỉ che chở em. A Diên ngốc. Ta là theo chân em mà tới đây.
Phía sau chiếc mặt nạ, ngụy thần sắc mặt nhu hòa, thế nhưng người dưới bàn thờ không nhìn thấy.
Hai cánh cửa màu đen lại một lần nữa im ắng đóng lại, nhang đèn màu đỏ lại chập chờn sáng lên, phát ra ánh sáng ấm áp lờ mờ.
Tượng thần ở trên cao, Trì Diên không với được đến hắn, vì vậy do dự một
chút, chậm rãi trèo lên trên bàn thờ, từ từ sát lại gần.
Đối phương hoàn toàn không lên tiếng.
Càng lại gần, mặt nạ màu vàng đen cùng áo bào gấm màu đỏ phủ trên tượng càng có thể nhìn thấy rõ. Trong nháy mắt Trì Diên lại sinh ra ảo giác, phía
sau chiếc mặt nạ và áo choàng này có thể là một người thật, là một cơ
thể sống sờ sờ mà không phải tượng thần được tạc từ gỗ hay nặn từ đất
sét.
Mặt cậu cách chiếc mặt nạ càng lúc càng gần, sau đó cậu nghe được thanh âm trầm thấp: "Nhắm mắt."
Trì Diên vô thức nghe lời mà nhắm mắt lại, hôn lên chiếc mặt nạ không có sinh khí kia.
Cảm giác lành lạnh.
Một đồ vật lạnh lẽo ướt át cạy mở môi cậu, dò xét đi vào, nhẹ nhàng trêu chọc.
Trì Diên lúc đầu chưa kịp phản ứng, thuận theo mà ngồi quỳ ở đó, ngửa đầu
hơi hé môi mặc đối phương làm. Đợi đến khi ý thức được thứ kia đang làm
gì lập tức cả kinh, đang muốn mở mắt ra, nhưng còn chưa kịp mở đã cảm
giác một trận âm phong kéo tới trước ngực, cuối cùng bị thứ kia đẩy ngã
trên bàn thờ.
Đế nến rơi xuống mặt đất, ngọn lửa lay lắt mấy cái rồi dập tắt. Miếu thần lại chìm vào trong bóng tối.
Trì Diên mở mắt, vươn tay nghẹn cổ giãy giụa đẩy ra, giống như thú con bị
thợ săn bắt trong tay tùy ý ngắm nghía lại không thể trốn.
Ánh mắt của cậu dần thích ứng với bóng tối, cậu có thể trông thấy hình dáng xà nhà trên nóc, có thể trông thấy từng chiếc na diện trên tường bên
phải nhìn giống như cười mà không phải cười, nhưng lại không thấy gì
trước người mình.
Nhưng
cậu biết tất cả không phải là ảo giác, cậu còn có thể cảm nhận được đầu
lưỡi lạnh lẽo của đối phương đang du tẩu mút lấy trong miệng mình, có
thể cảm nhận được bàn tay lạnh buốt từ dưới vạt áo đi vào không ngừng
vuốt ve đùa bỡn, có thể cảm nhận được sức nặng áp ở trên người mình,
không khác gì một người đàn ông trưởng thành.
Bởi vì tác dụng của trọng lực, bình sứ nhỏ trước ngực trượt từ ngực xuống
cổ cậu. Không biết vì sao, bình sứ luôn cứu cậu trong lúc nguy nan lần
này lại không có tác dụng, có lẽ bởi vì thứ trước mắt quá mạnh, dù là
bình sứ cũng không làm gì được hắn.
Trì Diên cảm giác được bình sứ trơn bóng, tứ chi vốn đã trở nên vô lực đột
nhiên lại có sức, cậu dồn sức đẩy một cái, đẩy thứ kia từ trên người
mình xuống.
Trì Diên vội
vàng chống mặt bàn bò dậy, nhìn vào hư không nói: "... Ngài đã nói hôn
xong sẽ đưa chúng tôi an toàn ra khỏi đây. Hiện tại ngài nên thực hiện
lời hứa rồi."
Hai mắt cậu mở lớn, đồng tử màu đen phát sáng, như sư tử con bị chọc giận lại không thể làm gì.
Thanh âm kia lạnh nhạt nói: "Các ngươi ở chỗ này đợi đến sáng mai, bạn ngươi
tự nhiên sẽ tỉnh lại, đến lúc đó các ngươi tự rời đi là được."
Rõ ràng đã nói sẽ đưa bọn họ đi, bởi vì mình đẩy ra nên cáu kỉnh rồi? Trì
Diên thầm nghĩ trong bụng nhưng cũng không dám ý kiến thêm. Thôn đã yên
ổn trở lại, bình thường và tĩnh mịch, sau khi trời sáng hai người tự đi
cũng sẽ không có vấn đề gì.
Dù sao ba tiếng nữa là trời sáng.
Trì Diên lại không nghe ra được sự kiềm chế và đè nén phía sau thanh âm kia.
Hắn đã sắp nhịn không được. Ngày qua ngày nhìn ngắm cậu, ôm cậu, thừa dịp
cậu ngủ mà lén hôn đã không còn có thể thỏa mãn hắn. Hắn không kìm lòng
được mà muốn càng nhiều hơn nữa.
Nhưng không sao. Bọn họ hẳn là rất nhanh sẽ gặp mặt thôi.