A, Nắng Lên Rồi!
Lâm Thanh bỏ ra một chút thời gian để giải quyết những công việc còn
đang dang dở ở thành phố S. Lần này cùng bà ngoại về lại thôn Hạnh Phúc, cô nghĩ, có lẽ cũng là lúc cô đặt ra mục tiêu cho tương lai của mình.
Đối với tòa thành thị này, cô không còn lưu luyến gì thêm nữa, việc
cần xử lý đều xử lý cho xong hết. Vốn chỉ muốn ở lại thành phố S một
tuần, nhưng vì xử lý đủ thứ chuyện linh tinh mà thành thử ra phải mất
hơn một tháng.
Ba mẹ cô không nói nhiều về chuyện của cô và Phùng Quân, nhưng sau đó đã trả lại cho cô một quyển sổ tiết kiệm, bên trong là 50 vạn. Lâm
Thanh không từ chối, lúc này Phùng Quân đang rất cần tiền, cô cũng nên
vì anh mà suy nghĩ.
Hẹn Đổng Trinh đi ăn. Trong kỳ nghỉ hè, Đổng Trinh sang Mỹ tập huấn,
hai người đã không thể gặp nhau, Lâm Thanh luôn muốn mời cô ấy ăn tối và cảm ơn cô ấy, đặc biệt là bây giờ giữa cô và Phùng Quân có mối quan hệ
đặc biệt, cô càng phải nói lời cảm ơn.
Đổng Trinh nghe xong câu chuyện của Lâm Thanh và Phùng Quân: “Đúng là ý trời mà.”
“Cậu cũng phải nhanh lên, Đổng Trinh.” Đổng Trinh vẫn còn độc thân.
“Có cậu mở đường, mình nghĩ chắc mình cũng phải đi một vòng đến một
nơi xa lạ nào đó, có khi lại gặp được định mệnh của đời mình cũng không
chừng.”
“Sẽ gặp được thôi.”
“Chúc phúc cho cậu, chúc phúc cho chúng ta.”
“Cảm ơn cậu.”
Lâm Thanh nằm ở trong khách sạn trằn trọc, ngày mai là thời gian trở
về, Phùng Quân vừa nói chuyện điện thoại với cô, cuối cùng anh lại nói
một câu: “Mau về đi, anh nhớ em. Đã qua hết tuần này đến tuần khác rồi.” Họ hiếm khi thẳng thắn với nhau như vậy.
Lâm Thanh bước xuống giường, đi tới bên cửa sổ sát đất. Thành phố này thật sự phồn hoa, đã gần mười hai giờ, vậy mà vẫn còn đèn đuốc sáng
trưng. Có lẽ, sau ngày mai, cô sẽ tạm biệt khung cảnh này. Từ nay cuộc
sống của cô sẽ không còn xe cộ tấp nập, không ồn ào, không thâu đêm suốt sáng, chỉ có những con đường núi quanh co, một khu vườn sinh thái xanh
tươi, một người đàn ông nội liễm, cùng cô đón bình minh và làm bạn với
các vì sao.
Tiếc nuối sao? Lâm Thanh nghĩ, cô không tiếc.
Điện thoại reo lên, là Vi Lâm.
Sau khi suy nghĩ, cô nghe máy: “Hi.”
“Còn chưa ngủ?”
“Nghe Trương Vân nói, em đã trở lại?”
“Ừ.”
“Có tiện gặp mặt không?”
“Không tiện.”
“Lâm Thanh, anh muốn nói… ” Vi Lâm hắng giọng: “Chúng ta có thể, ở bên nhau một lần nữa không?”
“Vi Lâm…”
“Anh biết anh nóng nảy như vậy là không tốt. Chúng ta ở bên nhau
nhiều năm như vậy, đều là em nhân nhượng anh. Là anh không tốt, không
thể lo cho em được một mái nhà. Trong khoảng thời gian tách ra này anh
thật sự rất hối hận. Cho anh thêm một cơ hội nữa được không?”
“Vi Lâm, giữa chúng ta có rất nhiều vấn đề, đó mới là lý do khiến
chúng ta phải chia tay.” Lâm Thanh ngồi bên cửa sổ: “Nhưng bây giờ nhiều thứ đã khác rồi, giá trị quan của em, suy nghĩ của em và thái độ của em đối với mọi người cũng đã khác.”
Vi Lâm im lặng
“Điều quan trọng nhất là, bây giờ em đang yêu một người khác.”
“Lâm Thanh!”
“Là thật. Em cũng không ngờ lại nhanh đến như vậy. Hóa ra em vẫn có
thể yêu một người khác.” Lâm Thanh khẽ cười: “Nói mới nhớ, bọn em chỉ
mới gặp nhau có mấy tháng, nhưng lại có cảm giác như đã quen nhau từ lâu lắm rồi vậy. Vi Lâm, em sẽ không ở lại thành phố S nữa, em sẽ ở bên anh ấy. Cảm ơn vì đêm nay đã gọi cho em, cảm ơn vì tất cả những gì chúng ta đã có. Nhưng, cuộc sống mới của em không phải ở đây, và cũng không còn
liên quan gì đến anh nữa.”
Khi em yếu đuối và bơ vơ nhất, khi em cảm thấy bị người đời ruồng bỏ, chính người đàn ông đó đã xuất hiện đúng lúc nhất, ở bên em và chia sẻ
cùng em, để em vơi đi một chút nỗi đau ngày xưa cũ. Quá trình này không
hề kinh thiên động địa một chút nào, nhưng đây là cuộc sống bình dị mà
em muốn có.
Vì vậy, quá khứ, tạm biệt!