A, Nắng Lên Rồi!
Hai người đón giáo sư Lưu tại sân bay, giáo sư Lưu so với tưởng tượng của họ ngược lại rất dễ gần, không có bất kỳ sự giả tạo nào. Phùng Quân đưa họ đến một nhà hàng có phong cách rất đặc biệt ở ngoại ô thành phố, cả ba cùng dùng bữa.
Phùng Quân và giáo sư Lưu cùng ngồi hút thuốc lá, rất nhanh đã nói về vấn đề sâu bệnh của vườn nho. Giáo sư Lưu trầm ngâm, có lẽ trong lòng
đã nắm bắt được vấn đề: “Nói thật, bây giờ người trồng trái cây không
phải dễ. Thật hiếm thấy cặp vợ chồng nào chịu khó như hai người.”
Lâm Thanh đang uống trà, suýt bị sặc, Phùng Quân giải thích: “Tôi và cô ấy chỉ là bạn bè mới quen biết.”
Giáo sư Lưu cười cười: “Xin lỗi, xin lỗi, đã hiểu lầm hai người rồi.”
Sau khi ăn xong, cả ba vội vã về lại thị trấn. Trong xe, giáo sư Lưu
nhanh chóng dựa vào ghế sau ngủ thiếp đi, Lâm Thanh ngồi ở ghế phụ có
chút mất tự nhiên, nói chuyện cũng không nên, mà không nói lời nào cũng
không nên, nhìn thoáng qua Phùng Quân. Phùng Quân thấp giọng nói: “Cô
mệt thì cứ ngủ đi.” Lâm Thanh gật đầu, nhắm mắt lại, không ngờ lại thật
sự ngủ thiếp đi.
Mãi cho đến khi Phùng Quân gọi cô: “Lâm Thanh!” Lâm Thanh đột nhiên mở mắt ra: “Sao vậy?”
“Đến nơi rồi!”
Lâm Thanh mơ mơ màng màng nhìn ra ngoài cửa sổ xe, đã trở lại vườn
sinh thái rồi. Cô hơi ngượng ngùng, nhanh chóng bước xuống xe.
Phùng Quân và giáo sư Lưu thay giày, đi đến vườn nho, Lâm Thanh nhìn
bóng lưng họ, ngẫm nghĩ thấy nhiệm vụ của mình cũng đã hoàn thành rồi,
nhưng dù sao thì giúp người thì giúp cho trót, nên cũng đi theo.
Giáo sư Lưu nhìn cành cây bị bệnh rồi hỏi về loại thuốc đã sử dụng
trước đây, thậm chí còn gọi công nhân đến, hỏi khi nào dùng thuốc và tần suất dùng thuốc, sau đó đưa ra phương án riêng. Lâm Thanh nhìn Phùng
Quân, thấy anh thường xuyên gật đầu không khác gì một học sinh chăm học, trong lòng cảm thấy rất buồn cười.
Mặt trời lặn về phía Tây, ánh chiều tà nhuộm chân trời thành một tấm
lụa khổng lồ đầy màu sắc, mềm mại và trải dài. Lâm Thanh ngồi trên một
tảng đá lớn, nhìn nhóm công nhân làm việc qua lại, nhìn làn khói bếp
lượn lờ ở dưới chân núi phía xa, nhìn Phùng Quân cúi xuống tỉa cành bên
giàn nho, cô lại chợt nhớ đến quãng thời gian sống trong thành phố.
Khoảng hơn sáu giờ chiều, cô từng ở công ty tăng ca, từng hẹn hò ở những nhà hàng cao cấp, từng càn quét đồ ở các trung tâm thương mại lớn,
nhưng lại chưa từng giống như bây giờ, những cơn gió trong lành thổi
qua, trong lòng không có tạp niệm, không hưng phấn, cũng không đau lòng, bình tĩnh tận hưởng dòng chảy chậm rãi của thời gian.
Phùng Quân gọi cô: “Lâm Thanh!”
Lâm Thanh phủi phủi quần jean, chạy tới: “Sao rồi?”
Vẻ mặt Phong Quân rất thoải mái: “Về thôi, xong việc rồi.”
Lâm Thanh nhìn giáo sư Lưu: “Giáo sư Lưu vất vả rồi!”
“Vừa khéo đây là triệu chứng mà tôi đã từng xử lý. Ngày mai cho người đi mua thuốc, pha chế rồi thực hiện theo phương án mà tôi đã đề ra, có
lẽ vấn đề cũng không quá lớn!” Ngữ khí của giáo sư Lưu rất tự tin.
Phùng Quân và Lâm Thanh nhìn nhau cười.
Trở lại tòa nhà văn phòng, Lâm Thanh mới biết giáo sư Lưu sẽ ở lại
vườn trái cây dùng bữa tối cùng mọi người. Giáo sư Lưu cười nói: “Tôi
cũng rất hay dành chút thời gian cùng gia đình và bạn bè đến trang trại
vào cuối tuần. Bây giờ nhân lúc ở trong trang trại, phải ăn một bữa cơm
rồi mới về chứ!” Quay sang Phùng Quân: “Lão Phùng, đây là lần đầu tiên
tôi nhìn thấy một khu vườn sinh thái hoàn chỉnh như vậy, trồng trọt và
chăn nuôi làm rất tốt, anh hãy thật kiên trì nhé, nơi này rất có tương
lai đó!”
Phùng Quân bắt tay với giáo sư Lưu, quay sang nói với một nữ công nhân: “A Phân, đi dặn nhà bếp làm món cá nấu dưa chua.”
A Phân đáp một tiếng rồi ngay lập tức rời đi, Phùng Quân lại quay
sang nói với Lâm Thanh: “Tối nay ở lại ăn cơm đi. Ăn xong chúng ta cùng
nhau đưa giáo sư Lưu về khách sạn.”
Lâm Thanh không còn cách nào khác đành phải đồng ý, cô lấy điện thoại di động ra, kể từ khi muốn liên lạc với Đổng Trinh, cô đã mở máy, cũng
luôn mang theo bên mình, nhưng lại dứt khoát không nhìn đến những cuộc
gọi và tin nhắn được gửi đến. Cô gọi điện nói với bà ngoại là đến tối
mới về, bà ngoại đáp lại, nhưng cuối cùng vẫn dặn dò: “Nhớ về sớm!”
Lâm Thanh làm nũng: “Con biết rồi, sẽ an toàn trở về mà!” Cô cúp điện thoại, ngẩng đầu lên, phát hiện Phùng Quân đang nhìn mình, nhất thời cả hai đều quay mặt đi chỗ khác.