Đỉnh Cao Giường Chiếu
Trẻ trâu sau khi sa lưới tình, nhân lúc nghỉ giữa giờ, một trước một
sau đến phòng vệ sinh, chui vào buồng riêng, cách vách ngăn nghe âm
thanh đùa giỡn tiếng chân qua lại, hai người trốn bên trong hôn hít, mỗi một lần lưỡi đảo qua hàm răng, là một lần kích thích hormone tăng
trưởng.
Trong không gian ồn ào, Triệu Tứ An đè Lâm Sinh Vi lên cánh cửa, khuôn
mặt ngây ngô toát ra vẻ ngang tàn, thừa lúc Lâm Sinh Vi ngửa đầu khẽ cắn cổ cậu, nghe tiếng thở dốc kiềm nén của cậu, hắn sáp tới, khẽ cười rồi
nhỏ giọng nói: "Vi Vi, xem cậu về sau còn dám đứng trước lớp mách lẻo
với giáo viên nữa không."
"Là do cậu nhìn bài tôi trong lúc kiểm tra." Vành mắt Lâm Sinh Vi hồng hồng, oan ức nhìn hắn.
Triệu Tứ An cả vú lấp miệng em, dùng đầu cọ cọ cậu, "Cậu không nhìn tôi, sao biết tôi nhìn cậu."
Nói rồi, lại không màn lý lẽ cúi đầu táp tới, như dã thú khát thịt, lưu lại một dấu hôn mờ mờ ngay gáy Lâm Sinh Vi.
Tựa như hiện tại, Triệu Tứ An đè Lâm Sinh Vi ngay gốc ván ngăn, vây lấy
cậu kín không lọt gió. Hắn cụp mắt xuống, nhìn cánh môi anh đào của Lâm
Sinh Vi, trong lòng ngứa ngáy, há miệng ngậm chúng vào miệng, dẫn dụ đầu lưỡi cậu cùng hắn sa vào triền miên.
Tay hắn nắm cổ tay Lâm Sinh Vi, để cậu sờ thằng em nhà hắn.
Cách lớp quần, Lâm Sinh Vi vẫn cảm nhận được khối thịt nóng bỏng kia,
cậu rùng mình, Triệu Tứ An ghé sát tai cậu rất chi lưu manh hỏi: "Em
nói, mình nên làm gì đây?"
Trong mạch não của Lâm Sinh Vi, nếu Triệu Tứ An cứng, vậy thì nên giải
phóng nó, cậu chỉ nghĩ đơn giản vậy thôi, giờ Triệu Tứ An hỏi cậu nên
làm gì? Lâm Sinh Vi không chút do dự ngồi xổm xuống, trong ánh mắt kinh
ngạc của Triệu Tứ An, nhanh chóng tuột quần đối phương, há miệng ngậm
lấy đồ chơi cương cứng sung huyết của hắn.
"Khoan khoan, anh không có ý này, em đừng. . ."
Triệu Tứ An nói được một nửa, sắc mặt đột nhiên trắng bệch, hắn kéo Lâm
Sinh Vi ra, một tay bụm đũng quần, hốc mắt đỏ chót. Lâm Sinh Vi đờ đẫn
nhìn hắn, biểu tình ngốc nghếch.
Triệu Tứ An hít sâu thở ra vài lần, chờ cơn đau giảm bớt, tính khí vốn
phấn chấn ngời ngời triệt để mềm nhũn, hắn sợ lại bị Lâm Sinh Vi cắn cái nữa, vội vàng kéo quần lên, bao nhiêu tính thú trong lòng bay sạch ráo.
Lâm Sinh Vi còn hỏi hắn, "Sao vậy?"
Triệu Tứ An nghiến răng nghiến lợi, bóp má Lâm Sinh Vi, nhìn đôi môi chu lên cùng gò má nhô cao của Lâm Sinh Vi, hắn sáp lại, lè lưỡi liếm từng
cái răng của cậu, xong xuôi, hắn vẫn còn chút sợ hãi nói, "Vi Vi tổ tông à, về sau ngài muốn làm gì phải báo trước một tiếng, mới nãy em cắn một cái, anh. . ."
Triệu Tứ An không nói tiếp, giờ nghĩ lại mà sợ.
Lâm Sinh Vi chưa hiểu ý hắn lắm, mãi khi Triệu Tứ An dắt tay mình ra
ngoài rồi, cậu mới hậu tri hậu giác nói: "Triệu Tứ An, em. . . phản ứng
hơi chậm, anh có gì cũng phải nó với em nha."
Tay Triệu Tứ An siết chặt, hắn quay đầu nhìn Lâm Sinh Vi. Lâm Sinh Vi
vẫn không có biểu cảm gì, vẻ mặt trống rỗng như tờ giấy trắng, khác chỗ
trong đôi mắt đang nhìn hắn kia lóe lên chút ánh sáng nhỏ nhoi.
Triệu Tứ An nhớ đến lời bác sĩ gia đình nói với hắn, dấu hiểu như Lâm
Sinh Vi chính là biểu hiện chứng thiếu hụt tình cảm, đối với bất kỳ tác
động từ ngoài nào đều thiếu hụt phản ứng, ý thức không nhạy, khi nói
chuyện sẽ ngẩn người hoặc không phản ứng.
Dựa theo tình trạng hiện tại của Lâm Sinh Vi, vẫn chưa đến mức hoàn toàn biến mất ý thức, tính chất xã hội của cậu vẫn còn, nếu được sống trong
môi trường thoải mái có thể tiến hành điều chỉnh tâm lý đơn giản, tóm
lại vẫn còn cơ hội cứu vãn.
Hắn muốn sửa chữa những gì bản thân đánh mất mấy năm qua, lần nữa gieo
trồng hoa hồng trong tim Lâm Sinh Vi, hắn muốn là ánh nắng, hắn muốn làm nơi che mưa chắn gió cho cậu, hắn muốn cùng Lâm Sinh Vi đi hết quảng
đường còn lại, hắn muốn chính tai nghe Lâm Sinh Vi nói - em yêu anh.
"Lâm Sinh Vi, nếu anh làm gì khiến em không thích hoặc không vui, em
cũng phải nói anh biết đấy." Triệu Tứ An thấp giọng nói: "Mọi chuyện sau này anh đều sẽ hỏi ý kiến của em, em cũng phải trả lời anh, được
không?"
Mặt Lâm Sinh Vi đầy ngỡ ngàng, cậu không hiểu tại sao Triệu Tứ An lại
nói mấy chuyện này, bởi theo như lời hắn, ngoại trừ lần chia tay, Triệu
Tứ An muốn gì, cậu đều đồng ý cả.
Nhưng vì không để Triệu Tứ An tuột hứng, Lâm Sinh Vi vẫn gật đầu, đoạn tiến sát lại, kéo tay áo Triệu Tứ An, khẽ đáp: "Được."
***
Phim quay đến nửa phần sau, thời tiết bắt đầu chuyển lạnh, cả đoàn rời Vân Nam, đi tới thảo nguyên Hulunbuir[1].
[1] Nằm ở phía Bắc, giáp với địa phận Mông Cổ, tên của thảo nguyên này được ghép từ tên của hai hồ nước lớn là Hulun và Buir.
Bọn họ không ở trong nội thành, mà đi vào thảo nguyên ở nhà bạt, cứ thế, tờ mờ sáng mở mắt ra, liền thấy một màu xanh bát ngát, bầu trời xanh
trong cùng mây trắng. Ba mảng màu đập vào trong mắt, tựa như một bức
tranh trừu tượng được tùy ý vẩy màu nước, khiến người xem phải tán thán.
Chênh lệch nhệt độ giữa ngày và đêm trên thảo nguyên khá lớn, sau khi
mùa đông bắt đầu, tiến độ quay phim trở nên trì trệ. Lâm Sinh Vi sợ
lạnh, mỗi lần quay chịu không ít dày vò, trợ lý ăn ý chuẩn bị gối sưởi
tay và áo bông cho cậu, vừa ghi hình xong lập tức khoác lên giúp cậu,
đồng thời nhét thêm vài miếng giữ nhiệt.
Triệu Tứ An thân làm cố vấn du lịch thế mà sau khi tới đây liền bắt đầu
phản ứng cao nguyên, cả ngày đều choáng váng. Lâm Sinh Vi ra ngoài đóng
phim, hắn nằm chèo queo trong lều, đợi Lâm Sinh Vi về, Triệu Tứ An mới
uể oải ngồi dậy.
Không gian trong lều rất thoáng, chính giữa đặt lò lửa, hơi ấm tản ra nóng hầm hập. Đỉnh lều mở cửa sổ thông gió, bên trái trải nệm, trên
tấm nỉ dày đặt một chiếc bàn thấp, cạnh bên là Triệu Tứ An đang cuộn
người nằm một đống, trên bàn gỗ chạm trổ hoa văn còn để một ấm trà sữa
nghi ngút khói.
Thân là con một của Triệu gia, hắn đã quen sống xa xỉ, nông nỗi thế này rồi mà vẫn muốn ra dáng con nhà quý tộc.
Lâm Sinh Vi cởi áo khoác, đi tới chỗ hắn, Triệu Tứ An hí mắt nhìn, thấy
là cậu liền lập tức bật dậy, để cậu ngồi bên cạnh mình - nơi được ủ đến
ấm áp dễ chịu.
Lâm Sinh Vi sụt sịt cái mũi đỏ hồng, cúi đầu nhìn non nửa ly trà sữa
trên bàn, thừa lúc Triệu Tứ An rót ly khác cho mình, cậu cầm ly của
Triệu Tứ An, uống hết nửa ly trà sữa đã lạnh kia.
Triệu Tứ An muốn cản cũng chẳng kịp, hắn nắm vai Lâm Sinh Vi nói: "Ly đấy nguội hết rồi, anh đang rót ly khác cho em cơ mà."
Lâm Sinh Vi không đáp, Triệu Tứ An biết mình có nói thêm cũng không được gì, hắn đưa ly trà sữa nóng cho Lâm Sinh Vi, đối phương nhận lấy rồi
cẩn thận uống từng ngụm nhỏ.
Triệu Tứ An nhìn vệt ửng hồng trên gương mặt trắng nõn của Lâm Sinh Vi, nhích sát lại, hỏi: "Hôm nay quay xong rồi à?"
"Ừm."
"Còn ra ngoài nữa không?"
"Không ra nữa."
Triệu Tứ An nhếch môi cười, "Trời rét thế này, có lạnh lắm không?"
"Em có dán cái này." Lâm Sinh Vi vén áo lên, khoe cái áo lót màu đen
được dán mấy miếng giữ ấm. Triệu Tứ An cười cười, hỏi: "Lâm Sinh Vi,
không ngờ em lại mặc nhiều áo vậy đó?"
"Em sợ lạnh." Lâm Sinh Vi uống hết trà sữa trong ly, trong bụng vô cùng
ấm áp, áo lông đâm vào cổ dính chút mồ hôi khiến cậu hơi khó chịu.
Triệu Tứ An nặn nặn gương mặt ửng hồng của cậu, hỏi: "Sao vậy, uống xong thấy nóng à?"
Lâm Sinh Vi gật đầu, Triệu Tứ An liền giục: "Thế nhanh cởi áo ra, trong lều mặc một lớp đủ rồi."
Triệu Tứ An nói rồi nhiệt tình giúp Lâm Sinh Vi kéo áo lên, Lâm Sinh Vi
cũng thuận theo giơ tay lên cao, áo lông ra đi để lại áo bông lẻ bóng.
Triệu Tứ An lột sạch cậu, chỉ chừa lại cái áo lót màu đen có dán miếng
giữ nhiệt kia. Đoạn, cảm thấy chưa đã ghiền, hắn bảo Lâm Sinh Vi cởi nốt áo lót, đổi một bộ thoải mái hơn.
Lâm Sinh Vi nhất nhất làm theo, thay đồ xong, Triệu Tứ An lại hỏi, "Vi, em mặc mấy lớp vậy?"
"Ba lớp thôi."
"Cởi cởi, nghe là thấy nóng rồi."
Lâm Sinh Vi cởi hết ba cái quần, lõa mông ngồi trên thảm nhung, cảm nhận lớp lông đâm vào da thịt, có chút ngứa ngáy. Lâm Sinh Vi lấy tay gãi
gãi liền bị Triệu Tứ An kéo ra, cậu nhìn hắn, nghe đối phương nói: "Vi,
anh giúp em mặc quần."
"Triệu Tứ An, đấy là váy mà." Lâm Sinh Vi chỉ 'cái quần' đỏ trong tay Triệu Tứ An.
Dù bị vạch mạch, Triệu Tứ An vẫn mặt không đỏ tim không đập nói: "Anh
biết, nhưng Vi mặc thử được không? Anh mua nó ở Vân Nam, nhưng vẫn chưa
có cơ hội lấy ra, sắp mốc meo hết rồi, hôm nay vừa khéo nhìn thấy, cả
ngày nay anh đều tưởng tượng dáng vẻ em mặc chiếc váy này, chắc chắn là
rất đẹp."
Lâm Sinh Vi không thể tưởng tượng bản thân mặc váy sẽ thế nào, nhưng chỉ cần là yêu cầu của Triệu Tứ An, cậu đều đồng ý.
Triệu Tứ An thấy cậu gật đầu, hai mắt sáng trưng, phản ứng cao nguyên
cũng bay biến, hắn cầm váy loay hoay trên người Lâm Sinh Vi, cởi áo lót
cậu đi, cả người chỉ còn chiếc quần chíp xanh nhạt.
Cậu đứng dậy, nhấc chân xỏ vào ống váy.
Vải lụa đỏ bao quanh làn da trắng tuyết, vóc người cao gầy ẩn sau lớp lụa, Triệu Tứ An quỳ trên đất ngẩng đầu nhìn cậu.
Nhìn gương mặt lành lạnh của cậu, đôi môi mím thẳng một đường cùng đường nét nghiêm nghị cằm dưới, mỗi một nơi đều nhuốm hơi lạnh, vừa xa cách
lại dụ hoặc.
Triệu Tứ An nhìn làn váy đỏ, nhẹ giọng hỏi: "Vi, mặc xong rồi, em thấy thế nào? Ghét không? Phản cảm không? Có xấu hổ không?"
Lâm Sinh Vi lắc đầu, ánh mắt Triệu Tứ An chợt buồn bã, cúi đầu.
Lâm Sinh Vi ngồi xổm xuống trước mặt hắn, cùng hắn mặt đối mặt, cậu lấy
nhấc cằm hắn lên, nhìn thẳng vào mắt Triệu Tứ An, mặt không chút cảm
xúc, hỏi: "Khó nhìn lắm à?"
"Hả?"
"Anh không thích ư?" Lâm Sinh Vi không hiểu, rõ ràng Triệu Tứ An muốn cậu mặc cơ mà.
Triệu Tứ An vốn chỉ muốn xem Lâm Sinh Vi phản ứng thế nào với chuyện mặc váy, chỉ là cậu một chữ "không" cũng chẳng nói khiến hắn nhớ đến lời
bác sĩ, trong lòng khó chịu vô cùng.
Lâm Sinh Vi thấy Triệu Tứ An im lặng, khẽ cau mày, lặp lại: "Anh không thích à?"
Lần này ngữ điệu có chút chán chườn, cậu cởi váy toan bỏ đi, Triệu Tứ An kinh ngạc, lông mày nhuốm sự vui mừng, hắn ôm ghì Lâm Sinh Vi, cơ thể
Lâm Sinh Vi ngã về sau, nghe Triệu Tứ An nói: "Thích chứ, em mặc gì cũng đẹp hết."
Lúc này Lâm Sinh Vi mới thấy tim mình nhẹ nhõm, cậu chủ động ôm Triệu Tứ An, quay lại hôn má hắn một cái.
Triệu Tứ An tựa như phát hiện kho báu, hai mắt lóe sáng chẳng khác nào hai bóng đèn điện, hắn cúi đầu hôn Lâm Sinh Vi.
Nụ hôn nối tiếp nhau lan rộng khắp cơ thể Lâm Sinh Vi, kéo mở cổ áo phơi bày hơn nửa bờ vai, lưu lại dấu vết trên xương quai xanh, tay tham lam
thăm dò vào trong váy, vuốt ve thân thể run rẩy của Lâm Sinh Vi, men
theo đường mòn ướt át mở rộng cơ thể cậu.
Thời điểm giao hợp, váy bị xốc lên, cuộn tròn quanh thắt lưng. Lâm Sinh
Vi nằm trên thảm lông trắng muốt, nửa người trên được lụa đỏ bao quanh,
chỉ nhìn thấy chút da thịt trắng trẻo lộ ra ngoài, Triệu Tứ An áp người
lên, đem cảnh đẹp ấy cũng che mất, ôm Lâm Sinh Vi kín không lọt gió.
Bên trong nhà bạt, dục vọng quay cuồn, khí nóng quanh quẩn khắp người,
váy đỏ dán vào da dẻ lán mịn. Lâm Sinh Vi rơi vào sóng tình, mê đắm
nhìn Triệu Tứ An, cảm thụ sức mạnh của Triệu Tứ An, đùi căng ra kẹp chặt thắt lưng Triệu Tứ An, miệng lẩm nhẩm gì đó, Triệu Tứ An nhìn môi cậu
khép mở, nhưng không nghe rõ.
Cơ thể hắn áp xuống, chôn sau vào, hổn hển mấy hơi mới nghe được giọng
cậu - đối phương nức nở nói: "Lặp lại lời vừa rồi được không?"
Triệu Tứ An ngạc nhiên, thời điểm phản ứng lại huyết dịch toàn thân
dường như đang tăng động. Hắn ôm ghì lấy Lâm Sinh Vi, lực mạnh đến nỗi
khiến Lâm Sinh Vi phát ra tiếng rên khẽ, sau đó được như nguyện nghe
Triệu Tứ An nói: "Vi Vi, rất đẹp. . . Vi Vi của anh, anh yêu em."
Không phải tưởng tượng, không phải mộng, Triệu Tứ An bằng xương bằng thịt đang gọi tên cậu, dùng tình yêu bao bọc cậu.
Giấc mộng đẹp của cậu, dường như đã thành sự thật rồi.
***
Rời thảo nguyên, những phân cảnh còn lại đều có bối cảnh ở thành phố,
cộng thêm phần diễn không nhiều, Andy liền nhận hai hợp đồng quảng cáo
cho Lâm Sinh Vi. Sau khi quay xong, cũng không còn lịch trình nào khác,
ngoài trừ đóng phim Lâm Sinh Vi có rất nhiều thời gian riêng tư.
Sau ngày Triệu Tứ An trở về thành phố, một đoạn thời gian đều bận chân
không chạm đất, thế nhưng hễ có chút thời gian rỗi, liền đến tìm Lâm
Sinh Vi ngay.
Mới đầu còn chưa nán lại qua đêm, về sau có một lần cố ý muốn ở lại nên
khui một chai rượu đỏ, nốc non nửa bình trước mặt Lâm Sinh Vi, hòng lấy
cớ được ở lại.
Có lần đầu sẽ có lần hai, mà có lần hai sẽ có lần ba cùng các lí do vân
vân mây mây khác, đến lần bốn, hắn thẳng thắng đem quần áo sang nhà Lâm
Sinh Vi, mặt dày nói, "Vi Vi, chúng ta ngủ chung đi."
Lâm Sinh Vi có chút khó hiểu, gần đây Triệu Tứ An luôn làm những chuyện
khiến cậu cảm thấy là lạ, chẳng hiểu sao Triệu Tứ An muốn qua đêm phải
tìm cớ, cũng không hiểu vì sao hắn nghe cậu nói đồng ý mới chịu.
Ở trong suy nghĩ của cậu, Triệu Tứ An đã có sẵn một tấm vé thông hành xuyên suốt.
Dù hắn làm bất cứ chuyện gì với Lâm Sinh Vi, cậu đều sẽ không phản kháng.
Mỗi tối ngủ cùng nhau, Triệu Tứ An đều nắm tay Lâm Sinh Vi kể rất nhiều
thứ, kể về mấy năm chia tay, lúc đến đoạn hắn nói những chuyện từng trải qua, Lâm Sinh Vi im lặng lắng nghe, cảm thấy Triệu Tứ An trong tháng
ngày cả hai chia tay cũng giống như cậu vậy.
Triệu Tứ An ôm cậu vào lòng, môi dán bên tai, giọng thật khẽ: "Đôi khi
anh cảm thấy rất kỳ lạ, bắt đầu sẽ giận dữ vì sao em không yêu anh, thế
nhưng càng nghĩ lại cảm thấy người có vấn đề là anh, kế đó sẽ càng ngày
càng ngày càng nhớ em. Đến độ, ăn được vị ngọt, sẽ nhớ tới em thích ăn
đồ ngọt. Tình cờ thấy chậu xương rồng, sẽ nhớ tới chậu xương rồng anh
mua tặng em bị em tưới đến chết úng, rồi không kiềm được thầm mắng em
ngốc nghếch. Ngày Tết, nhìn đĩa quýt trên bàn, ngửi thấy mùi quýt liền
nhớ tới em thích ăn cái này, theo phản xạ muốn mua cho em một túi to,
nhưng sau đó chợt nhớ đến em đã không còn cạnh anh nữa. Sau khi chia tay em, có rất rất nhiều việc khó bỏ, anh đã thử quen với chuyện không có
em nhưng không thể. Cơ mà hiện tại tốt rồi, Lâm Sinh Vi, em đã về bên
anh."
Triệu Tứ An ôm chặt lấy cậu, trong lúc mơ màng còn thì thào một câu, "Anh sẽ không buông tay nữa."
***
Trước cuối năm phim quay xong, bộ tiếp theo Lâm Sinh Vi tham dự vẫn đang trong quá trình chuẩn bị, lịch trình hiện tại của cậu trống rỗng, nhưng Andy không vì thế mà nhận thêm show cho cậu, Triệu Tứ An vô cùng hài
lòng với người đại diện mới này của Lâm Sinh Vi.
Sau khi khí trời trở lạnh hoàn toàn, Lâm Sinh Vi hiếm khi ra ngoài.
Triệu Tứ An không muốn cậu mãi ru rú trong nhà, liền lái xe chở cậu đến
lâu đài Naked trên Mạc Can Sơn tắm suối nước nóng.
Ô tô men theo đường núi, hai ngày trước thành phố đón trận tuyết đầu
tiên sau khi vào đông, tuyết trắng bao trùm núi rừng, đường xá trơn
trợt, xe chạy tốc độ rất chậm.
Lâm Sinh Vi ngồi trên ghế, đầu tựa lên cửa kính, cậu dõi mắt về phía
trời xanh ngoài cửa sổ, được một lúc, thì quay đầu lại nhìn Triệu Tứ An, nhỏ giọng nói: "Triệu Tứ An, sau khi về, em muốn đi khám bác sĩ tâm
lý."
Tay nắm vô-lăng của Triệu Tứ An siết chặt lại, nghe Lâm Sinh Vi nói
tiếp: "Tâm trí em có chút vấn đề, rất khó giao tiếp, cũng không thể nào
cảm nhận cảm xúc mọi người truyền tới, trước đây em không để ý, nhưng
giờ đã khác."
Lâm Sinh Vi cúi đầu, "Em suy nghĩ rất lâu, cảm thấy cần phải đi chữa trị, em không muốn khiến anh khóc nữa."
Vỏ xe thong thả ma sát, cơ thể Triệu Tứ An run lên, tựa như xúc động lại tựa như một dấu hiệu, dưới cằm có giọt nước chảy xuống, hắn kiềm nén cổ họng chua xót, trả lời Lâm Sinh Vi: "Anh giấu em sắp xếp một bác sĩ
trên núi, sợ em phản cảm, còn định giả vờ để hai người tình cờ gặp mặt."
Lâm Sinh Vi khẽ nhíu mày, Triệu Tứ An hít hít mũi, giọng trầm hơn bình thường, "Anh rất muốn nghe em nói với anh, em yêu anh."
Im lặng vài giây, trên mặt Lâm Sinh Vi tựa hồ có chút cảm xúc dạo qua.
Bên trong xe lặng ngắt như tờ, từng chùm nắng ấm chiếu vào, Lâm Sinh Vi
nặng nề thở một hơi, khóe môi câu lên, bày ra một nụ cười nhạt.
Bụi hồng héo úa giống như lại nở rộ, bước qua bóng tối, đón lấy ánh sáng mặt trời. Trái tim tĩnh lặng của Lâm Sinh Vi chậm rãi nhảy nhót, cậu
đáp: "Triệu Tứ An, em thật may mắn, vì có anh yêu em."