Lục Dư Thành Mến Du Tích
Du Tích vừa tỉnh dậy đã cảm
nhận được hơi thở quen thuộc của người đàn ông bên cạnh mình, loại cảm
giác không chân thật này làm cho cô có chút sừng sờ.
Hiện tại, thân phận của cô.....là một người bạn gái....danh chính
ngôn thuận, một người có thể quang minh chính đại đứng ở bên cạnh hắn.
Từ đáy lòng cô phát ra một tia nhảy nhót, không hề nhận ra bản thân đang bất giác mỉm cười. Du Tích nhìn chằm chằm hàng mi hơi run rẩy của Lục
Dư Thành, duỗi tay muốn sờ nhưng đã bị Lục Dư Thành bắt lại, hắn trầm
giọng nói: "Buổi sáng không nên làm chuyện xấu.."
Lục Dư Thành buông lỏng tay cô ra, đổi thành nắm chặt lấy mười ngón tay của cô, giọng điệu dịu dàng lười biếng: "Chào buổi sáng, bạn gái."
Du Tích chớp chớp mắt, tiến lại gần hôn lên hầu kết của hắn. Xúc cảm đôi
môi mềm mại mang theo hương thơm của thiếu nữ làm cho Lục Dư Thành lại
lần nữa nhắm mắt lại: "Em làm như vậy thì sẽ bị phạt đấy, có biết
không?"
Vừa dứt lời liền
bị thiếu nữ đá một phát: "Anh động một chút lại biến thành người đàn ông biến thái rác rưởi! Tối hôm qua vẫn còn nói chuyện bình thường mà!"
Một tay Lục Dư Thành ôm eo của cô, tay kia đem cô kéo vào lòng mình, góc độ này có thể nhìn thẳng vào mắt đối phương. Du Tích thấy được hình ảnh
phản chiếu của mình trong đôi mắt của hắn, lông mi của hắn dài và xinh
đẹp hơn cả con gái, hiện tại nó đang cong lên vì hắn mỉm cười.
Cảm xúc chua xót không tên từ tận sau trong đáy lòng yên lặng dâng lên,
Du Tích đem đầu vùi vào trong ngực hắn, giọng nói rầu rĩ, có chút ngượng ngùng làm nũng: "Lục Dư Thành, em thích anh lắm."
Đáp lại cô chính là sự vuốt ve dịu dàng sau lưng với sức lực như một chú
mèo nhỏ, Lục Dư Thành khẽ thở dài, bất đắc dĩ mà cưng chiều nói: "Anh
cũng thích em, bé con."
Vẻ mặt Trần Chi Tâm dại ra sau khi nghe toàn bộ câu chuyện, cô nàng lộ ra
biểu tình vô cùng phức tạp. Du Tích có chút căng thẳng cố gắng hiểu ý tứ của thái độ này, cẩn thận hỏi: "Sao vậy....?"
Trần Chi Tâm giống như lấy lại tinh thần mà rung người một cái, cô chậm
rãi khuấy ly ca cao nóng chảy ra kẹo dẻo trước mặt: "Thật ra, tớ có chút áy náy...Tớ vẫn luôn không hỏi qua quá khứ của cậu, xem như cảm ơn Lục
tiên sinh kia vì đã giúp tớ hiểu thêm cậu đi."
Du Tích có chút dở khóc dở cười, còn chưa kịp mở miệng thì Chi Tâm đã nói
tiếp: "Đây là cốt truyện thần kỳ gì vậy, anh ấy cũng quá hiểu cậu
rồi....Thậm chí so với tớ còn hiểu rõ hơn cậu đang muốn gì? Còn làm cậu
cảm động như vậy! Tớ thật ghen tỵ với anh ấy quá đi...."
Vẻ mặt Trần Chi Tâm đầy gian trá: "Nhưng tớ đoán rất chuẩn đấy, tới nói anh ấy thích cậu mà cậu không tin!"
Du Tích tuyệt vọng đỡ trán, nhận thua mà nhỏ giọng nói: "Đúng, đúng, đúng, Chi Tâm là một nhà tiên tri tài ba...nhưng mà cậu cũng không có đoán ra được chuyện nào là quan trọng nhất nha!"
Trần Chi Tâm kêu người phục vụ, gọi thêm một phần bánh quế hoa: "Vì chúc
mừng cậu cùng chàng trai bạch nguyệt quang trong tim hàng vạn thiếu nữ
của trường thương mại ở bên nhau, hôm nay tớ sẽ mời cậu ăn một bữa thật
no nê."
Trần Chi Tâm nở nụ cười: 'Có thể gặp được một người đối tốt với mình, tớ thật sự rất mừng cho cậu."
Gặp được người đối tốt với cô sao? Thực tế, có được một người bạn như Chi
Tâm như là được đưa than trong ngày tuyết vậy, còn Lục Dư Thành xuất
hiện lại như dệt hoa trên gấm. Mà người phát hiện ra tấm vải gấm này
chính là Lục Dư Thành, nếu như không có bông hoa này, thì tấm vải gấm
như cô thật sự rất bình thường, không có đặc điểm nổi gì bật trong đám
đông.
Cho dù là tách trà
long nhãn táo đỏ vẫn còn đang nóng hổi trên tay, hay dĩa bánh quế hoa
thơm ngọt vừa được phục vụ bưng lên, và quan trọng hơn là người bạn tốt
trước mắt đang tươi cười xinh đẹp, hay tin nhắn leng keng của Lục Dư
Thành vừa gửi tới cho cô. Tất cả những điều này đều làm buổi chiều
hôm nay trở nên mỹ lệ hơn, cô mặc kệ đây có phải là hạnh phúc vĩnh viễn
hay không, ít nhất hiện tại, ngay giờ phút này, cô muốn yêu thương cả
thế giới này.