Lục Dư Thành Mến Du Tích
Du
Tích không nghĩ tới Lưu Kiệt Bành sẽ còn nhớ tới sự tồn tại mình. Sau
khi tan tiết Tiếng Anh, cô cúi đầu cố nén cơn ngáp vì buồn ngủ đi ra
ngoài phòng học, đột nhiên bị một bóng đen chặn lại làm cô giật mình.
Khi nhìn rõ người đến là ai, Du Tích ngẩn ra, nam sinh ấy cau mày nhìn
cô: "Vì sao chặn tôi?"
"Tôi cho rằng câu tôi nói trước khi chặn đã tỏ rõ thái độ cho cậu thấy rồi."
"Tôi không đồng ý." Lưu Kiệt Bành tiếng về phía trước một bước: "Lúc trước không phải rất tốt sao?".
Du Tích lui về phía sau đứng dựa vào tường, cô rũ mắt xuống: "Thật sự đủ
rồi, lúc trước là tôi không thuyết phục được bản thân. Hiện tại tôi cũng không muốn biến bản thân trở thành vật sở hữu có thể tùy tiện lúc cậu
muốn lại đi đến ở bên cạnh cậu."
Du Tích nhìn thẳng vào mắt Lưu Kiệt Bành nói: "Tôi không còn yêu cậu nữa."
Vẻ mặt Lưu Kiệt Bành cứng đờ, chặn lại Du Tích đang muốn lách sang bên
cạnh rời đi: "Chúng ta đều chơi theo ý của bản thân, không phải rất hào
hợp à?"
"Nhưng tôi không
muốn đem trái tim thiếu nữ ban đầu của mình làm lý do để cậu lợi dụng!". Du Tích nâng cao giọng nói, "Cậu cho rằng mình là minh tinh à? Muốn tất cả mọi người đều phải vây quanh cậu, giẫm đạp chân tình của bản thân.
Tôi không ngốc như vậy."
"Như thế nào? Cô còn muốn có một bạch mã hoàng tử đến trao cho cô tin tưởng
hả? Cô bất quá cũng chỉ là loại mặt hàng mà thôi!". Lưu Kiệt Bành đầy ý
vị cười khinh bỉ một tiếng.
"Cho dù vậy cũng không tới phiên mày xoi mói." Âm thanh Lục Dư Thành vang
lên, bàn tay ẩm ướt lành lạnh của Du Tích bị nắm chặt, cô ngạc nhiên
phản ứng lại hỏi: "Sao anh lại ở đây?"
"Chi Tâm gọi cho anh nói em gặp phải phiền phức". Thanh âm người đàn ông có
chút ẩn nhẫn bực bội, kiềm nén cảm xúc vuốt ve tay của Du Tích, hắn so
với Lưu Kiệt Bành cao hơn nữa cái đầu, khí thế cũng hơn cậu ta, mở miệng lạnh lùng cảnh cáo: "Thiếu nữ ngây thơ sẽ có một ngày cũng trưởng
thành, mày lại chỉ dùng một phương thức cặn bã này, bất luận là ai có
đầu óc bình thường đều sẽ không chấp mê bất ngộ mà bước vào con đường
bóng tối này."
Lưu Kiệt
Bành nhếch môi cười: "Không phải đó chỉ là một con búp bê bị tôi dùng
qua rồi hay sao!. Anh muốn thì cứ việc lấy ....." Nữa câu sau bị mắc kẹt trong cổ họng, ánh mắt Lục Dư Thành mang theo sát khí, tay trái nắm lấy cổ áo của đối phương: "Không sao cả, nhưng cậu nói quá khó nghe thì cậu sẽ phải hối hận".
Hắn
buông lỏng tay ra, âm thanh người bên đường nghị luận không nghe không
rõ ràng lắm. Lưu Kiệt Bành rốt cuộc cũng phản ứng lại, tức muốn hộc máu
mà mắng chửi. Du Tích đi thật nhanh mới có thể đuổi kịp bước chân của
người đàn ông trước mặt, đôi mắt khô khốc bỗng nhiên có chút cảm giác
muốn khóc.
Ngồi vào trong xe, hai người đều không ai nói chuyện, Lục Dư Thành giúp cô thắt dây an toàn vào, dù cố gắng kiềm chế bản thân nhưng vẫn không thể mềm giọng
nói: "Du Tích, anh có chút thất vọng."
Hắn rất ít khi kêu đầy đủ tên của cô, Du Tích nắm chặt váy, nhỏ giọng giải
thích: "Em đã nói rất rõ ràng, là cậu ta đột nhiên đến tìm em.... Em
không kịp phòng bị... Em cũng không giấu diếm anh điều gì...." Trên
chiếc váy xếp nếp màu xám nhạt xuất hiện vài giọt nước, thiếu nữ dừng
lại giọng nói run rẩy, hít hít cái mũi...
Lục Dư Thành thở dài, rút khăn giấy ra dịu dàng lau nước mắt cho cô. Tầm
mắt Du Tích có chút mơ hồ, cô chớp chớp mắt nhìn vẻ mặt mệt mỏi của
người đàn ông, vươn hai tay thoát ra sự kìm hãm của dây an toàn. Lục Dư
Thành cúi người ôm lấy cô, cái đầu xù xù gục trên vai thiếu nữ cọ cọ.
"Anh không muốn thấy em khóc. Anh không trách em, là do anh không nghe rõ." Lục Dư Thành rầu rĩ nói.
"Nhưng anh vẫn rất tức giận. Tại sao em cùng cái loại rác rưởi ấy nói chuyện mà lại có thể vui vẻ như thế hả."
Du Tích bị thái độ của hắn làm cho dở khóc dở cười, cô vỗ nhẹ vào lưng Lục Dư Thành để trấn an: "Đừng vì rác rưởi kia mà tức giận, không đáng."
Lục Dư Thành ừ một tiếng, khi ngẩng đầu lên vẫn mang vẻ mặt nghiêm túc, để
cho Du Tích sờ má của mình, hắn nắm lấy bàn tay của cô đặt ở ngực mình,
để Du Tích cảm nhận được nhịp tim đập mạnh mẽ của hắn.
"Sau này dù có chuyện gì xảy ra, anh vĩnh viễn sẽ luôn ở bên em. Cho nên, hãy dựa vào anh đi."
----
Đôi lời của tác giả:
(Sao hôm nay về muộn vậy ... Vì tui với bạn trai có mâu thuẫn nhỏ, vấn đề
không phải lớn hay nhỏ mà chỉ là hơi khó xử. Chúng tui đã cãi nhau rất
nghiêm trọng. Sau đó, anh ấy rất tức giận. Tui không biết phải nói gì về anh ấy, anh ấy nổi giận thật là siêu dữ dội ... Khi lo lắng sẽ nói rất
nhiều điều, lúc này toàn là những cuộc cãi vã trên mạng, nhưng sau khi
gặp nhau, tui vừa khóc anh ấy liền mềm lòng. Tui không cố ý coi đây là
điểm yếu của anh ấy! Bởi vì cuối cùng chúng tôi đều nhận sai. Tui muốn
nói rằng khi ai đó thực sự yêu bạn, anh ta sẽ không muốn làm bạn khóc,
mặc dù người đó là lý do phổ biến nhất khiến cho chúng ta khóc ... Sự
dịu dàng là một lời nói rất ấm lòng. Tôi hy vọng các bạn cũng sẽ gặp
được một người như vậy. Anh ấy có thể cãi nhau với bạn, nhưng cuối cùng
anh ấy sẵn sàng thỏa hiệp vì bạn và sẽ dịu dàng hôn nhẹ lên má bạn, dành cho bạn tất cả sự âu yếm )