Không biết đã trôi qua bao lâu, Đào Thời Diên mới dần dần tỉnh táo lại. Anh
đi tìm máy sấy tóc, bật nấc nhỏ nhất, mới thổi vào hộp được 2 giây, thì
chiếc chong chóng giấy đã cũ đến mức không thể cũ hơn được nữa chợt bục
một góc ra, e rằng nếu tiếp tục sấy thì sẽ nát luôn mất.
Anh lại đặt chiếc chong chóng giấy đã bị ngâm nước đến biến dạng dưới cửa
sổ, muốn mượn ánh mặt trời hong cho khô, nhưng cơn mưa vẫn cứ kéo dài
mãi không dứt, ngay cả những cơn gió thổi vào cũng mang theo hơi ẩm.
Anh ngồi ở mép giường, hai tay chống đầu gối, mệt mỏi nhắm chặt hai mắt
lại. Mạnh mẽ như Đào Thời Diên, lần đầu tiên trong đời cảm nhận được cái gì gọi là bất lực.
Nhưng anh không trách ai hết, là do bản thân anh sáng sớm nay lau chùi hộp gỗ xong lại đặt nó ở trong phòng vệ sinh. Trình Hề không biết được nó quan trọng đối với anh đến mức nào, lại càng không biết bên trong là đồ vật
bằng giấy cũ không thể để bị ướt.
Có lẽ trong suy nghĩ của Trình Hề, nó cũng chẳng khác gì việc làm rơi chai dầu gội đầu vào trong bồn tắm cả.
Nhưng đối với anh mà nói, đó là mối bận tâm duy nhất mà nhóc con để lại cho
mình; là bằng chứng cuối cùng chứng minh Chong Chong Nhỏ đã từng xuất
hiện trong cuộc đời anh; là màu sắc duy nhất trong khoảng thời gian tăm
tối của thuở ấu thơ; là nơi anh gửi gắm nỗi nhớ nhung mỗi ngày mỗi đêm.
Chẳng lẽ ông trời muốn nói với anh rằng, anh không thể tìm được Chong Chóng Nhỏ ư?
Đào Thời Diên hít sâu một hơi, rồi uể oải đứng dậy. Đến tận bây giờ anh mới phát hiện ra trong phòng rất yên tĩnh, chỉ còn lại một mình anh ở đó,
cậu nhóc tóc đỏ đã không thấy đâu nữa rồi.
Ban nãy trong tình huống cấp bách, giọng điệu của anh không tốt lắm, có quát Trình Hề một câu.
Không phải Trình Hề………. bị anh dọa chạy mất đấy chứ?
Hơi nhíu mày, Đào Thời Diên bước ra ngoài đi xuống lầu. Căn phòng của Trình Hề mở toang, dì dọn vệ sinh đang ở bên trong dọn dẹp, hình như đã trả
phòng rồi.
Anh lại quay về tầng 3, gõ ầm ầm lên cánh cửa phòng của Lâm Tuyết Phong.
“Ai vậy ai vậy?” Lâm Tuyết Phong rất cáu kỉnh, nhưng khi nhìn thấy người
đứng bên ngoài là ai thì có dịu xuống một chút: “Thời Diên đấy à, lần
sau cậu gõ cửa nhẹ một chút, bản lề của cánh cửa này suýt chút nữa bị
cậu đập bung ra luôn rồi!”
Đào Thời Diên không có tâm trạng đôi co với ông, anh hỏi thẳng: “Trình Hề đâu rồi?”
“Cậu ấy đi rồi mà, mới vừa đi không lâu, cậu không biết à?”
Đi…….rồi ư?
Rõ ràng cậu nhóc nói có thể ở lại thêm một ngày, sao tự nhiên lại đổi ý đi luôn vào buổi tối rồi?
Đào Thời Diên chưa bao giờ tin tưởng vào trực giác, nhưng vào lúc này chẳng hiểu sao anh lại có cảm giác, sau lần chia tay này, có lẽ mãi mãi anh
…….sẽ không gặp lại anh bạn nhỏ tóc đỏ kia nữa rồi.
Cảm giác này làm anh có hơi bực bội, Đào Thời Diên im lặng mấy giây rồi mới nói tiếp: “Đưa chìa khóa xe cho tôi.”
“Hả?” Lâm Tuyết Phong mờ mịt: “Cậu định đi đâu?”
Để thuận tiện cho việc thăm dò địa điểm, xe của Lâm Tuyết Phong được trang bị nhiều tính năng tốt hơn, tốc độ nhanh hơn xe bảo mẫu của Đào Thời
Diên nhiều.
Đào Thời Diên nhíu mày: “Tôi đi tiễn Trình Hề.”
Người ta chạy mất dạng rồi, cậu còn đi tiễn cái gì? Lâm Tuyết Phong không thể hiểu nổi, nhưng vẫn đưa chìa khóa xe cho anh.
Từ nhà khách lái xe đến sân bay mất khoảng một giờ, dọc đường Đào Thời
Diên cứ vừa gọi điện thoại vừa phóng xe như bay, vỏn vẹn 40 phút đã đến
sân bay khởi hành trong nước. Anh nhanh chóng đậu xe rồi vọt vào sân bay ——
“Wow wow wow, bên kia có một anh chàng đẹp trai, khí chất cực kỳ tuyệt vời, mau nhìn đi mau nhìn đi!”
“Trước giờ tôi chưa nhìn thấy anh giai nào khí chất như vậy! Ủa……… Không đúng, sao anh giai kia trông giống ảnh đế Đào Thời Diên quá vậy?”
“Cô nói vậy, tự nhiên tôi cũng cảm thấy không phải là giống, mà hình như
chính là ảnh đế Đào thật. Cô nhìn vết sẹo trên cằm kia xem………”
“Không có khả năng lắm…..Sao anh ấy lại một mình đến sân bay chứ? Vệ sĩ đâu?
Trợ lý đâu? Staff đâu? Trước đây tôi có xem video lúc anh ấy nghe điện
thoại, phô trương lắm luôn!”
Dáng người Đào Thời Diên rất cao, ngũ quan thâm thúy, khí chất khác một trời một vực so với người bình thường. Nên chỉ vừa mới xuất hiện, ánh mắt từ bốn phương tám hướng đã lập tức khoá chặt trên người anh.
Nhưng anh cũng chẳng rảnh để bận tâm đến những ánh mắt ngạc nhiên hay đầy
nhiệt tình đó, mà chỉ chăm chú tìm kiếm hình bóng của người mình đang
muốn tìm.
Da trắng, tóc
đỏ……….Đặc điểm nhận dạng của Trình Hề rất nổi bật, Đào Thời Diên đi một
vòng quanh sảnh lớn, cẩn thận quan sát từng ngóc ngách mà người ta có
thể trốn được.
Thế giới
này nói lớn thì cũng lớn thật, mà bảo nhỏ thì cũng rất nhỏ, đi hết một
vòng, chẳng nhìn thấy một ai giống Trình Hề, ngược lại bị một nhóm hành
khách nhận ra vây chặt anh ở giữa.
“A a a a Ảnh Đế Đào thật này, sao chỉ có một mình anh, camera ẩn hả?”
“Ôi mẹ ơi! Anh ở trên màn ảnh đã đẹp lắm rồi, không ngờ ở ngoài đời thật còn đẹp hơn! Em sắp sinh con luôn rồi ~”
“Hình như anh ấy đang tìm ai đó….”
“Tôi cũng nghĩ ảnh đang tìm người, hơn nữa hình như tâm trạng anh ấy rất tệ, đặc biệt không nên lại gần, thế nên tôi không dám xin chữ ký
huhuhuhu….”
Người xung
quanh ngày càng nhiều, cảm giác bực bội cũng ngày càng nặng thêm. Trong
lúc hỗn loạn không biết ai đã giơ tay ra sờ anh một cái, anh không có
thời gian để né, mà lấy điện thoại ra tiếp tục gọi cho Trình Hề.
Khác với trạng thái không có ai nghe máy trước đó —— “Xin lỗi, thuê bao quý khách vừa gọi hiện đang tắt máy”.
Giống như đánh mất thứ gì đó quan trọng, rõ ràng xung quanh là tiếng người ồn ào huyên náo, nhưng Đào Thời Diên lại cảm thấy thế giới này yên tĩnh
như một giấc mộng.
.
Trình Hề tới rất đúng lúc, vừa đến sân bay thì có một chuyến bay đi Tùng
Giang sắp ngưng bán vé. Cậu lập tức mua một vé khoang hạng nhất cuối
cùng. Lên chưa được bao lâu thì máy bay cất cánh, mang cậu rời khỏi mảnh đất mà mình đã sống trong hai tháng này.
Máy bay hạ cánh đã hơn nửa đêm, cậu không báo cho Triệu Tiểu Đào, mà chỉ
gửi tin nhắn nói ngày mai không cần đi đón, cậu đã tự về rồi.
Biệt thự để trống quá lâu, trên sàn nhà đã tích một lớp bụi. Trình Hề không
muốn dọn dẹp, mà lấy một chai nước trái cây vị đào ngọt nhất ở trong tủ
lạnh ra uống.
Nghiên cứu
khoa học đã chỉ ra rằng, ăn hoặc uống đồ ngọt có thể khiến con người ta
vui vẻ, nhưng uống hết cả một chai, cậu cũng chẳng cảm thấy vui thêm
được một chút nào. Trình Hề nhìn chai thủy tinh nghĩ: Hóa ra những nhà
khoa học đều là những kẻ dối trá, cho dù đồ ngọt không thể khiến cậu vui vẻ, thì làm cậu dễ chịu hơn một chút cũng được, sao càng uống….. lại
càng thấy buồn vậy?
Thực
tiễn thất bại, cậu từ bỏ ý định dùng những thứ bên ngoài để khôi phục
tâm trạng, không muốn đánh răng rửa mặt, không muốn thay quần áo, thậm
chí còn chẳng muốn đá dép lê, cứ như vậy cuộn tròn trên sô pha, vùi đầu
trong hai tay, lắng nghe tiếng ‘tích tắc tích tắc’ của chiếc đồng hồ cổ ở trong nhà.
Trước đây,
chiếc đồng hồ cổ này là một trong những ‘thần khí’ giúp cậu tiến vào
giấc ngủ, nhưng đêm nay nó hoàn toàn mất đi hiệu lực, cho dù cậu đã cố
đếm cừu theo tiếng chuông mãi.
Thế là lúc Triệu Tiểu Đào xông vào trong biệt thự, thứ đầu tiên mà anh ta
nhìn thấy là sắc mặt tái nhợt của nghệ sĩ nhà mình, đang cuộn tròn trên
sô pha chẳng hề nhúc nhích.
“Shhh —— sắc mặt cậu tệ quá!” Triệu Tiểu Đào lo lắng nói: “Ngồi dậy được không? Anh đưa cậu tới bệnh viện.”
“Anh đặt cháo cho cậu rồi, lát nữa người ta sẽ ship đến. Ăn xong thì uống thuốc dạ dày, sau đó nghỉ ngơi cho khỏe.”
Trình Hề “Ừ” một tiếng, không nói được cũng không nói không được.
Húp cháo xong, dưới sự thúc ép của Triệu Tiểu Đào cũng uống hết được thuốc
dạ dày, Trình Hề ngồi dậy chà chà mặt: “Hẹn biên đạo nhảy của album thứ
hai cho em.”
Trong lúc quay 《Liệp Nhật》, ca khúc cho album thứ hai đã được quyết định, sau khi tập xong vũ đạo là có thể quay MV, rồi tiến hành sản xuất phần hậu kỳ.
“Được,” Triệu Tiểu Đào ngập ngừng: “Nhưng cậu như thế này có tập được không? Hay là nghỉ ngơi một ngày đã nhé.”
“Giờ anh gọi điện hẹn luôn đi, tới phòng tập trên tầng ba của công ty.” Trình Hề khăng khăng.
Triệu Tiểu Đào không lay chuyển được cậu, chỉ có thể làm việc theo lời cậu nói.
Biên đạo nhảy của album thứ hai là một dancer cực kỳ nổi tiếng, từng cùng
hợp tác quay một quảng cáo với Trình Hề, hai người cũng coi như là có
chút giao tình, sau khi nhận được điện thoại thì vui vẻ đồng ý.
Hết cách, Triệu Tiểu Đào chỉ có thể kìm nén sự đau lòng của mình xuống, lái xe đưa vị oan gia đang xụ mặt tới công ty.
Dọc đường, anh cảm nhận được tâm trạng của Trình Hề không tốt, nên cố gắng
khuấy động bầu không khí: “Đúng rồi, Trình Nhi, hôm qua cậu có thấy
hotsearch không?”
“Không, hotsearch gì vậy.”
“Của ảnh đế Đào đó. Anh ta không dẫn theo ekip mà một mình chạy tới sân bay, suýt chút nữa gây ra sự cố giẫm đạp nhau, phải huy động tất cả bảo vệ ở sân bay, sáng nay còn phải đăng văn bản xin lỗi đó.”
Triệu Tiểu Đào cực kỳ tò mò: “Cậu có biết lý do không? Anh xem video rồi,
xung quanh không có camera ẩn, cứ có cảm giác như kiểu anh ta đang tìm
người vậy.”
Tìm người……….. không phải là phát hiện cậu đi rồi, nên tới tìm cậu đấy chứ?
Nhưng điều đó cũng chẳng có ý nghĩa gì cả, Trình Hề hờ hững nói: “Em cũng không rõ nữa.”
“Ừm ừm.”
Triệu Tiểu Đào liếc Trình Hề, phát hiện vẻ mặt cậu rất tự nhiên, giống như kiểu không có bất cứ cảm xúc gì thay đổi vậy.
Trước đây nhắc đến Đào Thời Diên với Trình Hề, ngoài miệng Trình Hề cũng nói
“Em không rõ”, “ Em không biết”, “Đừng hỏi em” giống như giờ, nhưng vẻ
mặt sẽ là xấu hổ và giận dữ, hoặc là không kiên nhẫn, chưa bao giờ bình
tĩnh như vậy.
Triệu Tiểu
Đào mơ hồ cảm nhận được trên người Trình Hề đã có một số thứ hoàn toàn
thay đổi. Nhưng vì sức khỏe của cậu không tốt, tâm trạng không tốt, nên
anh ta không thể hỏi ra miệng được.
Hai người tới phòng tập ở công ty, làm nóng cơ thể xong, biên đạo nhảy cũng tới. Trình Hề ném điện thoại cho Triệu Tiểu Đào: “Có điện thoại thì anh cứ nghe giúp em, nói là em đang tập, buổi tối rồi gọi lại —— ngoài
người của đoàn phim 《Liệp Nhật》.”
Cho dù diễn viên đã hoàn thành các cảnh quay, nhưng nếu bỗng nhiên đạo diễn cảm thấy một cảnh quay nào đó không tốt muốn quay lại, hoặc là bỗng
nhiên nghĩ ra cách nào đó diễn đạt tốt hơn, thì bình thường sẽ gọi diễn
viên quay lại đoàn phim.
Triệu Tiểu Đào ra hiệu “OK”, rồi cầm điện thoại của Trình Hề rời đi.
Nhạc đệm của phong cách nhảy điện tử vang lên, đi kèm với beat, biên đạo nhảy bắt đầu thảo luận về từng bước nhảy với Trình Hề.
Trong album của mình, Trình Hề thích tham gia vào toàn bộ quá trình sản xuất
bài hát hoặc là vũ đạo. Ví dụ như ca khúc chủ đề của album đầu tiên, cậu đã tự biên đạo một phần ba số động tác vũ đạo, những câu hát đầu tiên
của ca khúc chủ đề cũng là do cậu viết. Niềm vui của việc debut không
chỉ giới hạn ở những bông hoa tươi, những tràng pháo tay và niềm vinh
dự, mà còn là cảm giác thỏa mãn và thành công sau khi làm ra một tác
phẩm.
Lần này cũng vậy, một lát sau cậu đã hoàn toàn chìm đắm trong vũ đạo, thậm chí còn quên luôn cơn đau dạ dày.
‘Lát nữa’ của cậu là đến thẳng buổi tối. Giờ nghỉ, biên đạo nhảy không nhịn được mà hỏi Triệu Tiểu Đào: “Cam Nhỏ sao vậy?”
“Không biết,” Triệu Tiểu Đào thở dài: “Cậu ấy không chịu kể với tôi.”
“Có phải là cãi nhau với bạn gái không? Lúc tôi cãi nhau với vợ cũng vậy, chẳng thiết tha ăn uống gì cả.”
Triểu Tiểu Đào thở dài…. mịa nó, giai đẹp nhà cậu hoàn toàn chưa tìm được bạn gái đó có được không!!!
Tập một mạch đến khi người tăng ca trong công ty đã tan tầm, Trình Hề rốt
cục mới cảm thấy hơi mệt. Cậu chậm rãi bước tới trước cửa sổ, cơn gió
tháng ba lạnh lẽo của phương bắc lùa vào cửa sổ, thổi lên người làm cậu
hắt xì một cái.
Gió ở trấn nhỏ biên thùy không giống vậy, mặc dù oi bức ẩm ướt, nhưng lại mềm mại hơn một chút. Hơn nữa…..
Hơn nữa mỗi khi gió thổi mạnh, thì sẽ luôn có một bóng dáng cao lớn che trước người cậu.
….. Không đúng, Trình Hề bất giác nhận ra, sao mình lại nhớ tới người nào đó rồi?
Cậu cười giễu một tiếng, định tập lại một lần nữa rồi kết thúc công việc.
Lúc này Triệu Tiểu Đào lại đứng ngoài cửa gọi: “Trình Nhi, có điện
thoại!”
Trình Hề: “Anh Tiểu Đào, anh nghe giúp em đi.”
“Là người của đoàn phim 《Liệp Nhật》!”
Đờ mờ, ông già Lâm Tuyết Phong không định quay lại cảnh nào thật đấy chứ? Trình Hề bất lực cầm điện thoại, dán sát bên tai.
Tiếp đó nghe thấy một giọng nói mà cậu cực kỳ không muốn nghe.
“Trình Hề.”
Giọng người đó hơi khàn, mang theo sự mệt mỏi rất rõ ràng: “Sao không nói một tiếng đã đi?”
Giọng Trình Hề rất bình tĩnh: “Vì đã đến lúc em phải đi rồi, ở lại cũng chẳng có ý nghĩa gì.”
Câu nói này dường như có hàm ý khác, Đào Thời Diên nghiền ngẫm mấy giây rồi nói: “Vậy vì sao lại không nghe điện thoại của tôi?”
“Em bận tập.”
Nhưng cho dù Đào Thời Diên không gọi điện, thì cậu cũng định gọi lại cho anh. Dù sao thì cậu cũng làm hỏng thứ quý giá nhất của người ta, nếu như
không xin lỗi, không tìm được cách bồi thường, thì lương tâm của cậu sẽ
áy náy lắm.
“Thầy Đào,” Trình Hề hỏi: “Thứ trong hộp có sao không?”
Đào Thời Diên im lặng.
Người ta không trả lời, chắc là bị hỏng rồi. Trình Hề hít sâu một hơi: “Xin
lỗi thầy Đào, em không nên có suy nghĩ xem trộm đồ của anh, lại càng
không nên chạm vào nó, làm nó rơi vào trong nước. Mọi chuyện đều là lỗi
của em, em sẽ hoàn toàn chịu trách nhiệm.”
“Em biết, có lẽ ý nghĩa thực sự của nó đối với anh còn lớn hơn giá trị của
chính nó, hoàn toàn không thể dùng tiền bạc hay những thứ khác để đong
đếm được. Nhưng chỉ cần anh nói ra, cho dù là điều kiện gì thì em cũng
sẽ cố gắng hoàn thành. Hoặc là anh muốn đánh em mắng em một trận, muốn
em xin lỗi công khai trên mạng xã hội cũng được, chỉ cần anh nói…..”
Đây là một lời xin lỗi cực kỳ có thành ý, cho dù có phạm tội tày trời, thì
nghe thấy lời cậu nói, có lẽ cơn giận sẽ được xoa dịu đi một chút.
Nhưng Đào Thời Diên lại càng cảm thấy bực bội.
—— Anh bạn nhỏ thích gọi anh là ‘cưa cưa’, sao giờ lại gọi anh là ‘thầy Đào’ xa lạ như vậy?