Lạc Tri Dư từ trước tới giờ chẳng phải là người chăm chỉ gì sất, sự ưu tú
và tính kiên nhẫn của cậu đều là do quy tắc tạo ra. Cho nên sau khi kết
thúc chuỗi ngày bị bắt học hành bị bắt dậy sớm của những năm cấp ba, thì ngoại trừ Tiêu Ngạn ra, chẳng ai có thể liên lạc được với cậu vào buổi
sáng hết.
Hôm nay Lạc Tri Dư vẫn chứng nào tật nấy, thân thể mệt mỏi khiến cậu càng thích ngủ
hơn, âm thanh Tiêu Ngạn rời giường rơi vào tai lúc cậu đang trong mộng
đẹp, khiến Lạc Tri Dư cực kỳ bất mãn mà trở mình.
"Đã 5 giờ chưa, sao anh dậy sớm thế."
Trên thân thể vẫn còn sót lại dư vị của ngày hôm qua, chỉ cần một động tác
nhỏ cũng có thể khiến cậu càng buồn ngủ hơn. Dường như có thứ gì khác lạ so với thường ngày, dù cậu đang nằm trên giường nhắm chặt mắt, nhưng
vẫn có thể cảm nhận được Tiêu Ngạn đang chăm chú nhìn mình.
Có mùi quả quýt nhàn nhạt làm bạn với Lạc Tri Dư, lại như là sợ quấy nhiễu cậu vậy, chỉ lởn vởn xung quanh thân mình cậu, không tiến lại gần.
"Đào Đào, anh ra ngoài một chuyến." Tiêu Ngạn nhỏ giọng nói, "Chìa khóa anh mang đi nhé."
Đúng thật là vẫn chưa tới 5 giờ sáng, Lạc Tri Dư không hề nói sai, chỉ là
trong lòng Tiêu Ngạn có khúc mắc, nên muốn biết kết quả sớm một chút.
Lạc Tri Dư căn bản chẳng hề đáp lại hắn.
Ngày hôm qua là do Lạc Tri Dư tự tìm đường chết, giá trị tức giận của Lạc
Tri Dư hôm nay cũng vì thế mà từ từ tăng lên, lúc Tiêu Ngạn đặt chân ra
khỏi cửa, cũng xách cái chổi trong nhà theo ra ngoài.
Trước cửa bệnh viện trung tâm thành phố X, Tiêu Ngạn gặp được bạn học đại học Tiền Sơ Vũ của mình. Tiền Sơ Vũ hôm qua chơi game suốt đêm, nên chẳng
ngủ được mấy, nhân tiện sáng sớm ghé qua đây chờ kết quả xét nghiệm
luôn.
"Đây là giấy xét
nghiệm lần trước." Tiêu Ngạn đưa tờ giấy xét nghiệm cho thằng bạn, "Chỉ
có của tao thôi, tờ của Lạc Tri Dư bị em ấy vẽ bậy lên mất rồi."
"Yên tâm đi, tụi mày không thể nào là 0.001% được, độ phù hợp thấp sẽ không
giống như bọn mày đâu, càng không cần phải bàn tới bước đánh dấu cuối
cùng." Tiền Sơ Vũ lật qua lật lại tờ xét nghiệm, "Còn may là bạn nhỏ nhà mày hôm qua không trong kỳ phát tình đấy."
Tiêu Ngạn nắm chặt chìa khoá trong tay: "Là do tao không tốt."
"Trường hợp này rất hiếm gặp, không trách bọn mày được." Tiền Sơ Vũ nói, "Cũng
không trách bệnh viện, que thử với phương pháp kiểm tra máu đều là những thứ cũ rồi, hơn nữa nếu không phải hai người cùng có tin tức tố cao cấp đụng nhau thì cũng sẽ không vấp phải tình huống này."
"Tao biết." Kỳ thật Tiêu Ngạn cũng chẳng cảm thấy tiếc nuối chút nào. Những
chuyện mà Tiêu Ngạn và Lạc Tri Dư nên làm hay không nên làm, đều đã làm
xong hết cả rồi.
"Alo, bố à?" Tiền Sơ Vũ tiếp điện thoại, "Vâng vâng vâng...... Vụ một đêm không
ngủ bố từ từ hẵng mắng, giúp con tra kết quả xét nghiệm trước đi."
99.999%
Đây là độ phù hợp tin tức tố trên thực tế của Tiêu Ngạn và Lạc Tri Dư.
Tin tức tố không có nói bọn họ không có khả năng, hắn và Lạc Tri Dư đều rất thích hợp.
Thật ra có rất nhiều chuyện hắn đã sớm dự liệu trước, cũng chẳng phải chưa
từng nghi ngờ qua, chỉ là một khắc lúc con số kết quả 0.001% được bày ra trước mắt, liền khiến tất cả mọi người cảm thấy bọn họ không có khả
năng.
Mấy năm cấp ba đó,
những cặp AO khác nếu bị bắt thì chính là yêu sớm, còn bọn họ một khi đã bị bắt, thì chình là đánh nhau chứ chẳng còn gì khác nữa.
Bởi vì có Alpha sở hữu độ phù hợp tin tức tố rất cao với mình ở gần đó, cho nên lần trước thuốc ức chế của Lạc Tri Dư mới mất đi hiệu lực.
Cái tên Alpha khiến hắn ghen ghét từ lâu kia thực chất chẳng phải là ai khác, mà lại là chính bản thân hắn.
Tiền Sơ Vũ: "Woa, hâm mộ quá."
"Ý nghĩa khoa học của độ phù hợp này chính là, khi hai người hoàn thành
bước đánh dấu cuối cùng xong, thì hai người cũng không thể nào rời bỏ
đối phương được nữa, rất công bằng."
Tiền Sơ Vũ nhớ tới thứ hồi trước mình từng được nghe thấy nhìn thấy ở Nhất
Trung, bèn cười thành tiếng: "Hai người bọn mày chắc từ trước đến giờ
luôn nghĩ rằng tình yêu của mình là thứ độc nhất vô nhị, đi lệch khỏi
khoa học và vi phạm vào nguyên tắc xã hội nhỉ."
Tiêu Ngạn: "......" Chả thế thì sao.
Đến cả người xung quanh cũng cho rằng như thế.
Thứ đã sớm không ai thèm để bụng, giờ lại xuất hiện trước mặt hắn với một
con số cực khủng, khiến lòng hắn có chút vui mừng khôn xiết xen lẫn một
chút khó tin.
"Hai người
tụi mày chắc sẽ phải được in vào sách chuyên ngành của bọn tao thôi,
chẳng qua đến lúc đó sẽ phải hỏi ý kiến bọn mày trước đã, viện trưởng sẽ liên hệ bọn mày sau." Tiền Sơ Vũ nói, "Trước kia là cả hai người cùng
phải trong kỳ dịch cảm với kỳ phát tình mới được đo, hiện tại chỉ cần
một trong hai thứ đó là đo được rồi."
"Chờ bạn nhỏ nhà mày phát tình rồi đưa sang đấy, chắc hẳn độ phù hợp sẽ còn
cao hơn nữa, 100% cũng có thể. Để xem xem mày sẽ từ bỏ chuyện này, hay
là tiế tục dẫn em ấy ra đây?"
"Không cần." Tiêu Ngạn lắc đầu, "Vậy là đủ rồi."
Hắn chỉ tới đây để đòi lại câu trả lời mà mình xứng đáng có được, vậy mới xem như danh chính ngôn thuận.
"Hâm mộ quá, con số được in trên giấy kết hôn cũng sẽ cao hơn người khác cả
một đoạn luôn, ưu tú phết chứ lại." Tiền Sơ Vũ chít chít nói.
Cái từ giấy kết hôn này, lại càng khiến cho ý định được ấp ủ từ sáng đến giờ của Tiêu Ngạn càng thêm kiên định hơn.
Tiêu Ngạn ở trung tâm bệnh viện ngây người nửa ngày trời, còn chưa về tới
nhà, đã bước trước một bước cảm nhận được Lạc Tri Dư đang cực kỳ giận
dữ.
[ Quả quýt ]: Anh về ngay đây!
[ Ve sầu ]: Anh còn biết đường về nữa à. Tiên-nữ-nhíu-mày.jpg
[ Quả quýt ]: Bữa sáng em muốn ăn gì, để anh mua!
[ Ve sầu ]: Em không cần, đồ ăn đặt dưới lầu phiền anh mang lên giúp cám ơn.
[ Ve sầu ]: Khoá cửa cũng chặt phết đấy chứ, cả chìa khóa lẫn cái chổi trong nhà đều biệt vô tăm tích luôn.
[ Quả quýt ]:......
[ Quả quýt ]: Anh sai rồi.
Trước hết cứ nhận sai cái đã, Tiêu Ngạn có kinh nghiệm mà.
[ Ve sầu ]: Đừng thế chứ, anh có làm gì sai đâu, hôm qua chẳng phải vẫn còn lợi hại lắm sao.
[ Quả quýt ]:......
[ Quả quýt ]: Bây giờ anh lập tức trở về, có chuyện này muốn bàn với em.
Thực ra Lạc Tri Dư cũng chẳng tức giận là bao, thuốc ức chế cho A là do cậu
ném, cái cảm giác đau hay khó chịu đều là do cậu tự tìm, nên cậu cũng
không vô lý đến mức quá đáng như thế, chỉ là vừa mới sáng sớm Tiêu Ngạn
đã có chuyện chạy ra ngoài, khiến cậu hơi hoang mang đôi chút.
Có chuyện gì mà gấp đến vậy nhỉ?
Tiêu Ngạn vẫn chưa trở về, Lạc Tri Dư ôm máy tính, ngồi ở trên giường giúp Tiêu Ngạn làm bài tập môn sinh lý.
Mấy câu hỏi khác Lạc Tri Dư đều làm rất ổn.
Còn cái câu trình bày và phân tích đề này, thì cậu lại không biết.
[ Đánh dấu hoàn toàn là gì? Có ý nghĩa gì? Đối với Alpha và Omega có ý
nghĩa gì? Từ những kiến thức đã hoc và lý luận của bản thân, hãy nêu
quan điểm của anh/chị về đánh dấu hoàn toàn theo nhiều góc nhìn khác
nhau như sinh lý, xã hội, gia đình, cá nhân. ]
Trên mạng có rất nhiều khác loại tiểu thuyết này nọ, có cái thật có cái lại
cực kỳ giả trân, xem xong hết đống đó Lạc Tri Dư liền có chút bi ai
trong lòng.
Cậu và Tiêu Ngạn, với cái độ tin tức tố nhỏ như đinh thế này, thì đại khái là chẳng thể trải nghiệm được những lạc thú đó.
[ Lạc Tư Tuyết ]: Nhớ tra điểm thi đại học nha.
[ Ve sầu ]: Sẽ có người giúp em tra thôi.
[ Lạc Tư Tuyết ]: Còn ở nhà bạn trai à?
[ Ve sầu ]: Còn ạ, đang giúp bạn trai làm bài tập nè, khó quá đi, em không biết làm.
[ Lạc Tư Tuyết ]: Em mà cũng đồng ý làm cái loại chuyện này á? Hồi trước
bài tập của em còn phải bắt Tiêu Ngạn nhà người ta làm hộ kia mà.
[ Ve sầu ]:...... Không biết nên giải thích với chị như thế nào bây giờ.
[ Ve sầu ]: Cho nên em không giải thích đâu.
[ Lạc Tư Tuyết ]: Ra ngoài đây, đi ký hợp đồng, có thời gian thì để chị gặp mặt cậu bạn trai quả quýt của em nhé.
[ Ve sầu ]: Chuyện đó nói sau đi chị.
[ Ve sầu ]: Có khả năng chị không quá muốn thấy mặt anh ấy đâu.
Ngoài cửa truyền đến âm thanh chìa khóa tra vào ổ, tiếp theo chính là tiếng
đóng cửa. Tiêu Ngạn xách theo đồ ăn Lạc Tri Dư đặt, một đường đi thẳng
vào phòng ngủ, đặt bữa sáng ở trên ngăn tủ cạnh mép giường.
"Sao anh không về trễ chút, để em tiện ăn cơm trưa luôn." Lạc Tri Dư lạnh
lùng nói, "Ra ngoài còn mang theo chìa khóa, nhốt em ở trong phòng anh,
là sợ em chạy mất hay là thế nào?"
Cậu chỉ mặc một tấm áo ngủ của Tiêu Ngạn, nó có hơi dài so với người cậu,
vạt áo màu trắng nửa che nửa lộ được đáp xuống phần mông giữa hai chân
cậu, Tiêu Ngạn chỉ dám nhìn thoáng qua, rồi lại dời tầm mắt đi chỗ khác.
"Vô liêm sỉ quá đi, Ngạn Ngạn." Lạc Tri Dư chỉ trích, "Sáng sớm tìm không
thấy anh, anh không biết rằng trên sách có nói Omega cần phải được chăm
sóc sao?"
Tiêu Ngạn tối
hôm qua đã chăm sóc rồi, chỉ là tên nhóc lưu manh kia khi đó không quá
tỉnh táo, chẳng nhớ rõ hôm qua mình nhắc đi nhắc lại câu gì, cũng chăng
nhớ rõ hôm qua chính mình ngồi gọn trong bồn tắm ngủ đến mơ mơ màng
màng, tất cả đã bị cậu quên sạch hết.
Tiêu Ngạn cái gì cũng chưa nói, chỉ mặc cậu trách móc, còn rót cho cậu cốc nước ấm.
"Anh tủi thân à, Ngạn Ngạn?" Tính tình Lạc Tri Dư vốn dĩ chẳng khắt khe là
mấy, thấy hắn không nói lời nào, cậu cũng trở nên có chút không đành
lòng, "Không nói nữa không nói nữa, người bị bắt nạt là em, thế mà giờ
lại thành em đi dỗ dành anh đây."
Trước và sau khi lăn giường, hình như có điều gì đó đã thay đổi. Câu hiện tại thấy Tiêu Ngạn rất thuận mắt, mùi quả quýt cũng thích hơn khá nhiều,
giống như có thứ gì đó liên kết chăt chẽ hơn so với đánh dấu tạm thời,
trói buộc hai người bọn họ lại với nhau.
"Lạc Tri Dư." Tiêu Ngạn gọi tên cậu.
"Hả?" Lạc Tri Dư đang duỗi tay lấy bữa sáng, "Gọi nghiêm trang thế, anh định làm gì à?"
Ngày thường cũng không thấy Tiêu Ngạn gọi tên cậu thế này.
"Nói với em chuyện này, em hãy chuẩn bị tâm lý đi."
Lạc Tri Dư: "?"
"Thái độ của chúng ta nên đoan chính lại một chút, việc này không phải việc
nhỏ, anh không phải là tra A, em cũng không thể nào là tra O."
Lạc Tri Dư: "??"
"Anh tối hôm qua...... Hình như lỡ đánh dấu hoàn toàn em mất rồi."
Lạc Tri Dư: "???"
"Khi nào?" Lạc Tri Dư hỏi.
"Lúc em khóc lóc đến lợi hại nhất."
Lạc Tri Dư: "......" Có chút ấn tượng.
"Không đúng mà." Lạc Tri Dư đưa ra nghi ngờ hợp lý, "Độ phù hợp tin tức tố của hai ta thấp như vậy, đánh dấu tạm thời được đã là tốt lắm rồi, còn đánh dấu hoàn toàn thì không có biện pháp nào hết, anh phải tin tưởng khoa
học chứ, khoa học nói chúng ta......"
Một tờ giấy kết quả xét nghiệm mới tinh được Tiêu Ngạn đưa tới trước mắt
cậu, Lạc Tri Dư liếc mắt một cái đã thấy số liệu được in trên mặt giấy,
chiếc bánh bao đang cầm trên tay cũng theo đó lộp bộp rơi xuống đất.
Đối tượng xét nghiệm: Lạc Tri Dư, Tiêu Ngạn
Thời gian xét nghiệm: Ngày X tháng X năm X
Độ phù hợp tin tức tố: 99.999%
Tình duyên: 99.999%
Ghi chú: Kiến nghị lựa chọn thời điểm khác đến xét nghiệm lại, có khả năng độ phù hợp tin tức tố sẽ cao hơn.
Lạc Tri Dư: "......"
Độ phù hợp từ 90% trở lên đều rất ít thấy, mà thứ lúc này cậu đang được nhìn thấy, lại cao xa hơn so với con số 90% rất nhiều.
"Sao có thể......" Lạc Tri Dư cầm kết quả xét nghiệm lên xem đi xem lại, "Chúng ta làm sao mà......"
"Đào Đào." Tiêu Ngạn lấy lại tờ giấy xét nghiệm, để sang môt bên, nhẹ hôn
xuống khóe môi phiếm hồng của cậu, "Đừng nói linh tinh nữa, chịu trách
nhiệm với anh đi, về nhà trộm sổ hộ khẩu rồi mình đăng ký kết hôn."
Lạc Tri Dư choáng váng.
"Nếu em không muốn phải lo lắng nhiều như vậy, thì chúng ta có thể đính hôn
trước, rồi tốt nghiệp đại học xong lại đi kết hôn sau, được chứ?" Tiêu
Ngạn nói, "Cho nên em về nhà trộm sổ hộ khẩu đi, anh cũng đi luôn."
Lạc Tri Dư: "......" Có gì khác nhau sao?
"Nói cách khác......" Lạc Tri Dư tổng kết.
"Nói cách khác." Tiêu Ngạn tiếp lời cậu, "Hai ta phải về nhà khai báo hết
câu chuyện làm phản của bọn mình, chắc phải gà bay chó sủa một hồi đây."
Nửa giờ sau, Lạc Tư Tuyết lại nhận được tin nhắn mới từ cậu em trai.
[ Ve sầu ]: Lén-lút.jpg
[ Ve sầu ]: Chị có đó không? Trong nhà có ai không?
[ Lạc Tư Tuyết ]:? Không có ai hết, mấy bé mèo cũng không luôn.
[ Ve sầu ]: Thật tốt quá, em về nhà một chuyến. Lén-lút.jpg
[ Lạc Tư Tuyết ]: Làm gì, cãi nhau với bạn trai à? Sao lại đột nhiên muốn về nhà.
[ Ve sầu ]: Sổ hộ khẩu để ở chỗ nào thế, em về nhà trộm hộ khẩu cái nào. Lén-lút.jpg