Mạnh
Dương nghiêng người nằm trong lòng Lạc Tu, dùng sức hít sâu, trên mặt
của cậu vẫn còn nước mắt, bởi vì vừa nãy khóc dữ dội, lúc đầu cậu cảm
thấy rất đau, nhưng cũng vô cùng thoải mái, dù sao cũng lần đầu tiên,
trước đó chưa từng trải qua, đau đớn lại thoải mái trộn lẫn vào nhau,
với cậu mà nói là quá kích thích, nhịn không được mà khóc.
Giọng của Mạnh Dương hơi khàn, Lạc Tu xuống giường rót ly nước ấm cho Mạnh Dương, sau đó ôm cậu vào lòng đút cho cậu.
Lạc Tu đặt ly nước trên tủ đầu giường, sau đó nằm xuống ôm lấy cậu, đem mặt chôn vào cổ cậu, chăm chú hưởng thụ hương vị trên người cậu.
Trước đó Lạc Tu cho rằng, chỉ khi Mạnh Dương ngủ cơ thể mới tản mát ra loại
hương vị ngọt ngào mê người khiến toàn thân hắn khô nóng, nhưng sau khi
làm, hương vị ngọt ngào trên người cậu càng thơm hơn, như là chất gây
nghiện.
Mà Mạnh Dương ôm Lạc Tu thật chặc, cơ thể cậu
vẫn còn run nhè nhẹ, vì dư âm còn chưa thối lui, cơ thể vẫn còn cảm giác lúc nãy.
"Chú Lạc, chúng ta mau chóng có con nhé." Giọng Mạnh Dương khàn khàn.
"Ừ, quả thực nên cần một đứa con của riêng mình." Lạc Tu đáp, bọn họ
hiện tại đã là quan hệ vợ chồng danh xứng với thực, hắn cảm giác mình
đã ở cái tuổi này, nên có con của mình. Hơn nữa năng lực và thực lực
hiện tại của hắn mạn, đủ để bảo hộ Mạnh Dương cùng con của bọn họ có
cuộc sống an ổn, hơn nữa hắn ẩn nhẩn nhiều năm như vậy, kế hoạch và hành động đối phó Trịnh gia cũng có thể bắt đầu tiến hành rồi.
"Con của riêng mình?" Mạnh Dương giả vờ không hiểu :"Không phải anh đó có
một đứa sao? Tuy em không thích Lạc Thịnh, nhưng quan hệ máu mủ kà không sửa đổi được."
"Lạc Thịnh không phải con trai anh, là của mẹ nó và bạn trai cũ vì nghèo quá mà bị ép chia tay, hai người yêu
đương vụng trộm có bầu." Lạc Tu ngồi dậy, kéo Mạnh Dương vào lòng nói
:"Anh và mẹ Lạc Thịnh đều là bị trong nhà ép kết hôn, năm đó anh còn
trẻ, nghĩ dù không có tình yêu thì hai người có thể sống cuộc sống tương kính như tân ( tôn trọng nhau ) là được. Nhưng mẹ Lạc Thịnh ngạo mạn
ngang ngược, tính cách thực sự khiến người khó có thể chịu đựng nổi, vì
vậy anh suy nghĩ lại, như vậy sau này tận lực tránh xa cô ta là được.
Chúng ta mấy lần bị người trong nhà buộc chung chăn gối, mẹ nó hạ thuốc
trong nước trà cho anh, thực ra anh cũng biết, nhưng cố ý không vạch
trần, trong lòng cũng rõ ràng chúng ta chưa từng xảy ra chuyện gì, thế
nhưng không lâu sau đó cô ta cư nhiên mang thai."
"Như vậy vì sao lúc đó anh không nói ra sự thật." Mạnh Dương hỏi.
"Lúc đó anh nghĩ, mẹ Lạc Thịnh cũng không phải là tự nguyện kết hôn với anh, anh cũng không phải là tự nguyện lấy, hai người cho tới giờ chưa từng
có tình cảm, cho nên dù cô ta mang thai con người khác, trong lòng anh
cũng không có cảm giác gì. Còn lý do nữa chính là năm đó thế lực Trình
gia lớn hơn chúng ta một chút, cha anh lại không khôn khéo có thủ đoạn
như ông Trình, cho nên chuyện này mà nháo ra ngoài, là không có lợi với
nhà chúng ta. Anh nghĩ chờ anh học xong thì ra ngoài tự lập môn hộ (xây
dựng sự nghiệp), tìm thêm lý do ly hôn với mẹ Lạc thịnh, thành toàn cô
ta cùng bạn trai cũ, đến lúc đó công khai chuyện Lạc Thịnh không phải
con ruột của anh. Nhưng trước khi anh tốt nghiệp, cha anh lại bởi vì
bệnh mà qua đời, anh không thể không gánh vác sản nghiệp của Lạc gia, mà Trình gia thấy cha anh đi, khi đó công ty Lạc gia gặp phải nguy cơ, bọn họ lập tức bỏ đá xuống giếng, hung hăng đẩy Lạc gia vào chỗ chết. Lúc
đầu anh còn tưởng rằng, vì ông Trình biết Lạc Thịnh không phải con anh
nên mới làm như vậy, nhưng sau nhiều lần thăm dò anh phát hiện ông ta
không biết chuyện này, hơn nữa sau khi anh thành công làm Lạc gia xoay
người, ông ta còn có mộng tưởng muốn Lạc Thịnh kế thừa sản nghiệp Lạc
gia."
Mạnh Dương ngẩng đầu, lấy tay xoa mặt hắn, đau
lòng nói :"Những năm đó anh nhất định đã ăn rất nhiều khổ, rất tức giận
phải không?"
"Đều đã qua." Lạc Tu bình tĩnh nói, mà giữa mấy chữ này có chua xót mà người thường khó có thể hiểu được.
"Nếu lúc đó em có thể ở bên cạnh thì tốt rồi." Mạnh Dương cỡ nào hy
vọng cậu có thể cùng Lạc Tu đối mặt với quãng thời gian cực khổ kia.
"Em bây giờ đã đi tới bên cạnh anh, chính là thời điểm tốt nhất." Lạc Tu
hôn lòng bàn tay cậu :"Anh hy vọng em có một cuộc sống hạnh phúc, mỗi
ngày đều vui vẻ, không cần cùng anh chịu khổ, hơn nữa nếu như khi đó anh gặp em, anh căn bản sẽ không để ý tới em, cũng sẽ không ở chung một chỗ với em."
Mạnh Dương rúc vào lòng hắn, đầu tựa trên
vai hắn nói :"Nếu Lạc Thịnh không phải con ruột anh, như vậy chờ sau khi chúng ta có con, sẽ công bố chân tướng, để cho bọn họ khắc sâu cảm nhận mộng đẹp tan biến. Em muốn nhanh chóng mang thai, chú Lạc chú phải cố
gắng mới được."
"Là nỗ lực khi em khóc tới khàn giọng cũng không dừng lại sao?" Lạc Tu hỏi.
"Là nỗ lực mãi đến khi em mang thai." Mạnh Dương hôn lên miệng hắn, sau đó nằm lại trong ngực hắn chuẩn bị ngủ một giấc, tối hôm qua một đêm
không ngủ, vừa nãy lại vận động kịch liệt như vậy, hiện tại thực sự rất
mệt mỏi, cần một giấc ngủ.
-----------------
Trước khi thi đấu bắt đầu, Mạnh Dương không đi với những bạn học khác,
Lạc Tu giúp cậu xin Lâm Tùng Thai nghỉ, dẫn cậu trước tới khách sạn thi
đấu. Khách sạn này nắm trong một vườn thực vật, cho nên diện tích vô
cùng lớn, cũng vô cùng đẹp, khách sạn ngoài trừ những tòa nhà cao tầng,
xung quanh đều là biệt thự. Hai người thỉnh thoảng rời phòng đi dạo xung quanh vào buổi sáng, những thời gian khác thì ở trong phòng, vô cùng nỗ lực tạo người.
Hai ngày sau, các vị đại sư còn có bọn Ngô Phong đều tới, Mạnh Dương đi ra ngoài gặp mặt bọn họ.
Ngô Phong nhìn mặt Mạnh Dương :"Lúc này chỉ mới hai ba ngày không thấy em, hình như em trở nên khác khác."
"Sao lại khác?" Mạnh Dương nghi ngờ hỏi.
"Thế nào mà anh lại có cảm giác như mặt em đang phát sáng vậy? Giống như càng ngày càng đẹp." Ngô Phong nói.
Mạnh Dương cười cười, không nói gì, nghĩ thầm nếu như mặt của cậu thực sự phát sáng, vậy nhất định là ánh sáng hạnh phúc.
Trước khi thi đấu bắt đầu, còn cần chuẩn bị một số thứ, những người dự
thi từ các quốc gia khác cũng lần lượt tới, các phóng viên cũng bận rộn
tiến hành phỏng vấn.
Các vị đại sư và các học sinh,
tùy tiện vào một phòng nghỉ ngơi chờ đợi nhân viên của ban tổ chức tới,
dẫn bọn họ đi tới xem khán đài nên đi thế nào, khi thi đấu bắt đầu thì
không cần chạy tán loạn.
Đột nhiên có mấy người đi nhanh vào, bọn họ còn tưởng rằng là người tới dẫn họ đi xem khán đài, nhưng những người đó lại vội vội vàng vàng nói
:"Xin lỗi, mời mọi người nhanh chóng rời đây."
"Đã xảy ra chuyện gì sao?" Một đại sư nghi hoặc hỏi.
"Celsi sẽ được phỏng vấn ở đây, chỉ có năm phút, năm phút sau mọi người có thể đi vào, hiện tại mời mọi người nhanh chóng rời khỏi." Nhân viên
nhanh chóng nói.
"Nhanh nhanh!" Một nhân viên khác dồn dập thúc giục :"Xe của Celsi sắp tới cửa, ngài ấy không thích nơi có
nhiều người, nếu như nhìn thấy mọi người, chắc chắn sẽ không đồng ý
phỏng vấn, mọi người đừng lo lắng, nhanh chóng ra ngoài!"
Nhân viên bởi vì quá sốt ruột mà khẩu khí thái độ đều không tốt, trong
lòng các đại sư dù không vui nhưng cũng không muốn so đo với những người này, chỉ có thể đứng dậy dẫn các học sinh rời đi.
Sau khi bọn họ ra ngoài đại sảnh, thấy một đống lớn phóng viên chờ sau cửa, 3 chiếc xe hơi màu đen dừng lại bên ngoài đại sảnh, mấy vệ sĩ sau khi
xuống xe mở cửa xe trước nhất, từ trong xe đi ra là một thanh niên tóc
vàng mắt xanh, chính là Celsi - người xuất sắc nhất năm ngoái và năm
kia.
Vệ sĩ đẩy ra đám ký giả, hộ tống Celsi vào trong, một đám người đi tới phòng nghỉ ngơi lúc nãy đám Mạnh Dương mới vừa ngồi.
"Chiến trận thực sự lớn a." Ngô Phong bĩu môi nói, hắn còn mất hứng vì thái độ của đám người hồi nãy đâu.
"Ai bảo người ta là người xuất sắc năm ngoái và năm kia, cũng là người
có khả năng cầm hạng nhất nhất năm nay." Mạnh Dương cười.
Những phòng nghỉ ngơi khác đều có người, bọn họ chờ ở khu nghỉ ngơi ở
đại sảnh, Celsi tiếp nhận phỏng vấn xong thì rời đi, bọn họ cũng đổi
chỗ, sau nửa tiếng, mới có nhân viên tới dẫn bọn họ tới chỗ họ ngồi trên khán đài.
Sau khi đến vị trí khán đài sắp xếp dành cho họ, trên mặt các vị đại sư càng không
vui, bởi vì năm nay trường họ có cả 3 học sinh tham gia, nhưng vị trí cư nhiên kém xa năm ngoái. Nhưng không vui cũng không có cách nào, học
sinh dự thi năm ngoái của trường họ ngay cả bảng xếp hạng cũng không lọt vào, năm nay học sinh dự thi tất cả đều là lần đầu tiên tham gia thi
đấu quốc tế, hơn nữa năm nay còn thay đổi ban tổ chức, cho nên mới như
vậy.
Các vị đại sư, vốn có 6 vị có thể có được tư cách giám khảo khán giả, nhưng thời điểm nhân viên đưa thẻ đánh giá của khán giả giám khảo chỉ đưa có 4 cái. Số lượng giám khảo khán giả là trường
học vất vả tranh thủ tới, hiện tại không biết vì sao mà thiếu hai cái
đương nhiên là muốn hỏi rõ.
Mà tên nhân viên đó lại
chỉ úp úp mở mở thoái thác, nói là cấp trên cho hắn bốn cái để đưa tới,
sau đó nói bản thân bận rộn mà vội vội vàng vàng rời đi.
Lần này không chỉ sắc mặt của các đại sư vô cùng xấu mà các học sinh cũng tức giận không thôi.
Lâm Tùng Thai nhìn Mạnh Dương, muốn nói với cậu mấy câu lại không muốn
khiến cậu áp lực quá lớn, lời nói tới bên môi lại không nói ra, nhưng
Mạnh Dương hiểu ý tứ của ông, cho nên cậu nhất định phải tranh khẩu khí
này.
Tất cả mọi người mang theo một bụng lửa giận trở về phòng.
Lẽ ra có Lâm Tùng Thai và Hứa Vọng Nhai là đại sư cấp bậc quốc tế, bọn
họ không nên nhận đãi ngộ như vậy mới đúng, nhưng văn hóa của quốc gia
phương Tây khác biệt với quốc gia phương Đông, cho nên vị trí của Lâm
Tùng Thai và những đại sư khác, địa vị ở phương Tây kém xa địa vị ở
phương Đông.
Trầm hương ở phương Đông lưu truyền tử cổ đại, ở phương Tây gần như không có thị trường, họ chỉ thích các sản
phẩm có mùi thơm như nước hoa, tinh dầu, ngành công nghiệp sản xuất nước hoa ở các nước phương Tây rất phát triển, có rất ít thương hiệu nước
hoa nổi tiếng của các nước ở phương Đông trên thị trường quốc tế. Còn có chính là, văn hóa hương của quốc gia phương đông hầu như đều là người
có tiền mới có thể tiếp xúc, lại càng không đơn giản như nước hoa, cũng
không sử dụng tiện lợi như nước hoa, cho nên độ phổ biến không bằng nước hoa.
Nước hoa cũng có
thị trường rất lớn ở các quốc gia phương Đông, bởi vì mặc kệ là người
hiểu nước hoa hay không, ai cũng có thể sử dụng, hơn nữa đủ dạng đủ giá
cả, cơ bản có thể nói người người dùng đucowj, cũng không giống như
Hương Đạo, hơi chút không tốt sẽ bị phê bình bị chỉ trích.
Hơn nữa bọn họ là tới tham gia thi đấu thanh niên quốc tế ở phương Tây, so chính là điều chế nước hoa. Như đại sư Lâm Tùng Thai và Hứa Vọng
Nhai nếu bàn về nghiên cứu Hương học, vậy khẳng định cao hơn Blaley
nhiều, nhưng Blaley lại là một trong những chủ giám khảo cuộc thi đấu
quốc tế này, mà hai đại sư chỉ có thể làm giám khảo khán giả, tuy để có
tư cách làm giám khảo khán giả cũng là vô cùng khó có được.
Tuy Mạnh Dương sớm biết người phương đông ở giới nước hoa của phương
Tây không có địa vị gì, nhưng không biết là đã thấy tới loại trình độ
này, chỉ là nhìn vẻ mặt của các đại sư, chắc là năm nay thay đổi ban tổ
chức, cho nên càng bị khinh thị, năm trước cũng không đến nỗi như vậy.
Vốn là nên được 6 thẻ bài lại chỉ còn 4 cái, hai cái còn lại ở đâu? Mạnh Dương từ trong vẻ mặt của nhân viên đưa thẻ bài nhìn ra, nhất định là
đã bán cho người khác, không thì vẻ mặt của hắn cũng không như vậy, còn
vội vàng rời khỏi.
Mạnh Dương vốn muốn tham gia tranh
tài một cách bình thường, nhưng hiện tại trong lòng lại bị nghẹn, quyết
định nhất định phải thắng cho đẹp
Ngày hôm sau, trước khi thi đấu bắt đầu, Lạc Tu đưa Mạnh Dương tới phỏng nghỉ dành cho người dự thi.
" Không cần khẩn trương, cũng không cần áp lực tâm lý, phát huy như
thường là được, anh tin thực lực của em." Lạc Tu nghiêm túc hôn trán
Mạnh Dương, đây là hôn chúc phúc.
"Ừm." Mạnh Dương mỉm cười gật đầu.
Lạc Tu vốn muốn cho Mạnh Dương đi vào, nhưng nhìn cậu, hắn vẫn không nhịn được mà hôn lên môi cậu.
Ngô Phong và Vu Quân Thần đứng phía sau chờ đợi nhìn thấy một màn này,
đều quay đầu nhìn về chỗ khác, Ngô Phong bởi vì cảm thấy ngượng ngùng
nhìn, mà Vu Quân Thần càng phức tạp, bởi vì cho tới giờ, gã đã biết rõ
Lạc Tu có bao nhiêu yêu Mạnh Dương, không dự liệu được, Lạc Tu thực sự
yêu cậu sâu đậm như vậy.
Mạnh Dương nhắm mắt đáp lại, hai người hồn một lát mới tách ra, môi Mạnh Dương càng thêm đỏ hồng.
"Em đi vào." Mạnh Dương nói.
"Đi đi." Lạc Tu nhìn cậu.
Mạnh Dương xoay người cùng với Ngô Phong tiến vào, Vu Quân Thần cũng theo sau bọn họ.
Trong phòng nghỉ ngơi, được chia thành hai không gian bởi một bức tường kính, Celsi dựa lưng vào ghế sô pha bọc da nghỉ ngơi, vệ sĩ đứng ở bên
ngoài. Chỉ có một mình Celsi, những người khác thì đợi ở bên ngoài.
Mạnh Dương và Ngô Phong nhìn nhau sau đó tìm nơi ngồi xuống.
Sau khi ngồi xuống, cậu và Ngô Phong nhỏ giọng nói chuyện, đột nhiên
cảm giác được có người nhìn cậu, từ phương hướng tầm mắt cậu cảm nhận
được nhìn sang, cậu chỉ thấy Celsi đang nhắm mắt nghỉ ngơi.
Thế nhưng Mạnh Dương là người dựa vào khứu giác và cảm giác sống mười lăm
năm, cho nên cậu biết nhất định mình sẽ không cảm giác sai, tuy Celsi
đang nhắm mắt nhưng mới vừa rồi chắc chắn là nhìn cậu không sai.