Lạc Tu mở mắt, quay đầu nhìn về bên ngoài cửa sổ thủy tinh, phát hiện trời đã
sáng, thế mà anh có thể ngủ thiếp đi khi bệnh đau đầu tái phát, hơn nữa
còn ngủ một giấc tới bình minh, nhìn lư hương trên bàn trà, cảm thấy khó thể tin được, cảm giác đau đớn tuy không biến mất hẳn, nhưng qua một
đêm rõ ràng đã không còn đau như tối qua.
Lạc Tu nhìn người cuộn tròn trên ghế salon đối diện mình, Mạnh Dương vẫn
còn ngủ, anh đứng lên vòng qua bàn sau đó ngồi xuống nhìn gương mặt của
cậu, lần đầu tiên bọn họ gặp nhau, trên người đứa nhỏ này có nhiều vấn
đề khiến anh nghi hoặc không hiểu, nhưng anh cũng không vội vàng muốn
biết 'chân tướng', nói không chừng tất cả chỉ là trùng hợp mà thôi.
Lạc Tu bế Mạnh Dương từ ghế salon lên muốn đặt cậu lên giường, nhưng mới đụng vào người, Mạnh Dương đã tỉnh.
"Trời đã sáng?" Mạnh Dương mắt nhắm mắt mở hỏi.
"Ừm." Đặt Mạnh Dương lên giường hỏi: "Cháu muốn ngủ tiếp không?"
"Không ngủ nữa." Mạnh Dương ngồi dậy, lấy tay dụi dụi mắt, sau đó nhìn Lạc Tu hỏi: "Tối qua chú có ngủ được không?"
"...Ngủ thiếp đi." Lạc Tu trả lời.
"Phải không?" Mạnh Dương mỉm cười: "Những dược hương kia có hiệu quả với chú
thực sự là quá tốt rồi, bình thường cháu cũng hay mất ngủ cho nên đặc
biệt điều chế cho mình Trợ Miên hương, sau này chúng ta có thể cùng nhau dùng. Chỉ có điều, đêm qua cháu ngửi được thân thể của chú có chút
không thích hợp, ngoại trừ bệnh mất ngủ, thân thể của chú hẳn là còn có
chỗ không thoải mái đúng không?"
"Ngửi, cơ thể của chú không thích hợp?" Lạc Tu nghi hoặc nhìn Mạnh Dương.
"Đúng vậy, tối hôm qua, lúc chú ngồi trên ghế salon, thân thể chú nhất định
vô cùng khó chịu cho nên phát ra mùi, cháu ngửi thấy." Mạnh Dương chỉ
chỉ mũi mình: "Khứu giác của cháu vô cùng nhạy, có thể ngửi được những
mùi người thường không ngửi được."
Lạc Tu trầm mặc suy nghĩ lời của Mạnh Dương, theo anh biết, trong y học cổ
truyền, dựa vào tứ chẩn (vọng, văn, vấn, thiết: nhìn, nghe/ngửi, hỏi,
sờ) để chẩn đoán bệnh, mà văn trong tứ chẩn, ngoại trừ có ý nghĩa là
nghe, còn có một loại ý nghĩa khác chính là ngửi mùi tỏa ra từ bệnh nhân để phán đoán bệnh tình. Nếu muốn trở thành Hương Liệu sư, khứu giác
nhạy bén và chỉ số ngửi mùi cao là nhất định phải có.
"Sao vậy? Cháu nói sai sao?" Mạnh Dương thấy Lạc Tu trầm mặc, liền cố ý hỏi.
"Cháu không nói sai, hôm qua thân thể chú đúng là khó chịu nên mới không ngủ được."
"Vậy chú có thể nói cho cháu biết, chú không thoải mái ở nơi nào được không? Có thể mô tả rõ ràng cho cháu không? Nói không chừng cháu có thể điều
chế dược trị liệu cho chú."
"Sau này hãy nói đi." Lạc Tu nhìn thời gian nói: "Hiện tại chú phải tới công ty, những người từ công ty tổ chức hôn lễ sẽ tới đây, cháu muốn tổ chức hôn lễ như thế nào thì cứ nói với họ, hôm nay cân nhắc thời gian và địa điểm, chú sẽ kêu người phát thư mời."
"Vâng, cháu biết rồi." Trong lòng Mạnh Dương có chút mất mát, có điều cậu cũng có thể hiểu vì sao Lạc Tu không nói với cậu, cũng sẽ không lập tức tin
tưởng chứng đau đầu vẫn luôn không trị liệu được, sẽ được một người ngay cả Hương Liệu Sư còn chưa phải chữa xong.
Lạc Tu vuốt tóc Mạnh Dương, sau đó đứng dậy rửa mặt.
...................
Người tổ chức hôn lễ đề cử rất nhiều địa điểm cử hành hôn lễ, bao gồm cả tập
đoàn Lạc thị, có rất nhiều khách sạn và khu nghỉ dưỡng đều rất thích
hợp, nhưng Mạnh Dương vẫn lựa chọn cử hành hôn lễ ở nhà chính Long Lĩnh
Sơn.
Ý định ban đầu của
Mạnh Dương là không muốn rắc rối tổ chức ở nơi khác, hơn nữa cuộc hôn
nhân cùng Lạc Tu hiện tại vẫn chỉ là thỏa thuận, cho nên cậu cũng không
muốn quá hao tâm tổn trí mất công tốn thời gian.
Nhưng khi Lạc Thịnh và chú của gã biết Mạnh Dương quyết định tổ chức hôn lễ ở nhà chính, đều vô cùng tức giận, cho rằng Mạnh Dương đang cố ý thị uy
với họ.
Ngày cưới, khách khứa nhận được thiệp mời đều đưa thiệp cho nhân viên an ninh ở dưới chân núi, sau đó mới lái xe đi lên.
Đời trước Mạnh Dương đã hoàn toàn lạnh tâm với cha cậu, cho nên cũng không
có mời Dương Túc và Triệu Quyên tới, nhưng chú thím và cô của cậu lại
không mời mà tới, vì không có thư mời thế nên không thể lên núi dự lễ.
Bảo vệ dưới chân núi báo cáo với quản gia, quản gia xin chỉ thị Mạnh Dương, Mạnh Dương nói cho quản gia kêu bảo vệ đuổi bọn họ đi.
Chú thím và cô Mạnh Dương, thấy những người đàn ông cao to mặc tây trang
màu đen đeo kính râm, cũng không dám nháo, chỉ có thể xám xịt mặt mày
rời khỏi, trên đường đi còn vô cùng tức giận không ngừng mắng chửi Mạnh
Dương.
Chỉ có điều Lạc
Thịnh dẫn Vu Quân Thần tới tiệc cưới, Vu Quân Thần nhìn phòng khách bố
trí tráng lệ, tâm trạng rất phức tạp, sau khi gã và Lạc Thịnh công khai
quen nhau, vẫn luôn hy vọng có một ngày có thể tổ chức hôn lễ tại nhà
chính Lạc gia, không nghĩ tới lại bị Mạnh Dương cướp, hơn nữa người Mạnh Dương kết hôn lại chính là cha của Lạc Thịnh. Tuy Lạc Thịnh nói cho gã
biết, cha gã kết hôn với Mạnh Dương khẳng định không duy trì được bao
lâu, nhưng sau khi đính hôn cùng Lạc Thịnh, Mạnh Dương cũng trở thành
trưởng bối của gã, quan hệ này cũng quá loạn.
Lạc Thịnh vốn không muốn tham gia, gã không ủng hộ hôn lễ nhưng lại không
muốn Lạc Tu có cớ không đồng ý chuyện gã và Vu Quân Thần đính hôn, cho
nên gã không chỉ tới một mình, mà còn dẫn theo cả Vu Quân Thần.
Khi hôn lễ chính thức bắt đầu, Mạnh Dương nắm tay Lạc Tu, trong tiếng nhạc
và ánh mắt của mọi người, từ thảm đỏ lên bục tuyên thệ.
Đây là lần đầu tiên Vu Quân Thần thấy Lạc Tu, khi nhìn rõ không khỏi ngây
người. Gã vẫn luôn nghĩ, Lạc Tu là phiên bản trung niên của Lạc Thịnh,
thế nhưng khi nhìn Lạc Tu lại thấy họ căn bản không giống nhau chút nào, hơn nữa gã không ngờ Lạc Tu còn đẹp trai hơn, quyến rũ hơn Lạc Thịnh,
nhìn nhiều lắm chỉ ba mươi tuổi, không giống như người sắp 40.
Lạc Thịnh không muốn nhìn hai người đứng trên sắp tuyên thệ kia, nhưng khi
chịu đựng cơn tức giận nhìn Vu Quân Thần, lại phát hiện mặt gã sửng sốt, nghi ngờ hỏi: "Sao vậy?"
"Anh và cha anh, lớn lên không quá giống nhau..." Vu Quân Thần còn chưa hoàn hồn, vô thức nói ra lời trong lòng.
"Thực ra anh cũng không giống mẹ anh lắm, anh tương đối giống ông ngoại và
cậu." Lạc Thịnh nhìn người trên đài cao, lập tức dời tầm mắt đi.
Vu Quân Thần nhìn ngũ quan đường nét sâu sắc của Lạc Tu, tỉ lệ hoàn hảo
cùng dáng người cao gầy cường tráng, không chỉ vẻ đẹp quyến rũ nam tính
thành thục khiến người không thể dời mắt, hơn nữa còn vô cùng có khí thế và phong độ, không thể không nói, nhìn bên ngoài và tất cả mọi thứ của
hắn, đây thật sự là một người vô cùng hoàn mỹ, là người đàn ông dễ dàng
khiến người người động tâm. Tuy là cha của bạn trai, nhưng trái tim của
gã vẫn không cách nào khống chế mà đập nhanh.
Trước đó Vu Quân Thần chắc chắn Mạnh Dương là vì trả thù gã và Lạc Thịnh nên
mới kết hôn với cha Lạc Thịnh. Nhưng hiện tại thấy được Lạc Tu, ý nghĩ
chắc chắn lúc trước bắt đầu dao động, càng có khả năng là với người đàn
ông tràn đầy mị lực và hoàn mỹ như vậy, Mạnh Dương vì động tâm mớ kết
hôn với anh, trong lòng Vu Quân Thần xuất hiện cảm giác hâm mộ.
"Cha anh thực sự muốn em và anh chia tay mới kết hôn với Mạnh Dương sao?" Vu Quân Thần nhỏ giọng hỏi.
"Ngoài nguyên nhân này, anh thực sự không nghĩ ra còn nguyên do nào khác, dù
sao bọn họ chắc chắn sẽ không vì yêu mà kết hôn." Lạc Thịnh nói.
"Nói cũng phải, trước đó hai người không có chút liên hệ, sao có thể đột
nhiên yêu nhau đúng không?" Vu Quân Thần như đang an ủi bản thân, sau
khi nói xong gã cảm thấy an tâm hơn.
Mạnh Dương và Lạc Tu đã nói xong lời thề, cuối cùng chính là trao nhẫn và
hôn nhau, hai người mang nhẫn cho đối phương, Mạnh Dương ngẩng đầu nhìn
Lạc Tu, chờ đợi nụ hôn của anh.
Dưới ánh nhìn của tất cả mọi người, nếu Lạc Tu chỉ hôn vào trán hay má, rất
có thể sẽ tạo thành lý do khiến Mạnh Dương bị giễu cợt, hai người nhìn
nhau một hồi, Lạc Tu tay nâng mặt cậu rồi hôn lên môi, dùng bàn tay cản
lại một chút, cho nên dù anh không dùng sức hôn, người khác cũng không
phát hiện.
Miệng hai
người nhẹ nhàng chạm vào nhau, đây là nụ hôn đầu tiên ở cả hai đời của
Mạnh Dương, chỉ có điều đây cũng không tính là hôn, cậu rất chờ mong một ngày nào đó cùng Lạc Tu thật sự hôn nhau, lúc đó khẳng định Lạc Tu đã
thích cậu. Mà đời trước nguyên nhân Mạnh Dương cảm nhận được Lạc Tu cũng thích cậu, vì có một ngày, khi hai người mắt đối mắt, Lạc Tu dần tới
gần muốn hôn cậu, thời điểm sắp đụng tới môi cậu, anh lại dời đầu đi chỗ khác.
Lạc Tu cảm nhận
được đôi môi mềm mại của Mạnh Dương, cảm thấy cả người Mạnh Dương giống
đôi môi kia, rất non, mềm mại, hơn nữa trên người còn tản ra mùi hương
dễ chịu, như là một đứa nhỏ khiến người ta không nhịn được mà thương
yêu.
Sau khi hoàn thành tuyên bố và trao nhẫn, Lạc Tu dẫn Mạnh Dương đi chào hỏi khách khứa.
Tuy hai người đã đăng ký kết hôn, cũng đã cử hành hôn lễ, thế nhưng người
mong bọn họ ly hôn cũng không ít, ngoài Lạc Thịnh cùng một nhà bên ngoại gã, còn có những người ái mộ Lạc Tu.
Trong lòng Mạnh Dương rất rõ, sinh hoạt sau khi kết hôn với Lạc Tu rất có thể sẽ không còn yên ổn và thoải mái như trước, chỉ có điều cậu đã làm tốt
chuẩn bị tâm lý đối mặt với tất cả.
"Lạc Thịnh." Mạnh Dương kêu Lạc Thịnh đang muốn dẫn Vu Quân Thần tránh bọn họ lại.
Mạnh Dương và Lạc Tu đi tới trước mặt bọn họ, Mạnh Dương giới thiệu với Lạc
Tu: "Chồng, người này chính là người yêu hiện tại của Lạc Thịnh, Vu Quân Thần."
"Chào chú Lạc, cháu là Vu Quân Thần." Vu Quân Thần có chút khẩn trương chào hỏi Lạc Tu.
Lạc Tu chỉ gật đầu không nói.
"Lạc Thịnh, ba biết chuyện kết hôn của ba với cha con, con sẽ rất khó tiếp
nhận, cũng biết con hiện tại không có khả năng nguyện ý gọi ba một tiếng ba nhỏ." Mạnh Dương cười: "Chỉ là ba có thể hiểu tâm tình của con,
giống như hiện tại tuy chúng ta vừa mới kết hôn, nhưng trong lòng đã hy
vọng con có thể kết hôn với người thích hợp nhất. Người hôm nay tới tham gia hôn lễ, nhất định sẽ có người phù hợp với con hơn, chúng ta sẽ giúp con chọn."