Đầu của Mạnh Dương rất đau, thực ra là vô cùng đau, hơn nữa còn lạnh, bởi
vì gió thổi vù vù còn có mưa không ngừng rơi lên người cậu.
Mưa? Mạnh Dương nghi ngờ nghĩ, vì sao lại dính mưa? Không phải mình ở trong hang động sao?
Sau khi hít sâu một hơi, Mạnh Dương lập tức xác định bản thân không còn ở trong động, thậm chí không còn ở dưới núi sâu kia nữa.
"Này, cậu không sao chứ?"
"Nhìn dáng vẻ của cậu ta như vậy, chỉ là ngất thôi đúng không?"
"Sao người này lại nằm ở giữa đường?"
"Có thể là uống nhiều rồi?"
"Cái này cũng quá nguy hiểm, thực sự là không coi mạng của mình ra gì!"
Mạnh Dương nghe tiếng nói chuyện xung quanh, từ từ mở mắt ra, tuy vẫn mơ hồ
nhưng vẫn có thể thấy có nhiều người đang vây quanh. Cậu đã bị mù nhiều
năm như vậy sao có thể thấy được? Chắc chắn mình đang trong mơ, vẫn là
nhanh chóng tỉnh lại đi, nghĩ như vậy, Mạnh Dương lại rơi vào hôn mê.
-------------------------------------------
Mạnh Dương tỉnh lại, từ bệnh viện về nhà, ngồi ở đầu giường, nhìn một
lần căn phòng quen thuộc trong trí nhớ, sau đó híp mắt xuất thần nhìn
ánh mặt trời ngoài cửa sổ. Đã nhiều năm như vậy, cậu không thể sử dụng
chức năng chính của đôi mắt - nhìn, sau nhiều năm bị mù, hiện tại mới
cảm nhận sâu sắc, thì ra có thể thấy là cảm giác tốt đẹp dường nào.
Cậu thế nào cũng không ngờ tới, cậu vẫn luôn chờ, luôn luôn chờ, đợi mười
lăm cái xuân hạ thu đông, đến lại là cơ hội trọng sinh, cuối cùng cũng
đợi đến cơ hội được làm lại từ đầu, thời điểm cậu trở về hết thảy đều
còn kịp. Sau khi tỉnh lại trong bệnh viện, cậu xác định đây không phải
là một giấc mơ, cho nên đã khóc rất lâu, y tá cho là cậu khó chịu ở chỗ
nào gọi bác sĩ tới, lần nữa làm đủ loại kiểm tra.
Khi
đang hưởng thụ cảm giác có thể nhìn thấy, cửa phòng chậm rãi mở ra, Mạnh Dương quay đầu nhìn sang lặp tức sinh ra loại cảm giác khó thở như bị
người ta mạnh mẽ bóp cổ.
"Mạnh Dương, anh không sao chứ?" Vu Quân Thần vẻ mặt lo lắng gấp gáp nhìn Mạnh Dương.
Mặt Mạnh Dương không thay đổi cũng không trả lời gã.
"Em ở nước ngoài nhận được điện thoại của mẹ em, nghe nói anh bị đụng
xe phải vào bệnh viện, làm em sợ muốn chết, cho nên sớm chạy về." Vu
Quân Thần ngồi xuống mép giường, quan tâm hỏi Mạnh Dương: "Anh bây giờ
cảm thấy thế nào? Đầu còn đau không?"
Mạnh Dương nhịn xuống hận ý và tức giận trong lòng, chậm rãi lắc đầu.
"Anh không có việc gì thì tốt rồi." Vu Quân Thần thở dài: "Sao anh
không cẩn thận như vậy chứ? Sinh nhật còn xém bị xe đụng, Lạc Thịnh đâu? Anh ấy không ở cùng với anh sao?"
Vu Quân Thần vừa
dứt lời, Lạc Thịnh đẩy cửa đi vào, gã nhìn thoáng qua Vu Quân Thần, sau
đó nhíu mày nhìn Mạnh Dương: "Em cũng đã lớn như vậy, còn có thể nằm
trên lối đi bộ? Không phải chỉ là không ăn sinh nhật với em sao? Cáu
kỉnh cũng phải có mức độ chứ."
"Anh ấy mới trở về từ
bệnh viện, cơ thể chắc chắn còn khó chịu, anh không thể nói chuyện với
anh ấy nhẹ nhàng hơn sao?" Vu Quân Thần biểu hiện ra có chút tức giận
nói thêm: "Trước đó, khi tôi ra nước ngoài không phải đã nói, anh nhất
định phải cùng anh ấy ăn sinh nhật sao? Vì sao anh không tới sinh nhật
anh ấy? Nếu anh ở cùng với anh ấy, anh ấy sẽ không thiếu chút nữa bị xe
đụng?"
"Anh muốn cùng ăn sinh nhật với em ấy, nhưng
ông ngoại anh đột nhiên gọi tới, nói mở hội nghị gia tộc, các cậu của
anh cũng không dám không đi, anh càng không thể không đi. Hơn nữa anh
cũng đã nói với em ấy, mấy ngày sau sẽ tổ chức lại sinh nhật cho em ấy,
ai ngờ tính tình em ấy lớn như vậy, cư nhiên nằm trên lối đi bộ." Lạc
Thịnh dùng ánh mắt không đồng tình nhìn Mạnh Dương: "Sinh nhật năm nào
chả có, thiếu một lần thì có sao."
Vu Quân Thần nhìn Mạnh Dương: "Mạnh Dương, nếu anh ấy không phải cố ý, anh cũng đừng nóng giận nữa. Vừa đúng mấy ngày sau là sinh nhật của em, coi như là sinh nhật của hai chúng ta, chúng ta cùng nhau tổ chức được
không?"
"Anh sẽ tổ chức cho tụi em, coi như anh bồi
thường em, cho các em một sinh nhật náo nhiệt, mời những người bạn khác
tới chúc mừng." Lạc Thịnh nhìn Mạnh Dương nói: "Như vậy em đã hài lòng
chưa?"
Mạnh Dương cười khẩy ở trong lòng, nghĩ hai
người này một xướng một họa, kỹ năng diễn xuất cũng không tệ. Cậu tập
trung tinh thần, chỉ hô hấp bình thường cũng có thể ngửi được mùi sữa
tắm giống nhau trên người bọn họ, hai người này nhất định là mới từ
trong khách sạn ra, sau đó giả vờ một trước một sau tiến vào.
"Anh mệt mỏi rồi, muốn nghỉ ngơi, hai người đi làm việc của hai người
đi." Mạnh Dương uể oải nói sau đó giả vờ mệt mỏi, nằm xuống nhắm mắt
lại.
Vu Quân Thần và Lạc Thịnh nhìn nhau, sau đó Vu
Quân Thần đứng lên: "Vậy anh nghỉ ngơi cho tốt, nếu muốn ăn gì thì nói
cho em, em tới giúp anh làm." Sau khi nói xong, thấy Mạnh Dương như ngủ
thiếp đi, không trả lời, lại cùng Lạc Thịnh nhìn nhau, sau đó hai người
cùng nhau ra ngoài.
Lạc Thịnh không lập tức rời khỏi, mà là tới phòng Vu Quân Thần.
Sau khi vào phòng, Vu Quân Thần mặt mang áy náy nói: "Em cùng Mạnh
Dương cùng nhau lớn lên, em hiểu rõ tính tình anh ấy ra sao, tức giận
tới nhanh đi cũng nhanh, dù tức giận phát cáu cũng rất nhanh tốt lại,
anh ấy càng im lặng, đã nói lên anh ấy thật sự thương tâm. Chúng ta
không nên… không nên vào lúc sinh nhật của anh ấy, sau lưng anh ấy làm
loại chuyện như vậy, nếu anh ấy muốn một mình ăn sinh nhật với anh, anh
hẳn là nên thỏa mãn nguyện vọng của anh ấy."
"Anh hiện tại không muốn ở cùng với cậu ta, mỗi lần cùng cậu ta ăn cơm, trong đầu đều nhớ đến em. Hiện tại người anh yêu nhất chính là em không phải cậu
ta, không thương chính là không thương, cũng bởi vì cậu ta mà chúng ta
mới không thể quang minh chính đại cùng một chỗ, anh thấy chúng ta đã
rất quan tâm cậu ta, căn bản không có gì sai. Anh vẫn là nên sớm nói rõ
ràng với cậu ta, hai người có thể gặp nhau cũng có thể chia tay, sau này có thể tiếp tục làm bạn."
"Em đã thử thăm dò rất nhiều lần, anh ấy thật sự yêu anh, không thể nào đơn giản đồng ý chia tay với anh như vậy." Vu Quân Thần đỡ trán có chút vô lực nói: "Dù sao cũng là chúng ta làm chuyện có lỗi với anh ấy
trước, vẫn là nghĩ biện pháp, giảm thương tổn từ chuyện này đối với anh
ấy xuống thấp nhất."
"Anh với cậu ta cũng chỉ vậy
thôi, sẽ không kết hôn, dù kết hôn nhưng tình cảm không có còn có thể ly hôn. Hiện tại muốn cùng cậu ta chia tay sao có thể vì cậu ta không đồng ý thì không thể chia?" Lạc Thịnh có chút tức giận lại có chút bất đắc
dĩ: "Em không nghĩ một chút nào tới cảm nhận của anh sao? Còn cảm nhận
của em, em có thể ích kỷ một chút, không nên hiền lành luôn suy nghĩ vì
người khác hay không?"
"Em đương nhiên quan tâm tới
cảm nhận của anh, nhưng hiện tại..." Vu Quân Thần nắm tay Lạc Thịnh, đầu tựa vào vai gã nói: "Bây giờ còn chưa thích hợp, chờ một chút, chờ qua
một thời gian rồi hãy nói."
"Anh không đợi được, phải
sớm nói rõ với cậu ta." Lạc Thịnh xụ mặt nghiêm túc: "Anh không muốn
cùng em lén lút, anh muốn cho mọi người biết, người anh yêu chính là
em."
"Nhưng.. Dù là anh
cùng Mạnh Dương chia tay, chúng ta vẫn không thể công khai, không biết
với tính tình kia của Mạnh Dương, anh ấy sẽ làm ra chuyện gì." Vu Quân
Thần dùng ánh mắt cầu xin Lạc Thịnh: "Coi như là vì em, ít nhất đợi thêm một hai năm rồi hãy nói với anh ấy, sau đó đợi em tốt nghiệp chúng ta
có thể công khai. Khi đó cảm tình của anh ấy với anh cũng sẽ phai nhạt,
có thể nhanh chóng tiếp nhận chuyện hai chúng ta ở chung, cũng sẽ không
bị đả kích do bị phản bội, đối với chúng ta không phải rất tốt sao?"
Lạc Thịnh nhìn Vu Quân Thần hồi lâu, bất đắc dĩ ôm gã thật chặt rồi
nói: "Em thật sự là biết giày vò anh, em biết rõ vì em, kêu anh làm gì
anh cũng nguyện ý."
"Cảm ơn anh." Vu Quân Thần nâng mặt Lạc Thịnh rồi hôn lên môi gã.
Sau khi hai người hôn nhau hồi lâu, bắt đầu cởi xuống quần áo của đối phương.
(Hạ: tra công tiện thụ, tội bé cừu kiếp trước.)
.........
Mạnh Dương nhắm mắt, hồi ức lại chuyện phát sinh đời trước.
Cậu là vừa gặp đã yêu Lạc Thịnh, sau đó chủ động theo đuổi, sau mấy
lần, Lạc Thịnh cũng có hảo cảm với cậu. Vì vậy hai người bắt đầu qua
lại.
Mà Vu Quân Thần, là con trai chồng trước của mẹ
kế cậu, sau khi cha mẹ cậu ly hôn, cha cậu kết hôn với mẹ Vu Quân Thần,
hai người cùng nhau lớn lên, cảm tình rất tốt. Sau khi cậu cùng Lạc
Thịnh xác định quan hệ, Vu Quân Thần cũng biết Lạc Thịnh, nhưng Mạnh
Dương không biết, Vu Quân Thần cũng là vừa gặp đã yêu Lạc Thịnh, ngay từ đầu còn bởi vì Mạnh Dương nên cố ý tránh né Lạc Thịnh, nhưng vẫn không
khống chế được tình cảm của bản thân cùng gã mập mờ.
Mạnh Dương có gương mặt vô cùng tinh xảo, nhưng tính cách và tính tình lại
không tốt lắm, Vu Quân Thần tuy không đẹp bằng Mạnh Dương nhưng cũng
không tệ, quan trọng nhất là tính cách hay tính tình vô cùng tốt, còn
biết quan sát sắc mặt và lời nói, rất hiểu ý biết chăm sóc quan tâm, nếu như mặt của Mạnh Dương cộng thêm tính tình tính cách của Vu Quân Thần,
quả thực chính là người yêu hoàn mỹ.
Lạc Thịnh vốn cảm thấy hai người đều tốt, khó chọn, nhưng dần dần, Lạc Thịnh cảm thấy gã
hoàn toàn thích Vu quân Thần, Vu Quân Thần chính là mệnh trung chú định
của gã. ( người định mệnh)
Vì vậy khi Vu Quân Thần học năm thứ hai đại học, Lạc Thịnh nói chia tay với Mạnh Dương, nhưng Mạnh
Dương không đồng ý còn nghĩ đủ loại biện pháp xoay chuyển Lạc Thịnh. Sau khi Lạc Thịnh cùng Vu Quân Thần công khai, cậu mới tình cờ nghe được
cha cùng mẹ kế nói thực ra hai người đó sớm ở chung một chỗ, hai tầng
phản bội cùng đả kích khiến cậu triệt để quyết liệt với hai người kia,
đứng về phía đối lập.
Giữa lúc đó xảy ra rất nhiều
chuyện nhưng kết quả cuối cùng chính là Lạc Thịnh vì che giấu việc Vu
Quân Thần hạ độc hãm hại Mạnh Dương, tưởng là cậu đã chết, kêu thủ hạ
ném cậu xuống dưới núi.
Sau khi bị ném xuống, nhưng nhờ có một cây đại thụ ngăn trở nên không chết, nhưng vì bị hạ độc dẫn đến mắt mù, tai điếc, miệng câm, một mình cậu
thống khổ vượt qua mười lăm cái xuân hạ thu đông. Mấy năm đầu, giúp cậu
sinh tồn trong địa ngục này là cừu hận còn có sự chờ mong người đó giúp
cậu chống đỡ, khiến cậu không cam tâm cứ như vậy chết đi. Sau này cũng
dần dần quen với cuộc sống như thế, biết cách để sinh tồn, nhưng bản
tính lại như một dã thú.
Nếu trời cao đã cho cậu cơ hội sống lại, những thống khổ mà cậu trải qua, cậu sẽ trả lại toàn bộ.
Tác giả có lời muốn nói:
Viết truyện mới nữa, hy vọng mọi người có thể ủng hộ nhiều hơn, cảm ơn.