Mèo Trắng Cùng Số Ghi Chép
Edit: Dung Haru
Nếu Bạch Tú không thích bị mắng, vậy anh kể chuyện khác đi một chút, cũng không phải không thể.
Khương Hiền kiên nhẫn chờ điện thoại, chuông vang lên ba hồi, bên kia mới nhấc máy. Anh đã từng gặp ba ba của Bạch Tú, tuy là đã bốn mươi lăm, nhưng
mà thoạt nhìn còn chưa đến ba mươi. Bọn họ gặp nhau không quá hai lần,
Bạch ba ba bao giờ cũng cau mày, nhìn qua tính tình không tốt lắm.
Bên kia điện truyền đến giọng nói: “Tiểu Khương? Có chuyện gì sao?”
Khương Hiền hít sâu một hơi, đem chuyện ra nói. Giọng nói anh mang theo sự áy
náy, bỏ bớt mấy đoạn xung đột giữa anh với Bạch Tú, sửa thành nguyên
nhân biến hình của Bạch Tú là do con mưa hai hôm trước mình không có ở
nhà với cậu hại cậu hoảng sợ quá độ, bất đắc dĩ Bạch Tú mới phải nói mọi chuyện cho anh biết.
Bạch ba ba trái lại không có tức giận, trầm ngâm một hồi, khẩu khí âm u nói: “Vậy cuối tuần này con dẫn nó về đây đi.”
Khương Hiền đi siêu thị mua cho Bạch Tú tận hai hộp cá, lúc đi ngang qua khu bán quần áo, ghé vào một chút.
Sau khi về nhà anh thành thật khai báo, Bạch Tú lập tức nhảy cao tận nóc
nhà, vừa gãi gãi đầu, vừa niệm chú “Không xong rồi không xong rồi”.
Khương Hiền muốn kéo cậu lại, cậu liền bực mình đánh lại, gục người trên sô pha: “Khương Hiền anh là đồ bịp bợm!”
Khương Hiền giả bộ bưng cái ót, bày ra vẻ mặt đau đớn. Bạch Tú vội vã bò dậy, vô thố hỏi anh
“Có đau không”, Khương Hiền nhanh tay ôm cậu vào lòng.
Âm thanh Bạch Tú càng phẫn nộ: “Khương Hiền anh là đồ bịp bợm!”
“Xin lỗi, muốn đánh anh trút giân không nè?”Bạch Tú trừng mắt nhìn anh: “Anh rõ ràng biết em không nỡ!”
Khương Hiền mềm lòng, ôm cậu hôn hôn lỗ tai, hôn đến cả người cậu mềm nhũn,
còn không cam lòng mà hừ hừ mắng đồ đại bịp bợm. Khương Hiền bắt được
cái đuôi đang hăng say vẫy, ôn nhu trấn an, sờ soạng mấy cái Bạch Tú
muốn trào nước mắt: “Rõ ràng là anh gạt em trước, giờ còn muốn khi dễ
em!”
“Như vầy gọi là khi dễ à?”
“Sao không?”
“Vậy
em mau mau biến chúng đi đi,” Khương Hiền buông tay ra, “Nhanh làm hai
cái này biến mất đi, anh sẽ không dùng chúng để khi dễ em nữa.”
Khuôn mặt Bạch Tú đỏ bừng, không được tự nhiên uốn éo nói: “Anh nói cũng có
lý…” Một lát sau, Bạch Tú lại cúi đầu đến cắn yết hầu của anh, lóng
ngóng nhỏ giọng nói, “Chỉ cần bồi thường cho em, bị anh khi dễ một chút
cũng không sao…”
Thanh âm cậu mang theo một cỗ kiêu ngạo, cùng với làm nũng, răng nanh nho nhỏ cắn lấy yết hầu, hơi thở nóng rực phả lên da thịt. Khương Hiền miễn
cưỡng bày ra một nụ cười, tách cậu ra khỏi mình, Bạch Tú còn rất không
vui, nằm úp lên người anh một hồi lâu mới rề rề đứng dậy.
Anh lại không nói nổi thành lời —— Khương Hiền nghĩ, sẽ không chỉ là loại “khi dễ” đơn giản như vậy.
Có một số việc vẫn là cứ từ từ sẽ đến, hiện tại cái đuôi cứ chình ình như
vậy, đột nhiên làm loại chuyện đó sẽ dọa đến cậu chứ sao.
Khương
Hiền mua một cái mũ cho Bạch Tú, mũ nhỏ nhỏ vừa vặn, có thể che đi hai
cái lỗ tai. Bạch Tú được đội mũ rất mới mẻ xoay người nhìn vào gương,
cái lỗ tai bên trong vừa khẽ động đậy, hai bên mũ cũng bị nhô lên thành
hình dạng rất đáng yêu.
Khương Hiền xoay người cậu lại, nhìn cái đuôi của cậu nói: “Cái này em tính thế nào?”
Cái đuôi ở trong quần cứ bị vướng víu, để thuận tiện hơn, Bạch Tú thẳng tay cắt một cái lỗ trên mấy cái quần của mình, để đuôi thò ra ngoài. Chính
cậu cũng không biết phải làm gì nữa, nhún nhún vai. Khương Hiền nói:
“Thật ra anh có một cách.”
Bạch Tú hiếu kì hỏi: “Cách gì?”
Khương Hiền: “Em nghe xong không được tức giận.”
Bạch Tú nghi ngờ nhìn anh, dè dặt gật đầu. Khương Hiền nhẹ nhõm, đưa hai túi đồ khác cho cậu, bảo cậu vào phòng tự xem thử.
Trong phòng lộp bộp lốp bốp náo loạn một hồi lâu, tiếng giậm chân hỗn loạn
cộng với tiếng trách cứ của Bạch Tú, Khương Hiền dựa vào cửa kiên nhẫn
dỗ cậu. Mười phút sau, Khương Hiền thầm nghĩ hơi lâu nhưng hiện tại chắc cũng ổn rồi, mở cửa ra, Bạch Tú trốn đằng sau tấm gương bự, đỏ mặt cảnh giác nhìn chòng chọc anh, một cái váy đầy hoa văn trăng sao từ sau
gương đi ra.