Khi Thanh Dương và Hồng Hồ Tử đại náo căn cứ của tổ chức Phệ Thiên thì Dịch Trạch bằng vào lực lượng cường đại của mình đã thả ra được Đổng Toàn, hai hậu đại Đổng gia lẳng lặng lắng nghe Đổng Kiền tự thuật lại chuyện đã xảy
ra năm đó.
Hành động diệt giáo tàn nhẫn ngàn năm trước, sứ mệnh
của tứ đại gia tộc từ đó cho tới bây giờ, người âm thầm thu thập gien
khóa, hết thảy toàn bộ chân tướng, rốt cục Dịch Trạch cũng biết được
chân tướng từ Đổng lão gia tử. Mà sau khi hai người biết chỉ cần là
người chảy dòng máu Đổng gia trong cùng 1 thế hệ, vô luận là nam nhân
hay nữ nhân đều sẽ đồng thời yêu một người. Đổng Linh cùng ca ca của
nàng yêu Nguyên Khải, mà Dịch Trạch cùng Đổng Toàn lại đều yêu Thanh
Dương, nói đây là huyết mạch hấp dẫn cũng được, là vận mệnh an bài cũng
vậy, tình cảm chân thành từ tận linh hồn của cả 1 thế hệ đổng gia chính
là cái gen khóa cuối cùng.
Dịch Trạch còn biết nhiều hơn so với
Đổng Kiền một chút, hắn biết người đang âm thầm thu thập gen khóa kia
không phải là nhân loại, hắn cũng mơ hồ đoán được , Ma tộc này chính là
kẻ bị cừu hận xâm chiếm còn tồn tại sau hành động diệt giáo kia, mà hiện tại, gien khoá của Hoa gia đã bị Mạnh Hoài lấy được, hai người con trai còn lại của Mạnh Gia bị Mạnh Hoài giết thảm, hoặc nên nói là gen khóa
của Mạnh gia đã rơi vào tay người kia, Thẩm gia đã suy sụp từ rất lâu
trước kia, nhưng là Dịch Trạch tin chìa khóa của gia tộc bọn họ chỉ sợ
cũng bị người nọ lấy tới tay.
Hiện nay, cũng chỉ còn lại có 1
người là Thanh Dương sao? Nhớ tới ánh mắt ướt sũng của nãi báo, nghĩ đến có người đem người yêu hắn trân trọng, cẩn thận, yêu tha thiết coi là
một cái chìa khóa, muốn cướp lấy linh hồn của hắn, trong tâm Dịch Trạch
xuất hiện một cái hắc động, hắn muốn đem tất cả tình cảm nhân loại có
được toàn bộ cắn nuốt, chỉ muốn giết sạch những kẻ có ý đồ thương tổn
đếnThanh Dương, bao gồm cả Đổng Kiền, ông ngoại của hắn.
Mà lão
đầu này cư nhiên còn không biết sống chết nói: “Ngươi phải xuống tay,
mẫu thân của ngươi yêu Nguyên Khải như vậy, vì hòa bình toàn nhân loại
cũng đã ra tay, đây không phải là tàn nhẫn hay vô tình gì cả, mà là đại
nghĩa! Ta biết cho tới nay đối với Tiểu Nhiên, Nguyên Khải còn quan
trọng hơn sinh mệnh của nó, ta hiểu loại cảm giác này, bởi vì ta cũng
vậy! Người của Đổng gia, một khi gặp được tình cảm chân thành, nhất định sẽ liều lĩnh hết thảy, nghĩa vô phản cố (không quay đầu lại), cho dù là đồng tộc tương tàn, cũng muốn được ở bên người yêu. Ta năm đó cũng là
như vậy, cho dù biết được chân tướng cũng thà chết chứ không chịu xuống
tay đối người trong lòng, chính là phụ thân đã xuống tay trước.”
Lão nhân lộ ra một cái tươi cười buồn bã: “Người ta yêu nhất chết vào tay
người ta kính yêu nhất. Ta thống khổ một đời, nghĩ muốn tùy nàng mà đi.
Chính là phụ thân mang theo ta đi chiến loạn tinh, nơi đó vốn là một cái tinh cầu nhỏ nằm ở khu biên giới của liên minh, luôn luôn chiến loạn,
bị dị chủng ngoài hành tinh xâm lấn, người thường chết thảm,
Sau khi chiến đội của liên minh tham gia chiến tranh thì toàn bộ tinh cầu
bị chiến hỏa lan đến, khắp nơi đất đai khô cằn, tử thi vô số. Mẫu thân
ôm hài tử bị sinh vật ngoài hành tinh ký sinh lớn tiếng khóc rống, tình
nguyện dùng tánh mạng của mình đổi lấy cuộc sống của đứa con, nhưng rồi
chính họ lại phải tự tay giết chết đứa con đã bị ký sinh của mình. Cha
mẹ giết chết hài tử, ca ca giết chết đệ đệ, thê tử giết chết trượng phu, trong mắt mỗi người đều là trống rỗng, bọn họ giết người mình yêu nhất, mỗi một người đều thừa nhận cảm xúc so với ta còn muốn đau đớn hơn, cái loại cảm xúc này lan tràn khắp toàn bộ tinh cầu, nơi đó toàn bộ là
tuyệt vọng.”
“Phụ thân nói cho ta biết, nếu ta không gánh vác nổi trách nhiệm chính mình hẳn phải gánh vác, như vậy, tương lai toàn bộ
Tinh Liên liền sẽ biến thành như vậy, gien khóa tuyệt đối không thể cởi
bỏ.”
“Cho nên ta còn sống, cưới một nữ nhân chính mình không yêu
sanh con dưỡng cái, trái tim của ta đã như tro tàn, sau đó ta lại nhìn
nữ nhi của mình giẫm lên vết xe đổ. Ta hiểu được cảm thụ của phụ thân
năm đó, nhưng đây là nguyền rủa của Đổng gia hang nghìn năm qua, ta
không có sự lựa chọn nào khác.”
“Tiểu Nhiên so với ta kiên cường
hơn, tánh mạng của người nàng yêu người khác không có quyền được thương
tổn, nàng lựa chọn chính mình động thủ, mà sau khi thành công nàng đã
cùng ái nhân cộng phó hoàng tuyền. Nàng thành toàn đại nghĩa, cũng bảo
tồn tình yêu của chính mình, đây là số mệnh của Đổng gia, ngươi cũng như thế. Vì không cho gien khóa cởi bỏ, các ngươi…” ánh mắt Đổng Kiền đảo
qua hai người, “Ai đi giết Thanh Dương?”
Lời này tựa như một giọt nước rơi vào nồi dầu sôi, đem nội tâm vốn vô cùng nóng bỏng của Dịch
Trạch tạc đến hoả tinh văng khắp nơi. Một tay hắn bắt lấy thân thể lão
nhân cường tráng kia ném lên trên tường, sức lực thật lớn làm nội tạng
của Đổng Kiền bị thương, hung hăng mà nôn ra một búng máu. Đổng Toàn
nghĩ muốn ngăn cản Dịch Trạch, Dịch Trạch cùng Đổng Kiền không có tình
cảm, nhưng hắn là được gia gia tự tay nuôi lớn, vô luận như thế nào hắn
đều không làm được như Dịch Trạch, máu lạnh như thế. Chính là hắn lại vô pháp ngăn cản, bởi vì hắn cũng giống như Dịch Trạch, vừa nghe Đổng Kiền nói muốn hắn tự tay đi giết Thanh Dương, hắn cũng chỉ nghĩ muốn hủy
diệt thế giới này.
Tình cảm của phụ thân đối với Nguyên Khải năm đó, hắn đã hiểu. Hắn càng hiểu được vì cái gì chính mình từ nhỏ lại
không có cha mẹ, bởi vì hắn là một đứa trẻ được sinh ra từ trong ống
nghiệm, phụ thân của hắn chỉ yêu Nguyên Khải, không muốn cùng bất luận
kẻ nào kết hôn, sau khi Nguyên Khải chết phụ thân cũng giống như cái xác không hồn, hắn chính là gen mà phụ thân lưu lại.
Dịch Trạch xách Đổng Kiền đang bị thương lên, lạnh lùng nói: “Ta sẽ không để cho y
chết, cũng sẽ không cho cái thứ ngươi gọi là gien khóa bị cởi bỏ. Đổng
gia các ngươi được xưng Tinh Liên đệ nhất thế gia, cư nhiên ngay cả lực
lượng bảo hộ người mình thương yêu nhất đều không có, muốn đạp lên xác
chết của người mình yêu để duy trì vinh hoa Đổng gia!”
“Ta sẽ bảo hộ
y, thẳng đến khắc cuối cùng của sinh mệnh, bất cứ ai cũng không thể cướp được linh hồn của y. Nếu y chết, vậy nhất định chỉ có thể là bởi vì ta
đã ngã xuống rồi, ngay cả xác chết của ta cũng đều không còn. Bởi vì cho dù ta chết đi, thân xác của ta cũng sẽ vì y ngăn trở một đạo công kích
cuối cùng!”
Sau khi hắn nói xong, lạnh lùng nhìn về phía Đổng Toàn: “Ngươi sẽ tổn thương đến Thanh Dương sao?”
Đổng toàn lắc lắc đầu nói: “Phụ thân năm đó cho dù bị gia tộc cầm tù cũng
muốn truyền tin cho Nguyên Khải, trong người ta chảy dòng máu của hắn,
cho dù phản bội lại thế giới này, ta cũng sẽ không thương tổn người ta
yêu. Ngươi nói đúng, Đổng gia chính là người nhu nhược như thế, không có năng lực bảo hộ người mình yêu nên đem hết thảy trách nhiệm đổ tội cho
vận mệnh!”
“Tốt lắm, ” Dịch Trạch lạnh lùng nói, một luồng năng
lượng màu đen tiến vào trong cơ thể Đổng Kiền, “Như vậy từ hôm nay trở
đi, Đổng gia thuộc về ngươi. Đổng Kiền bị ta khống chế, có lực lượng của ta, hắn sẽ không phản kháng lại yêu cầu của ngươi, ngươi phải nhanh một chút đem thế lực của Đổng gia thu vào trong tay, sau đó, thay đổi cái
gia tộc ghê tởm này, ngươi có một đôi mắt sạch sẽ, ta tin tưởng ngươi.”
Đổng Toàn nhìn thần sắc mê mang của Đổng Kiền, nhịn không được hỏi: “Gia gia hắn…”
“Yên tâm, ” Dịch Trạch nói tiếp, “Nếu ta trở thành kẻ có thể giết thân nhân
của mình, Thanh Dương cũng sẽ không để mắt tới ta. Ba năm, cỗ năng lượng này có thể lưu ở trong cơ thể hắn nhiều nhất là ba năm. Ba năm sau, sau khi ngươi cơ bản tiếp nhận thế lực đổng gia thì hắn cũng có thể khôi
phục, cũng không thể phản kháng lại ngươi, về sau liền dưỡng lão thật
tốt đi.”
Trong lời của hắn không có chút ý tưởng tôn lão yêu ấu nào.
Đổng Toàn do dự một chút rồi gật đầu thật mạnh nói: “Ta đáp ứng ngươi, ta sẽ dùng tẫn toàn lực thay đổi cái gia tộc này, cho dù ta không được, còn
có hậu đại của ta. Nhưng còn ngươi thì sao?”
Nói tới đây, Đổng
Toàn đại khái đã đoán được chuyện Dịch Trạch cần làm, thần sắc của hắn
cực kỳ phức tạp, vừa ghen tị lại kính nể.
“Ta đi bảo hộ y, ” khuôn mặt anh tuấn như khắc băng của Dịch Trạch gợi lên một độ cong nhu hòa, “Dùng toàn bộ những gì ta có.”
Đổng Toàn thống khổ nhắm mắt lại, thật lâu sau mới mở ra, trong mắt lại
không có tiếc nuối, lưu lại chỉ có bình tĩnh cùng thoải mái: “Ta thua,
từ ngay từ đầu khi gặp được y, ta cũng đã thua. Trong mắt của y, không,
trong lòng của y chưa bao giờ có ta, có thể bảo hộ y, chỉ có một người
là ngươi. Mặc kệ trong lòng ngươi có thoải mái hay không, cũng xin ngươi hãy nhận lấy phó thác của ta, bảo hộ y, mang theo tưởng niệm của ta
cùng bảo hộ y, y là số mệnh của chúng ta.”
sắc mặt Dịch Trạch tối sầm lại, hắn cứng ngắc mà nắm tay Đổng Toàn 1 chút rồi vươn ra sau nói: “Ta sẽ để y vĩnh viễn không biết đến sự tồn tại của ngươi.”
Đổng Toàn: “…”
Sau khi giúp Đổng Toàn khống chế Đổng Kiền trước mặt mọi người tuyên bố
người thừa kế Đổng gia, Dịch Trạch liền liên hệ với Hoa Thiên Vũ, có
hắn,Đổng Toàn , Tư Diệu Tiền cùng Hà Thành Hâm, bọn họ tuy rằng thế đơn
côi thế côi nhưng lực lượng không thể khinh thường, có thể tại thời khắc mấu chốt làm chuyện vô cùng trọng yếu.
Trước khi đi, hắn còn đi
nhìn Hoa Thiên Tề đang bị đóng băng, bạn tốt một đời của hắn, không có
người này, hắn cũng không thể gặp được Thanh Dương.
“Đáng tiếc,
khả năng là ta phải vứt bỏ ngươi rồi.” Dịch Trạch ngồi ở bên giường Hoa
Thiên Tề, thấp giọng nói, “Ta hiện tại có được lực lượng cực đại, chính
là ta vẫn thưc yếu như trước, yếu đến mức ngay cả người yêu của mình ta
cũng không dám tin mình có thể bảo hộ chu toàn. Ta chỉ có thể nói, ta sẽ dùng tẫn toàn bộ những gì ta có đi bảo hộ y, cho nên…”
“Nếu ta có thể sống sót trở về, ta nhất định sẽ nghĩ biện pháp cứu ngươi.”
“Hắn là đệ đệ của ta, không cần người ngoài đến bảo hộ.” Hoa Thiên Vũ từ
ngoài cửa đi tới, dị thường ôn nhu nhìn Hoa Thiên Tề nói: “Ngươi sẽ dốc
hết toàn lực đi bảo hộ người kia, chẳng lẽ ta thì không sao? Khoa học kỹ thuật của liên minh một ngày so một ngày lại càng phát triển hơn, ta sẽ đứng ở đỉnh thế giới này , dùng toàn bộ lực lượng của thế giới đi cứu
hắn. Mà ngươi, quản tốt chính mình, đừng làm ra một bộ dáng như muốn lập di ngôn, đem hậu sự đều an bài tốt.”
Thực sự Dịch Trạch cũng
đang ôm ý nghĩ như vậy, hắn ẩn ẩn có loại cảm giác, giống như có một cái võng thật lớn đem mọi người dệt cùng một chỗ, mỗi người đều là quân cờ
của vận mệnh, phải dựa theo lộ tuyến đã định đi tới, vô pháp đào thoát.
Dịch Trạch vốn không tin số mệnh, nhưng từ khi hắn cùng Đổng Toàn cùng
yêu một cái nãi báo đến từ thế giới khác, hắn đột nhiên hiểu được, có
thứ vận mệnh trốn không thể thoát, mà hắn cũng cam tâm tình nguyên bị
loại vận mệnh này trói buộc.
Nếu trốn không thoát, vậy thì đối
mặt đi. Chỉ có đối mặt, cố hết sức đấu tranh, chẳng sợ tương lai trải
rộng bụi gai nửa bước cũng khó đi, cho dù bị đâm đến máu tươi đầm đìa,
hắn cũng muốn bước tới cùng.
Mà hắn tin rằng, Thanh Dương sẽ cùng hắn cùng đi đến cuối cùng.
Dịch Trạch sau khi chuẩn bị tốt hết thảy hậu sự, rốt cục nhận được tin tức tới trễ của Fielder.
Thanh Dương, đi đến căn cứ của tổ chức Phệ Thiên.
Đó là nơi Dịch Trạch vẫn luôn muốn phá hủy, nghĩ muốn trả thù, hắn sở dĩ
không lập tức hành động, là bởi vì hắn còn muốn biết chân tướng phía sau màn. Nhưng chân tướng lại tàn nhẫn như vậy, sau khi biết kẻ hạ độc thủ
phía sau màn lại là chí thân của chính mình, hắn biết, thù này hắn không thể báo.
Nhưng Thanh Dương lại đi nơi đó.
Trong lúc nhất
thời ánh mắt Dịch Trạch trở thành màu đỏ, ngay lập tức muốn dời hành
tinh Dorset đi tìm kiếm Thanh Dương. Chính là câu tiếp theo của Fielder
đã ngăn lại hắn: “Lão đại của chúng ta vừa mới truyền đến tin tức, ta
giúp ngươi bật một chút.”
Đầu bên kia Hồng Hồ Tử xuất hiện ở trên quang bình trước mặt Dịch Trạch, hắn gãi gãi đầu nói: “Ách…, tiểu tình
nhân… tiểu tình miêu của ngươi rất giỏi nha. Mang theo ba người chúng ta đã có thể bình định được tổ chức Phệ Thiên, không chỉ nổ sập toàn bộ
căn cứ, còn tìm được địa điểm cất giấu vũ khí sinh hóa. Hắn dùng chốt mở đem toàn bộ căn cứ triệt để phong kín, sau đó lại nổ sập tổng bộ, làm
cho bọn họ vô pháp khống chế, ai cũng không thể trốn thoát, cuối cùng
hắn lại mở ra tất cả vũ khí sinh hóa, bệnh độc lan tràn toàn bộ bên
trong căn cứ, một người sống cũng không lưu lại. Hắn mang theo ta từ
dưới đất chạy ra, lại phong kín lối ra, hiện tại ta đang canh giữ ở chỗ
này, chờ ba ngày sau khi tất cả mọi người đều chết sạch vì bệnh độc tràn ra, ta sẽ dùng đạn năng lượng triệt để phá hủy thiêu hủy nơi này, không để bất kỳ một cái bệnh độc nào trốn thoát. Còn có, ta đã tìm được thuốc thử tiêu diệt kí sinh vật trong cơ thể Tư Diệu Tiền.”
Nói đến cuối cùng, Hồng Hồ Tử rốt cục lộ ra tươi cười: “Ta muốn cám ơn tiểu tình miêu của ngươi.”
“Thanh Dương đâu?” Dịch Trạch không nhìn thấy bóng dáng quen thuộc kia bên cạnh Hồng Hồ Tử, tâm tình kích động hỏi.
“Cái này… y để lại ta cùng Phương Diêu, chính mình đi rồi.” Hồng Hồ Tử khó
được có chút xấu hổ, đối mặt với đứa nhỏ chính mình đã nuôi thả từ nhỏ
đến lớn này, tổng cảm thấy chính mình đã thụ của thiên gia 1 cái đại ân
huệ.
“Y đi nơi nào?” Dịch Trạch có loại dự cảm không tốt.
“Y nói, Y muốn làm 1 việc cuối cùng, xóa bỏ hết thảy căn nguyên tội ác.”