Nghiêm Gia Lăng không thể kiềm chế thân thể nổi nữa, đành để người kia tùy ý
leo lên trượt xuống, dung túng mọi trò đùa dai của nàng. Đêm đó, Nhị cô
nương bị tà âm kích thích tứ chi, cứ mãi kéo dài sự chịu đựng của Nghiêm mỹ nhân. Ỷ người đẹp có thể chất không giống người thường, Tần tiểu thư cố ý thực hành các loại tư thế có độ khó cao.
Mắt long lanh nhìn chằm chặp cái đầu đang lặn ngụp giữa hai chân, thấy môi
lưỡi con nhóc kia không ngừng chu du khắp chân mình, Nghiêm Gia Lăng mơ
màng nhắm mắt lại, dùng tay che mặt trốn như đà điểu không dám nhìn đứa
'tiểu ác ma' đang cố tình làm bậy kia. Cô không thể nhớ đây là lần thứ
mấy nữa. Nếu tụi đàn em vào sinh ra tử nhìn thấy đại tỷ bị con nhóc này
chà đạp dưới thân, cô thật sự không còn mặt mũi nào sống tiếp. Nhưng
trước mắt, cô chỉ có thể chạy theo dục vọng, chạy theo tiết tấu của
người kia, không ngừng đung đưa cơ thể.
Sau khi lên đến đỉnh, Tần Dạ Ngưng vẫn chưa hết thòm thèm liếm liếm chút
mật ngọt dính ở khóe miệng. Nàng khẽ liếc cái đồng hồ báo thức trên đầu
giường, đã gần ba giờ sáng rồi.
Từ mười giờ tối đến ba giờ sáng, một trận đại chiến ròng rã kéo dài năm
tiếng. Cái lần Nhị tiểu thư 'bị' hành thảm nhất cũng chỉ có ba tiếng
thôi, lúc đó toàn thân nàng giống như bại liệt, nằm im cũng còn được
được tí, chỉ hơi động một chút là y như rằng bị người ta 'phân cân thác
cốt', vừa nhức vừa đau. Giờ nghĩ tới con số 'năm tiếng', Trần Nhị bảo
không khỏi run lập cập, lại nhìn bộ dáng 'đáng thương' của mỹ nhân,
trong lòng có chút áy náy. Nàng lập tức tìm chìa khoá mở còng cho người
đẹp, nào ngờ chìa khóa còn chưa tìm được thì cái còng kia đã bị tháo ra
rồi. Nhìn người đẹp mệt mỏi rã rời, Tần cô nương có chút ngây dại.
"Nếu chị không muốn thì chẳng có ai khóa được đâu!" Nói xong câu này, Nghiêm Gia Lăng mệt mỏi nhắm mắt lại, tinh lực của cô đã bị trận Marathon làm
tình xóa tan hết cả. Giờ khắc này, ngay cả nói chuyện cũng khó muốn chết chứ nói chi tới chuyện khác.
Trần Nhị bảo thấy cổ tay sưng đỏ của người đẹp thì không khỏi chột dạ. Nếu
mỹ nhân đã nói vậy thì chính là cam nguyện bó tay chịu trói, nhưng sao
Nhị cô nương lại có chút băn khoăn nhỉ? Nhìn mỹ nhân đầm đìa mồ hôi nằm
ngay đơ trên giường, Tần Dạ Ngưng không đành lòng cũng phải chạy đi tắm
rửa.
Bên tai truyền đến
tiếng nước ào ào, Nghiêm Gia Lăng biết rõ tư thế ngủ 'ngã chỏng vó' lên
trời của mình đồi phong bại tục vô cùng. Cô muốn nhích qua bên giường
nằm đàng hoàng, nhưng chỉ thoáng nhấc người lên tí rồi lại co quắp té
lăn quay. Giường khá lớn nên Trần Nhị bảo muốn tìm chỗ ngủ cũng không
thành vấn đề, song ý thức lại thôi thúc nàng bám dính ai kia.
Nửa mê nửa tỉnh cảm thấy có một vật thể đang ma sát da thịt, Nghiêm Gia
Lăng muốn mở mắt nhìn xem mình có bị ảo giác không, nhưng mí mắt nặng
quá nên đành thôi. Lúc giữa hai chân rập rờn hơi ấm, Nghiêm cô nương
bỗng rùng mình một cái, "Đủ rồi. . . Đừng làm nữa. . ." Giọng nói mỏng
manh như cầu xin.
"Em xoa giúp chị, thả lỏng chút đi nào." Nhị cô nương nhìn bắp đùi trắng nõn
thỉnh thoảng giựt giựt, lại nhìn đóa hoa đỏ sẫm giữa khu vườn bí mật,
trong lòng thầm nhủ mình chơi quá trớn rồi. Nàng cũng không dám suồng sã nữa, tập trung công việc trên tay. Sau khi lau chùi sạch sẽ cho người
đẹp, Tần cô nương đã sức cùng lực kiệt, nhưng 'bệnh thích sạch sẽ' nào
có bị ảnh hưởng. Nếu không tắm táp thơm tho thì e rằng cả đêm sẽ mất
ngủ, đành phải lết thân thể uể oải đi tắm tiếp.
Lần này Nhị tiểu thư xem như là cảm nhận được áp lực làm 'công', không chỉ
hết mình trên giường, mà còn phải chịu trách nhiệm khắc phục hậu quả sau khi vận động mệt gần chết. Không chừng sáng mai còn bị người đẹp oán
giận kỹ thuật kém nữa cho coi, đúng là tiền mất tật mang mà! Nhưng oán
giận thì oán giận, vừa nhớ tới 'eo thon mông mẩy' của người đẹp liền
kích thích máu nóng của Nhị cô nương.
Tắm rửa xong, Tần Dạ Ngưng cảm thấy tỉnh táo hơn hẳn. Nhìn người đẹp đã ngủ say, trong lòng nàng tràn đầy ngọt ngào, sau đó lại cầm sách ngồi trước giường nghiền ngẫm.
Lúc
trước, Trần Nhị bảo rất xem thường mấy thư sinh nghèo hèn hay nói đạo lý 'sách là kho báu, bên trong có gái đẹp'. Dẫu gì nàng cũng là con nhà
giàu, từ nhỏ muốn gì được đó, căn bản không cần cầu mong. Thế mà sau
'chiến dịch' đêm nay, nàng đúng là hội ra mấy phần thâm ý, lập tức quyết định vì 'sự nghiệp vùng dậy' mà ra sức đọc sách, chỉ hy vọng giác ngộ
chưa muộn.
Đọc chưa hết
hai trang, Nhị tiểu thư liền thả sách xuống ngắm nhìn người phụ nữ đang
nằm bên cạnh, do dự mãi vẫn quyết định đưa tay nhéo nhéo đầu mũi người
đẹp.
Lúc nãy Trần Nhị bảo dùng hai kế "Lấy khỏe ứng mệt" và "thừa nước đục thả câu". Hình ảnh
trước mắt lại kích thích bản năng nàng giơ nanh múa vuốt về phía Nghiêm
mỹ nhân đang say ngủ.
Quả nhiên sự quấy rối này tiến vào giấc mộng của người đẹp. Nghiêm Gia Lăng mơ màng nhìn thấy bộ mặt xấu xa của Trần Nhị bảo, cho rằng nàng lại
muốn giở trò gian manh gì đó trên người mình, nghĩ vậy nên hơi thấp thỏm nhưng không tiện phát tác. Ai mà biết Nhị cô nương ngoại trừ còng tay
thì còn đồ chơi gì khác nữa, lỡ như 'quất roi da', 'nhỏ sáp nến' thì sao cô chịu nổi, bèn dịu dàng nói, "Đừng nghịch nữa. Chị mệt quá hà, sáng
mai phải đi sớm với ba, dậy trễ là bị mắng đó."
"Họ Nghiêm kia, em hỏi chị, rốt cuộc chị và người phụ nữ kia có quan hệ gì? Nếu câu trả lời của chị làm em thoả mãn, em sẽ để chị an giấc. Nếu chị
dám giấu giếm. . . Hừ hừ. . ." Nhị cô nương hừ lạnh. Sau cuộc chiến tiêu hao sức lực vừa rồi, bây giờ nàng cũng chỉ gắng gượng chút hơi để hà
hiếp Nghiêm Gia Lăng. Thấy người đẹp ngơ ngác, hiển nhiên chưa hiểu
'người phụ nữ kia' là ai, nàng lập tức bổ sung, "Chính là cái cô tên Y
Tiêu gì đấy. Sao chị lại đưa dây chuyền cho cô ta? Giữa các người đã
từng xảy ra chuyện gì?"
Nghiêm Gia Lăng nghe ra ý của Nhị cô nương, nhưng vẫn hiểu tội lỗi đêm này đều do người nào đó làm đổ bình dấm chua, nhất thời cũng không biết nên
cười hay khóc. Cơ mà vì giấc ngủ của mình nên vẫn phải thành thật khai
báo, "Cái đó vốn là đồ của cô ấy, chị chỉ trả lại cho cổ thôi. Bọn chị
là đối thủ, em cũng biết viên đạn đó mà, chị suýt nữa dùng nó hại chết Y Tiêu. Sau đó vì một ít nguyên nhân nên bọn chị hóa địch thành bạn, giúp đỡ lẫn nhau. Sợi dây đó là của cô ấy đưa cho chị trước khi đến thành
phố A. Bọn chị hẹn ước nếu một ngày nào đó chị tìm được người yêu thì sẽ trả lại cho cổ. Đơn giản vậy thôi!"
"Đơn giản vậy thôi?" Nhị tiểu thư lặp lại lần nữa, hai mắt không tự chủ híp
thành cọng chỉ tràn đầy uy hiếp. Nghiêm cô nương nhắm mắt lại, luôn
trong tư thế 'muốn chém muốn giết cứ tự nhiên'. Hai người im lặng một
lúc lâu, Tần Dạ Ngưng cho rằng người đẹp đã ngủ, nào ngờ chị ấy lại hít
sâu một cái rồi nói, "Chị từng nói có thích một người, chính là Y Tiêu,
nhưng đó là chuyện cách đây rất lâu rồi. Giờ cô ấy đã có bạn gái, chị
cũng có em rồi. Chúng ta đều là người thông minh, đừng suy nghĩ bậy bạ
nữa." Nghiêm Gia Lăng nói xong cũng không chờ Trần Nhị bảo phản ứng,
nghiêng người ôm nàng vào ngực, gối đầu nàng lên vai như mọi buổi tối,
sau đó chìm vào giấc ngủ.
Lẳng lặng nghe tiếng tim đập trong ngực của Nghiêm Gia Lăng, Nhị cô nương
chậm rãi nhắm mắt lại. Cả đêm mệt mỏi làm nàng buồn ngủ gần chết. Trong
lúc đang mơ màng suy tính xem ngày mai có nên xin Tổng giám đốc Giang
nghỉ một ngày hay không, liền có âm thanh vang lên bên tai, "Yêu em
nhất! Bé cưng phải tin tưởng chị nghe hơm!" Trong giấc mộng, khóe miệng
hơi nhếch lên, lộ ra nụ cười hạnh phúc.
Bên đây, hai người Nghiêm, Tần náo nhiệt nóng hầm hập. Bên kia, Giang Nhược Trần cả đêm trằn trọc trở mình. Từ khi Dịch Diệp Khanh mất tích, cô
thường xuyên nhớ tới tháng ngày trước đây. Có đêm còn mơ thấy cô bé kia
mỉm cười chạy về phía mình, nhưng hiện thực luôn làm cô thất vọng.
"Tiểu Dịch, rốt cuộc em đang ở đâu?" Đáp lại cô chỉ có bốn vách tường yên tĩnh không hề có tiếng động.
Mà giờ khắc này, Dịch Diệp Khanh đang ở một nông trại cách đó khoảng ba
mươi cây số, cũng không biết làm sao mình lại xuất hiện ở đây. Cô chỉ
nhớ ngày ấy bị bác sĩ đẩy đi quét hình, rồi chệnh choạng ngủ quên mất
tiêu, sau đó tỉnh lại ở chỗ xa lạ này. Tất nhiên lòng dạ của đại tiểu
mới nửa ngày đã bị người ta nhìn thấu. Tuy ở bệnh viện có chuyên gia
chăm sóc, nhưng ở đây sẽ không có người thỉnh thoảng vạch mí mắt cô ra
xem, cũng không có ai cố ý đốt tùng hương làm nước mắt nước mũi cô chảy
ròng ròng.
Để bản thân
thoát cảnh tra tấn, Dịch Diệp Khanh quyết định không giả vờ làm người
thực vật nữa, mà ung dung tỉnh lại nhìn nụ cười đầy thâm ý của cậu họ.
Lần thứ hai gặp ông cậu họ này, Đại tiểu thư không thấy kỳ quái chút nào,
như đã sớm có dự liệu. Hai người nhiệt tình ôm ấp bình thường như một
năm trước, ân cần hỏi han tâm sự, cũng không hề nhắc tới một lời 'bắt
cóc'.
Nếu là lúc trước,
Dịch Diệp Khanh còn có thể ầm ĩ một phen. Nhưng trải qua nhiều chuyện,
cô đã không còn là cún con thích xù lông nữa, chỉ làm ra vẻ thoải mái
tán gẫu việc nhà. Như vậy mấy ngày, quan hệ của hai người dần dần tốt
đẹp. Đại tiểu thư cũng không bị hạn chế hoạt động, nhìn qua không giống
như bị người ta bắt cóc, mà cứ như đi làm khách.
Nếu phía sau không có mấy cái đuôi nhỏ đáng ghét mà chỉ có Tổng giám đốc
Giang dịu dàng, xinh đẹp, cô sẽ vui vẻ cùng chị ấy tiêu dao cả đời ở nơi non xanh nước biếc này.
"Nhóc con, mồi câu bị cá tha đi mất tiêu rồi mà còn ở đó nhấp cần?" Nghe được tiếng trêu chọc, Dịch Diệp Khanh vội vã thu cần. Nhìn thấy lưỡi câu
sáng loáng, cô chỉ biết gãi đầu ngượng ngùng cười một tiếng, "Ha ha,
ngay cả ông Khương cũng có thể câu cá không mồi mà! Con đang học tập bậc cha ông thôi, ông Đường không hiểu gì hết!" Cậu họ của cô họ Đường, tên là Lê Đức. Khi còn bé, Tiểu Dịch hay gọi ông là Vịt Donald, giờ lớn rồi cũng không còn thân thiết như xưa nữa.
"Đúng là cậu không hiểu!" Ông Đường cười ha ha, kéo dây câu tháo con cá trích vứt vào thùng nước bên cạnh. Sau đó ông liếc nhìn cái thùng trống rỗng
của Dịch Diệp Khanh, nói, "Nhóc con, nếu hôm nay con có thể câu được một con cá thì cậu sẽ đáp ứng con một yêu cầu."
"Cậu nói thiệt hả? Yêu cầu gì cũng được sao?" Yêu cầu duy nhất của cô chính
là trở về. Trở về bên cạnh Giang Nhược Trần. Chỉ cần có một chút hy
vọng, dù thật hay giả cô cũng cố gắng làm.
"Đương nhiên", ông Đường nhíu nhíu mày, tất nhiên biết rõ con nhóc kia đang
nghĩ gì, gật đầu ra vẻ 'hôm nay mày không câu được con nào đâu!'.
Không ngoài dự đoán, mãi đến tận khi mặt trời chiều ngã về Tây, Dịch Diệp
Khanh cũng không câu được con cá nào, chỉ có thể thèm thuồng nhìn thùng
nước của ông Đường. Cô tự hỏi tại sao một đứa văn võ song toàn như cô
lại không dụ được con cá nào cắn câu, bọn nó như muốn đối nghịch với cô
vậy đó. Dịch đại tiểu thư cũng là đứa bướng bỉnh, không tin dị đoan. Sau lần đó liên tiếp ba ngày, Đại tiểu thư đều ra sông câu cá tới khi mặt
trời lặn mới về, nhưng vẫn không thu hoạch được gì.
Một ngày nọ, Đại tiểu thư không nhịn được hiếu kỳ xin ông Đường chỉ giáo.
Ông già cười cười chỉ tay vào thùng nước của Dịch cô nương rồi cất
giọng, "Mồi câu không đúng!" Dịch cô nương nghe được chỉ thị liền nhìn
mồi của mình và Đường tiên sinh, không thấy khác nhau ở chỗ nào, chỉ hơi thơm hơn chút thôi.
"Chính là mùi thơm này. Ai bảo con thêm tinh dầu vô mồi câu làm chi, mấy con cá đương nhiên không dám ra ăn!"
Nghe xong lời này, Dịch Diệp Khanh lập tức 'giác ngộ chân lý', sau đó tức
giận quăng cây cần trong tay xuống, chỉ vào đầu mũi của ông Đường mà
mắng, "Đồ vô liêm sỉ, ông giở trò lừa bịp!"
"Binh bất yếm trá!" (1)
"Binh bất yếm trá con khỉ khô! Ông định dối tôi tới bao giờ?" Dịch Diệp Khanh ghét bộ dạng thâm sâu khó lường của Đường Lễ Đức nhất. Cô đã nhẫn đủ
rồi, cô vốn tưởng mình quan sát dài lâu sẽ thấu rõ lòng dạ ông cậu này,
nhưng Lão Hồ Ly lại như nhìn thấu tâm sự của cô vậy. Cứ tiếp tục thế chỉ tổ tốn thời gian thôi, không thể đợi thêm được nữa, cô nhất định phải
phóng túng bản thân tùy hứng một lần!
Lúc này Đại tiểu thư giống như một con thú gian manh, một mặt không ngừng
chạy vòng quanh vườn nhà, ngoài miệng thô tục lẩm bẩm "Tam Tự kinh" .
"Con là gái nhà lành mà sao mồm miệng thối tha vậy? Con học của ai mấy từ
'moẹ', 'éo' đó hả? Dịch Hàn Khiêm hay là Giang Nhược Trần?" Đường tiên
sinh thấy cháu gái loay hoay không chịu trả lời bèn phất tay một cái,
gọi hai anh trai to cao vạm vỡ áp giải Dịch Diệp Khanh tới trước ghế,
"Ngồi xuống đi. Chẳng phải con muốn hỏi cậu điều kiện thả con ra sao?
Cậu hỏi con, tại sao con lại giả vờ làm người thực vật lâu như vậy? Tại
sao cái cô họ Giang kia lại phái nhiều người canh gác con ngày đêm như
thế? Con trở về đó sẽ được tự do hơn ở đây sao?"
"Con. . ." Đại tiểu thư biết ông già này hiển nhiên đã hiểu lầm mối quan hệ
giữa cô và Giang Nhược Trần. Nghĩ cũng đúng, người ngoài làm sao có thể
hiểu được tình cảm giữa các cô cơ chứ! Rõ ràng là mâu thuẫn lợi ích, ai
lại nghĩ các cô là người thân duy nhất của nhau trên cõi đời này đây.
"Vậy cậu muốn sao?" Dịch Diệp Khanh nghĩ nát óc vẫn quyết định giấu nhẹm sự
thật. Biến cố liên tiếp xảy ra làm cô không thể tin tưởng mấy 'người
thân' này được nữa. Người thân nhất cũng có thể là người thương tổn mình sâu nhất.
"Cậu chỉ muốn
con ngoan ngoãn ở lại đây thôi. Đợi mọi chuyện kết thúc, cậu tự nhiên sẽ thả con đi. Bây giờ con không cần làm gì hết, huống chi ra ngoài cũng
chưa chắc an toàn."
"Cậu, con hỏi cậu một câu cuối cùng. Tai nạn giao thông của con có liên quan
tới cậu không?" Không đợi Đường Lễ Đức nói xong, Dịch Diệp Khanh liền
hỏi ra nghi vấn trong lòng bấy lâu. Thấy vẻ mặt quái đản của ông Đường,
tâm trạng cô tức thì nguội lạnh.
"Nếu cậu nói không phải cậu làm thì con có tin không?" Trầm mặc một lúc lâu, cuối cùng Đường Lễ Đức mới mở miệng.
"Con tin! Cậu sẽ không hại con đúng không?" Tuy miệng nói tin, nhưng tin mấy phần chỉ có mình Đại tiểu thư hiểu rõ. Ông Đường lưỡng lự hồi lâu cũng
chịu nói rõ tất cả. Dịch Diệp Khanh nghe xong lạnh run người, bèn ôm lấy hai tay nói, "Cậu, con lạnh quá, về phòng trước nha!"