Mặt trời chiều ngã về hướng Tây, Nghiêm Gia Lăng lê lết hai chân mỏi nhừ về nhà. Nhìn tường trắng, ngói trắng trước mắt, cô thầm thở phào nhẹ nhõm. Nghiêm lão đại oai phong lừng lẫy tuyệt đối không thừa nhận bản thân bị 'vợ quản chặt'. Ba quá cố của cô chưa từng tôn trọng người phụ nữ nào,
đương nhiên cô cũng chưa từng chứng kiến cảnh bị 'vợ quản chặt' là thế
nào. Nhưng ba vợ Trần Vạn Kim đã dốc sức giải thích cho cô hiểu, bị 'vợ
quản chặt' không phải là 'sợ vợ', mà là biểu hiện của sự tôn trọng phụ
nữ.
Vậy nên cô mới nghe
lời Tần Dạ Ngưng lội bộ về nhà. Mặc dù chỉ cần gọi điện một phát sẽ có
người đưa về tận nơi, nhưng cô không làm thế. Trần Nhị bảo nói vậy nhất
định có bất mãn trong lòng. Vì để con nhóc này vừa lòng hả dạ, cô đành
phải nhắm mắt chịu tội thôi.
Đến khi ánh tà dương cuối cùng rọi vào nhà, nhìn thấy bóng người chậm rãi
bước đến, Nhị tiểu thư bất giác nhếch môi, cắn quả táo 'răng rắc' vang
giòn, sau đó nhảy tọt lên ghế sofa ngồi.
"Cục cưng, con đang làm gì đấy?" Thấy dáng vẻ buồn bực của con gái sau khi
trở về, mẹ Trần lập tức đoán được đôi 'vợ chồng son' lại cãi nhau, hoặc
con gái ngoan nhà mình mới đẻ ra trò gì đó. Hồi còn ở quán trà, bà cứ
ngỡ con gái ghen tuông muốn diễn tiết mục giành 'chồng', nào ngờ con
nhóc này lại không ngừng bắt tay giảng hòa với "tình địch". Ba người còn giỡn hớt, trò chuyện vui vẻ với nhau, làm Lão phật gia thấy vô vị gần
chết, bèn xách túi bỏ đi trước.
Lão phật gia nhà họ Trần vốn tưởng chuyện cứ thế bỏ qua, ai nhè bà chân
trước vừa tới nhà thì con gái cũng ôm bản mặt tức tối về theo, cũng
không thấy cái đuôi nhỏ bà thích đi sau mông con gái đâu. Mẹ Trần thầm
nghĩ 'thôi rồi'. Bà một mặt lén lút gọi điện réo hai cha con ông Trần
đêm nay phải về, nhất định phải về, khẳng định phải về nhà ăn cơm, một
mặt âm thầm quan sát phản ứng của Trần Nhị bảo.
Cơ mà Trần Nhị bảo quả thực không làm bà thất vọng, cứ đứng canh sát cửa
sổ phòng khách làm 'hòn vọng phu'. Nhị cô nương hết ăn lê lại ăn táo,
mục tiêu cuối cùng cũng xuất hiện. Nhìn cái chấm đen thui càng đi càng
gần, nôn nao trong lòng nàng lập tức giảm hơn phân nửa, lúc này mới vui
vẻ nhảy tới trước mặt mẹ, "Không có gì, chỉ tính toán sổ sách tí xíu
thôi!". 'Chờ về rồi tính sổ' là bí kỹ gia truyền của đàn bà nhà họ Trần, Nhị tiểu thư nghe quen tai, nhìn quen mắt đã nhiều năm, dù không học
được mười tầng, cũng phải luyện được tám, chín tầng.
"Tiểu Lăng Tử trêu chọc gì con? Con muốn làm gì nó?" Mắt sắp thấy con rể sức
sống vô hạn biến thành ma cà tưng, bà khó hiểu dò xét đứa con gái, rồi
lại nhìn con rể Nghiêm gian nan bò từng bước lên cầu thang.
"Mẹ à, tội quyến rũ đàn bà bừa bãi nên xử thế nào?" Nhị cô nương thản nhiên liếc qua mẹ Trần, ánh mắt ác liệt quá, chà chà. . . Trước đó Lão phật
gia chỉ nghĩ con gái mình ngạo kiều, giờ dòm điệu bộ khá giống mèo đen
xấu xa. Bà lại nghĩ nếu ông Trần dám trêu hoa ghẹo nguyệt bên ngoài, hừ
hừ, ổng phải chết chắc! Bà Trần tất nhiên sẽ không nói ra kế hoạch trị
tội hung ác này, chỉ ám muội nháy mắt mấy cái với con gái, "Đánh là
thương, mắng là yêu, yêu càng sâu, đạp càng mạnh!" Trong bụng khẽ đọc
'nam mô a di đà Phật, con rể bảo trọng', sau đó ngậm miệng, mắt nhìn
mũi, mũi nhìn tim tiếp tục làm việc.
Chờ cha con ông Trần về nhà, bảng tin thời sự mới bắt đầu mở màn. Tiếng
'leng keng' vang lên inh ỏi kéo già trẻ lớn bé nhà họ Trần chạy vào nhà
ăn. Nhà họ Trần là gia đình đạo cơ đốc điển hình, trước khi ăn phải chắp tay cầu nguyện. Nghiêm mỹ nhân từ trước đến giờ là người không có tín
ngưỡng, sau khi ở rể nhà họ Trần mới 'phu xướng phụ tùy' theo sát Nhị
tiểu.
"Nghi thức khai
mạc" xong xuôi, theo lệ, đồng chí Trần Dạ Phàm ngẩng đầu lên, "Mời ba ăn cơm, mời mẹ ăn cơm, em gái ăn cơm, em rể ăn cơm."
Chờ ba người trẻ tuổi nói xong lời dạo đầu, ba Trần và mẹ Trần đồng thanh
lên tiếng "Các con ăn cơm" mới chính thức tiến vào chủ đề. Bộ quy trình
hơi dài nhưng đã là lề lối của nhà họ Trần rồi. Có lẽ vì thiếu hơi ấm
gia đình từ nhỏ nên người đẹp lập tức bị sự ấm áp này làm rung động.
Nghiêm Gia Lăng không chỉ một lần tự hỏi 'tại sao mình lại yêu một đứa điêu
ngoa, ngạo kiều, khó chìu như Nhị tiểu thư?' Nghĩ hồi lâu mới hiểu ra vì cảm giác gia đình. Em ấy là đứa trẻ được gia đình hun đúc từ nhỏ, dù cô bé này hay nói mấy câu ấu trĩ buồn cười đại loại như: "Mẹ tôi nói. .
.", "Ba tôi dạy. . .", "Anh tôi mua. . .". Nhưng đối với một người thiếu hụt tình thương từ nhỏ mà nói thì đó là cả ước mơ và khát vọng. Nên khi ba Trần yêu cầu ở rể, Nghiêm cô nương cũng không cảm thấy oan ức chút
nào, bây giờ lại càng xác định lựa chọn ấy hơn. Cô rất muốn người phụ nữ của mình một ngày nào đó cũng tự hào nói với người khác, "Cái này là
của bạn gái tôi đưa..."
Nhưng tại sao lúc này Nghiêm Gia Lăng trăm phương ngàn kế làm ấm không khí
gia đình lại trở thành bi kịch? Nhìn mấy món rực rỡ muôn màu trên bàn
cũng không thấy thèm ăn. Giơ đũa lên rồi dừng lại trên mỗi món ăn là rất vô lễ. Nghiêm mỹ nhân xưa nay hiểu lễ nghĩa, tất nhiên sẽ không làm
vậy, nên chỉ biết oán nghiệt ăn cơm trắng.
Nhà họ Trần vẫn cứ thờ ơ như thế, hai người già kia tất nhiên nhìn ra con
gái mình kiếm chuyện, nhưng lại không dám tự ý mở miệng. Cuối cùng vẫn
là mẹ Trần không nhìn nổi, hỏi thăm người hầu bên cạnh, "Sao hôm nay chị Lâm không nấu món Tiểu Lăng Tử thích ăn?" Thân làm Đại quản gia, chị
Lâm nghe chất vấn xong liền liếc mắt nhìn Nhị tiểu thư, sau đó lập tức
cúi đầu. Bà đã theo gia đình này hơn hai mươi năm, Nhị tiểu thư ngoại
trừ mùng 5 tháng 3 ra thì đây là lần đầu có "lòng tốt" vào nhà bếp giúp
bà bưng thức ăn, sau đó 'rất không cẩn thận', 'rất không đúng dịp' đem
món ăn của cô Nghiêm đi mất tiêu! Vậy nên bà mới ấp úng nói không ra
nguyên nhân. Mẹ Trần vừa nhìn đã biết đứa nào giở trò quỷ, lập tức phất
tay không thèm lên tiếng nữa.
Nghiêm Gia Lăng là nhân vật đặc biệt trong nhà, ngoại trừ thân phận 'con rể'
ra thì mọi thứ còn lại đều khác biệt các thành viên họ Trần, đặc thù
nhất chính là ẩm thực. Mỹ nhân sống ở HK đã lâu, ẩm thực lấy thanh đạm,
đơn giản, dinh dưỡng làm chủ đạo. Nhưng ông Trần quê gốc ở Hồ Nam,
chuộng món cay, món mặn, Trần Vạn Kim không ăn cay là không vui vẻ. Sẽ
không ngoa chút nào khi so sánh 'một ngày không ăn cay giống như cơn đau sinh lý trong kỳ kinh nguyệt của phụ nữ'. Chuyện này ai trên thương
trường cũng biết, nếu muốn lấy lòng ông Trần thì hãy mời ông đi ăn món
Tứ Xuyên, nếu muốn chọc giận ông thì cứ kéo đến quán cơm Quảng Đông. Thế mới nói, bàn ăn ở nhà họ Trần làm sao có khả năng không cay? Trần Đại
Bảo và Trần Nhị Bảo từ nhỏ bị ba ảnh hưởng, ăn cay không thành vấn đề.
Còn bà Trần gả cho gà thì theo gà, gả cho chó thì theo chó nên không bàn tới. Chỉ có cô Nghiêm giữa đường lạc vào miếu hòa thượng, không thích
ứng được với khẩu vị đó thôi. Chuyện này cũng không khó giải quyết, lúc
con rể vừa vào cửa, vợ chồng nhà họ Trần liền phát hiện vấn đề. Vì mục
đích gia đình hòa thuận, ông Trần cũng học theo ông Đặng 'Một quốc gia,
hai chế độ'. Ông cố ý dặn bếp trưởng nấu ăn theo tiêu chuẩn của cô
Nghiêm, mỗi ngày phải làm hai, ba món Quảng Đông mà cô thích ăn. Đâu ai
ngờ hôm nay lại bị Nhị cô nương 'không cẩn thận' giấu đi có mục tiêu như thế. Vì lẽ đó, Nghiêm mỹ nhân chỉ có thể trơ mắt ăn cơm trắng, thật
đáng thương.
"Mẹ, chẳng
phải mẹ luôn dạy chúng con đừng nên kiêng ăn sao? Vừa hay có thể giúp
chị ấy cải thiện món ăn, cả ngày cơm nước nhạt nhẽo ngán lắm!" Nhị tiểu
thư nói xong, tốt bụng múc một muỗng canh cá cay cay đỏ đỏ, gắp mấy hạt
tiêu đáng yêu bỏ vào trong chén của người đẹp, dịu dàng nói, "Chị nếm
thử xem, ngon lắm!" Sau đó còn dùng ánh mắt 'cực kỳ chờ mong' nhìn người nọ. Không thể chối từ được rồi! Nghiêm cô nương đành phải tinh tế cắn
một cái, vị cay nồng tức thì khiến đầu lưỡi tê dại, sau đó chạy từ cổ
họng lên tới đầu não, nóng bừng bừng.
"Phun ra mau lên!" Ngoài Trần Nhị bảo, mẹ Trần mới là người hiểu rõ con rể
nhất. Thấy cô Nghiêm che miệng, hai mắt rưng rưng, bộ dạng đáng thương,
mẹ Trần cũng chả kịp nhớ con gái mình có vui không. Với tính khí của
Nghiêm Gia Lăng, tất nhiên sẽ không chịu thất lễ trước mặt mọi người,
chứ huống chi trước mặt ba mẹ và anh vợ, cố chấp ngậm lấy. Đầu lưỡi
nhiều lần bị kích thích đã chết lặng nói không nên lời, chỉ biết làm
động tác uống nước với chị Lâm, cũng may người nhà họ Trần thông minh,
bà Trần lập tức bổ sung, "Nước đá!"
Hớp xong một ngụm nước đá vào miệng, Nghiêm cô nương đáng thương cuối cùng
cũng coi như sống lại nhân gian. Kỳ thực cô cũng không phải hoàn toàn
không ăn cay được. Bình thường cô vẫn ăn cay ít ít, nhưng con gái Trần
gia nhiệt liệt, nóng bỏng quá, làm cô khóc không ra nước mắt, cũng không biết làm thế nào. Nước đá chỉ có thể tạm thời làm chậm cảm giác đau đớn thôi. Khi vị giác hồi phục, vị cay kia lập tức tấn công tới lần nữa,
làm người ta muốn sống không được, muốn chết cũng không xong. Tuy Nghiêm cô nương có miệng khó trả lời, nhưng trong lòng đã sớm rủa xả cái đứa
ác nữ kia liên miên rồi. Cô thề sống chết cũng phải khiến kẻ cầm đầu này nếm thử cái gì gọi là 'tham muốn tới chết'.
Đương nhiên lý tưởng tốt đẹp, hiện thực tàn khốc. Không vì gì cả, chỉ là
trong lúc hốt hoảng, Tần cô nương lại gấp thêm miếng cà ri gà đủ sức tàn phá Nghiêm cô nương lần nữa, còn lấy tên đẹp là 'trung hoà vị cay'. Cà
ri cay Ấn Độ Canh tất nhiên không thể sánh với canh tiêu Trung Quốc,
nhưng màu sắc lại khá đặc biệt. Mỗi khi Nghiêm Gia Lăng nhìn thấy màu
vàng sáng loáng kia đều liên tưởng tới 'chất thải sinh học' bị người ta
vứt bỏ. Bình thường Nghiêm mỹ nhân vừa thấy là buồn ói đến phát khiếp
rồi. Nhìn chén cơm vàng sệt trước mắt, dạ dày lập tức nôn nao khó chịu.
Đương nhiên nhà họ Trần không biết chuyện này đâu, cô cũng chỉ tình cờ
đi ngang qua tiệm ăn Ấn Độ rồi ca cẩm cảm giác với Nhị tiểu thư tí xíu
thôi. Chắc hôm nay phải ngậm bồ hòn làm ngọt rồi! Nghiêm mỹ nhân cũng
không thèm chống cự vô vị chi nữa, thừa dịp lưỡi còn tê, nhắm mắt nhét
miếng thịt gà vào miệng. Bộ mặt đau khổ lồ lộ kia làm cho già trẻ Trần
gia biết cô không chỉ không thích ăn cay, mà còn ghét món cà ri gà cực
độ.
"Khụ khụ" Trước bầu
không khí quỷ dị mà lạ kỳ, Trần Vạn Kim xưa nay 'ăn không nói, ngủ không mớ' ho khan hai tiếng, ra hiệu có lời muốn nói. Ông nhìn quét một vòng
khắp nhà, cuối cùng dừng tầm mắt trên người con gái và con rể, "Hai đứa
tính khi nào có em bé?" Lời vừa nói ra lập tức khiến bốn bề khiếp sợ.
Trần Nhị bảo đứng mũi chịu sào, suýt nữa phun hết canh lên mặt Đại thiếu gia đang ngồi đối diện. Trần đại thiếu gia cũng không hơn, con tôm mới
vừa cắp lên đột nhiên rơi tự do vào tô canh trước mặt làm văng vài giọt
đỏ đỏ lên áo sơ mi trắng mới mua. Còn Nghiêm cô nương bị đả kích quá
nhiều nên đã chết lặng không phản ứng, bất đắc dĩ cười với ông già một
tiếng, "Đợi con làm xong chút việc sẽ lập tức đi kiểm tra thân thể. . ."
Tần Dạ Ngưng không thích hợp sinh con là bí mật mà ai trong nhà họ Trần
cũng biết. Hồi đó đi đại học, lúc kiểm tra cơ thể, bệnh viện phát hiện
tuyến giáp của Nhị cô nương có tật. Người nhà còn lo lắng bảo là bệnh
nan y. Sau đó bác sĩ bảo mẹ Trần bệnh này vốn không nguy hiểm, không
khác gì người bình thường, chỉ là lúc sinh con thì dễ sinh non chút
thôi. Ông bà Trần nghe xong lời này mới coi như yên tâm. Với tiền tài đồ sộ của nhà họ Trần, không kể đến y học phát triển hiện nay, muốn có con hay tìm đại người nào 'đẻ thuê' cũng không phải việc gì ghê gớm. Bây
giờ con gái đã tìm được vợ, nên việc tìm người 'đẻ thuê' được lược bỏ.
Nghiêm Gia Lăng không chỉ có tướng tá ngon lành, đầu óc lanh lợi, mà sức lại khỏe cũng như vâm. So với Nhị tiểu thư kiêu căng, tay trói gà không chặt thì tuyệt đối là 'trăm lợi vô hại' đối với đời thứ ba của Trần
gia. Vậy nên trách nhiệm mang thai phải giao cho con rể Nghiêm là thỏa
đáng nhất.
Tần cô nương
dĩ nhiên hiểu rõ ba mình có ý định gì, lúc này mới hung hăng đứng dậy,
"Con mới là em bé này! Con không đồng ý chuyện sinh đẻ gì đó đâu! Bọn
con mới kết hôn mà, chưa có chơi đủ!"
"Cũng đâu phải con sinh, con muốn chơi cũng không có ai cản!" Ý của ông Trần
quá rõ ràng. Tần Dạ Ngưng đột nhiên thấy hơi đau lòng cho người phụ nữ
bên cạnh. Động tác nhanh hơn suy nghĩ, Nhị tiểu thư đặt tay lên mu bàn
tay trên đầu gối của Nghiêm Gia Lăng, lập tức cãi tay đôi với ông Trần,
"Con không có nhiệm vụ nối dõi tông đường. Nếu ba muốn có em bé thì đừng áp đặt lên tụi con, nên đặt khí lực lên anh trai con kìa, hoặc chính ba có thể ra sức với mẹ sinh thêm đứa nữa! Đến lúc đó cứ giao hết gia
nghiệp và tài sản cho nó luôn cũng được. Đừng có ngày nào cũng hành xác
rể cưng của ba nữa!" Tần Nhị tiểu thư nói không sợ chết, nháy mắt với
lão phật gia mấy cái, "Mẹ cũng không phản đối chứ?" Tần cô nương nói đến mức vô liêm sỉ lại còn uy hiếp trắng trợn. Ai chẳng biết con rể Nghiêm
xử lý hơn phân nửa chuyện làm ăn hiện giờ của nhà họ Trần chứ. Nếu Trần
Nhị bảo muốn con rể Nghiêm bỏ gánh lo đi mà vui sống thì cô sẽ cãi lại
sao?
Mẹ Trần ho nhẹ một
tiếng, mặt già đỏ ửng. Bị con gái đùa giỡn trước mặt người ngoài thì hỏi sao 'ngự mẹ' như bà chịu cho nổi, lúc này mắt bén như dao, hung hăng
quát, "Đúng là càng lớn càng hư!"
Dĩ nhiên Tần cô nương không hề để ý vẻ mặt giết người của mẹ mình, xông
tới người làm nói, "Chị Lâm, tôi nhớ trong tủ lạnh còn chút rau dưa,
phiền chị lặt rửa, lấy chút tương, chút dấm làm cơm chiên Dương Châu
nha! Tôi muốn thay đổi khẩu vị." Bảo là muốn thay đổi khẩu vị, nhưng ai
cũng hiểu dụng ý của Nhị tiểu thư thế nào. Đứa này rõ ràng là đau lòng
người vợ bị ăn hiếp nên mới mở ra lối riêng an ủi
Chờ chị Lâm đi rồi, ba Trần mới hướng về phía mẹ Trần ngoắc ngoắc khóe
miệng. Sau đó mẹ Trần lại chớp chớp mắt với ba Trần. Đóa hoa Bạch Liên
thấy vậy chỉ che miệng nín cười. Nhìn ba người 'mày qua mắt lại', nháy
mắt liên hồi, Tần cô nương nghĩ nghĩ một lát mới bừng tỉnh. Nàng bèn
quay đầu nhìn người phụ nữ ngồi bên cạnh, quả nhiên thấy chị ấy nở nụ
cười dịu dàng với mình. Lúc này Tần cô nương chợt cảm thấy bản thân đã
trúng kế, hối hận cũng không kịp nữa rồi, chỉ biết giở thói trẻ con,
quẳng bát đũa xuống, "Con no rồi!", sau đó che mặt bỏ chạy.
Nghiêm Gia Lăng thấy vợ yêu chạy lên lầu nhanh như thỏ con cũng muốn đứng dậy
đuổi theo. Ngờ đâu 'ba vợ' liền vung tay ra hiệu cô hãy bình tĩnh, đừng
nóng vội, "Con nhóc này y chang mẹ nó, nói năng chua ngoa nhưng lại hay
mềm lòng. Bây giờ con mà chạy theo chẳng khác gì tự sát. Hay cứ suy nghĩ kỹ biện pháp bắt thóp con bé đó xem nào!" Ba Trần nói ra sự thật,
Nghiêm cô nương cũng được lợi không nhỏ, gật đầu than thở, "Vẫn là ba
mưu tính sâu xa!"