Lúc nhận được điện thoại từ bệnh viện gọi tới, Giang Nhược Trần đang chủ
trì cuộc họp thường kỳ. Điện thoại thường gọi đến đều do thư ký nhận,
được gặp trực tiếp cô chỉ có thể là điện thoại cá nhân. Vừa thấy tên
hiện trên màn hình, Giang Nhược Trần không khỏi nhíu mày, đồng thời giơ
tay lên cắt đứt báo cáo tổng kết quý của quản lý bộ phận sản xuất, sau
đó che ống nghe đứng dậy ra cửa nhận điện.
Lúc trở lại, Tổng giám đốc Giang không còn vẻ bình thản như trước, mặt mày
tối tăm như vừa trải qua giông bão. Cuộc họp bị huỷ, Giang Nhược Trần
còn chưa kịp giao phó liền chạy thẳng tới bệnh viện. Chỗ đó hiện giờ hỗn loạn vô cùng, điện thoại lúc nãy là người phụ trách an toàn của Dịch
Diệp Khanh gọi tới, báo là Đại tiểu thư đã bí ẩn mất tích cách đây nửa
tiếng.
"Một người sống sờ sờ cư nhiên mất tích trước mắt ba bốn người? Bí ẩn mất tích? Ông nghĩ
đây là Bermuda hay Siberia?" Giang Nhược Trần lạnh lùng nhìn chòng chọc
gã đàn ông trước mắt, trên mặt không khỏi ngưng tụ lại một tầng sương
lạnh.
"Là chúng tôi không làm tròn chức trách!"
Lúc này có nhận lỗi cũng dư thừa. Tại bệnh viện, ban ngày ban mặt, bệnh
nhân hôn mê mất tích giữa chốn đông người, truy cứu từ y tá trưởng cho
tới hộ lý trực cũng không có manh mối gì. Ông viện trưởng đầu đổ đầy mồ
hôi, tìm Đại tiểu thư là chuyện trước mắt quan trọng nhất. Cơ mà hai bên lại nảy sinh mâu thuẫn, chẳng biết có nên báo cảnh sát hay không.
Phía bệnh viện chủ trương báo cảnh sát, ai cũng đừng hòng trốn thoát trách
nhiệm. Dẫu gì nơi đây cũng trực thuộc đơn vị nhà nước, có người dân đóng thuế thì chính phủ phải làm hậu thuẫn, who sợ who. Nhưng Giang Nhược
Trần lại chần chừ không chịu báo cảnh sát. Nhất là trong tình huống địch ở trong tối, ta ở ngoài sáng, ngay cả mục đích của đối phương cũng
không rõ, nếu cảnh sát tuỳ tiện manh động sẽ gây phản tác dụng. Huống hồ dù cảnh sát có tham gia cũng chưa chắc có thể tìm ra Đại tiểu thư ngay, mà có tìm được thì ai có thể đảm bảo Dịch Diệp Khanh bình an vô sự.
Cô muốn một Dịch Diệp Khanh hoàn hoàn chỉnh chỉnh, một chút sơ xuất cũng
không dám thử. Sự tình nào liên quan đến Đại tiểu thư, Giang Nhược Trần
đều lộ vẻ cẩn thận, dè dặt.
Song, thời gian không chờ ai, chần chờ một giây đồng nghĩa Đại tiểu thư nguy
hiểm một phần. Tuy nhiên, trong thời khắc nguy nan luôn xuất hiện đại
diện sáng ngời của hoa Bạch Liên giải quyết phiền toái. Bác sĩ Trần có
nhân cách hấp dẫn và bề ngoài anh tuấn luôn được phòng quan hệ công
chúng cắt cử làm công tác xã hội với Tổng giám đốc Giang, từ đó đạt được mục đích duy trì xã hội hài hoà.
Tuy lúc này Trần thiếu gia không phải là một bờ vai có thể nương tựa, nhưng có thể tận dụng đầu óc của anh ta. Thấy mọi người mặt ủ mày chau, anh
bèn đưa ra một đề nghị 'nếu không nhờ vả được cảnh sát thì hãy tìm lực
lượng đối lập. Tìm một người có thế lực nhất định, lại có thể tin cậy!'. Nghĩ thế nên Trần công tử không chút do dự, lập tức cầu cứu nữ lãnh đạo nhà họ Trần mà Nhị cô nương ưa thích nhất, cũng chính là em rể của anh – Nghiêm Gia Lăng!
Ai cũng biết Nghiêm đại mỹ nữ đang năng nổ chinh chiến trên thương trường của
thành phố A trước đây là nữ tặc Hắc bang, chuyên làm chút việc giết
người buôn hàng, cường đoạt dân nữ. Mặc dù cô đã về ở rể nhà họ Trần và
trở thành trợ thủ đắc lực của Trần Vạn Kim, hơn nữa cũng dời sản nghiệp ở Hồng Kông về Đại Lục dần dần. Nhưng xã hội đen đã qua nhiều thế hệ,
muốn dứt khoát tuyệt đối không phải chuyện dễ dàng. Trên thực tế, khi
'chị đại' đầu quân vào thành phố A, đồng thời cũng bắt đầu chỉnh đốn địa bàn chợ đen và hành nghề giải trí. Sau hai năm ngắn ngủi, người đẹp đã
thâu tóm được vài tay anh chị, nghiễm nhiên trở thành bà trùm một cõi.
Số lần Giang Nhược Trần gặp gỡ Nghiêm Gia Lăng không nhiều mấy, ấn tượng
sâu nhất chính là lần Nghiêm mỹ nhân mặc vest đen đại náo giáo đường.
Người đẹp này công khai cướp cô dâu Tần Dạ Ngưng trước bàn dân thiên hạ, mà vẫn khiến nhà trai họ Hách giữ kín như bưng. Tổng giám đốc Giang
thật muốn xem Nghiêm cô nương có năng lực bao lớn.
Lúc Nghiêm Gia Lăng xuất hiện, theo bên người cô đương nhiên là hồng nhan
tri kỹ – Nhị cô nương. Hai người này mặc đồ thể thao tình nhân, một
trắng một đen, như thể sợ người ta không biết hai người là một đôi.
Giang Nhược Trần chẳng thèm để tâm vì sao trong giờ làm việc mà hai vị
này lại ăn mặc như thế, cũng không nhiều lời mà chỉ đơn giản tóm tắt
tình huống trước mắt.
"Không báo cảnh sát là đúng rồi. Việc này hẳn không đơn giản chỉ là bắt cóc!"
Nghiêm Gia Lăng cau mày suy tư chốc lát rồi nói tiếp, "Có thể bắt trộm
một người được trăm mắt theo dõi ra ngoài chắc chắn phải là một cao
thủ."
Tần Dạ Ngưng không
hiểu vì sao lúc mỹ nhân nhà nàng nói chữ "trộm", khoé miệng lại lộ ra
nét vui, không còn nghiêm túc như bình thường. Nếu không phải do bầu
không khí căng thẳng lúc này, e rằng Nhị tiểu thư đã đạp 'chồng' ngã lăn tại chỗ rồi. Chẳng gì có thể giấu được trong mắt người yêu cả!
"Dịch đại tiểu thư sẽ không có chuyện gì đâu. Ở một nơi được canh phòng
nghiêm ngặt như này, giết người còn dễ hơn bắt người, nhất là người đang hôn mê bất tỉnh!" Lời nói quả quyết của Nghiêm cô nương như truyền sinh khí cho Tổng giám đốc Giang đang hoang mang. Vì quan tâm nên mới hoảng
loạn, nếu không phải Dịch Diệp Khanh gặp chuyện không may, có lẽ cô đã
sớm nhìn ra điểm kỳ hoặc rồi. Bây giờ Đại tiểu thư đã tỉnh, việc này
đồng nghĩa em ấy sẽ gặp nguy hiểm khôn lường. Nếu em ấy dở trò lừa gạt
với mình thì còn tạm được, nhưng nếu em ấy giỡn mặt với người khác thì
cô thật không dám tưởng tượng.
Nhân lúc không có mặt người ngoài, Tổng giám đốc Giang mới nói ra lo lắng
của mình, đương nhiên cũng khiến ai nấy đều cảm thấy bất mãn, đứng đầu
ngọn sóng chính là anh em nhà họ Trần. Lúc này Nghiêm Gia Lăng đã nói
điện thoại xong, thấy ba người kia còn buồn bực cũng không biết nên an
ủi thế nào. Người đẹp chỉ nói đã phái người đi tìm rồi, nhưng thân phận
Đại tiểu thư quá nhạy cảm, không nên tiết lộ trắng trợn. Nghiêm cô nương đề nghị xem băng ghi hình gần đây, nhờ chủ nhiệm Trần ra mặt dĩ nhiên
sẽ không có vấn đề gì, nhưng phải xem ở trong bệnh viện, không được mang ra ngoài.
Đội hình dời
khỏi trận địa, trên đường đi, Nghiêm Gia Lăng khuyên Tổng giám đốc Giang nên trở về công ty. Thứ nhất, nếu đối phương có hành động gì, chuẩn bị
trước vẫn tốt hơn, dù sao trước mắt vẫn không thể loại bỏ hiềm nghi bị
bắt cóc. Thứ hai, Giang Nhược Trần có thể nhân lúc tỉnh táo suy nghĩ xem ai là người làm chyện này, tốt nhất nên liệt kê danh sách ra, trả thù
cũng cần phải có lý do mà.
Giang Nhược Trần tự hiểu có ở đây cũng phí công, lúc này cô đang mất bình
tĩnh, đúng là không giúp được gì, chỉ có thể nhờ cậy Nghiêm tiểu thư
thôi. Nghiêm cô nương là một người hào hiệp, đã nói ra tay tương trợ thì sẽ tận lực giúp đỡ, huống chi như năm đó Tần Dạ Ngưng đào hôn, Dịch đại tiểu thư cũng từng góp sức. Người trong giang hồ rất chú trọng có ân
báo ân, có thù báo thù, nên sẽ không thờ ơ bỏ mặc.
"Em rể, vậy làm phiền em!" Trần Dạ Phàm dịu dàng đem đến một ly trà sữa từ
chỗ y tá, thái độ gần như nịnh hót, ai bảo anh là người tốt làm chi.
Nghiêm cô nương cũng không ghét nịnh thần lắm, hồn nhiên tiếp nhận, còn điệu
đà trả lời một câu, "Cám ơn anh trai!!!" Thật ra cô lớn hơn anh em nhà
họ Trần hai tuổi, chỉ tại Trần Dạ Phàm lúc nào cũng gọi em rể này, em rể nọ lên cô buộc phải xưng hô theo bối cảnh.
Em gái Trần gia nhìn ngứa mắt quá nên đoạt lấy nửa ly trà sữa của Nghiêm
Gia Lăng, còn dùng ánh mắt "hung khí" trừng người ta. Uống gì uống hoài, không uống thì chết à! Nàng khi thì làm công, lúc thì làm thụ, nhưng
nàng tuyệt đối sẽ không thừa nhận mình đang ghen với chồng 'ngực khủng'
kia đâu!
Trừng xong
'chồng' nhà mình rồi lại trừng ông anh trai, sau đó lên giọng nói, "Tiểu Phàm Tử, lấy cho Bổn Cung mấy hủ Yakult coi!"
Trần Dạ Phạm ở nhà quen sống kiếp nô dịch, lúc này theo bản năng sẽ phất tay áo kêu "Dạ!". Nhưng nhìn thấy hai anh bảo vệ bên cạnh đang che miệng
cười khúc khích, bèn nói ngược lại, "Nhóc con, cô ở đây làm quái gì thế? Đi đi đi, đi làm đi! Sếp cô không giao việc cho cô à?"
"Tổng giám đốc Giang kêu tôi ở lại đây đấy! Có manh mối gì phải báo ngay cho
cô ấy." Nhị cô nương một tay chống nạnh, nhướng mi, ngón tay chọt chọt
vào ngực của Trần thiếu gia, "Sao? Ý kiến gì hả?"
"Tiểu nhân nào dám!"
Trong lúc hai anh em đang huyên náo, dưới sự trợ giúp của ông chú bảo vệ,
Nghiêm mỹ nhân đã bắt đầu xem xét camera giám sát của bảy ngày trước.
Đáng mừng là thiết bị lưu trữ của phòng giám sát cả tuần nay không có
vấn đề. Điều này dĩ nhiên cũng nhờ cuộc náo loạn cách đây nửa năm. Băng
ghi hình giám sát của bệnh viện vốn dĩ chỉ lưu có ba ngày thôi, đến ngày thứ tư sẽ tự động xóa nội dung trước đó. Sáu tháng trước, một bệnh nhân sau phẫu thuật phát ban toàn thân, người nhà lập tức chất vấn y tá, còn bệnh viện lại nghi ngờ do thân nhân chăm sóc không kỹ. Do lúc đó băng
ghi hình không đủ nên bệnh viện đành bó tay chịu thua. Từ đó về sau,
đích thân viện trưởng ra chiếu chỉ kéo dài thời gian lưu trữ lên một
tuần.
Người ta chỉ chú ý
một đoạn thời gian ngắn khi Dịch Diệp Khanh mất tích. Trên thực tế, đoạn ghi hình kia đã được vệ sĩ của Giang Nhược Trần xem không dưới mười
lần, nhưng vẫn không tìm ra chút đầu mối nào.
Nghiêm Gia Lăng hiểu rõ một cao thủ tinh ranh tuyệt đối sẽ không để lại dấu
vết ở hiện trường. Vả lại hành động lớn như vậy không thể hoàn thành
trong ngày một ngày hai, nhất định phải nghiên cứu địa hình khá nhiều
lần, nên cô mới suy xét xem hết cả tuần gần đây. Sau khi sắp xếp thoả
đáng, nhân viên không phận sự tự động biến mất, bác sĩ Trần cũng bận
việc bỏ đi trước, trong phòng chỉ còn lại hai người Nghiêm, Tần.
Giống như các cặp tình nhân khác, hai người cùng ôn chuyện xa xưa, thỉnh
thoảng sẽ hứng trí rủ nhau vô khách sạn xem phim, một mặt có thể xem
phim, một mặt có thể làm chút chuyện bồ bịch hay làm trên giường. Tóm
lại là sau khi hai người dọn về sống chung, tháng ngày của Tần Dạ Ngưng
đột nhiên trở nên đặc sắc vô cùng, không còn phải dựa vào mấy món xa xí
phẩm để giết thời gian nữa.
Chẳng hạn như giờ phút này, dù chỉ ngồi bên cạnh nhau, yên lặng ngắm sườn mặt của người đẹp cũng thấy hạnh phúc và ý nghĩa biết bao, "Nếu họ cũng
giống tụi mình, vừa gặp đã yêu, thuận buồm xuôi gió bên nhau cả đời, lại có ba mẹ anh minh thần võ thì tốt biết mấy! Tiểu Dịch và Tổng giám đốc
Giang yêu nhau đặc biệt khó khăn. Tính Tiểu Dịch thì ngại khó, còn Tổng
giám đốc Giang lại lạnh lùng, họ có thể đi đến tận bây giờ quả thực là
kỳ tích. Chị nói xem, sao ông trời lại khiến họ đau khổ như vậy làm gì
cơ chứ?" Giờ phút này, Tần Dạ Ngưng không còn là Nhị cô nương không tim
không phổi nữa, cả người đều toát lên vẻ trống trải, ưu thương.
Nghiêm Gia Lăng tất nhiên có thể cảm giác được tâm tình của vợ yêu. Cô nhẹ
nhàng cầm tay nàng, hai mắt nhìn chằm chặp vào màn hình cách đó mười
tấc, ung dung nói, "Em yên tâm, Dịch tiểu thư không có chuyện gì đâu!"
"Là chị nói đó nha! Chị nhất định phải bảo đảm cậu ấy bình an trở về đấy!"
"Chị bảo đảm!" Nghiêm mỹ nhân nhìn Nhị tiểu thư tủm tỉm cười, rồi khẽ hôn
lên trán nàng, sau đó lại dời tầm mắt lên màn hình. Được Nghiêm Gia Lăng bảo đảm, Tần Dạ Ngưng liền cảm thấy an lòng. Chẳng biết vì sao người
này lại cho nàng cảm giác an tâm đến thế. Nghiêm cô nương không phải đứa tuỳ tiện, đã hứa hẹn thì sẽ không nuốt lời. Sự tin tưởng này xuất phát
từ những năm tháng sống chung vừa qua. Nàng tin tưởng mỗi lời nói của
cô, giống như nàng tin tưởng mình là một trong những người hạnh phúc
nhất thế gian vậy đó!
Xem băng ghi hình thật ra là một chuyện rất khô khan và nhàm chán. Cảnh nào cảnh nấy y chang nhau, nhìn liên tục mấy tiếng đồng hồ báo hại người ta cay mắt buồn ngủ. Thế mà Nghiêm Gia Lăng vẫn rất nghiêm túc dòm màn
hình đắm đuối, thỉnh thoảng còn ghi chú vài dòng, có nhân vật khả nghi
xuất hiện sẽ chỉnh máy quay chậm lại, cẩn thận phân tích.
Bác sĩ Trần sợ em gái cưng nhà mình chán nản, quả thật mang theo Yakult và
đồ ăn do Tần nương nương bổ nhiệm đến, nhân tiện còn cầm ít đồ chơi
(không biết mượn ở đâu), lấy lý do đẹp là 'cho người đẹp tiêu khiển giải buồn'.
Chờ Tổng giám đốc Giang trở lại đã gần đến khuya, theo cùng còn có Lê Nặc. Vẫn không có
tin tức gì của Dịch Diệp Khanh, phái người điều tra không thu hoạch được gì, cũng không có ai đòi tiền chuộc. Điều này xác nhận suy đoán của mọi người, không có tin tức chính là tin tức tốt, ít nhất trước mắt Dịch
Diệp Khanh vẫn an toàn. Lúc này chỉ có thể tự an ủi mình như thế thôi.
Mặc dù biết rõ mình ở đây cũng vô dụng, nhưng Giang Nhược Trần vẫn kiên trì xem băng ghi hình cùng Nghiêm mỹ nhân. Một người kế ngắn, hai người kế
dài. Nghiêm Gia Lăng đã liệt kê được vài nhân viên khả nghi, cũng may
tầng bệnh của Đại tiểu thư không có nhiều người, đa số nhân viên đều dễ
dàng tra ra.
Mục tiêu
nhanh chóng tập trung lên người một gã đàn ông trung niên. Suốt sáu ngày gần đây, chỉ có gã đến gần phòng bệnh của Đại tiểu thư nhất. Lê Nặc
nhận ra người đó, cô đã gặp ông ấy một lần. Nghe Dịch Diệp Khanh nói đây là cậu họ, nhưng kỳ lạ là vệ sĩ của Đại tiểu thư chưa từng báo cáo với
Tổng giám đốc Giang.
Sau
đó Giang Nhược Trần tìm tới quản lý an ninh hỏi thăm mới biết hai vệ sĩ
trực ca hôm đó bận chút chuyện ngoài ý muốn nên không phát hiện người lạ vào phòng bệnh. Năm phút sau lại thấy Lê Nặc đi vào, sợ cấp trên xử
phạt nên không dám báo cáo.
"Xem ra đối thủ rất xảo quyệt. Không chỉ có thể trộm người ra bên ngoài, còn thần không biết quỷ không hay ra vào như cơm bữa. Thú vị thật..." Nếu
không phải bị Lê Nặc bắt gặp, nếu cô không kiên trì xem băng ghi hình
suốt bảy ngày qua thì có lẽ sẽ chẳng có ai để mắt tới người đàn ông này. Nghĩ đến đây, khoé môi Nghiêm cô nương không khỏi hiện lên một nụ cười
thản nhiên
Có dấu vết
"cậu họ" này, mọi người cũng không còn mất phương hướng như trước nữa.
Tổng giám đốc Giang phái người điều tra nhân viên nhập cảnh, còn Nghiêm
mỹ nhân lại theo dõi mấy chỗ giải trí, ăn uống và quán rượu của mình.
Nửa đêm, Lê cô nương bận chăm sóc bệnh nhân nên không thể không cáo từ.
Tổng giám đốc Giang cũng không có ý muốn rời khỏi, có về nhà cũng lo
lắng mất ngủ thôi, chi bằng ở lại với cặp 'vợ vợ' Tần thị, tránh suy
nghĩ lung tung. Hơn nữa cô phát hiện Nghiêm Gia Lăng bề ngoài nhìn lạnh
lùng vậy thôi nhưng bên trong lại là người tốt bụng. Người đẹp này luôn
biết khích lệ người khác đúng lúc, rất có tư chất lãnh đạo. Có vài
người, dù bạn vui vẻ cười nói với họ, cũng sẽ luôn cảm thấy mệt mỏi.
Cũng có vài người, trời sinh đã có ma lực thần kỳ, có thể giúp mọi người chuyện to hoá bé, làm người khác thoải mái. Nghiêm Gia Lăng chính là
loại người thứ hai, có vậy mới luôn khiến Nhị cô nương cảm thấy vui vẻ
và mới mẻ. Nếu không phải thời điểm không thích hợp, Giang Nhược Trần đã uống cùng người đẹp này vài ly rồi.
Nghiêm Gia Lăng tất nhiên không biết trình độ của mình đã khiến người đàn bà
thép – Giang Nhược Trần xem mình là tri kỷ chỉ trong nửa ngày ngắn ngủi. Cô chỉ tò mò cao thủ ẩn núp sau lưng là ai thôi. Đã lâu rồi chưa gặp
đối thủ nặng ký như thế, người này xuất hiện hiển nhiên kích thích 'bản
năng hiếu chiến' sâu trong cơ thể cô, còn làm cho cô cảm thấy vui sướng
không tả nổi.
Bánh xe
thời gian đang không ngừng chuyển động, một tia nắng sớm xuyên qua cửa
sổ, chiếu lên Tần Dạ Ngưng đang nằm trên đầu gối của người đẹp, hẹn hò
với Chu công. Giang Nhược Trần ngồi kế bên rốt cuộc cũng kiệt sức gục
xuống bàn ngủ thiếp đi, nhưng chân mày cứ nhíu chặt cho thấy cô ngủ cũng không yên ổn
Thắt lưng
Nghiêm Gia Lăng có chút đau nhức, nhưng vì sợ đánh thức người yêu đang
ngủ say nên cố giữ nguyên tư thế ngồi thẳng. Người đẹp vuốt vuốt sóng
mũi ê ẩm, nháy nháy hai mắt cay xè, lúc mở mắt ra lại bắt gặp một đôi
con ngươi quen thuộc, cái nhìn kia thoáng qua rồi biến mất. Nghiêm cô
nương tua video lùi lại mấy giây, cứ như thế lặp lại nhiều lần
Bấm cho hình ảnh dừng lại, Nghiêm Gia Lăng nhìn cặp mắt hạnh sâu thẳm trên
màn ảnh, trong lúc lơ đãng, nét cười trên mặt càng sâu...