Lúc Tổng giám đốc Giang và Dịch đại tiểu thư đang đầu ấp tay gối tâm sự đêm khuya, thì Lê Nặc và yêu tinh cũng bắt đầu hành trình cầm đuốc soi đêm. Đại khái là ban ngày ngủ quá nhiều nên ban đêm thức trắng. Hai người
nằm chung trên một cái giường, Lê cô nương vân vê sợi tóc của Xà Nhan Lệ trên đầu ngón tay ngắm nghía.
Một năm, các cô đã chia tay một năm. Xà Nhan Lệ vẫn nhớ rất rõ ngày đó, ánh tà dương kéo bóng dáng của cô gái này dài miên man. Cô ngồi trong xe,
không ngừng điều chỉnh kính chiếu hậu, trơ mắt nhìn em ấy dần dần biến
mất. Từ đó, các cô gần nhau trong gang tấc mà biển trời cách mặt, như
người dưng nước lã, không thể quay lại với nhau nữa. Nhưng bây giờ nhiệt độ trong lòng cô thật ấm áp, thật chân thực, hạnh phúc tới quá nhanh
làm người ta không kịp ứng phó, nhớ đến chuyện xưa không khỏi làm lòng
người thổn thức.
"Đang
nghĩ gì đó?" Bất mãn yêu tinh mất tập trung, đầu ngón tay hơi dùng sức
khiến người kia đau đớn gào rú lên một tiếng. Xà Nhan Lệ lập tức ai oán
liếc mắt, Lê Nặc đồng thời cũng quyết đoán bịt cặp mắt đào hoa khiến
người ta phạm tội kia lại.
"Em làm cái gì vậy?"
"Ngăn chặn phạm tội, giữ gìn hòa bình thế giới!" Tuy ngoài miệng nói vậy,
nhưng kỳ thực trong lòng có một trăm Lê Nặc đang kêu gào 'đè chị ấy, đè
chị ấy!'
Trước mắt đột
nhiên tối sầm, Xà Nhan Lệ cũng không vội gỡ cái tay thúi kia ra. Cô tìm
chỗ thoải mái nằm xuống, làm ra tư thế 'muốn gì cứ lấy', sau đó nói ra
một câu đủ khiến Lê cô nương phun máu xa ba mét, "Chị đã bệnh bại như
vậy rồi mà em cũng nhẫn tâm hạ thủ sao?" Giữa những hàng chữ tràn đầy
lòng oán giận và cầu xin, đương nhiên người kia mười phần là giỡn hước
trêu chọc. Lê Nặc tức tới nghẹn họng, không thể làm gì khác hơn là phẫn
nộ buông tay, đồng thời tập trung ý chí, nếu không thì cũng chẳng thể
bảo đảm mình có làm ra chuyện nhân thần cộng phẫn hay không.
Lê Nặc nằm một bên khác, thỉnh thoảng lấy chân cọ cọ đầu gối của Yêu tinh
nói nhỏ, "Ngày mai em về chỗ của chị lấy thêm vài bộ quần áo mới, chị có muốn lấy thêm gì không?"
"Không phải chỗ của chị mà là chỗ của chúng ta!" Xà Nhan Lệ sửa lại lời của Lê Nặc xong rồi nói tiếp, "Lấy giúp chị cái laptop."
"Không được, chị còn bệnh mà, mới mổ xong phải nghỉ ngơi nhiều. Xà Nhan Lệ, em nhớ lúc trước chị đâu có như vậy đâu, sao giờ lại thành chiến sĩ thi
đua rồi?" Xà Nhan Lệ trước đây đích thực không phải người cuồng việc,
ngoại trừ 8 tiếng đi làm thì cô cũng chả thèm ở lại tăng ca. Ra khỏi
công ty là thời gian riêng tư, cô có khi còn đùa giỡn trong giờ làm việc nữa cơ. Nếu không có năng lực hơn người, Tổng giám đốc Giang cũng không thể mắt nhắm mắt mở với cô được.
Xà Nhan Lệ lại ngó lơ, lấy lý do rất đầy đủ, "Trước đây chị làm công cho
người khác, bây giờ chị làm công cho bản thân, trạng thái đương nhiên
không giống nhau!"
Nghe
xong lời nhắc nhở, Lê Nặc mới nhận ra lúc này không giống như xưa. Cái
đứa trước mắt đã không còn là quản lý nhỏ đứng ngang hàng với mình nữa,
mà đã là tổng giám đốc của một công ty rồi. Lê cô nương nghĩ đến đây
liền tự giác cảm thấy chênh lệch, chỉ sợ không chỉ có một hai chỗ.
Tuy quản lý Lê am hiểu nhân sự, nhưng kỹ năng của cô còn lâu mới bằng cô
gái này. Thấy bé Lê cau mày buồn bã, Xà Nhan Lệ liền biết cô đang suy
nghĩ chuyện gì. Lúc này mới vỗ vỗ mặt cô an ủi, "Cục cưng à, dù chị thế
nào thì chị vẫn là chị mà."
"Ừ, dù chị có thành chủ tịch nước cũng là đệ nhất phu nhân của em!" Lê Nặc
gật đầu tán đồng, nhưng trong lòng vẫn đinh ninh có nên tìm thêm việc
làm không. Thê thảm nhất là tiền lương trước đây của cô còn có thể tàm
tạm mua váy cho yêu tinh, mà hiện giờ giá trị bản thân của người ta đã
tăng cao, chỉ sợ ngay cả tay áo cũng không mua nổi.
Thấy Lê Nặc vẫn mặt ủ mày chau, Xà Nhan Lệ đành phải nói lảng sang chuyện
khác, "Em không về nhà cũng không hay lắm chứ. Về xem ba mẹ chút đi, sức khỏe bác trai không tốt."
"Em sẽ tranh thủ về, có điều mấy ngày này thì không được. Em đang cãi nhau
với mẹ, giờ về là đánh nhau luôn á!" Lê Nặc vẫn chưa nói chuyện ngã bài
của cô và mẹ Lê cho yêu tinh biết. Bây giờ cô không dám về, cũng không
thể về, cô sợ nhìn thấy dáng mẹ đã xế chiều và cơ thể suy nhược của ba
sẽ làm mình mềm lòng. Cô sẽ không để mình có cơ hội đó, càng không để
mình có lý do mềm yếu. Bây giờ với cô mà nói, người phụ nữ bên cạnh mới
là người cô muốn bảo hộ cả đời, "Chúng ta cứ ở cạnh nhau cả đời như vậy
đi. Vài năm nữa chúng ta sẽ có thêm em bé."
"Em bé? Em muốn có con? Muốn sinh con sao?"
"Chị thích trẻ con mà. Chúng ta có thể nhận nuôi một đứa, cũng có thể tự
sinh. Thân thể chị thì không được rồi đó, để em sinh cho chị một đứa!"
Lê cô nương nhìn yêu tinh nói đến hồ hởi. Chị ấy cốt là một người phụ nữ truyền thống, mà đã là phụ nữ thì ai cũng kỳ vọng có con, nếu không thì chị ấy sẽ không ôm khư khư mấy đứa trẻ trong cô nhi như thế. Lê Nặc
biết rõ điểm này nên tất nhiên không muốn làm yêu tinh tiếc nuối.
"Em không sợ đau sao?"
"Chị cũng vì em đau một lần rồi mà. Chị không sợ thì sao em phải sợ?"
"Được, lúc đó em ở nhà làm đệ nhất phu nhân đi, chị sẽ phụ trách nuôi em với con!"
Hai người mãi nói chuyện tương lai nên gọi con là Xà Tiểu Nặc hay Lê Tiểu
Lệ rồi dần dần chìm vào mộng đẹp. Sáng sớm hôm sau, thừa dịp yêu tinh
còn chưa tỉnh, Lê Nặc cầm chìa khóa lẻn về 'ổ tình' lúc trước của các
cô. Sở dĩ nói 'lúc trước' là bởi cô đã từng từ bỏ nơi này, mang theo tất cả những thứ thuộc về chị ấy.
Bầu trời nổi lên một trận mưa râm, Lê Nặc mang theo tâm tư phức tạp trở lại ngôi nhà cũ. Vết máu trước cửa đã được lau sạch, nhưng không khí xung
quanh tựa hồ vẫn còn tràn ngập mùi máu tanh, khiến người ta không khỏi
nghĩ đến cái đêm kinh tâm động phách đó, làm cô buồn nôn muốn chết. Lê
Nặc chịu đựng dạ dày sôi trào, nhanh chóng mở cửa vào nhà, đến khi hơi
thở quen thuộc bay đến chóp mũi mới thấy khỏe hẳn ra. Đó là hơi thở gia
đình, là mùi vị ẩn sâu trong đáy lòng Lê Nặc. Lúc này cô mang theo ký ức lênh đênh trong tim mà bước vào.
Giày da trên kệ có hai hàng, một hàng là của Xà Nhan Lệ, một hàng khác thuộc về bản thân cô. Lê Nặc ngồi xổm xuống mơn trớn từng đôi từng đôi. Đáng
lẽ chúng nó không phải ở đây đâu, lần trước 'chia tay' cô đã đem hết đi
rồi, nhưng chúng lại xuất hiện ở đây lần nữa chỉ có thể chứng minh có
người cố ý đặt vào đấy. Tinh tế vuốt nhẹ một đôi tua rua bằng da trâu,
đó là đôi giày thủ công mua lúc đi dạo phố khi các cô mới vừa ở chung.
Lúc ấy hai người đều rất thích đôi giày này, nhưng trong cửa hàng chỉ có một đôi vừa số đo của Lê Nặc. Ông chủ tiệm nhiều lần cường điệu chỉ bán hàng 'độc nhất vô nhị' trên đời, nên yêu tinh mới miễn cưỡng bỏ qua.
Lê Nặc không biết làm sao Xà Nhan Lệ thuyết phục được ông chủ cố chấp này
bán hai đôi cùng số đo, cùng kiểu dáng, cùng màu sắc nữa. Cô thậm chí
không biết nên hình dung tâm tình của mình vào giờ khắc này ra sao, chỉ
biết lảo đảo chạy tới tủ quần áo. Tuy cô đã sớm dự liệu, nhưng khi mở
cửa tủ nhìn mớ đồ kia thì nước mắt lập tức tràn đầy khóe mi.
"Đồ gái ngốc... đồ ngốc..." Lê Nặc che miệng, cố gắng ép tiếng nức nở vào
cổ họng. Nhìn những chiếc móc áo kia, hổ thẹn ồ ạt xông lên đầu. Cô
không biết người phụ nữ ấy có cảm xúc gì khi giữ lại mấy bộ đồ cô đã
từng mặc qua để lấp kín gian nhà trống rỗng này. Làm sao một người cô
đơn có thể sống ở nơi tràn ngập hồi ức này được chứ!? Cô không thể nào
tưởng tượng được.
Nghĩ
tới hơn 300 ngày đêm qua, Lê Nặc cảm giác mình y chang gã đồ tể độc ác,
từng đao từng đao lăng trì tình yêu của cả hai, tổn thương bản thân,
cũng tổn thương người phụ nữ cô yêu sâu sắc. Nếu không xảy ra chuyện
ngoài ý muốn, nếu không phải cô nổi hứng tiếp cú điện thoại xa lạ, chắc
có lẽ đến bây giờ cô cũng không biết Xà Nhan Lệ yêu mình bao nhiêu.
Trong khi cô bận chú tâm vào sự ăn năn hối hận, người phụ nữ mà cô hận
thấu xương lại chịu đựng dày vò cả 'thân tâm trí'.
"Quản lý Lê, cô có cần phải làm vậy không?" Ký ức tự nhiên liền trở về bữa
tiệc tối hôm đó. Nhớ đến hồi trước mình tránh chị ấy như tránh độc, nhớ
tới ánh mắt tổn thương của yêu tinh lúc đó, nỗi đau buốt tích tụ ở ngực
như muốn bùng nổ, cảm giác ngột ngạt khiến cô như muốn nghẹt thở. Cô vội vàng rời đi, cô muốn hỏi người phụ kia một câu 'tại sao lại có thể đối
xử tàn nhẫn với bản thân như vậy?'
Nghĩ vậy nên Lê Nặc một khắc cũng không thể dừng lại, cô gom đại mấy bộ quần áo và vài đôi giày, rồi xách laptop của Xà Nhan Lệ đi. Đường về lúc sập tối tắc xe kinh khủng, báo hại Lê Nặc phải chạy đường vòng, tiện thể
mua thêm bánh mật ong. Bây giờ yêu tinh chỉ có thể ăn đồ bệnh viện, tạm
thời không bàn về vấn đề dinh dưỡng, nhưng mùi vị đúng là nhạt đến độ có thể sinh ra vô số con chim nhỏ giận dữ.
Lúc cô trở lại bệnh viện thì xe đã xếp hàng dài như rồng rắn. Phải nói đến
việc bệnh viện này đỗ xe quá khó làm Lê Nặc tràn đầy cảm xúc. Cô đánh
hai vòng trên mặt đất vẫn không tìm được một chỗ nhỏ để đậu, chỉ có thể
chuyển xuống lòng đất. Ai từng đến bệnh viện đều biết nhà để xe dưới hầm này. Nếu nói phía trên xếp thành mê cung, thì dưới đây chính là mê cung của mê cung, mặc dù có bảng hướng dẫn nhưng vẫn phải bó tay. Nếu không
đến bước đường cùng, Lê Nặc chẳng thà để chiếc mini dầm mưa dãi nắng
cũng không thèm lượn xuống đất đậu.
Lúc Lê Nặc đi từ dưới đất lên liền nhìn thấy một chiếc Rolls Royce (1)
thiệt bự hiên ngang chiếm hai chỗ, lại còn há to mồm nhe răng với mình,
trông như đang diễu võ dương oai. Lê Nặc không nhịn được thầm rủa trong
lòng một phen. Cô không ghét người giàu, nhưng cũng không ưa mấy đứa
giàu mà chẳng có tố chất.
Có một nam và một nữ bước xuống từ chiếc Rolls Royce. Nam mặc quần đen áo
đen, thể trạng cường tráng, vừa nhìn đã biết là vệ sĩ. Người phụ nữ đi
phía trước, tóc búi lên cao, gương mặt góc cạnh, không coi là đẹp nhưng
cũng có mấy phần khí chất của năm tháng lắng đọng, chừng bốn mươi, năm
mươi tuổi.
Thấy người phụ nữ đối mặt chẳng thèm nhìn cô lấy một cái, gien bà tám lúc này ẩn ẩn
trỗi dậy. Lê Nặc đoán đây có thể là 'vợ nhỏ' của vị quan lớn hay chính
khách nào đấy nên thân phận mới đặc thù như thế. Sau đó vừa nghĩ tới bà
cô kia không phải gái trẻ đôi mươi chưa tốt nghiệp, đại khái giống như
'vợ lớn' vậy, dù trước đây không phải thì bây giờ cũng coi như...
Lê Nặc vừa đi vừa nghĩ, lúc vào tới phòng bệnh liền bắt gặp cặp mắt hoa
đào trong veo của yêu tinh, "Dậy rồi sao không gọi điện cho em? Có đói
bụng không? Em có mua bánh mật ong cho chị nè. Em có hỏi bác sĩ rồi, ăn
một chút cũng không sao."
Xà Nhan Lệ cố giữ bình tĩnh, thầm nghĩ nếu cô có gọi điện thì em ấy cũng
không thể mọc cánh bay về ngay được. Nhớ tới chuyện cô chỉ vì nhớ nhung
người nào đó mà năm ngoái chạy đi mua đồ Gucci, trên mặt bất giác đỏ
lên, khó chịu nói, "Chị không muốn ăn, trướng bụng khó chịu quá!"
Lê Nặc làm sao biết được tâm sự của cô gái này, cũng quên bén luôn lời thề son sắt chất vấn chuyện của người ta. Cô chỉ biết phải giúp yêu tinh
đấu tranh thải khí amoniac ra, vội vàng khuyên nhủ, "Ráng ăn chút đi,
chị mà không ăn thì sao dạ dày khỏe được, khí cũng không thoát ra được
đâu." Đừng nói cô dung tục, thực sự là cái "khí" này đã trở thành tai
họa lớn trong lòng hai người. Nếu bây giờ yêu tinh chịu thả 'rắm' trước
mặt Lê Nặc, không chừng cô còn chạy ào tới ôm mông người ta hun cái
'chụttt'.
Thấy Xà Nhan Lệ không hề phản bác, Lê Nặc bèn thả đồ trên tay xuống. Lúc này cô mới
nhìn thấy trên đầu giường có thêm cái bình giữ nhiệt, hơn nữa rõ ràng
còn lớn hơn cái hôm qua, lại còn có ổ điện nữa, "Mấy cái này đâu ra
vậy?"
"Sáng sớm hộ sĩ đưa chị bảo là đặt ở trước cửa nên mang vào giúp, có phải của mẹ em không?" Người quen biết hai cô ở đây không nhiều, việc này ngoại trừ mẹ Lê thì
đúng là không có người thứ hai làm.
"A, Lão thái thái cũng đuổi theo 'cô ốc bươu vàng' rồi nha!" Lê Nặc lúng
túng cười một tiếng rồi mở nắp thùng, mùi thịt ngào ngạt bay vào xoang
mũi, dẫn tới cổ họng, không khỏi làm người ta nuốt nước bọt ừng ực, "Là
xương sườn hầm bí đao, hầm nhừ luôn đây này. Lát nữa múc cho chị một bát hén. Chị thích hay không cũng phải ăn một chút, tài nấu nướng của mẹ em rất tốt đó."
"Lê Nặc, em càng ngày càng giống bà cô nói nhiều!" Xà Nhan Lệ không chịu nổi 'ánh
mắt tha thiết chờ đợi' của Lê Nặc. Nếu là bánh mật ong hồi nãy thì cô
còn xem xét lại, nhưng đồ ăn do chính tay 'mẹ vợ' tương lai nấu thì nhất định, kiên định, khẳng định ủng hộ! Mà dù 'mẹ vợ' có tiếp nhận đứa 'con dâu' này hay không thì cô cũng phải ăn.
"Em chưa già mà chị đã ghét bỏ rồi ư?! Coi chừng nha, em là bạn già với chị cả đời đó nhá!" Lê Nặc hiển nhiên rất có ý kiến với danh xưng 'bà cô'
này, sau đó dùng hai chữ "bạn già" phản kích trở lại.
Hai người đều không già, nhưng lại cố tự nói mình thành "vợ chồng già", cứ
đấu miệng cười nói rôm rả, thậm chí tiếng gõ cửa cũng suýt bị tiếng cười che lấp.
"Em ra mở cửa đây. Chị kiềm chế chút đi, cười quá rồi coi chừng vui quá hóa buồn nghen!"