Lê Nặc ăn xong đậu hủ mới bắt đầu húp cháo. Chả biết do mẹ cô lén bỏ thêm
đường hay do miệng yêu tinh quá ngọt mà mùi vị ngọt ngào trong cổ họng
mãi không tiêu tan, ngay cả trái tim cũng như được quét thêm lớp mật
ong.
Yêu tinh mới phẫu
thuật xong còn chưa thải khí ra được (tên khoa học của khí này là
amoniac, thường được gọi là rắm). Ngay đến uống nước cũng chỉ để thấm
giọng rồi phun ra liền, nên mớ cháo hải sản kia đều rót hết vào bụng Lê
Nặc. Chỉ còn tí nữa là thấy đáy, Lê cô nương đột nhiên vỗ trán cái bóc
nhớ tới Đại tiểu thư đang gào khóc đòi ăn ở sát vách. Cô lập tức tìm cớ
rồi cầm cái tô còn sót lại một con tôm nhỏ và ít gạo chạy bay ra ngoài.
Kỳ quái nhất là nhân vật khôn khéo như yêu tinh lại không hoài nghi lý
do thiếu muối của cô, mặc kệ oắt con kia hóa bướm bay đi mất.
Bệnh viện y hệt mê cung, đỗ xe phải chờ, chọn khoa phải đợi chuẩn đoán, chờ
khám như xếp hàng ra tù. Lê Nặc ra vào viện này được vài lần, cũng xem
như có đồng cảm sâu sắc với sự đau đớn của hầu hết bệnh nhân. Lê cô
nương đi vòng ba vòng mới đột nhập vào ranh giới bí mật, tầng này là nơi trú ngụ của đơn vị có máu mặt và quan hệ. Dịch Diệp Khanh rõ ràng bị
cách ly sống một mình một góc giữa vạn người mà.
Do Lê Nặc có phiền muộn ở trong lòng, nên cứ cắm đầu mà đi, vừa nhanh vừa
vội. Đến khi đụng trúng cánh tay của ai đó thì cô mới bừng tỉnh rồi liên tục xin lỗi, nhưng người kia vẫn không dừng lại, bước như bay. Lê cô
nương nhìn bóng lưng người ấy đi xa rồi mới nhìn lại căn phòng trước
mắt. Cô thầm nghĩ sao thật kỳ quái, đây là lãnh thổ riêng của Đại tiểu
thư mà, bình thường chỉ có người quen hoặc y tá mới có thể vào thôi.
Tổng giám đốc Giang cũng lo bó cải của mình bị người ta hái mất nên mai
phục quanh đây không ít cao thủ. Người kia làm sao lại ở đây? Lê Nặc
nghĩ đến đây liền bước nhanh hơn.
Lê Nặc vào tới trước cửa kính lập tức nhìn thấy Dịch Diệp Khanh đang ngồi
khoanh chân trên giường y chang phật Di Lạc. Lê cô nương thở phào nhẹ
nhõm, nhưng thấy bà cô nhỏ này ngồi im như thực vật không thèm nhúc
nhích thì bay ngay tới bên giường, "Tiểu Dịch sao vậy?" Nghe được hai
tiếng Tiểu Dịch, đứa trên giường mới có phản ứng.
"Có phải đói bụng lắm không? Xin lỗi nha, tối qua xảy ra chút chuyện, cậu
ăn chút cháo trước đi! Tí nữa tớ đỡ cậu xuống lầu kiếm cái khác ăn. Cái
này là tớ ăn còn dư, cậu đừng chê nha!" Hai đứa bạn tốt mặc chung quần,
ăn chung mâm cũng không ít. Lê Nặc nói vậy có hơi khách sáo rồi, ai ngờ
cô nương này lại thật thà nhíu mày bảo, "Tớ không có khẩu vị." Khẩu vị
của Đại tiểu thư từ trước đến giờ lớn đến mức kinh người, nếu cô bảo
không thấy ngon thì chỉ có thể do tâm tình không tốt mà thôi.
"Có chuyện gì vậy? Kể tớ nghe đi!" Lê Nặc ngừng việc trong tay, sau đó ngồi lên giường ra vẻ chị em tri kỷ.
"Tớ cũng không biết nữa. Trong lòng rối lắm, lúc nãy cậu tớ vừa đến thăm tớ xong."
"Cậu?" Lê Nặc cau mày, "Sao tớ chưa từng nghe cậu kể vậy. Chả phải cậu nói mẹ
cậu không có anh chị em gì sao? Tự nhiên đâu ra ông cậu hay vậy?"
"Cậu họ đó mà. Hồi nãy tớ nằm trên giường giả bộ ngủ." Lê cô nương nghe vậy
"À" lên một tiếng, như hiểu ra chuyện. Họ hàng xa lắc xa lơ cách ba ngàn dặm, đúng là không cần nhắc tới làm gì. Gia đình Dịch tiểu thư có thân
thích cũng không ít, cả năm chẳng biết gặp được mấy lần, cùng lắm thì
đám ma, đám cưới mới gặp một lần. Lê Nặc nhớ tới người đàn ông lúc nãy,
dù chưa thấy mặt nhưng gò má và bóng lưng cũng trạc tuổi Dịch Hàn Khiêm, "Cậu của cậu đến thăm thì có gì không đúng hả?"
"Không phải. Nhưng ông ấy định cư ở New York lâu rồi." Đại tiểu thư không nhớ
rõ chuyện năm xưa cho lắm, đôi mắt to tròn bỗng lờ mờ tối tăm, lộ ra vẻ
uể oải sâu sắc. Thấy vậy, Lê Nặc cũng cảm thấy đau nhói, sau đó trong
đầu xẹt qua một tia sáng. Tuy chuyện Dịch Diệp Khanh bị tai nạn giao
thông ầm ỉ sôi sục khắp nơi, nhưng cũng không đến mức truyền tới "trụ sở Liên hiệp quốc" đâu ha! Vậy người "cậu họ" này xuất hiện là do tình cờ
hay có mục đích khác đây?
"Lê Nặc, cậu nói xem, sống như vầy có mệt mỏi không cơ chứ! Mưu tính ở khắp nơi, người thân, người nhà, người yêu. Bây giờ tớ không biết mình nên
tin tưởng ai nữa."
"Đã
làm người thì phải chịu trách nhiệm của mình. Cậu thấy mệt vì cậu gánh
vác quá nhiều thôi. Lúc cậu tù mù như vậy thì hãy tin vào cảm giác và
trái tim của mình ấy. Lúc trước tớ cũng muốn quá nhiều nên mới để bản
thân lạc lối. Tớ luôn coi mình đúng, nên đã bỏ qua rất nhiều điều tốt
đẹp." Lê Nặc nhớ lại khoảng thời gian mình đã trải qua chuyện giống vậy, giờ nhớ lại thì ngoại trừ đau vẫn là đau thôi. Tất cả đều do cô gieo
gió gặt bão, trách ai bây giờ.
"Lê Nặc, sao mắt cậu vừa trũng vừa sưng như trái đào vậy hả!?" Có lẽ do quá lơ là nên bây giờ Đại tiểu thư mới chú ý tới hai trái đào trước mắt. Rõ ràng Lê Nặc còn chưa thay đồ hôm qua ra nữa, giọng nói thì khàn khàn,
khuôn mặt thì tiều tụy, chân lại mang dép dùng một lần nữa chứ! Nếu
không phải ' "sống trong tâm bão", thì chính là "đang chìm trong bão".
Lê Nặc không định giấu Đại tiểu thư, "Tối qua Xà Nhan Lệ bị người ta đâm bị thương!"
"Cái gì? Vậy cậu còn ngồi đây làm gì?" Dịch Diệp Khanh có chút gấp gáp đẩy
Lê Nặc đi, bản thân cũng dò tìm giầy, nhưng do mới thức dậy nên mắt
nhanh chóng tối sầm lại đặt mông ngồi lại giường, song miệng lưỡi vẫn
không ngừng hoạt động, "Bây giờ cô ấy thế nào rồi, tớ theo cậu đi thăm." Đại tiểu thư nói xong lại nghĩ đến tình cảnh xấu hổ của mình, đành
nghẹn ngào bỏ cuộc.
"Đã
tỉnh rồi, cậu không cần lo lắng, có điều tối qua tớ mới biết chị ấy hiến thận cho ba tớ." Nghe vậy, Dịch Diệp Khanh đầu tiên là cả kinh, sau đó
lại ra vẻ thấu hiểu. Lê Nặc thấy thế cũng lấy làm lạ, lập tức hỏi lý do.
Đại tiểu thư chỉ nói "nếu thận của hai mẹ con cậu đều không phù hợp, còn
người dưng như Xà Nhan Lệ lại hợp, thì chả phải hệt như câu châm ngôn
'không phải người một nhà thì không ở cùng một nhà' hay sao". Tuy lời
của Dịch Diệp Khanh có ý trêu đùa, nhưng không thể phủ nhận, thật sự là
vậy mà. Đại tiểu thư lại nói tiếp, "Nếu Xà Nhan Lệ có thể phù hợp thì tớ chẳng thấy kỳ quái chút nào khi cô ấy hiến thận cả."
"Sao cậu lại tin tưởng A Lệ như thế?" Dịch đại tiểu thư vốn tin tưởng yêu
tinh từ rất lâu rồi. Nhớ lúc mọi người lẫn Lê Nặc đều nghi ngờ người yêu mình bán rẻ công ty, có thể ngay từ đầu Dịch Diệp Khanh đã nhất quyết
cho rằng đó chỉ là "hiểu lầm" thôi. Lê Nặc vẫn không biết tại sao, vừa
hay mượn cơ hội này hỏi ra nghi vấn trong lòng luôn.
Dịch Diệp Khanh ngẩng đầu nhắm mắt suy nghĩ rất lâu. Lê Nặc hiểu rõ cô và Xà cô nương nhất định không có gì, nhưng sự tín nhiệm của cô đối với yêu
tinh là không thể nghi ngờ. Có lúc sự tin tưởng ấy còn hơn cả Giang
Nhược Trần, rốt cuộc là tại sao?
"Nghĩ kỹ lại thì mọi chuyện bắt nguồn từ một vài chi tiết nhỏ trong cuộc sống thôi. Tớ tin một người lương thiện và chấp niệm như vậy sẽ không bán rẻ bạn bè và người yêu đâu. Tuy bọn tớ tiếp xúc không nhiều, nhưng tớ để ý mỗi lần cô ấy đi ra ngoài, bất kể với ai, cô ấy đều sẽ đi bên ngoài
đường. Lúc ăn cơm, cô ấy sẽ hỏi sở thích và món kiêng của người kia
trước, sau đó để món đó ở gần chỗ họ. Cậu còn nhớ lần trước tụi mình tới nhà cậu ăn cơm không? Rõ ràng cô ấy không thích ăn món đó, nhưng đĩa
nào cũng gắp một ít, không để ai biết mình khó ăn, đồng thời còn chăm
sóc người già rất tận tình nữa. Có một lần tớ tan tầm cùng yêu tinh, đi
được nửa đường thì trời bắt đầu mưa. Cô ấy bung dù giúp tớ, lại còn che
hết lên người tớ, cuối cùng nửa người của cô ấy đều ướt đẫm. Chuyện này
để lại cho tớ ấn tượng rất sâu. Cô ấy có thể đối xử với bạn bè bình
thường như vậy, tớ nghĩ bồ bịch như cậu phải cảm nhận sâu sắc hơn mới
phải chứ?"
Lê Nặc có chút xấu hổ vì cô xưa nay chưa từng chú ý tới những chi tiết này. Có khi cô
đã từng phát hiện nhưng do tư tưởng phải được người yêu săn sóc nên quên béng đi mất. Nếu đối tốt với một người gọi là 'ân tình', thì với tất cả mọi người là cái gì?
Thuần thiện! Dịch Diệp Khanh nói đó là thuần thiện, đơn thuần và thiện lương. Dù Xà Nhan Lệ xuất thân không cao quý, dù cô đã từng nhuộm đầy bụi
trần, nhưng bản tính của cô chưa bao giờ thay đổi. Người như thế thà hy
sinh bản thân trở thành tế phẩm thế tục cũng không muốn thương tổn người bên cạnh đâu.
Người bên
ngoài sáng suốt, người trong cuộc mù quáng. Giữa hai người Xà – Lê, kẻ
đứng xem như Dịch Diệp Khanh thấy rất rõ ràng. Nếu vậy thì trong tình
yêu của Giang – Dịch, ai mới là người thấy rõ thời cuộc đây. Chờ Lê Nặc
đi rồi, Đại tiểu thư mới rơi vào trầm tư.
Lê Nặc trở về phòng bệnh phía bắc đã là chuyện của một tiếng sau đó. Yêu
tinh mở to mắt nhìn trân trối lên trần nhà, cũng không biết đang suy
nghĩ gì, yên lặng đến mức làm đau lòng người. Lê cô nương nghĩ tới
chuyện thuần thiện mà Đại tiểu thư vừa nói, rồi lại ngắm Xà Nhan Lệ. Mặc dù chị ấy không có khuôn mặt đẹp nghiêng nước nghiêng thành, nhưng
tuyệt đối có thể phá hủy một toà thành đồ sộ. Được người đẹp yêu thương, Lê Nặc thầm tự hào, thật là hạnh phúc quá! Sau đó, cô lập tức cúi xuống hôn cái chóc lên môi yêu tinh, chỉ là lướt qua rồi dừng ngay, sau đó
lui người lại, rồi rung đùi đắc ý, "Người xưa có viết 'sắc dục là bản
năng loài người', còn Lê Nặc viết 'vợ đẹp ngắm hoài chẳng buồn ăn'."
"Chị thấy hôm nay miệng em ngọt như mía lùi rồi nha, ngọt chết con người ta
mà không thèm đền mạng!" Yêu tinh nhướng mày mắng yêu, nhưng cô nào biết cái nhướng này đã giết chết Lê cô nương trong nháy mắt rồi.
Lê Nặc suýt chút nữa bị câu mất tiêu linh hồn, lúc này cô mới thật sự hối
hận bản thân đã lãng phí hết một năm tươi đẹp. Tuy nhiên, cô vẫn còn để
tâm chuyện trước đây và muốn hỏi cho ra lẽ, nhưng chưa kịp mở miệng thì
cửa liền vang lên tiếng gõ. Có đầu người dò vào hỏi, "Xin hỏi tổng giám
đốc Xà có ở đây không? "
Vừa nghe tìm tổng giám đốc Xà, Lê Nặc nhanh chóng mở hết cửa để yêu tinh thấy rõ người đến là ai.
"Tổng giám đốc Xà." Cô gái trẻ nhìn thấy Xà Nhan Lệ thì hai mắt nóng lên, rồi thút thít đi vào, "Tổng giám đốc Xà có khỏe không ạ?"
"Cũng còn khỏe, chưa chết được." Tổng giám đốc Xà nhướng mày cười nói, "Vô
đây rồi nói, hôm nay công ty có chuyện gì sao?" Hóa ra lúc nãy thừa dịp
Lê Nặc đi khỏi, Xà Nhan Lệ gọi điện triệu hồi trợ lý đến, lại còn dặn dò không được tiết lộ hành tung của mình. Cô gái nhỏ này do chính tay Yêu
tinh đào tạo, bé nó theo cô từ lúc mới bước chân vào Hách thị, cũng xem
như tâm phúc được tổng giám đốc Xà bồi dưỡng, nên Xà Nhan Lệ vừa thấy
khuôn mặt tái nhợt của tiểu cô nương thì nhất thời kìm lòng không đậu
lên tiếng. Nhưng trong mắt đứa hay ghen như Lê cô nương hoàn toàn là một chuyện khác.
Nếu hai
người đó bàn chuyện công việc, thì với tư cách là quản lý hành chính của Dịch thị đối đầu với Hách thị, Lê Nặc sẽ chủ động lánh mặt để tránh
nghi ngờ. Nhưng nhìn dáng vẻ e thẹn của cô gái trẻ kia, bình dấm ủ từ
thời Trần lập tức bị đập bể. Ưu điểm của yêu tinh chính là có gương mặt
mê hoặc chúng sinh, khuyết điểm cũng là mê hoặc chúng sinh quá độ đến
nỗi khiến người ta phạm tội. Khổ cái là bản thân Xà Nhan Lệ lại không hề hay biết, vung tay nhấc chân đều mang theo yêu khí ngợp trời, thử hỏi
phàm phu tục tử làm sao thoát khỏi đây. Bế quan một năm, Lê cô nương tự
hỏi lúc cô quạnh mình cũng chỉ tình cờ đùa giỡn tí xíu thôi, ai mà biết
tổng giám đốc Xà có thả thính cho đứa nào hay không. Nghĩ tới đây, Lê
Nặc im lặng tính toán, cô thề phải bóp chết tất cả mầm yêu từ trong
trứng nước.
Có điều hai
người kia rất đúng chuẩn mực, bàn công việc xong cũng không làm gì vượt
quá giới hạn của Lê Nặc. Trợ lý nói, "Hôm nay công ty không xảy ra
chuyện gì cả, cũng không có ai biết chị bị thương. Tôi chỉ lấy làm lạ
khi lão phu nhân và phu nhân đều tới công ty lúc sáng này thôi."
Nhân vật tối cao của nhà họ Hách cũng lộ diện rồi, chẳng trách đêm qua cảnh
sát hú còi như điên, nhưng hôm nay lại chả nghe ai nói gì. Xà Nhan Lệ
nghe xong không khỏi cười lạnh, hóa ra người nhà họ Hách dùng thủ đoạn
ém chuyện xuống hết rồi. Yêu tinh suy tư chốc lát chợt quay về nói với
trợ lý, "Cô không cần nói chuyện tôi bị thương cho ai biết hết. Vết
thương này e là không thể lành trong ngày một ngày hai được. Ai có hỏi
thì cô cứ bảo tôi đi khảo sát Lâm thị rồi. Nếu có văn kiện khẩn cấp thì
phiền cô mang tới bệnh viện hộ tôi. Công ty có việc gì cũng phiền cô báo ngay cho tôi biết."
Cô
gái kia cuống quít nói, "Không phiền, không phiền gì đâu ạ!" Phút cuối
cùng, cô bé chạy đến thì thầm mấy câu bên tai tổng giám đốc Xà. Lê Nặc
không biết cô trợ lý này nói cái gì, ngược lại người luôn vô tâm như Yêu tinh nghe xong phản ứng tương đối lớn. Gương mặt trắng bệch nổi lên một tầng sương mù.