Không quay lại đại sảnh dùng bữa nữa, Lâm Hòa Tây trực tiếp thuê tataaxi đằng trước cửa quay về trường học.
Sau khi trở về phòng trọ đã là buổi chiều, Lâm Hòa Tây kéo kín rèm cửa
phòng ngủ ngủ một giấc. Lúc mở mắt sắc trời đã tối xuống, Lâm Hòa Tây
lấy điện thoại gọi đồ ăn bên ngoài. Sau khi cơm nước xong, hắn tính nằm
trên sofa trong phòng khách chơi trò chơi giết thời gian.
Hai
tiếng sau, cuối cùng pin điện thoại chuyển thành màu đỏ cảnh báo, lúc
này Lâm Hòa Tây mới từ ghế sofa đứng lên, trở về phòng ngủ tìm dây sạc
điện thoại, sau đó mở tủ quần áo lấy đồ đi tắm.
Hắn không tính ra khỏi cửa, tắm xong mặc thẳng đồ ngủ, lúc đi ngang phòng khách, lại để ý thấy có đốm sáng đang nhấp nháy trên sofa.
Theo bản năng Lâm
Hòa Tây dừng bước, trong đầu thoáng chốc hiện lên biển đom đóm ở trong
rừng cây đêm hôm đó. Sau đó mới kịp phản ứng, chắc là đèn led trên điện
thoại đang chớp tắt.
Hắn đi tới trước sofa, cúi người lấy điện
thoại lên mở khóa, mở phần tin wechat chưa đọc, vừa quét đã thấy mấy
cuộc gọi nhỡ từ Phương Thanh Ninh, thời gian là lúc hắn tắm.
Khẽ nhíu mày, Lâm Hòa Tây gọi lại cho đối phương.
Chuông chờ bắt máy reo khoảng ba giây, điện thoại có người nhận. Lâm Hòa Tây
còn chưa kịp nói gì, đã nghe đầu bên kia điện thoại có giọng con trai
truyền tới.
Lâm Hòa Tây hỏi: “Anh là ai?”
Tựa như thở dài
một hơi, người bên kia điện thoại nói: “Đây là quán bar trên phố đại
học, chủ nhân của số điện thoại và bạn cô ta uống say trong quán bar,
cậu có thể tới đón không?”
Lâm Hòa Tây dừng một chút, lại mở miệng hỏi: “Quán bar nào?”
Đối phương báo cụ thể tên quán bar, không phải quán bar trên đường quán Tinh Kỳ Bát, thì xung quanh đều là những quán bar nhỏ.
Cúp điện thoại, Lâm Hòa Tây quay lại thay quần áo ngủ trên người, cầm chìa khóa đặt trên tủ giày bước ra cửa.
Hắn thuê xe ở tiểu khu đi tới quầy rượu, lúc xuống xe vốn tính kêu bác tài
xế đứng bên đường chờ thêm hai phút, ai ngờ bác tài quay đầu đã đón
khách từ trong bar ra, chở mấy vị khách đó lái xe rời đi.
Hai phút sau, Lâm Hòa Tây tìm thấy Phương Thanh Ninh ở trong góc hàng ghế dài.
Rõ ràng đối phương đã uống say, vùi đầu nằm bên cạnh bàn bất tỉnh nhân sự, bạn đi cùng thì nghiêng đầu gối lên lưng cô, dưới ánh đèn lờ mờ khuôn
mặt bị tóc dài che kín không nhìn thấy gì. Có lẽ vì hai người không lộ
mặt, nên tránh được đàn ông xa lạ quấy rầy.
Dở khóc dở cười nhìn hai con quỷ say trước mặt, Lâm Hòa Tây có chút đau đầu.
Hắn dặn Phương Thanh Ninh không được tới quán bar một mình, nhưng hình như
quên bổ sung, cho dù có gọi bao nhiêu người cùng đi, thì cũng cần có
người giữ vững sự tỉnh táo từ đầu tới cuối.
Nhờ nhân viên phục vụ quán bar giúp dìu hai người ra đến dưới cột đèn ngoài cửa, Lâm Hòa Tây
lấy điện thoại ra nhìn thời gian, lại phát hiện đã quá giờ trường học
đóng cửa.
Gần hai năm qua phố đại học kiểm tra nghiêm ngặt, khách sạn xung quanh cần có thẻ căn cước mới có thể thuê ở, đoán hai người họ không mang thẻ căn cước tới quán bar uống rượu, Lâm Hòa Tây chỉ còn
cách thuê xe đưa về chỗ của mình trước.
Vậy mà chắc tối nay số
hắn không may, vẫy taxi ven đường nếu không phải cảm thấy đường đi quá
gần, thì chính là không muốn hai con quỷ say sẽ ói trên xe bất cứ lúc
nào. Lâm Hòa Tây đứng bên đường, lục danh bạ điện thoại từ trên xuống
dưới, cũng không thể tìm ra được người bạn có thể gọi vào đêm khuya.
Ánh mắt hắn dừng rất lâu trên hình ảnh Du Trọng nằm trong nhóm danh sách bạn bè trong wechat.
Nói một cách nghiêm túc, mặc dù hắn và Du Trọng không phải bạn bè, nhưng
dạo này tiếp xúc không phải là ít. Lâm Hòa Tây ấn hình Alaska ngu ngốc
ra, khung chat trống rỗng giữa hai người hiện lên, hắn ấn nút yêu cầu
video.
Lúc cuộc gọi thoại vang lên, Du Trọng không ở chỗ của
mình, mà đang tham gia buổi party sinh nhật một thiếu gia nhà giàu trong giới.
Bước ra khỏi phòng khách tiếng nhạc inh ỏi, Du Trọng đứng trong sân ngoài biệt thự, nhận cuộc gọi hỏi: “Chuyện gì?”
Quay đầu quét một vòng biệt thự đèn sáng rực rỡ sau lưng, Du Trọng thờ ơ
đáp: “Bây giờ tôi rảnh hay không, quyết định ở chuyện cậu tìm tôi quan
trọng cỡ nào.”
Lâm Hòa Tây không nhịn được than thở, “Tôi có hai
người bạn uống rượu trong bar bị say, cậu có thể lái xe qua đây đón mấy
cô ấy được không?”
Đối với lý do hắn buột miệng nói ra, Du Trọng vẫn giữ thái độ nghi ngờ, “Quán bar ở đâu?”
Lâm Hòa Tây báo tên quán bar.
Cả con đường ngoài Tinh Kỳ Bát nổi tiếng, mấy quán bar khác Du Trọng ít ra vào, nghi ngờ trong lòng càng sâu, bên kia điện thoại giọng cậu lạnh
nhạt: “Phố đại học có quán bar tên đó sao?”
Trong lòng biết độ tín nhiệm của mình ở đối phương cực kỳ thấp, Lâm Hòa Tây lựa chọn im lặng không nói.
Hai đầu dây điện thoại đột nhiên lâm vào bầu không khí cứng ngắc, trước mắt không khỏi hiện lên vẻ mặt nặng mày nhẹ của Lâm Hòa Tây, trong lòng Du
Trọng ngầm dao động, “Mấy người bạn uống say?” Trong đầu lại hiện lên
những khuôn mặt khiến người ta ghét, giọng cậu theo đó cũng dần nặng
hơn, “Ninh Nam và tùy tùng cậu ta sao?”
Lâm Hòa Tây nói: “Không phải bọn họ.”
Phảng phất như đang thuyết phục chính mình, Du Trọng lại dịu giọng mở miệng:
“Tôi thế mà không nhớ, chúng ta trở thành bạn bè từ lúc nào.”
Bên kia đầu dây giọng Lâm Hòa Tây chùng xuống: “Ừm đúng,” một tiếng.
Du Trọng nói: “Nếu như vậy, sao cậu không gọi điện cho bạn bè cậu?”
Lâm Hòa Tây suy nghĩ một chút, cuối cùng vẫn quyết định nói thẳng: “Tôi không có bạn.”
Nghe hắn nói như vậy, chút dao động trong lòng lúc nãy của Du Trọng biến mất sạch sẽ. Cho rằng đối phương cố ý không có việc gì làm gọi tới gây
chuyện, cậu vô cùng tức giận cười hỏi ngược lại: “Cậu nói cậu không có
bạn, như vậy Ninh Nam và những người đó là gì vậy?”
Lâm Hòa Tây bị hỏi đến á khẩu không trả lời được.
Hai đầu dây điện thoại cách xa nhau, hắn im lặng lần nữa rơi vào trong tai
Du Trọng lần nữa, lại bị xuyên tạc trở thành chột dạ sau khi sự thật bị
đâm thủng. Xa xa phía sau lưng truyền tới tiếng Chu Huyên gọi cậu, Du
Trọng đã mất kiên nhẫn nghe hắn nói tiếp, nói câu cuối trước khi cúp
máy: “Có thời gian gọi điện tìm tôi giúp, chi bằng trực tiếp gọi cho bạn tốt của cậu ấy.”
Cuối cùng Lâm Hòa Tây không biết nên làm thế nào.
Cho đến khoảnh khắc một giây trước khi điện thoại bên tai bị cắt đứt, rốt
cuộc hắn nhẹ giọng mở miệng hỏi: “Cậu thật sự cảm thấy, Ninh Nam và
những người đó là bạn của tôi sao?”
Một giây tiếp theo, điện thoại chợt bị cắt ngang.
Vẻ mặt Du Trọng hơi khựng lại, ngay sau đó rũ mắt, không yên lòng nhìn
hình ảnh cuộc nói chuyện đã kết thúc trên điện thoại, dần dần tựa như
lâm vào trầm tư.
Chu Huyên từ phía sau cậu đi lên trước: “Ai tìm cậu thế?”
Du Trọng không đáp hỏi ngược lại: “Cậu ra đây làm gì?”
“Thấy cậu chưa quay lại, bọn họ bảo tôi ra tìm cậu.” Chu Huyên nói.
Du Trọng gật đầu một cái, “Không có việc gì, đi thôi.”
Hai người lại quay vào phòng khách ở lầu một của biệt thự, có người đứng
dậy kéo bọn họ ngồi xuống uống rượu. Du Trọng cầm ly trong tay nhưng mãi không đưa lên miệng.
Chu Huyên nói với người kia: “Gần đây cậu bận gì thế? Cả ngày không thấy bóng dáng cậu?”
“Cũng không bận gì.” Hạ Thành Phong ngồi xuống sofa,”Chính là chuyện Học viện bọn tôi muốn mở triển lãm tranh miễn phí ở trường học.” Cậu ta nói
xong, chợt nhìn Du Trọng: “Triển lãm tranh của dì mở tới ngày nào? Có
thời gian tôi cũng muốn đi xem.”