Đón cơn giận đến từ Du Trọng, Lâm Hòa Tây lại dù bận vẫn ung dung ôm hai
tay, thoải mái đứng ngoài quan sát đối phương sẽ đối phó thế nào với vấn đề khó khăn mình đá qua.
Hành động sau đó của Du Trọng lại lần nữa ngoài dự liệu của hắn.
Đối phương thay quần áo xong ra ngoài thì cũng giống như Lâm Hòa Tây, trên
người vẫn mặc chiếc T-shirt lúc tới không cởi, nửa người dưới thì thay
chiếc quần bơi màu đen, lộ ra đôi chân dài thẳng tắp cường tráng.
Trước mặt mọi người, cậu trực tiếp cởi áo khỏi cánh tay, vo tròn rồi ném cho
Chu Huyên ở sau lưng, bảo đối phương vắt lên thành ghế sofa trong phòng
khách giúp cậu.
Sau đó quay đầu lại nhìn về phía mấy cô gái đứng cạnh cửa, cong môi nhàn nhạt nói: “Bây giờ tôi đã có thể đi vào được chưa?”
Tầm mắt mấy cô gái đang dính trên người cậu không chớp mắt, chỉ theo bản
năng lùi ra hai bên, nhường cho cậu một con đường đủ một người đi qua.
Du Trọng không quay đầu lại bước xuyên qua cánh cửa kia, cất bước đi về phía vườn sau.
Lâm Hòa Tây đứng nguyên tại chỗ, trên mặt vẫn còn giữ lại chút ngơ ngác chưa tan đi.
Chỉ là thuận miệng nói đùa một câu, lại không ngờ rằng Du Trọng thật sự có cơ bụng rõ rệt và nhân ngư tuyến xinh đẹp như vậy.
Trước không nói mấy cô gái kia nhìn chăm chú cỡ nào, ngay cả bản thân Lâm Hòa Tây cũng có chút không kháng cự nổi vóc người của Du Trọng. Nếu như đối phương không phải là thẳng nam –
Suy nghĩ không bị khống chế
bung ra, Lâm Hòa Tây khẽ liếm đôi môi khô khốc, trước khi suy nghĩ không thực tế hiện đầy đủ trong đầu, hắn kịp thời dừng lại.
Giả thiết của mình vốn không tồn tại trong thực tế, chẳng qua –
Lâm Hòa Tây cong khóe môi khó thể nhận ra.
Chẳng qua Du Trọng lại là thẳng nam, thật đúng là có chút đáng tiếc.
Hắn xoay người trở lại bên cạnh ghế sofa trong phòng khách, động tác nhanh
nhẹn cởi áo vứt lên ghế sofa, xuyên qua cửa nhỏ đi ra vườn sau.
Trực giác nói cho hắn biết mấy người mẫu trẻ tuổi nhường đường cho hắn mặt
lộ vẻ bối rối, nếu bây giờ có thể cởi thoải mái như vậy, thế thì vừa rồi là có chuyện gì xảy ra? Đang đùa giỡn với mấy cô sao?
Chiếc giá
nướng thịt cạnh bể bơi cũng đã dấy lửa lên, Lâm Hòa Tây không tham gia
náo nhiệt chỗ Du Trọng, cũng không có ý định đi tới cạnh chiếc giá nướng thịt tự mình ra tay, mà lấy đĩa đi tới trước bàn ăn gắp món điểm tâm
ngọt ăn.
Các cô gái trẻ tuổi xinh đẹp lại không định để trai đẹp
bị cô đơn, chủ động muốn mời Lâm Hòa Tây cùng tham gia hoạt động nướng
thịt cùng các cô. Lâm Hòa Tây cười cười, nhưng cũng không mở miệng từ
chối, bưng đĩa cùng mấy cô gái đi về phía khu vực nướng thịt.
Giọng nam trong trẻo và giọng nữ mềm mại ngọt ngào đan xen vào nhau, rải
xuống và tan biến trong không khí sau lưng họ dọc đường đi, khiến mọi
người đều ghé mắt nhìn, lại chỉ kịp nhìn thấy bóng lưng Lâm Hòa Tây được mấy người mẫu xe ân cần vây quanh.
Cảnh tượng như vậy nhìn qua
phảng phất như hắn đang dùng thủ đoạn thành thạo mà lại lợi hại trước
mặt con gái xinh đẹp, thậm chí không cần tốn nhiều sức đã có thể dễ dàng ‘Phong sinh thủy khởi’ hòa vào trong đám con gái. (Phong sinh thủy
khởi tức là gió đi khắp nơi để mọi vật sinh ra, nước đến đâu thì mọi vật ở đó đâm chồi nảy lộc)
Lúc này Chu Huyên liền cười lạnh nói:
“Những lời đồn trong trường học quả nhiên không phải giả, quả thật cũng
không tính là vô duyên vô cớ đổ oan cho hắn. Mấy người kia vội vàng đưa
mình tới cửa như vậy, thế nhưng lại không lo nghĩ trên người hắn có bệnh không sạch sẽ hay không.”
Theo lời của cậu ta nhìn về phía Lâm
Hòa Tây đứng, Du Trọng cũng có mấy phần chán ghét nhíu mày. Chỉ chốc lát sau cậu thu hồi ánh mắt mình, giọng bình tĩnh mà lạnh lùng nói: “Là
hạng người gì thì cũng là chuyện của bản thân hắn, không liên quan gì
tới chúng ta.”
Chu Huyên nghe vậy, cực kỳ đồng ý hừ hừ cười một tiếng: “Cũng đúng.”
Hoạt động nướng thịt kết thúc lúc mặt trời hoàn toàn xuống núi, sau khi màn
đêm buông xuống, vầng trăng rằm lặng lẽ không tiếng động leo lên đỉnh
bầu trời đêm, ánh đèn trong sân cũng khi sáng khi tối.
Lâm Hòa
Tây ngâm mình trong hồ bơi cạn nước tán gẫu cùng người bên cạnh, trên
đường đi đã uống hai ly rượu vang xuống bụng, bụng dần dần có khuynh
hướng to ra. Hắn từ trong bể bơi đi lên, xỏ dép xỏ ngón trên bờ đi trở
lại biệt thự xả nước.
Phòng vệ sinh được đặt bên cạnh phòng bếp
tầng dưới cùng, lúc từ phòng vệ sinh ra ngoài đi ngang qua ngoài cửa
phòng bếp thì nghe bên trong truyền tới tiếng động không nhỏ, hắn thuận
tay đẩy cửa nhìn vào bên trong phòng bếp một cái.
Du Trọng và tay đua xe trẻ tuổi ban ngày đã gặp đang cắt dưa hấu trong phòng bếp. Tay
đua xe mặt hướng về phía cửa nên nhìn thấy hắn trước, lập tức hất cằm về phía Du Trọng, giọng tự nhiên nhắc nhở: “Bạn cậu kìa.”
Nghĩ rằng là Chu Huyên hoặc Lâm Đồng, Du Trọng đầu không quay lại mở miệng: “Tới đây giúp bưng mâm đựng trái cây đi.”
Lâm Hòa Tây khẽ nhướng mày, ôm tay tựa vào cánh cửa không nhúc nhích, chỉ
chờ bản thân Du Trọng có thể quay đầu ra phát hiện chân tướng.
Du Trọng chẳng những không quay đầu lại, ngược lại còn lên tiếng thúc giục một câu.
Lúc này Lâm Hòa Tây mới lộ vẻ mặt hơi nuối tiếc, nhấc chân đi tới bên cạnh Du Trọng.
Tay đua xe đã xoay người sang chỗ khác, đưa lưng về phía họ cúi người rửa
mấy loại trái cây khác trong bồn rửa. Du Trọng mặc áo, tay bên phải cầm
dao gọt trái cây, khom lưng đứng trước bàn cắt dưa hấu.
Lâm Hòa
Tây đứng sau lưng cậu, không vội bưng mâm trái cây mà đưa tay nhón một
quả chery từ trên mâm đựng trái cây ném vào trong miệng ăn.
Có lẽ đối với hành vi của hắn có chút ghét bỏ, Du Trọng “Chậc” một tiếng,
“Bảo cậu vào bưng mâm đựng trái cây chứ không phải bảo cậu vào ăn.”
Lâm Hòa Tây im lặng không đáp, đầu lưỡi tinh xảo đẩy hạt chery ra phun
xuống lòng bàn tay, quay đầu ném vào thùng rác cách đó không xa, rồi lại nhón quả chery thứ hai từ trên mâm đựng trái cây lên.
Tiếng Du
Trọng dặn dò pha lẫn với tiếng nước chảy của vòi nước chui vào trong tai hắn: “Ăn xong thì bưng mâm đựng trái cây ra ngoài đi.”
Lâm Hòa
Tây vỗ vô lên vai cậu như an ủi, chuyển qua cầm quả chery tươi mọng đưa
tới bên môi câu, làm như định tự tay đút chery vào trong miệng cậu.
Đồ vật trên tay Du Trọng bỗng ngừng chuyển động, đối với cậu hành động
thân mật như vậy có chút ngoài ý muốn, nhưng vẫn rũ mắt hé môi ngậm trái chery trong tay hắn.
Hai đầu ngón tay của Lâm Hòa Tây kẹp trái
chery vừa muốn buông ra thì cảm giác đôi môi Du Trọng khẽ động đậy, từ
ngậm chery chuyển thành mút chery vào trong miệng.
Đầu ngón tay hắn không kịp rút về, chery lăn vào trong miệng đối phương đồng thời đôi môi Du Trọng cũng hạ xuống.
Ngón tay dính vào đôi môi đối phương có xúc cảm ấm nóng và mềm mại, đầu ngón tay Lâm Hòa Tây khẽ run lên, rút ngón tay từ miệng đối phương về, không để lại dấu vết nhíu mày, xoay người muốn tới bên vòi nước rửa tay.
Lại thấy tay đua xe kia không biết đã xoay người lại từ lúc nào, lúc này
đang vẻ mặt trêu ghẹo nói với họ: “Chiều nhìn thấy hai người các cậu
không nói chuyện lần nào, còn tưởng là cãi nhau, thì ra quan hệ lại tốt
vô cùng.”
Lâm Hòa Tây không nhịn được bật cười.
Lúc này mới nhận ra có gì đó không đúng, Du Trọng cau mày xoay người.
Khoảnh khắc thấy rõ gương mặt Lâm Hòa Tây phía sau lưng, trong đầu hiện lên
chi tiết mấy giây trước Lâm Hòa Tây đút chery cho cậu ăn, sắc mặt cậu
nhanh chóng khó coi có thể nhìn thấy bằng mắt thường, giọng lạnh lẽo gằn từng chữ gọi tên hắn: “Lâm, Hòa, Tây.”
Lâm Hòa Tây ‘Thấy tốt mới làm,’ loan mắt cười nói xin lỗi cậu: “Thật xin lỗi, thật xin lỗi.”
Liếc thấy nụ cười nơi đáy mắt hắn, tức giận trong lòng Du Trọng càng sâu, há miệng nói: “Cút.”
Lâm Hòa Tây hoảng hốt một giây, lần nữa ngẩng đầu thì giữa hai hàng lông mày tinh xảo đẹp mắt khó che giấu mất mát và xấu hổ.
Môi hắn nhẹ nhàng giật giật, cuối cùng lại chẳng nói câu gì, rũ mắt xuống thật sâu, không nói một lời rời khỏi phòng bếp.
Tiếng kéo đẩy cửa đập vào khung cửa chợt rơi vào trong bầu không khí yên
tĩnh, Du Trọng khó khăn lắm mới từ trong cơn giận lấy lại tinh thần,
trước mắt thế nhưng như ma xui quỷ khiến, quanh đi quẩn lại toàn là
gương mặt Lâm Hòa Tây trước rời đi.
Không giỏi ngụy trang và che
giấu bản thân giống ngày thường, trên gương mặt đó của đối phương, có
chân chân thật thật tồn tại oan ức và sa sút.