Tề
Nhiễm sống hai kiếp người, cách hành xử khá là bình tĩnh, dù đối diện
với tình huống ra sao, y vẫn có thể giữ thái độ bình thản nhất, rất ít
khi để người ta nhìn thấu tâm tư mình qua vẻ mặt. Bây giờ nghe Hoàng đế
nói vậy, y lại bất giác biến sắc. Tuy y đã điều chỉnh rất nhanh, nhưng
vẫn bị Hoàng đế chú ý đến.
Hoàng đế khá là kinh ngạc, ngài hiếm khi thấy Tề Nhiễm thất thốt, bèn nhướn
mày hỏi: “Làm sao vậy? Thái tử cảm thấy có vấn đề sao?”
Tề Nhiễm lắc đầu rồi tỏ ra hơi ngạc nhiên: “Thưa không, nhi thần chỉ không ngờ là cửu đệ sẽ đề xuất cho Lâm Duyệt đưa Lâm Như Ý đến Nam Chiếu. Dù
sao thì bây giờ Lâm Duyệt nhìn có vẻ khỏe mạnh, nhưng bản chất vẫn là
người ốm yếu. Đường đi Nam Chiếu xa xôi, nhi thần sợ là hắn không chịu
nổi mà ngã bệnh trên đường thì không hay rồi, chuyện vui lại thành ra
không được trọn vẹn.”
Nói đến đây, Tề Nhiễm dừng một lát rồi mới ám chỉ: “Hơn nữa, theo nhi thần được biết, tuy Lâm Duyệt là huynh trưởng của Lâm Như Ý, nhưng quan hệ
giữa hai người cũng chỉ thường thường, hắn đi đưa tiễn chưa chắc Lâm Như Ý sẽ vui.”
Hoàng đế biết Tề Nhiễm nói thế đã là nhẹ nhàng lắm rồi, theo ngài biết thì quan hệ
giữa Lâm Như Ý và Lâm Duyệt không chỉ là thường thường, mà chính xác là
cực kỳ tệ hại. Đương nhiên, có thể nói là quan hệ giữa Lâm Duyệt và bất
cứ người nào trong nhà họ Lâm cũng đều không tốt. Bản thân Lâm Duyệt
không có tiếng tốt, người nhà họ Lâm dù ít dù nhiều đều xa lánh hắn.
Trước kia Lâm Duyệt còn tương đối xem trọng người nhà họ Lâm, nhưng vừa
rồi bọn họ làm ra chuyện quá khó coi, muốn mượn cớ giết Lâm Duyệt, Lâm
Duyệt cũng không kiềm chế nữa.
Cũng may là Hoàng đế rất bất mãn với ông cụ Lâm, nên mới nhân cơ hội mà cho
Lâm Duyệt chút mặt mũi. Nhưng rốt cuộc thì Lâm Duyệt vẫn mềm lòng, người nhà đến nói thì liền chạy đi tìm thấy Thái tử cầu xin cho Lâm Như Ý.
Nghĩ đến đây, Hoàng đế lắc đầu thở dài, sau đó nói: “Con nói thì Trẫm vẫn
hiểu, nhưng Trẫm cho rằng Tề Tĩnh nói đúng. Bây giờ sức khỏe của Lâm
Duyệt cũng khá tốt, tính cách hắn lại cứng cỏi, đến Nam Chiếu rồi sẽ
không dễ bị người ta lung lạc, còn có thể thu thập vài tin tức ở Nam
Chiếu. Quan trọng nhất là để hắn rời kinh một thời gian cũng là tốt cho
con.”
Tề Nhiễm không hiểu, nhìn Hoàng đế mà hỏi: “Vì tốt cho nhi thần? Bẩm phụ hoàng, vì sao lại thế.”
Hoàng đế đáp: “Tuy Trẫm không tin thuyết quỷ thần, nhưng vẫn có lòng kính sợ. Số mệnh của Lâm Duyệt chắc là cứng quá, con xem hắn vào làm quan trong
Chiêm Sĩ Phủ mới vài ngày, chẳng qua là ở gần con hơn một chút, vậy mà
con đã ngã bệnh hết lần này đến lần khác. Trước kia con khỏe mạnh biết
bao nhiêu, có lúc nào không khỏe như vậy đâu, tốt nhất là để hắn đi xa
một chuyến đi.”
Càng về sau, vẻ mặt Hoàng đế càng có vẻ ghét bỏ, rõ ràng là không thích Tề Nhiễm tiếp xúc với Lâm Duyệt nhiều quá.
Khi đó Tề Tĩnh chỉ cười cười mà nói một câu, gần đây sức khỏe của Thái tử
điện hạ không tốt lắm, Lâm Duyệt lại cứ ở cạnh Thái tử, hắn được Thái tử điện hạ xem trọng mà chẳng khi nào chia sẻ với Thái tử điện hạ, hay là
để hắn đi Nam Chiếu, Thái tử điện hạ cũng có thể tĩnh dưỡng, đừng phiền
lòng về chuyện nhà hắn nữa.
Hoàng đế nghĩ Tề Tĩnh nói vậy đúng là rất có lý.
Tề Nhiễm biết nếu Hoàng đế thật sự hạ quyết tâm thì Lâm Duyệt chắc chắn
phải rời kinh một khoảng thời gian, tuy rằng y rất sốt ruột, đủ loại suy nghĩ xoay vòng trong đầu, nhưng vẻ mặt bên ngoài thì lại bâng quơ và dở khóc dở cười: “Đây hẳn là lời của cửu đệ, trước kia phụ hoàng chưa bao
giờ nói những việc này. Nhi thần lại cảm thấy lời của cửu đệ chưa hẳn đã đúng, phụ hoàng là chân long thiên tử, trong thiên hạ này, người có số
mệnh cứng đến đâu thì cũng phải chịu phục phụ hoàng, nhi thần được phụ
hoàng bảo hộ, sao có thể dễ dàng bị người ta ảnh hưởng. Hai lần nhi thần mắc bệnh chẳng qua là vì bản thân không cẩn thận mà thôi, liên quan gì
đến người ngoài đâu.” Hai câu sau cùng Tề Nhiễm nói rất nhẹ, tựa như thở dài lại như hoài niệm.
Hoàng đế thấy y như thế là biết ngay y lại nhớ chuyện trước kia, rồi theo lời Tề Nhiễm, ngài lại nghĩ từ khi Mai phi hãm hại Tề Nhiễm đến nay, Tề
Nhiễm ngã bệnh đều là do người nhà gây ra, dù sao thì Lâm Duyệt cũng là
người ngoài.
Hoàng đế lại nghĩ Lâm Duyệt vẫn thường vào hoàng cung, mà ngài có làm sao đâu. Có
điều, vì lời của Tề Tĩnh, ngài thật sự cũng hơi để bụng đến sự tồn tại
của Lâm Duyệt.
Tề Nhiễm
biết làm việc không thể nóng vội, y không thể khiến Hoàng đế từ bỏ suy
nghĩ này ngay lập tức. Thế nên Tề Nhiễm dời đề tài, hỏi: “Hôm nay phụ
hoàng gọi nhi thần đến là vì việc này sao?”
Hoàng đế lúc này mới định thần lại, nói: “Tất nhiên không phải là vì việc nhỏ nhặt đó. Bây giờ con đã khỏe lại rồi, cũng nên vào triều, giúp đỡ phụ
hoàng làm việc đi thôi, để phụ hoàng được rảnh rỗi vài ngày.”
Người làm Hoàng đế quả thực cũng có vài tật xấu nhỏ, khi chỉ có một mình Tề
Nhiễm, Hoàng đế cảm thấy y có năng lực, trong lòng lại không vui. Mà đến khi những người anh em khác của Tề Nhiễm xuất hiện, Hoàng đế lại thấy
rằng y quá rảnh rỗi, trong khi việc trong triều bận rộn, có khi nhìn
những tấu chương lộn xộn kia, Hoàng đế cũng thấy mệt mỏi, tất nhiên phải tìm người chia sẻ trọng trách để mình thoải mái hơn chứ. Lúc này, Tề
Nhiễm chính là lựa chọn tốt nhất rồi.
Tề Nhiễm đáp: “Nhi thần vẫn chưa khỏe hẳn, để qua vài ngày nữa, nhi thần
gọi thái y đến bắt mạch, củng cố thêm sức khỏe, sau đó sẽ vào triều chia sẻ gánh nặng cùng phụ hoàng.”
Lúc này y sẽ không từ chối nữa, có những lúc khiêm tốn là cần thiết, nhưng
quá khiêm tốn sẽ khiến người khác cảm thấy y sợ hãi và yếu đuối.
Hoàng đế gật đầu nói: “Vậy cũng được, cứ dưỡng bệnh cho khỏe hẳn đã.”
Tề Nhiễm cúi đầu vâng dạ, vẻ mặt bình thản.
Hoàng đế lại nói một vài việc trong triều với Tề Nhiễm, thật ra gần đây triều đình rất yên ổn, chẳng có gì đáng nói. Có điều Hoàng đế đã đồng ý mở
lời thì dù lòng như lửa đốt, Tề Nhiễm vẫn phải kiên nhẫn lắng nghe. Đến
khi chính Hoàng đế cảm thấy mình đã nói hết, đến lúc mệt mỏi rồi, mới
cho Tề Nhiễm lui.
Tề
Nhiễm cung kính vái chào rồi mới đi, bước đi của y vẫn không khác ngày
thường, ít nhất là nhìn bên ngoài thì không hề phát hiện ra y đang sốt
ruột đến thế nào.
Chờ khi về đến Đông cung, Lâm Duyệt đang ngồi trên đình thủy tạ ngắm cá. Hắn
nhoài người trên lan can, nét mặt hiếm khi bình yên và ôn hòa như thế.
Tề Nhiễm nhìn thấy hắn thì bỗng nhiên cảm giác nóng ruột cũng vơi đi, y
phất tay cho cung nữ nội giám xung quanh lui xuống, sau đó mới chậm rãi
đến gấn.
Lâm Duyệt không ngẩng đầu lên, chỉ hỏi: “Về rồi?”
Tề Nhiễm đến cạnh hắn mới đáp lời, y nắm bắt rất chuẩn, khoảng cách giữa
hai người không quá gần cũng không xa quá xa. Lâm Duyệt ngước lên nhìn
Tề Nhiễm, hỏi: “Làm sao vậy, trông em không vui, Hoàng thượng trách mắng gì hay sao?”
Tề Nhiễm nhướn mày hỏi: “Làm sao Duyệt biết là ta không vui?”
Y tự nhận là vẻ mặt của mình không khác gì ngày thường, hẳn là không ai có phát hiện ra tâm trạng y không tốt mới đúng chứ.
Lâm Duyệt vươn tay nắm lấy tay y một lát rồi nhanh chóng buông ra, Tề Nhiễm lập tức cảm thấy tim mình đập thật nhanh. Quan hệ giữa họ thân mật,
cũng đã từng gần gũi hơn cả nắm tay, nhưng bây giờ đang ở bên ngoài. Tuy người hầu đều đã lui xuống, nhưng vẫn đang ở cách đó không xa. Y không
sợ quan hệ của mình và Lâm Duyệt bị người ta bàn tán, nhưng bây giờ y
chưa phải là đế vương nắm giữ Đại Tề trong tay. Nếu để Hoàng đế biết
chuyện, Hoàng đế thất vọng về y chỉ là chuyện thường, nhưng Lâm Duyệt
chắc chắn sẽ mất mạng.
Tề Nhiễm chỉ cảm thấy bàn tay vừa được Lâm Duyệt vuốt qua nóng bừng lên,
lúc này Lâm Duyệt mới lên tiếng, hắn nói: “Ta đặt em ngay trong tim
mình, em có vui hay không chỉ cần liếc nhìn là ta đã biết ngay, có gì
đáng kinh ngạc đâu.”
Tề
Nhiễm cảm thấy ngọn lửa trên tay mình bỗng nhiên lan đến tận tim rồi.
Lâm Duyệt cứ luôn vô tình thốt ra những lời khiến người ta phải đỏ mặt
tía tai mà không tự biết. Tề Nhiễm lại khó hiểu thầm nghĩ, Lâm Duyệt rõ
ràng là sức khỏe yếu ớt nhiều bệnh, không thường ra ngoài, không biết
hắn thấy được những thứ này ở đâu, có thể là ở bên ngoài thì sách về
những lời phong nguyệt này nhiều hơn trong cung chăng.
Lâm Duyệt nhìn Tề Nhiễm im lặng, ánh mắt y hơi lóe lên, không biết là đang
nghĩ gì, mà hắn thì cảm thấy buồn cười, thật muốn vươn tay xoa đầu Tề
Nhiễm. Nhưng mà hành động đó quá thất thố, không giống nhẹ nhàng chạm
tay như vừa rồi, nếu bị người ta nhìn thấy thì không dễ giải thích đâu.
Thế nên Lâm Duyệt ho khan, nói: “Bây giờ điện hạ có thể nói vì sao không vui được rồi chứ.”
Tề Nhiễm không giữ im lặng nữa, y thuật lại lời của Hoàng đế cho Lâm Duyệt nghe. Nói đến đoạn sau, y tiếp: “Ta cũng không hẳn là không vui, chỉ là cảm khái mà thôi. Cửu đệ quả nhiên là rất kiên trì, gã vẫn luôn nhìn
chằm chằm vào Duyệt bất cứ lúc nào, chỉ cần có một chút sơ hở là gã sẽ
nắm được vốn liếng để đánh ngược lại. Ta khá là khâm phục gã.”
Kiếp trước y thua trong tay Tề Tĩnh quả thật không oan.
Tề Tĩnh hành sự quyết đoán, có khả năng nhìn toàn cảnh, vì đạt được mục
đích mà dám dùng người. Gã đi một bước đã có thể nhìn thấy ba bước tiếp
theo, bề ngoài là một loạt hành động liên kết, mà bên trong lại theo con đường khác. Cũng như lần này, Tề Tĩnh mượn chuyện của nhà họ Lâm, đầu
tiên là giải quyết vấn đề cho Hoàng đế, sau đó lại thuận thế hại họ Lâm
một phen khiến Hoàng đế vui lòng. Nhà họ Lâm không những không hề tức
giận mà ngược lại còn cảm kích Tề Tĩnh, mà nghiêm trọng hơn vì mục đích
cuối cùng của Tề Tĩnh, là Lâm Duyệt.
Dù Lâm Duyệt có vấn đề thật hay không, Tề Tĩnh vẫn có thể đuổi hắn đi thật xa khỏi kinh thành Đại Tề. Tề Nhiễm nghĩ, có lẽ Tề Tĩnh đã nghe được
chuyện Lâm Duyệt bất thường từ miệng người nhà họ Lâm, dù sao thì khi
linh hồn hắn thoát ra ngoài, cơ thể sẽ ngủ say, điều này có hạn chế về
thời gian. Nếu Tề Tĩnh đã tin Lâm Duyệt là ma quỷ thì tất nhiên sẽ suy
nghĩ nhiều hơn.
Có lẽ
trong mắt Tề Tĩnh, Lâm Duyệt mới là mối họa lớn nhất, đuổi Lâm Duyệt đi
rồi thì tất cả sẽ biến thành điều khó đoán. Có lẽ Tề Tĩnh đã đoán được
tất cả, nhưng gã không biết Tề Nhiễm có thể nhìn thấy một Lâm Duyệt trọn vẹn, còn có thể ôm lấy hắn.
Lâm Duyệt nhìn Tề Nhiễm, chậm rãi nói: “Ta cứ nghĩ vì sao em không vui, thì ra là lo lắng cho ta.”
Tề Nhiễm định thần lại, cau mày nói: “Đã đến lúc nào rồi mà còn nói cái
này? Tuy rằng phụ hoàng tạm thời bỏ qua, nhưng bất cứ lúc nào cũng sẽ
xảy ra biến cố, chúng ta cần phải suy nghĩ cẩn thận xem tiếp theo nên
làm thế nào.”
“Tiếp theo
nên làm thế nào?” Lâm Duyệt cân nhắc mấy chữ này, ánh mắt của hắn trở
nên nóng bỏng, còn nhìn thoáng qua từ thắt lưng Tề Nhiễm trở xuống,
giọng nói khàn đi, vừa nghĩ vừa nói: “Tiếp theo, nên làm sao thì cứ làm
vậy.”
Hoặc là nói thẳng
ra nên lên giường thì cứ lên giường thôi, nhưng lời này quá thô bỉ, hắn
sợ mình mà nói ra thì Tề Nhiễm lại chịu không nổi, thẹn quá hóa giận
trực tiếp phất tay áo bỏ đi.
Tề Nhiễm vẫn chưa nghe ra ẩn ý trong lời nói của Lâm Duyệt, dù sao thì đó
là cách nói của thời hiện đại, dùng ở cổ đại là vẫn có khoảng cách về
nhận thức. Có điều ánh mắt đầy tính xâm lược của Lâm Duyệt quá trắng
trợn, khó lòng bỏ qua. Tề Nhiễm bất giác nghiêm mặt nói: “Duyệt nghĩ ra
cách rồi?”
Lâm Duyệt thu
hồi ánh nhìn, đáp: “Cách cụ thể thì chưa nghĩ ra, nhưng tự cổ chí kim,
muốn chữa bệnh thì phải tìm nguồn gốc, sự việc đã xảy ra vì Nam Chiếu,
vậy thì để Nam Chiếu giải quyết vấn đề này.”