Đối
với câu hỏi của Hoàng đế, lần này Lâm Duyệt lại không giành nói trước
ông cụ Lâm. Ông cụ nhăn mặt, nói ra việc Lâm Duyệt dùng ghế đẩu đánh
ngất Lâm Lương, bỏ qua chuyện ban đầu bọn họ chất vấn và hoài nghi Lâm
Duyệt là ma quỷ, bởi vì những việc này nói ra thì quá đỗi hoang đường.
Ông cụ Lâm nói xong hết mọi việc thì quỳ trên mặt đất khóc lóc than thở một cách bi thảm: “Bẩm Hoàng thượng, lão thần dạy cháu không nghiêm, thật
không còn mặt mũi nào nhìn Hoàng thượng, cũng có lỗi với Thái tử.”
Hoàng đế cau mày, dù sao thì Lâm Duyệt cũng là người mà ngài chính miệng
phong quan để phò trợ Tề Nhiễm, bây giờ làm ra chuyện đại nghịch như
thế, trong lòng ngài cũng thấy thất vọng. Ngài nhìn sang Lâm Trung và
Lâm Duyệt, hỏi: “Các ngươi có gì để nói?”
Lâm Trung im lặng, không còn gì để nói.
Lâm Duyệt thì nghiêm mặt đáp: “Bẩm Hoàng thượng, tuy tự cổ chí kim thì con
cháu không nên nói ra sai lầm của trưởng bối, nhưng trước mặt Hoàng
thượng thì không có cha con chỉ có quân thần. Vi thần không hề có ý ra
tay với tam thúc, vì bọn họ ác ý vu cáo cho vi thần, muốn đẩy vi thần
vào chỗ chết, vì thế nên mới đánh vi thần bị thương thành thế này.”
Nói xong, Lâm Duyệt kể lại toàn bộ sự việc bằng tốc độ nhanh nhất, đương
nhiên vết thương của hắn thì phải đổ lên đầu mấy người nhà họ Lâm. Nói
trắng ra thì hắn bị hãm hại là ma quỷ, vì không thừa nhận nên lại bị
đánh, sau cùng thì bị ném vào từ đường bỏ mặc cho đói cho lạnh chờ chết, tình hình lúc đó thật sự nguy cấp.
Trí nhớ của hắn cực kỳ tốt, lời nói ra vô cùng sinh động, thể hiện hoàn
chỉnh sự bức hiếp của người nhà khi đó. Hoàng đế càng nghe càng cau mày
chặt hơn. Tuy ngài không tin Phật cũng không tin Đạo, nhưng vẫn có lòng
kính sợ với chuyện quỷ thần. Bây giờ ông cụ Lâm và Lâm Trung lại ép Lâm
Duyệt thừa nhận mình là ma quỷ, quả thực là khó mà tin được.
Ông cụ Lâm không hoang mang, khi Lâm Duyệt nói xong thì ông mới nói với
Hoàng thượng rằng: “Bẩm Hoàng thượng, tuy nói phương thức xử lý của lão
thần có hơi quá khích, nhưng lão thần làm vậy là có nguyên nhân cả.”
“Tổ phụ tất nhiên là quá nguyên nhân, tổ phụ muốn che giấu nguyên nhân mà
trước kia tam thúc muốn giết ta chứ gì. Có lẽ trong lòng tổ phụ, một đứa con trai không ra gì vẫn quan trọng hơn một đứa cháu, vì vậy muốn dùng
cái chết của cháu mình để che giấu sự thật là con trai muốn giết người.” Lâm Duyệt thuận thế tiếp lời, vẻ mặt hắn trông cực kỳ bi thương.
Ông cụ Lâm vừa nghe liền giật thót tim, mà còn chưa kịp phản ứng thì Lâm
Duyệt đã lấy ra một bản khai từ trong ngực áo, cao giọng nói: “Bẩm Hoàng thượng, đây chính là chứng cứ nói rõ trước kia tam thúc muốn mưu hại vi thần, vi thần vẫn luôn giữ nó, thầm nghĩ tam thúc đã sửa đổi, lại nghĩ
trong lòng tổ phụ và người nhà vẫn có vi thần thì thôi, hôm nay để chứng minh thần là trong sạch, xin trình lên để Hoàng thượng xét rõ.”
Hoàng đế không ngờ sự việc đến nước này, lại còn kéo ra một vụ án mưu sát,
ngài hất cằm ra hiệu cho thái giám, sau đó nhận được thứ trong tay Lâm
Duyệt. Ông cụ Lâm nhìn cái gọi là tờ khai kia, bỗng nhiên run lên. Ông
cuối cùng cũng nghĩ ra, lúc đó mình không có ký ức, khi đánh Lâm Lương
rồi còn bắt Lâm Lương viết ra tất cả tội lỗi đã phạm phải.
Trong đó có cả việc Lâm Lương và Uyển Nhi đẩy Lâm Duyệt xuống nước như thế
nào, cũng viết rõ Lâm Lương có ý đồ đẩy đứa con của mình lên đầu Lâm
Duyệt. Ngoài ra còn có việc muốn lừa Lâm Duyệt lấy đứa cháu gái hư hỏng
không có đức hạnh của Vương thị, với ý đồ ngày sau cắm sừng Lâm Duyệt.
Khi đó biết bản lời khai này được viết ra, ông cụ Lâm đã tìm khắp nơi mà
không thấy đâu. Ông cũng không hề hoài nghi việc mình mất đi trí nhớ có
liên quan đến Lâm Duyệt, chỉ nghĩ rằng có lẽ mình đã cất bản khai này
vào trong một nơi rất bí mật. Sau này lên triều cứ liên tục xảy ra
chuyện lớn, thế nên ông cụ đã quên bẵng đi việc này.
Thật không ngờ là Lâm Duyệt đã đứng sẵn ở đây chờ ông, nếu thứ kia đã ở
trong tay Lâm Duyệt, như vậy phải chăng có thể chứng minh việc ông mất
trí nhớ chắc chắn liên quan đến Lâm Duyệt?
Nghĩ vậy, ông cụ Lâm bất giác nhìn lên Lâm Duyệt. Lâm Duyệt liếc mắt nhìn
lại, thần sắc hắn rất bình tĩnh, nhưng ông cụ có thể nhìn ra sự đắc ý và ngông cuồng ẩn giấu bên trong. Tất cả biểu cảm của Lâm Duyệt dường như
đều đang nói, tất cả mọi việc đều giống như ông nghĩ đấy, nhưng thế thì đã sao?
Sau đó ông cụ Lâm trơ mắt nhìn Lâm Duyệt nói với Hoàng đế rằng: “Đây chính
là thứ mà tam thúc của vi thần tự tay viết ra, vi thần không dám lừa dối Hoàng thượng, xin Hoàng thượng minh xét.”
Mấy chữ lừa dối Hoàng thượng khiến cho ông cụ Lâm rùng mình, vừa rồi ông không hề nói đến việc Lâm
Duyệt là ma quỷ. Ông chỉ nói Lâm Duyệt bất kính với trưởng bối, vốn nghĩ rằng khi Lâm Duyệt bắt đầu biện bạch thì ông lại nói ra nghi ngờ của
mình. Đến lúc đó, cho dù trong lòng Hoàng đế cảm thấy đây là một trò hề, thì Hoàng thượng cũng sẽ không làm gì ông cả, mà Lâm Duyệt thì vẫn là
kẻ đánh trưởng bối bị thương.
Ai ngờ Lâm Duyệt lại hoàn toàn không cho ông cơ hội nói ra, trực tiếp kết
luận sự việc xảy ra là vì ông muốn bảo vệ Lâm Lương, kẻ giết người diệt
khẩu. Hơn nữa, hắn còn có chừng cứ rành rành.
Khoảnh khắc này, trái tim ông cụ Lâm đã như tro tàn.
Việc này mà không xử lý tốt thì e rằng nhà họ Lâm sẽ bị hủy hoại trong tay Lâm Duyệt mất rồi.
Hoàng đế đọc xong lời thú tội của Lâm Lương do Lâm Duyệt trình lên, lửa giận
liền bùng lên, ngài ném thứ đó xuống đất, lạnh giọng nói: “Thật sự là
quá mức hoang đường, Lâm Lương thân là mệnh quan triều đình, vậy mà lại
dám làm ra những chuyện thương thiên hại lý như mưu sát cháu ruột, vu
oan giá họa, mà Lâm Đàm ngươi không những không hề xử trí công bằng, lại còn muốn che giấu cho hắn, thật là khiến Trẫm thất vọng quá rồi.”
Nói đến đây, Hoàng đế nhìn sang Lâm Trung hỏi: “Lâm Trung, Lâm Lương là đệ
đệ của ngươi, mà Lâm Duyệt là con trai ngươi, ngươi có thể nhìn người
khác hại chết con mình mà vẫn không hề có phản ứng hay sao?”
Ông cụ Lâm lên tiếng, nói một cách thê thảm: “Bẩm Hoàng thượng, việc này là lỗi của Lâm Lương, lão thần không dám giải thích thay nó nữa, Lâm Trung là con trai của lão thần, lão thần muốn nó làm gì, nó có dám cãi lời
hay không? Nhưng Lâm Duyệt thật sự không bình thường.”
Ông cụ Lâm lại kể ra những lần mình cư xử thất thường, khẳng định là có
liên quan đến Lâm Duyệt, ông nhìn lên Hoàng đế mà nói: “Hoàng thượng
hiểu lão thần nhất, ngày thường lão thần nào dám nói một câu quá giới
hạn, làm sao có thể phạm phải những sai lầm như thế chứ?”
Hoàng đế không lên tiếng, nói ra thì trong trí nhớ của ngài, ông cụ Lâm đúng thật là không thể làm ra những việc như thế.
Tề Nhiễm chỉ nhướn mày nhưng không nói gì, còn vẻ mặt của Lâm Duyệt thì
rất khó tả, hắn cứ trơ mắt nhìn ông cụ Lâm, thật lâu sau mới nhẹ giọng
nói: “Cho nên tổ phụ quyết định đẩy tất cả những việc đó lên đầu ma quỷ
bên ngoài hay sao? Ta bị chính chú ruột đẩy xuống nước suýt chết, cả nhà họ Lâm lớn như vậy mà không ai đứng ra làm chủ cho ta, phụ thân, mẫu
thân, tổ phụ đều muốn bảo vệ mặt mũi cho tam thúc, bảo vệ uy tín của nhà họ Lâm. Cho nên tổ phụ cảm thấy ta nên rộng lượng, không được oán hận
sao? Trong mắt tổ phụ, tính tình ta thay đổi rất lớn, hoàn toàn khác với trước kia, nhưng nếu ta vẫn sống như trước, thì với thân xác yếu ớt đó, ta có thể sống được mấy ngày? Tổ phụ muốn gán tội bị ma quỷ nhập cho
ta, không phải đã từng tìm Huệ Minh đại sư rồi sao? Chính miệng Huệ Minh đại sư nói ta không có vấn đề kia mà, vì sao tổ phụ lại không nói với
Hoàng thượng lời của Huệ Minh đại sư? Bản thân tổ phụ phạm sai lầm, chọc giận Hoàng thượng, cho nên tất cả đều là lỗi do ta hay sao?”
Giọng nói của Lâm Duyệt rất nhẹ, nhưng lại khiến người nghe phải chua xót.
Ông cụ Lâm nghẹn lời, nhưng sau đó vẫn kiên quyết khẳng định Lâm Duyệt là
người hại mình. Hoàng đế nói: “Lâm Đàm, Trẫm thấy bệnh nói năng bừa bãi
của ngươi càng ngày càng trầm trọng rồi. Để Trẫm sai thái y đến khám cho ngươi xem sao.”
Nói đến
đây, Hoàng đế nhìn sang Lâm Duyệt, hỏi: “Lâm Duyệt, Lâm Lương muốn hại
chết ngươi, tổ phụ và phụ thân ngươi biết chuyện lại không báo, ngươi
muốn làm thế nào?”
Lâm
Duyệt bình thản nói: “Tự cổ chí kim, con không nói đến lỗi của cha, hôm
nay vi thần cũng đã phạm vào đại kỵ này, nhưng vi thần không hối hận. Từ nhỏ vi thần đã bị người ta phán rằng xung khắc người nhà, không được
người thân yêu thương gì, vậy chắc là vi thần không có duyên với tình
thân thôi. Dù Hoàng thượng xử lý ra sao, vi thần cũng không có gì để
nói.”
Hoàng đế nhìn hắn,
ngài cho rằng Lâm Duyệt hẳn đã quá sức đau lòng rồi, lại nhìn sang ông
cụ Lâm đang cau mày lẩm bẩm liên tục, thầm nghĩ Lâm Duyệt sinh ra trong
nhà họ Lâm quả thực là xui xẻo. Sau đó ngài nói: “Lâm Lương là mệnh quan triều đình, biết luật lại phạm luật, tội này không thể tha, ngày mai
giam vào đại lao. Lâm Đàm bao che cho Lâm Lương, vốn dĩ nên xử cùng tội, nhưng Trẫm niệm tình ngươi trung thành bao nhiêu năm nay, lại đã ngã
bệnh, nên tha mạng cho ngươi. Về nhà tĩnh dưỡng cho tốt đi, còn về phần
Lâm Trung, cũng ở nhà hầu hạ phụ thân đi.”
Nói xong, Hoàng đế mới quay sang Lâm Duyệt, nói: “Lâm Duyệt, ngươi đánh
trưởng bối bị thương, dù về tình có thể thông cảm, nhưng cũng nên chịu
trách nhiệm về hành vi của mình, phạt ba năm lương bổng. Vừa rồi ngươi
đã nói mình không có duyên với nhà họ Lâm, vậy Trẫm sẽ làm chủ cho
ngươi, lập một phủ mới, sống riêng, nhưng hàng năm đến lễ tết cũng chớ
có quên nguồn cội.”
Hoàng đế đã đích thân cho bọn họ chia nhà, cũng xem như là bù đắp cho Lâm
Duyệt. Lâm Duyệt nhận được thứ mà mình muốn, tất nhiên là hài lòng rồi.
Cách xử trí của Hoàng đế dành cho ông cụ Lâm và Lâm Trung thì dù nhìn có vẻ nhẹ nhàng, nhưng thật ra là rất nghiêm khắc. Hoàng đế chỉ suýt nữa
là nói thẳng với ông cụ Lâm bảo ông về nhà dâng tấu chương từ quan. Về
phần Lâm Trung, tuy ông cụ Lâm đã nhận hết tội về phần mình, nhưng ấn
tượng của Hoàng đế với Lâm Trung đã kém đi rất nhiều so với trước kia,
bảo ông ta ở nhà hầu hạ ông cụ, cũng có nghĩa là không thể xuất hiện
trên triều đình được nữa.
Lâm Duyệt cũng hiểu ông cụ Lâm vừa rồi giả điên giả dại trước mặt Hoàng
thượng là vì muốn bảo vệ chút thế lực cuối cùng của nhà họ Lâm, ít ra là không bị Hoàng đế xét nhà trong cơn thịnh nộ. Ông càng tỏ ra mình nói
chuyện thiếu suy nghĩ trước mặt Hoàng thượng thì Hoàng đế lại càng cảm
thấy ông muốn trở lại triều định, như bị ma nhập rồi.
Hoàng đế xử lý xong hết những việc này giữa lúc đêm khuya, tâm trạng rõ ràng
không tốt. Lúc này, Tề Nhiễm vẫn luôn giữ im lặng lại lên tiếng, y nói:
“Bẩm phụ hoàng, Lâm Duyệt đang bị thương, ngài lại ban cho hắn phủ mới,
vậy thì hôm nay cứ để hắn ở lại Đông cung cho ngự y thăm khám xem sao.”
Cho phép thần tử ở lại hoàng cung là một ân điển rất lớn, Lâm Duyệt vốn dĩ
không có tư cách này, nhưng nếu Tề Nhiễm đã lên tiếng, Hoàng đế lại thấy Lâm Duyệt trông rất thảm hại thì càng cảm thấy nên làm người tốt đến
cùng, thế là ngài đồng ý.
Sau đó, Hoàng đế giữ Tề Nhiễm lại, còn cho những người khác lui.
Chờ mọi người đi rồi, Hoàng đế mới nhìn Tề Nhiễm, đột nhiên hỏi: “Con nói xem trên đời này thật sự có ma quỷ sao?”
Tề Nhiễm giật thót tim, nhưng ngoài mặt không hề lộ ra, y đáp: “Bẩm phụ
hoàng, nhi thần chưa từng nhìn thấy, cũng không dám nói. Nhưng lời dối
trá thì sau cùng cũng chỉ là dối trá, không thể lấy được lòng tin phục
của người khác.”
Sau đó y lại kể ra chuyện ông cụ Lâm nói Lâm Duyệt tự đập vỡ đầu mình, y nói
tiếp: “Nhi thần cho rằng gần đây Lâm thượng thư gặp áp lực quá lớn rồi,
nên ngay cả những lời dễ dàng bị người khác vạch trần như thế cũng dám
nói, chỉ là thêm một trò cười mà thôi.”
Hoàng đế nghĩ thấy cũng phải, dù có ma quỷ thì báo thù còn chưa kịp nữa là,
làm gì có chuyện tự đập vỡ đầu mình như vậy. Hoàng đế nhìn Tề Nhiễm mà
lòng cảm khái, ngài thật sự vẫn còn nghi ngờ về việc Tề Nhiễm tình cờ
xuất hiện tại nhà họ Lâm rồi gặp phải một sự việc như thế. Ngài còn
tưởng rằng Tề Nhiễm sẽ nhân cơ hội này mà giải thích thay ông cụ Lâm,
nhưng vậy thì chắc chắn ông cụ sẽ rất cảm kích y, sẽ có lợi cho y trên
triều đình sau này, nhưng không ngờ Tề Nhiễm lại chọn lên tiếng cho Lâm
Duyệt.
Hoàng đế cảm thấy
ảo não vì chút tâm tư kia của mình, bèn an ủi Tề Nhiễm: “Con nói cũng
phải, việc của Tề Anh thì con không cần để bụng, về nghỉ ngơi trước đi.”
Tề Nhiễm vái chào rất nghiêm túc, sau đó đứng lên rời khỏi.
Cát Tường run rẩy đi theo y, nhưng Tề Nhiễm vừa bước được hai bước thì nghe Hoàng đế gọi lại. Tề Nhiễm quay đầu, Hoàng đế nheo mắt nói: “Cái nơi
dùng để ra ngoài ở lãnh cung ngày sau chắc là không thể dùng rồi. Chờ
trời sáng, con đích thân giám sát người trong cung lấp cái lỗ chó đó
lại.”
Tề Nhiễm không ngờ
việc này còn chưa được bỏ qua, vành tai trắng trẻo của y lại đỏ lên, Tề
Nhiễm miễn cưỡng vâng dạ, vội vàng vái chào rồi bỏ đi. Hoàng đế ngồi
phía sau nhìn theo y rồi bật cười, tâm trạng khá là vui vẻ.
—
Tề Nhiễm về đến Đông cung, cơn giận dữ pha xấu hổ trong lòng vẫn chưa tan
đi. Việc y bò qua lỗ chó chắc chắn sẽ truyền khắp kinh thành ngay khi
trời vừa sáng thôi.
Nghĩ đến chuyện này là do Lâm Duyệt hại mình, lửa giận trong lòng Tề Nhiễm càng cháy càng đượm.
Lâm Duyệt được sắp xếp vào thiên điện Đông cung, Tề Nhiễm liền đi thẳng đến đó. Khi y đén nơi thì vết thương trên đầu Lâm Duyệt đã được băng bó
lại, hắn cũng đã uống thuốc và đi ngủ rồi, hoặc chính xác hơn là thân
xác đã ngủ, còn linh hồn thì chưa.
Tề Nhiễm cho tất cả mọi người lui ra rồi mới nhìn sang Lâm Duyệt, hỏi: “Ngươi không sao chứ?”
Lâm Duyệt lắc đầu đáp: “Không sao, nhưng mà Thái tử điện hạ, sắc mặt của
ngươi không tốt lắm, có phải là Hoàng thượng trách tội ngươi không?”
Tề Nhiễm nói ra việc ngày mai mình phải đích thân đi giám sát lấp lỗ chó
kia lại, y nói âm u: “Tính ra thì Cô phải mất mặt thế này cũng toàn là
do Lâm đại nhân ban cho cả.”
Lâm Duyệt vội nói: “Đã là đại ân thì không cần cảm tạ, sau này Thái tử điện hạ có việc gì cần ta giúp đỡ, cứ việc nói thẳng là được.”
Tề Nhiễm hé miệng định nói gì đó, nhưng sau cùng vẫn quyết định thôi, y
chỉ nói: “Thôi bỏ đi, ngươi đã giúp ta không ít lần, lần này ta cũng nên làm gì đó.”
Lâm Duyệt ừ
một tiếng, sau đó im lặng nhìn Tề Nhiễm. Hai người bốn mắt nhìn nhau,
không ai chịu dời ánh nhìn, cũng không ai lên tiếng. Lúc này Cát Tường
xuất hiện, hắn nhỏ giọng nói: “Bẩm Thái tử điện hạ, nước nóng đã chuẩn
bị xong rồi, ngài cũng vất vả cả đêm, nô tài hầu hạ ngài nghỉ ngơi thôi. Chỗ Lâm đại nhân có người trông nom, ngài không cần lo lắng quá.”
Tề Nhiễm không nhìn Lâm Duyệt nữa, quay sang nhìn Cát Tường một cái rồi
rời khỏi thiên điện. Cát Tường cứ cảm thấy Tề Nhiễm vừa rồi không phải
là nhìn mình, mà là trừng mình một cái thì đúng hơn.
Lần này thì Lâm Duyệt không đi theo, hắn nhìn bóng lưng rời đi của Tề
Nhiễm, đáy mắt lóe lên cảm xúc kỳ lạ, thật lâu sau đó hắn mới nở một nụ
cười đầy hứng thú.
—
Sáng sớm hôm sau, chuyện Thái tử Tề Nhiễm nửa đêm chui qua lỗ chó ra ngoài,
cùng với sự kiện ba đời nhà họ Lâm bị phạt khiến cả triều đình chấn
động. Việc của Tề Nhiễm thì cũng rất dễ thăm dò, cũng chỉ là vì buồn
chuyện của Thất hoàng tử, nghe nói y còn đứng bên ngoài tường nhà họ Phỉ rất lâu, vì nhớ đến Hoàng hậu và Mai phi.
Còn chuyện xảy ra trong nhà họ Lâm thì lại trở thành đề tài bàn tán của cả
triều đình, nào là chú ruột muốn hại cháu trai, ông nội thì muốn bảo vệ
con trai mình nên thêu dệt chuyện cháu trai bị ma quỷ ám vào người…… Sự
kiện này bị truyền đi rất ồn ào.
Nhưng sự thật là như thế nào thì không có một người trong cuộc đứng ra để
nói. Chỉ biết nhà họ Lâm đã thật sự bị Hoàng thượng ghét bỏ, ông cụ Lâm
và Lâm Trung đều đóng cửa không tiếp khách, còn Lâm Duyệt lại được chính miệng Hoàng đế cho phép ở riêng, đây quả là một chuyện lạ chưa từng
nghe nói qua.
Con trai
thứ hai của nhà họ Lâm, Lâm Hiền, đã dẫn theo vợ con từ Giang Nam xa
ngàn dặm trở về kinh thành trong tình hình như thế, ông ta cứ tưởng rằng chờ đợi mình là con đường rộng rãi mà ông cụ Lâm đã dọn sẵn, là vinh
hoa phú quý, chứ nào ngờ lại là tin tức nhà họ Lâm đã sắp xong đời rồi.
Cũng may Lâm Hiền vẫn khá là điềm tĩnh, ông ta trở về nhà họ Lâm bằng tốc độ nhanh nhất. Ông cụ Lâm và Lâm Trung đều ngã bệnh, không hề ra gặp mặt.
Lâm Hiền bèn đi thăm bà cụ Lâm, hai mẹ con nhiều năm không gặp, lại diễn một màn khóc lóc than thở. Trong nhà xảy ra chuyện quá lớn, Lâm Hiền
tất nhiên phải hỏi rõ ràng.
Bà cụ Lâm vừa nghiến răng nghiến lợi vừa kể lại chuyện của Lâm Duyệt, Lâm
Hiền nghe rồi mới nói: “Thật là hồ đồ, thưa mẫu thân, ngay từ ban đầu
khi tam đệ làm ra việc kia, mọi người đã không nên bao che cho hắn.
Ngược lại, còn phải để hắn nhận tội xin lỗi trước mặt mọi người mới
đúng, như vậy thì sau này mới không để cho người ta bắt thóp.”
Bà cụ Lâm chỉ biết thương Lâm Lương, nhưng nhà họ Lâm cũng chính là vì Lâm Lương mới trở thành trò cười của cả kinh thành, tình thương này cũng
giảm bớt rồi, bà cụ chỉ lau nước mắt mà nói: “Bây giờ nói việc này cũng
đã muộn rồi. Phụ thân của con, đại ca của con đều bị Hoàng thượng trách
phạt, Lâm Lương thì bị giam trong nhà lao của Hình bộ, cũng không biết
bây giờ thế nào rồi.”
Lâm Hiền nói: “Hoàng thượng chỉ bắt giam tam đệ chứ chưa phán xử, ngày mai con sẽ thử đến thăm hắn xem sao.”
Lâm Hiền nhìn người xung quanh bà cụ Lâm, hỏi: “Con nghe nói Như An học hành rất chăm chỉ, sao hôm nay lại không thấy nó?”
Bà cụ Lâm liền sầm mặt: “Đừng nhắc nó nữa, nó không hổ là huynh đệ với đồ
khốn nạn Lâm Duyệt kia, ta đối xử với nó tốt đến đâu thì lòng nó vẫn
hướng về Lâm Duyệt.”
Ban
đầu, sau khi Lâm Duyệt tự đánh ngất mình, Lâm Như An đã xin ông cụ Lâm
cứu chữa cho hắn, ông cụ tất nhiên là không đồng ý, còn nhốt cậu ta vào
phòng mình không cho ra ngoài.
Sau này nhà họ Lâm gặp nạn rồi, bà cụ Lâm cũng từng tìm đến Lâm Như An,
muốn cậu lên tiếng nói ra sự thật là Lâm Duyệt tự đánh ngất mình, Lâm
Như An liền viện cớ bệnh không thể dậy được.
Điều này khiến cho bà cụ Lâm vẫn luôn yêu thương cậu trở nên cực kỳ bất mãn. Lâm Hiền nghe vậy thì nói: “Thưa mẫu thân, việc hoang đường này đã xảy
ra rồi, mọi người còn muốn Như An lên tiếng, vậy có khác gì diễn trò cho người khác xem, ai sẽ tin? Như An còn phải thi cử lấy công danh, nếu
thật sự làm như vậy, chuyện vào tai Hoàng thượng thì sau này còn có thể
có tương lai hay không.”
Bà cụ Lâm không nói gì, trong lòng bà tất nhiên hiểu rõ, nhưng vẫn cảm
thấy Lâm Như An thật quá đáng. Lâm Hiền lại nói: “Mẫu thân không cần quá lo lắng, con đã về kinh rồi, người một nhà ở cùng nhau, chúng ta cùng
nghĩ cách.”
Bà cụ Lâm gật đầu, hai mẹ con lại tâm sự một lát, sau đó Lâm Hiền mới dẫn gia đình
mình về nơi ở. Chờ khi về phòng rồi, sắc mặt ông ta mới sa sầm xuống,
nào còn vẻ tự nhiên thoải mái nữa.
Bây giờ Lâm Hiền chỉ muốn nói với Lâm Lương một câu, ngu như heo. Có điều hiện tại ông ta lại rất muốn gặp người đã đẩy nhà họ Lâm thành
vào tình cảnh hiện giờ, nếu ông ta không phải là nhà họ Lâm, thì quả
thực phải cảm thán rằng Lâm Duyệt là một nhân tài.
—
Lâm Duyệt hoàn toàn không biết chuyện Lâm Hiền về kinh, đương nhiên, nếu có biết thì hắn cũng không quan tâm. Bây giờ hắn còn đang dưỡng thương ở
Đông cung, tuy không hợp lý lắm, nhưng dù sao hắn cũng đang bị thương,
mà Tề Nhiễm lại không đuổi hắn, ở lại thêm vài ngày thì Hoàng đế cũng
không nói gì.
Hôm nay, Tề Nhiễm đến thiên điện thăm Lâm Duyệt. Tề Nhiễm vẫn không hề xuất hiện
trên triều đình. Sau lần ra ngoài cung vừa rồi, y lại ngã bệnh, theo
thái y nói thì là bị dọa sợ. Hoàng đế nghe vậy thì lửa giận lại bừng
bừng bốc lên, mà nghĩ cũng đúng, Tề Nhiễm ra ngoài cung một chuyến, hết
bị lính tuần tra đuổi thì lại gặp phải chuyện hoang đường của nhà họ
Lâm, có thể không bị dọa sao?
Tề Nhiễm thì rất bình thản nghỉ ngơi ở Đông cung, bây giờ y cũng không quá cố chấp với việc xử lý công việc nữa. Dù sao thì Tề Anh và Tề Tĩnh cũng tạm thời chưa ra được, tất cả vẫn nằm trong khống chế của y.
Khi Tề Nhiễm đến thăm Lâm Duyệt, hắn đang ngủ. Là ngủ thật sự, hơi thở bình thường, linh hồn cũng không xuất hiện. Lâm Duyệt không thích có người
hầu hạ, nên sau khi hắn ngủ rồi thì thiên điện rất yên tĩnh.
Tề Nhiễm nhẹ nhàng ngồi xuống bên đầu giường, nói thật ra thì Lâm Duyệt
xuất hiện trước mặt y đa phần là trong trạng thái linh hồn. Y rất ít khi nhìn thấy dáng vẻ đang ngủ đúng nghĩa của Lâm Duyệt, thật ra cũng không khác gì người thường, người khác chắc sẽ chẳng nghĩ đến việc linh hồn
của hắn có thể thoát xác.
Tề Nhiễm im lặng nhìn Lâm Duyệt, thật lâu sau mới đưa ngón trỏ tay phải
lên, đặt dưới mũi Lâm Duyệt, cảm nhận hơi thở của hắn một chút. Khi Tề
Nhiễm thu tay về thì vô tình chạm phải môi Lâm Duyệt.
Dáng môi của Lâm Duyệt rất mỏng, đường cong mềm mại, Tề Nhiễm nhìn vào môi
hắn, trong đầu lại hiện ra cảnh hai người vô tình hôn nhau. Nghĩ đến đó, Tề Nhiễm liền cảm thấy dường như tay mình đang nóng lên.
Ngón tay y hơi run, chạm nhẹ lên môi Lâm Duyệt.
Y vội vàng rút tay về, nhưng đã bị Lâm Duyệt vừa chậm rãi mở mắt ra nâng
tay bắt được. Lâm Duyệt nhìn y, thấp giọng hỏi: “Thái tử điện hạ nhìn gì thế? Có đẹp không?”