Lâm
Trung không phải là nhân vật mấu chốt giúp Lâm Duyệt biến thành ông cụ
Lâm, tuy rằng Lâm Duyệt nghe ông ta nói xong thì rất muốn làm thế, nhưng mãi đến khi Lâm Trung đi rồi, hắn vẫn chưa biến thành ông cụ. Sau đó
Lâm Duyệt dùng bữa tối, cảm thấy buồn ngủ rồi, trời còn chưa tối nhưng
hắn vẫn lên giường nghỉ ngơi.
Khi linh hồn hắn đang dạo quanh Lâm phủ, cuối cùng cũng phát hiện ra cơ hội để biến thành ông cụ Lâm.
Sự việc khi đó là như thế này, Lâm Duyệt bay đến phòng của bà cụ Lâm, nơi
đó hiện đang rất đông đảo. Gần đây bà cụ Lâm viện cớ không khỏe, nhưng
Trương thị cũng bệnh theo, mà còn bệnh rất nặng. Bà cụ sợ mình bị lây
bệnh, nên không gọi Trương thị đến hầu. Nhưng dù có như thế, bà cụ Lâm
vẫn nói ra nói vào, cho rằng Trương thị bệnh quá đúng lúc, quả thật là
không hiếu thảo.
Đương
nhiên, bà cụ không thể nào biết nguyên nhân, Trương thị hiểu rõ bà cụ
không vừa mắt với mình nên mới cố ý bệnh. Hơn nữa để cho bệnh của mình
có vẻ chân thực, không ai tìm ra chứng cớ gì, nửa đêm Trương thị lén lút dội cho mình vài chậu nước lạnh. Việc này chỉ có mình Trương thị và nha hoàn tâm phúc biết được, những người khác hoàn toàn không ngờ đến. Mà
Trương thị cũng quản lý nơi ở của mình rất chặt chẽ, tin tức không hề bị lộ ra.
Trương thị bệnh
nặng, bà cụ Lâm lại khỏi dần. Bà cụ khỏi bệnh rồi, những người khác tất
nhiên là phải đến thăm nom, lúc này nhóm người trẻ trong Lâm phủ ngoại
trừ Lâm Duyệtđang vây quanh bà cụ mà tán gẫu. Đương nhiên nếu Lâm Duyệt
đến đây thật, bà cụ Lâm cũng chẳng vui lòng, cảm thấy không chỉ là xui
xẻo mà còn là Lâm Duyệt đang nguyền rủa mình.
Ngồi bên cạnh bà cụ Lâm là Lâm Như Ý xinh đẹp như hoa, những người khac ngồi theo thứ tự. Bà cụ nắm tay Lâm Như Ý vừa than nàng gầy, vừa tỏ ra đau
lòng mà thưởng cho nàng hai bộ trang sức, bảo nàng chăm chút cho bản
thân. Đồ dùng của bà cụ Lâm hiển nhiên là thứ tốt, Lâm Như Ý vội vàng
đứng lên cảm tạ trong ánh mắt vừa hâ mộ vừa ghen tỵ của mọi người, lại
dịu dàng uyển chuyển nói vài lời êm tai.
Bà cụ Lâm nhìn Lâm Như Ý bằng ánh mắt hiền từ, nụ cười trên mặt càng sâu.
Bà thích hai anh em Lâm Như An và Lâm Như Ý, mà bọn họ cũng có lòng với
bà, nên bà cụ vô cùng hài lòng. Trong phòng không ngớt tiếng cười nói,
sau đó bà cụ Lâm chắc là đã mệt, bèn cho phép mọi người trở về.
Sau khi nhóm người đi hết, không khí trong phòng lạnh lẽo hẳn đi. Bà cụ Lâm mệt mỏi nhắm mắt, con dâu thứ ba là Vương thị vội vàng tiến lên bóp
vai.
Bà cụ nheo mắt nói: “Có người hầu, việc này còn đến lượt cô làm à?”
Vương thị nhanh mồm nhanh miệng: “Con đây là thay Tam gia tỏ lòng hiếu thảo
với mẫu thân, mẫu thân không chê con tay chân vụng về đã là may mắn.”
Bà cụ Lâm cười thành tiếng, nếp nhăn trên mặt sâu thêm vài phần, bà mở mắt ra nói: “Nói đi, cô có việc gì?”
Giọng điệu của bà cụ không có ý trách tội, bởi lẽ Vương thị là người biết nịnh bà cụ nhất trong phủ.
Ngày trước khi Trương thị được gả vào, nhà mẹ đẻ có thế lực, bà cụ Lâm đối
xử bình thường, không lạnh không nóng, sau này nhà họ Trương xuống dốc
rồi, nhưng Trương thị vẫn hành xử như thể mình còn là đại tiểu thư kiêu
ngạo, bà cụ nể mặt Lâm Trung nên lười tính toán. Con dâu thứ hai thì
theo chân chồng mình ở bên ngoài, bà không thể quản đến, chỉ có thể
thỉnh thoảng nhắc đến, chỉ duy có Vương thị này vì nhà mẹ đẻ bình
thường, chồng lại không có tương lai nên mới hết lòng với bà.
Có điều bà cụ Lâm cho rằng đây là thường tình, Vương thị nói chuyện thẳng
thừng bộc trực, dù lắm lúc nghe chói tai, nhưng trước mặt bà thì vẫn
biết điều.
Vương thị bị
bà cụ Lâm nói thẳng ra ý đồ, cũng không hề chột dạ là mấy, bà ta ghé sát đến gần bà cụ, cười nói: “Thưa mẫu thân, gần đây con nghe nói đại tẩu
đang muốn tìm vợ cho Lâm Duyệt.”
Bà cụ Lâm ừ một tiếng không mặn không nhạt: “Cô hỏi chuyện này làm gì?”
Vừa rồi bà cụ cũng xác định được Trương thị bệnh thật từ chỗ Lâm Như Ý, còn ho không ngừng nữa. Nhưng cứ nhắc đến đứa cháu Lâm Duyệt này là bà cụ
lại cảm thấy không khác gì ăn phải ruồi, muốn nhổ ra lại không nhổ được, cả người đều ngứa ngáy khó chịu.
Vương thị cũng không định giấu giếm suy nghĩ của mình, nói thẳng ra: “Thưa
mẫu thân, xin đừng trách con nói khó nghe, danh tiếng của Lâm Duyệt
không tốt, ai ở kinh thành mà không biết. Nhà có gia thế bình thường thì chắc chắn đại tẩu không thích, mà nhà có gia thế tốt thì ai mà chịu gả
con gái cho nó, chẳng phải chờ làm trò cười cho người ta hay sao? Hơn
nữa, sức khỏe của Lâm Duyệt còn không tốt, người không có công danh cũng chẳng thích học hành, trừ cái danh cháu đích tôn nhà họ Lâm thì còn có
ưu thế gì để mà bàn chuyện hôn nhân chứ.”
Bà cụ Lâm ngẩng lên cười nhạt với Vương thị, chậm rãi hỏi: “Ừ? Vậy ý cô thế nào?”
Vương thị cười đáp: “Thưa mẫu thân, nói thế nào thì Lâm Duyệt cũng gọi con
một tiếng thẩm thẩm, con cũng hy vọng nó sớm ngày thành hôn, sửa cái
mệnh cách gì đó đi. Mẫu thân cũng biết nhà mẹ đẻ con có đứa cháu gái,
dung mạo thì miễn bàn, tính cách lại hoạt bát, chỉ có điều không biết
chữ, được cái là nó thông minh lanh lợi, lại còn xởi lởi dễ nói chuyện.
Mà hai năm nay lại vì phải để tang cha mà kéo dài việc thành hôn, thành
ra lớn hơn Lâm Duyệt hai tuổi, mà nhà mẹ đẻ con gia thế thường thường,
chỉ sợ đại tẩu chê. Nếu mẫu thân cảm thấy ổn thì vài ngày nữa con dẫn nó về nhà để mẫu thân xem qua.”
Hai chữ mệnh cách chọc ngay vào chỗ đau của bà cụ Lâm, bà nghe vậy liền
nói: “Cô cũng gả vào nhà họ Lâm làm dâu rồi, chúng ta cũng chả chê bai
gì cô, đại tẩu cô còn có thể chê cháu gái cô à? Cũng như cô nói, mang
cái danh đó trên đầu, con gái danh môn trong kinh thành có không gả được cũng chẳng thèm gả cho nó. Có điều, nha đầu mà cô nói có phải vài năm
trước từng qua đây không, ta còn nhớ diện mạo cũng được lắm, cơ mà không phải nói là mấy năm trước đã đính hôn à?”
Vương thị không giận, vội đáp: “Đúng là đính hôn rồi, nhưng vì phải để tang, nhà người ta không muốn chờ, nên từ hôn rồi.”
Bà cụ Lâm thật không thích như thế, cho rằng xui xẻo, cũng cảm thấy tuỏi
bên đằng gái hơi lớn. Nhưng bà nghĩ lại thì thấy điều kiện của Lâm Duyệt cũng chẳng hy vọng tìm được người tốt hơn, hơn nữa nhà họ Vương vốn
không hiển hách gì, kém nhà họ Lâm một chút mà thôi, vậy nên bèn nói:
“Việc này ta sẽ thương lượng với đại tẩu cô.”
Vương thị nghe bà cụ Lâm xiêu lòng, biết ngay là việc này thành rồi, bà ta
cười nói: “Vậy nhờ mẫu thân nói vài lời tốt đẹp về đứa cháu này với đại
tẩu giúp con.”
Bà cụ Lâm ừ một tiếng, đôi mắt lóe lóe, có vẻ đã động lòng rồi.
Vương thị lại tán gẫu thêm một lát với bà cụ, sau đó trở về phòng mình. Sau
khi về, bà ta ngồi trong phòng vừa chậm rãi uống trà vừa lạnh giọng hỏi: “Lão gia đâu?”
Nha hoàn
bên cạnh thấp giọng nói: “Lão gia vừa rồi chờ phu nhân trong phòng một
lát, phu nhân chưa về, bây giờ chắc là đến thăm Uyển di nương rồi.”
Vương thị nghe vậy thì ném ngay chén trà vào người nàng ta, mắng: “Uyển di
nương? Sao ta lại không biết chỗ này có thêm một Uyển di nương từ khi
nào?”
Nha hoàn kia bị
nước trà nóng văng đầy vạt áo, bỏng cả bàn tay, nàng thấy Vương thị nổi
giận thì cũng không dám để ý đến, vội quỳ xuống khóc lóc rằng: “Thưa phu nhân, cả ngày hôm nay người hầu như đều ở chỗ lão phu nhân, vừa rồi
Uyển Nhi kia đột nhiên kêu đau bụng, lão gia mời thầy thuốc đến bắt
mạch, vị thầy thuốc kia kê đơn thuốc an thai, lại thuận miệng bảo nhất
định thai này là nam, lão gia vui mừng lắm, thế là chiều lòng cô ả,
chính miệng nói nâng lên làm di nương.”
Uyển Nhi này là người giỏi đóng vai yếu ớt, Lâm Lương lại thích thấy cô ta
như thế. Uyển Nhi vốn không được yêu thích, nhưng cô ta lại đang mang
thai đứa con của Lâm Lương, hơn nữa bây giờ Lâm Lương vô cùng mong chờ
đứa con này, luôn tin tưởng nó phải là con trai. Lão lại không sửa được
cái thói đói bụng ăn quàng của mình, chẳng qua chỉ vài ba câu được bị
Uyển Nhi kia dỗ được rồi, lão cảm thấy mình xui xẻo là lỗi của Lâm
Duyệt.
“Hừ, một con ả ti
tiện mà thôi, còn tưởng mình thành phượng hoàng rồi à?” Vương thị nghe
xong chuyện thì cười lạnh, vẻ mặt cực kỳ hung ác, sau đó trong lòng lại
càng hận Lâm Duyệt và ông cụ Lâm. Nếu không có hai người này thì Uyển
Nhi kia và đứa con trong bụng cô ta đã sớm thành một nắm đất rồi, ở đâu
ra mà còn ngang ngược trước mặt bà ta như thế?
Nhưng chẳng bao lâu Vương thị đã không giận nữa, bà ta dù sao cũng đã tìm
được một mối hôn nhân cho Lâm Duyệt, tặng cho hắn một món quà lớn. Đúng
vào lúc này, Lâm Lương từ chỗ Uyển Nhi trở lại, lão nhìn thấy Vương thị
thì cười toe toét hỏi: “Bà nói với mẫu thân chưa?”
Vương thị bực mình nói: “Nói thì thế nào? Chưa nói thì thế nào?”
Lâm Lương cười hì hì, ngồi xuống nói: “Dô, làm gì mà nóng thế?”
Vương thị bĩu môi: “Ta làm gì mà nóng, ta cũng chẳng giống lão gia, mỹ nhân
quây quần vui nhà vui cửa, trong lòng chỉ có mỗi đứa con trai chưa ra
đời.”
“Xem bà nói kìa, cô ta làm gì mà là mỹ nhân? Làm sao mà quý trọng bằng nửa sợi tóc của bà?
Hơn nữa, có con trai còn không phải là để cho bà nuôi, gọi bà bằng mẫu
thân?” Lâm Lương chẳng để ý, nói: “Nếu ngày sau bà lại sinh con trai,
vậy ta cần cái đứa thứ nam đó làm gì?”
Vương thị phì cười: “Lời này của ông mà để cho di nương mới nghe được, chắc là đau lòng chết mất.”
Lâm Lương phẩy tay khinh thường nói: “Nể mặt đứa con chưa ra đời nâng cô ta làm di nương mà thôi, cô ta có gì đáng mà đau lòng? Không nói cô ta
nữa, chỗ bà sao rồi?”
Vương thị vẫy tay cho nha hoàn ra ngoài hết, người đang quỳ trên đất cũng thở phào, nói thế nào thì nàng ta cũng giữ được mạng rồi.
Chờ mọi người đi hết, Vương thị mới nói với Lâm Lương: “Ta đã nói cho mẫu
thân chuyện đó rồi, hẳn là không thành vấn đề, nhưng mà bên đại tẩu có
khi là không chịu.”
Lâm
Lương cười lạnh: “Đại ca và đại tẩu sẽ không vì một Lâm Duyệt mà cãi lại mẫu thân. Hơn nữa, ngoài mặt thì con bé kia không có vấn đề, bà tốt
bụng tìm một mối cho Lâm Duyệt, bọn họ còn dám ăn thịt bà chắc?”
Vương thị nghe vậy gật đầu, có điều bà ta lại do dự một lát mới nói: “Tuy
nói ít người biết chuyện Quyên nha đầu hư hỏng, nhưng cái nhà đã đính
hôn với nó thì biết hết cả rồi. Dù kiêng kỵ quyền thế của nhà họ Vương
và mặt mũi của Quyên nha đầu nên mới nói với bên ngoài là không chờ
dược, nhưng việc này ông nhất định phải che giấu kỹ càng, bằng không nếu đại ca và đại tẩu biết được, dảm bảo sẽ lột da ông.”
Lâm Lương liếc bà ta một cái, nói: “Chuyện này không phải chỉ có nhà họ
Vương biết thôi sao? Nếu bà không vô tình nói ra thì ta còn không biết
nữa. Nhà bà đã che giấu việc này gắt gao đến thế, người ngoài làm sao mà nghe ngóng được? Lại nói, dù con bé kia ngôn từ có phóng đãng một chút, nhưng cử chỉ vẫn đúng mực, bảo nó làm vợ Lâm Duyệt, bề ngoài cũng không thiệt cho đứa cháu trai này của ta.”
Vương thị nghe lời châm biếm của Lâm Lương cũng nóng cả mặt, dù sao thì cũng
là con gái nhà mẹ đẻ bà ta không đàng hoàng, sau đó lại nhỏ giọng nói:
“Còn may là Quyên nha đầu cũng chưa làm ra chuyện lớn gì, thành thân rồi thì ai còn nhắc đến chuyện xưa nữa?”
Lâm Lương hừ một tiếng: “Nó bị bà nắm đằng chuôi, huynh đệ nhà bà kia thì
chỉ biết ăn chơi, với tính tình Lâm Duyệt bây giờ thì không đời nào mà
chiều theo nó, đến khi đó nó cũng chỉ có thể dựa vào bà thôi.”
Lâm Lương càng nói càng vui, lão bị ông cụ Lâm đánh một trận cho thành đầu
heo, còn bị phạt quỳ trong từ đường cả đêm, lão vẫn còn ghi hận. Đây là
chuyện tốt mà Lâm Duyệt làm, lão có thể không báo đáp sao?
Chứng kiến toàn bộ cảnh này, Lâm Duyệt treo ngược trên xà nhà sờ sờ cằm. Hắn
biết ngay mà, với vẻ mặt hung hãn và ánh mắt đầy thù hận của Vương thị
kia, nếu mối hôn nhân này mà không có vấn đề, hắn có thể dỡ đầu mình
xuống làm bóng đá. Bây giờ thì hay rồi, mọi việc đều rõ ràng, Lâm Lương
này đúng là đủ độc ác.
Vì muốn chọc hắn tức chết mà dám nghĩ ra cái loại ý tưởng này. Cũng phải
thôi, nếu là Lâm Duyệt trước kia, sau khi thành thân lại phát hiện ra vợ mình là người như thế, nói không chừng cậu ta tức chết thật.
Lâm Duyệt bay đến bên cạnh Lâm Lương, chọc chọc vào đầu lão, chán nản nghĩ, ở thời cổ đại này, một nhà cứ ở chung với nhau thế này quả nhiên không
có gì tốt, đi đâu cũng gặp chuyện bất mãn, chỗ nào cũng có người bày mưu tính kế. Rõ ràng là Lâm Lương hại chết người trước, Vương thị và Lâm
Lương lại cứ đoan chắc là mình không sai, còn định tiếp tục bẫy hắn,
đúng là nực cười.
Chính
vì cảm xúc không vui này, Lâm Duyệt rất nhanh chóng đạt được nguyện
vọng, biến thành người có quyền lực lớn nhất trong nhà họ Lâm—— ông cụ
Lâm.
Việc đầu tiên Lâm
Duyệt làm sau khi biến thành ông cụ Lâm, chính là đi tìm bà cụ Lâm, nói
thẳng thừng: “Việc hôn nhân của Lâm Duyệt, bà có ý kiến gì không?”
Bà cụ Lâm lúc này vẫn còn đang nghĩ đến lời Vương thị nói, bà biết đứa
cháu gái nhà mẹ đẻ của Vương thị chắc chắn không tốt như bà ta nói,
nhưng cũng chưa từng nghe thấy lời đồn đãi nào, vì vậy bà vẫn thấy là
hài lòng. Lấy một người vợ có gia thế bình thường cho Lâm Duyệt, ngày
sau hắn sẽ không có ai làm chỗ dựa, không dễ gây ra sóng gió gì.
Trong lòng bà cụ Lâm, bà thà rằng nuôi Lâm Duyệt thành đồ bỏ, chứ không muốn hắn thích gì làm nấy như hiện tại.
Khi ông cụ Lâm hỏi đến, bà cụ nghĩ nghĩ rồi đáp: “Ta cũng nhìn trúng một
nhà, tuy rằng gia thế thấp hơn chúng ta, nhưng Lâm Duyệt không khỏe mạnh gì, nhanh chóng lấy vợ rồi để lại đời sau vẫn tốt hơn.” Nói xong, bà
bèn kể lại chuyện cháu gái nhà mẹ đẻ Vương thị.
Lâm Duyệt cố nhẫn nại nghe cho hết, sau đó để lại cho bà cụ Lâm một câu:
“Chuyện hôn nhân của Lâm Duyệt ta sẽ tự quyết, sau này trong phủ không
cần nhắc lại nữa.”
Trong ánh mắt khó hiểu của bà cụ Lâm, Lâm Duyệt chỉ để lại một vẻ mặt cao thâm khó dò rồi quay người bỏ đi.
Lâm Duyệt đến thư phòng của ông cụ Lâm, sai người gọi Lâm Lương và Lâm
Trung đến. Lâm Lương và Lâm Trung đều không biết đã xảy ra việc gì, được người chuyển lời thì vội vàng chạy đến thư phòng.
Lâm Lương vẫn còn sót lại cảm giác sợ hãi với thư phòng này, việc ông cụ
Lâm lần trước đánh lão một trận còn phạt quỳ trong từ đường tạo thành
bóng ma tâm lý rồi.
Trước khi bước vào thư phòng, Lâm Lương bất giác rùng mình một cái, lão cứ
cảm thấy thư phòng này thật đáng sợ, giống như bị yêu ma quỷ quái nào đó chiếm cứ vậy, chỉ chờ lão vào trong là liền há miệng nuốt sống lão.
Dừng lại một lát, sau cùng Lâm Lương chỉ biết cười gượng trước ánh mắt dò
hỏi của Lâm Trung, sau đó cẩn thận đi theo Lâm Trung vào thư phòng.
Vừa vào thư phòng, Lâm Lương còn chưa kịp chào hỏi ông cụ Lâm thì đã bị Lâm Duyệt cầm một cái thước dài ba thước đánh thẳng vào má trái. Tâm trạng
Lâm Duyệt không tốt, trong lòng phừng phừng lửa giận, ra tay đặc biệt
nặng, Lâm Lương bị đánh trúng liền gào lên thảm thiết.
Lâm Trung cũng bị cơn giận của ông cụ Lâm dọa giật nảy mình, ông ta tiến lên nói: “Thưa phụ thân, ngài đang……”
“Cút sang một bên.” Lâm Duyệt nheo mắt hừ lạnh: “Chờ ta dạy dỗ xong cái thứ
không ra gì này, ngươi hãy nói chuyện.” Dứt lời hắn lại đánh một cái
ngay vào má phải của Lâm Lương.
Lâm Lương vì đạo hiếu nên có bị đánh cũng không dám phản kháng, càng không
dám tránh né quá lộ liễu, chỉ có thể vừa khóc vừa kêu: “Thưa phụ thân,
rốt cuộc con đã làm sai cái gì khiến ngài nổi giận như vậy, ngài cứ mắng con là được, đừng vì chuyện nhỏ mà ảnh hưởng sức khỏe.”
Lâm Duyệt vừa đánh thật chuẩn xác vừa cười lạnh: “Ngươi làm chuyện gì trái
lương tâm mà dám nói không biết à? Việc hôn nhân của Lâm Duyệt, ngehe
nói ngươi nhìn trúng người nhà họ Vương, còn cùng vợ ngươi xúi giục mẫu
thân muốn quyết định nữa chứ, ngươi nói xem ngươi muốn làm gì hả? Nếu
ngươi muốn chọc ta tức chết, vậy hôm nay ta đánh chết thằng nghịch tử
nhà ngươi là xong.”
Lâm
Lương vừa nghe lời ông cụ Lâm nói liền hoảng hồn, lão thậm chí không dám nghĩ sâu thêm ẩn ý của ông cụ, chuyện kia của Quyên nha đầu nhà họ
Vương rất bí mật, làm sao ông cụ biết được chứ? Vì trong đầu còn đang
suy nghĩ, Lâm Lương tránh càng chậm hơn, vừa do dự một chút là đã bị Lâm Duyệt quất trúng vào lưng, đau đến nỗi nhảy dựng……
Chờ đến khi Lâm Duyệt dừng tay trong tiếng cầu khẩn đau khổ của Lâm Lương,
mặt lão đã sưng đến nỗi không thể ra ngoài được nữa, lưng đau rát như
lửa đốt, phần mông cũng thảm không dám nhìn, quần áo nơi đó thậm chí còn thấm vết máu. Lâm Lương nằm bò trên đất khóc không thành tiếng, chỉ
nghe được lão đang nức nở, dù sao thì khóc quá dữ cũng sẽ động đến dây
thần kinh, vết thương trên người sẽ càng đau.
Lâm Duyệt lười để ý trạng thái của lão, hắn đánh xong cũng thấy mệt rồi,
bèn tiện tay ném cái thước sang một bên, mà lại vừa hay ném trúng mông
Lâm Lương, Lâm Lương giãy lên như cá rời nước, kêu gào một lát rồi lại
nằm bò xuống.
Lâm Duyệt
thì lạnh lùng nhìn Lâm Trung nói: “Không ai được can thiệp vào việc hôn
nhân của Lâm Duyệt nữa, từ nay về sau cũng không được nhắc đến, ta sẽ tự quyết.”
Lâm Trung vừa kinh ngạc vừa lạnh lòng, ông ta cúi đầu đáp: “Phụ thân nói phải, con đã biết.”
Lâm Duyệt thấy Lâm Trung biết điều, bèn ném một xấp giấy trắng xuống trước
mặt Lâm Lương đang nằm trên đất, nói chậm rãi: “Viết hết những ý đồ bẩn
thỉu của ngươi ra đây, để cho đại ca của ngươi xem thử ta có vu oan cho
ngươi hay không? Nếu ngươi không viết đúng sự thật, vậy hôm nay ta sẽ
đánh gãy chân ngươi, ngày mai dâng tấu xin Hoàng thượng bãi miễn chức
quan của ngươi, Lâm phủ chúng ta vẫn có thể nuôi được một kẻ tàn phế.”
Lâm Lương khóc lóc kêu: “Thưa phụ thân, con không biết ngài đang nói gì.”
“Nếu không biết, vậy để ta nhắc cho ngươi nhớ, cứ viết ngươi định gài bẫy
đứa cháu mà ngươi chưa giết được như thế nào?” Lâm Duyệt ngồi xuống,
nhìn lão mà nói: “Ngươi thật sự không biết chuyện xảy ra ở nhà họ Vương
hay sao? Rốt cuộc ngươi muốn làm gì, ta không biết à? Viết! Không muốn
viết thì hôm nay ta chặt cái tay này của ngươi, để cả đời này ngươi
không cần phải viết nữa.”
Lâm Lương kinh hãi ngẩng lên nhìn ông cụ Lâm, hẳn là đã nhìn thấy sự nghiêm túc trong mắt ông cụ, , Lâm Lương vừa sợ vừa tủi, lão kêu van: “Thưa
phụ thân, trước kia ngài cũng không thích Lâm Duyệt, bây giờ thì lúc nào cũng thiên vị nó, ngài như thế quả thật là không giống chính mình nữa
rồi.”
Lâm Duyệt nhẹ giọng đáp: “Ta nghĩ thế nào thì không cần phải nói cho ngươi biết, bây giờ
ngươi viết ngay như ta nói đi, bằng không thì cái tay này cũng không cần giữ nữa, vết thương của ngươi cũng không cần phải chữa.”
Dứt lời, Lâm Duyệt đứng dậy đạp một cái thật mạnh lên tay trái của Lâm Lương.
Lâm Lương đau đến nỗi nước mũi chảy tung tóe, lão gào thét: “Phụ thân, con viết, con viết, con viết còn chưa được sao?”
Khi Lâm Lương nằm bò trên đất run rẩy viết ra những suy nghĩ bẩn thỉu của
mình, Lâm Trung lại đang nghi ngờ đánh giá Lâm Duyệt. Lâm Duyệt nhận ra
ông ta đang nhìn mình thì ngước lên liếc một cái, Lâm Trung vội vàng cúi đầu.
Lâm Duyệt biết rõ
hôm nay mình mượn xác ông cụ Lâm rồi làm ra một loạt hành động quá mức
bất thường, sẽ dễ dàng khiến người ta nghi ngờ, nhưng hắn không quan
tâm, một việc quá sức tưởng tượng thế này, dù là vị Thái tử có thể nhìn
thấy hắn kia cũng sẽ không tin, ai còn dám tin?
Có nghi ngờ hắn thì cũng chỉ có thể giữ riêng trong lòng, khi không có chứng cứ thì tất cả mọi thứ cũng chỉ là nghi ngờ mà thôi.
Sau khi Lâm Lương viết rõ tất cả mọi thứ, Lâm Duyệt nhìn sơ qua một cái rồi đưa sang cho Lâm Trung, sau khi Lâm Trung nhận lấy thì sắc mặt bắt đầu
tái xanh đi với tốc độ cực nhanh.
Lâm Duyệt lấy lại giấy từ tay Lâm Trung, sau đó nói: “Nó bị thương, ngươi
làm đại ca thì đích thân đưa nó về đi. Nếu người khác trong phủ có ý
kiến với chuyện của Lâm Duyệt, ngươi cứ nói rõ thái độ của ta.”
Lâm Trung hít một hơi rồi chắp tay nói: “Vâng thưa phụ thân, con đã hiểu.”
Chờ Lâm Trung đưa lão Lâm Lương phiền toái kia đi rồi, Lâm Duyệt mới thở phào nhẹ nhõm, cuối cùng thì cũng hết giận rồi.
Sau khi thoát ra khỏi ông cụ Lâm, Lâm Duyệt liền bay thẳng đến hoàng cung.
Ai cũng nói hoàng cung là nơi dơ bẩn nhất, Lâm Duyệt lại thấy nhà họ Lâm còn đáng ghét hơn cả hoàng cung.
Đến Đông cung, đúng như hắn nghĩ, Tề Nhiễm vẫn chưa ngủ, Lâm Duyệt ngồi đối diện với Tề Nhiễm.
Tề Nhiễm ngẩng lên nhìn hắn, trầm ngâm rồi nói: “Tâm trạng của ngươi không tốt?”
Lời vừa dứt thì y đột ngột khựng lại. Thật ra Lâm Duyệt trong mắt y lúc này chỉ là một bóng đen, tâm trạng tốt hay không thì y cũng không thể thấy
được, nhưng Tề Nhiễm lại cảm thấy cái bóng này đang nổi giận đùng đùng,
thế là bất giác buột miệng hỏi.
Lâm Duyệt đáp: “Tạm được, mấy việc phiền toái trong nhà, có điều sau này ắt hẳn là bọn họ không dám nữa.”
Tề Nhiễm ừ một tiếng, sau đó dời đề tài: “Qua vài ngày nữa là đến hội đi
săn mùa xuân ở hành cung Lạc Sơn, ngươi có tham gia không?”
“Hội đi săn mùa xuân ở hành cung Lạc Sơn?” Lâm Duyệt nghĩ nghĩ rồi đáp:
“Việc thú vị như thế, tất nhiên là ta phải tham gia rồi. Có điều không
biết Thái tử muốn ta tham gia đi săn với thân phận gì đây?”
“Vậy Lâm công tử muốn tham gia với thân phận gì?” Tề Nhiễm khách sáo hỏi, ra vẻ như ngươi muốn thân phận gì, ta liền cho ngươi thân phận đó.
Lâm Duyệt nghiêm túc suy nghĩ một lát rồi xòe tay, cười nói: “Nghĩ qua nghĩ lại thì cũng chẳng có thân phận gì, thôi vẫn nên dùng thân phận của
chính ta vậy. Dù sao thì với tố chất cơ thể hiện giờ, ta có đến đó cũng
không thể đi săn, chỉ có phần đứng xem và ngủ thôi.”
Tề Nhiễm ừ một tiếng bâng quơ, hội đi săn mùa xuân ở hành cung Lạc Sơn là
một lễ hội cử hành hàng năm, kiếp trước vì ăn phải vài miếng điểm tâm mà Mai phi đưa đến, y không thể tham gia. Còn lần này, y đã quyết tâm phải đi cho bằng được.