Cát
Tường nhìn thấy vẻ mặt Tề Nhiễm thay đổi là biết mình không thích hợp ở
lại, bèn lặng lẽ ra ngoài. Tề Nhiễm nhìn lên Lâm Duyệt, hỏi: “Sao Duyệt
lại vào cung rồi?”
Y vừa mới về cung thì Lâm Duyệt đã theo đến, đây là điều Tề Nhiễm không ngờ đến.
Lâm Duyệt cũng không chê giấu suy nghĩ của mình, nói thẳng: “Ta lo cho em nên mới vào cung.”
Cũng may hiện giờ người trong cung vẫn cho rằng hắn là người được Tề Nhiễm
xem trọng, nếu không thì vào cung gặp Tề Nhiễm sẽ trở thành việc khó
rồi.
Tề Nhiễm khẽ ừ một
tiếng, y chỉ cảm thấy được gặp Lâm Duyệt thì trong lòng đầy vui thích,
những gì vừa mới dự định phải làm ngay lập tức thì lại không còn muốn
nghĩ đến nữa. Cuối cùng y cũng biết cái gì là ái tình, chính là chỉ cần
nhìn thấy người kia là niềm vui đã ngập tràn. Tề Nhiễm nghĩ mình đã thua trong tay Lâm Duyệt thật rồi. Nghĩ lại những gì Lâm Duyệt làm tối qua,
nếu đổi thành người khác thì dù chỉ chạm vào y cũng đã đủ để y thẳng tay giết chết rồi, nhưng Lâm Duyệt thì khác, Tề Nhiễm chỉ cảm thấy ngượng
ngùng và mất tự nhiên trước những đụng chạm của hắn, chứ không còn cảm
xúc nào nữa.
Với tính
cách của Tề Nhiễm thì sẽ không diễn tả tâm trạng này thành lời, nhưng
ánh mắt thì không lừa gạt được. Hết thảy tình cảm của Tề Nhiễm đều thể
hiện trong đôi mắt trong veo như ngọc ấy, không hề che giấu.
Lâm Duyệt vươn tay chạm vào khóe mắt y, cảm nhận làn da mềm mại dưới ngón
tay mình, trong lòng dâng lên cảm xúc kích động khó tả. Hắn vốn lạnh
lùng, thậm chí còn tưởng rằng cả đời này sẽ không yêu thích bất kỳ ai,
không ngờ đến thời đại này lại gặp được một người mà mình yêu thương.
Lâm Duyệt nghĩ vậy thì trái tim liền ấm áp, hắn nhìn Tề Nhiễm rồi nói:
“Không phải là muốn cho em biết một bí mật sao? Hôm qua không kịp nói,
bây giờ đột nhiên lại muốn nói ra, chỉ là không biết Thái tử điện hạ có
thời gian nghe kể chuyện hay không thôi.”
Khi Lâm Duyệt gọi Thái tử điện hạ, giọng nói bất giác hạ thấp vài phần,
khiến Tề Nhiễm đột nhiên nhớ lại đêm qua, Lâm Duyệt cũng thì thầm bên
tai mình như vậy, Thái tử điện hạ, Tề Nhiễm, đừng cố nén, nói gì đi chứ.
Tề Nhiễm vừa nghĩ đến những hình ảnh đó, thì mắt lại không biết nên nhìn vào đâu rồi.
Lúc này Lâm Duyệt sẽ không lấy chuyện đó ra trêu đùa y, hắn hiểu rõ nếu Tề
Nhiễm không thật lòng thích hắn thì sẽ không để mặc cho mình muốn làm gì thì làm như thế. Tề Nhiễm là người cổ đại, lại là Thái tử cao quý, y có thể bỏ mặc tất cả để chiều ý mình đã là câu trả lời tốt nhất rồi. Lâm
Duyệt cho rằng tấm lòng này của Tề Nhiễm là thứ quý giá nhất trên thế
gian.
Lâm Duyệt tùy ý tìm một cái ghế ngồi xuống bên cạnh Tề Nhiễm, khoảng cách giữa hai người
rất gần, mắt nhìn thẳng vào nhau, còn có thể lắng nghe hơi thở của đối
phương. Lâm Duyệt cân nhắc lời lẽ một chút, câu đầu tiên lại là: “Thật
ra Lâm Duyệt đã chết rồi, ta vẫn là cậu ta, nhưng lại không phải là cậu
ta nữa……”
Khi Lâm Duyệt
mở miệng, suy nghĩ đầu tiên của Tề Nhiễm là hắn cũng là người sống lại
một đời như mình, nhưng theo từng lời kể của Lâm Duyệt, Tề Nhiễm dù đã
cố gắng trấn tĩnh nhưng vẻ mặt vẫn toát ra sự kinh ngạc vô cùng.
Chờ Lâm Duyệt nói xong bí mật lớn nhất của mình, hắn vừa nhìn Tề Nhiễm vừa
nói như đùa: “Thật ra ta cũng không ngờ sẽ có ngày nói cho người khác
biết bí mật này, bản thân sự việc đã dễ khiến người khác sợ hãi, nói ra
mà bị xem là trò cười đã là hậu quảtốt nhất rồi, nói không chừng ta còn
bị xem là yêu quái, mang ra thiêu chết nữa.”
Tề Nhiễm vốn còn đang chìm trong sự thực Lâm Duyệt là người của thời đại
khác, nghe đến đây thì nhíu mày, vẻ mặt nghiêm khắc: “Ai dám động vào
Duyệt nữa phần?”
Lâm Duyệt bật cười, nói bằng giọng biếng nhác: “Bây giờ thì ta không sợ nữa, vì có người bảo vệ ta rồi.”
Tề Nhiễm không cảm thấy đây là đùa giỡn, y thậm chí còn nghiêm túc gật
đầu: “Yên tâm, ta sẽ không ai chạm vào Duyệt một chút, chứ đừng nói là
thiêu chết.”
Lâm Duyệt nhướn mày: “Vậy thì cái mạng này phải giao cho Thái tử bảo quản rồi.”
Tề Nhiễm nhìn lên Lâm Duyệt, y vừa định tiết lộ bí mật, như vậy xem như là giao cho Lâm Duyệt yếu điểm lớn nhất của mình, nhưng còn chưa nói thì
Cát Tường đã gõ cửa vào, nói Hoàng thượng sai người đến gọi.
Hoàng đế đã lâu không quan tâm việc triều chính, bây giờ đột nhiên cho gọi Tề Nhiễm chắc chắn là vì việc gấp. Tề Nhiễm đành phải tạm ngưng, y nói:
“Chờ ta trở về.”
Lâm
Duyệt thật sự muốn cùng Tề Nhiễm đi gặp Hoàng đế, nhưng hắn cũng biết là không thể nào. Có những việc nếu làm quá bắt mắt sẽ bị người ta bắt
thóp. Nhưng hắn cũng lo cho tình trạng sức khỏe của Tề Nhiễm, dù sao
cũng là lần đầu tiên, mà tối qua hắn cũng chưa đủ tỉ mỉ, hôm nay hẳn là y vẫn còn không thoải mái.
Tề Nhiễm thì không nghĩ nhiều như vậy, sau khi căn dặn người hầu chăm sóc tốt cho Lâm Duyệt thì liền đến chỗ của Hoàng đế.
Tề Nhiễm vái chào rồi, Hoàng đế cho y đứng lên, sau đó nói: “Sáng nay Trẫm nghe tin đêm qua con không về cung.”
Tề Nhiễm sững sờ một lát mới đáp: “Phụ hoàng thứ tội, đêm qua nhi thần đi
thăm Lâm Duyệt, không ngờ lại uống rượu mà lỡ việc, không kịp về cung,
để phụ hoàng phải lo lắng.”
Hoàng đế nhìn Tề Nhiễm, nói: “Trước kia trong cung xảy ra chuyện gì, Trẫm
cũng sẽ lập tức biết được, mà hiện giờ Thái tử ra ngoài cả đêm không về, Trẫm làm Hoàng đế lại đến ngày hôm sau mới biết……”
Nói đến đây, Hoàng đế thấy Tề Nhiễm hơi biến sắc, tiếp theo ngài lại có vẻ
chán chường, nói: “Mà thôi, hoàng cung này sớm muộn gì cũng là của con,
thì sớm hay muộn cũng có sao đâu.”
Tề Nhiễm ngẩng lên nhìn vào mắt Hoàng đế, nói: “Phụ hoàng, ngài là Hoàng đế của Đại Tề, nhi thần chỉ là Thái tử.”
Hoàng đế lắc đầu, nói tiếp: “Con sẽ rất nhanh không còn là Thái tử nữa.”
Từ sau khi biết được chân tướng những việc kia, Hoàng đế thật sự có hơi
hoảng sợ, ngài có cảm giác mình chỉ còn lại có vài năm nữa thôi. Mỗi lần nghĩ đến việc này, Hoàng đế lại thấy mình làm đế vương cũng rất nhàm
chán.
Phi tử trong hậu
cung không ai vừa mắt ngài, con trai thì đã phế mất hai đứa, ngài cũng
lười không muốn đi gặp, đứa nào cũng bụng dạ khó lường, chỉ còn lại một
mình Tề Nhiễm xem như là ngoan ngoãn nghe lời nhất. Hoàng đế đột nhiên
muốn ném đi gánh nặng trên vai, để Tề Nhiễm xoay sở đi. Hơn nữa bây giờ
dù ngài không nói thì trên dưới hoàng cung này cũng là người của Tề
Nhiễm cả rồi, cũng như chuyện tối qua, nếu Tề Nhiễm muốn giấu ngài
chuyện gì đó, thì ngài cũng chẳng khác nào đã mù đã điếc cả.
Nghĩ vậy, Hoàng đế thở dài, nhắm mắt lại nói: “Hôm nay Trẫm gọi con đến là
vì một chuyện, gần đây Trẫm không còn khỏe nữa, chuyện trên triều đình
con cứ tự quyết, không cần bẩm báo lại với Trẫm. Chờ qua một thời gian
nữa, Trẫm nhường ngôi lại cho con.”
Tề Nhiễm kinh ngạc, y nhíu mày nói: “Bẩm phụ hoàng, sức khỏe của ngài vẫn còn rất tốt, vì sao lại nói thế.”
Hoàng đế phất tay nói: “Trẫm đã nghĩ kỹ rồi, con lui ra đi.”
Tề Nhiễm vẫn chưa đi, y cung kính nói: “Bẩm phụ hoàng, nhi thần cóviệc muốn bẩm báo.”
Hoàng đế ngước lên, Tề Nhiễm liền nói hết việc xử lý nhà họ Lâm và Việt Tú ra.
Hoàng đế hỏi: “Lưu đày hết người nhà họ Lâm đến biên giới phía Bắc? Không
phải con rất xem trọng Lâm Duyệt sao, đối xử với người nhà của hắn như
vậy, trong lòng hắn không oán hận?”
Tề Nhiễm đáp: “Nhà họ Lâm là người thân của Lâm Duyệt, nhưng lòng hắn hiểu đâu là nặng nhẹ. Hơn nữa nếu không nể mặt hắn, thì với những tội trạng
của nhà họ Lâm, diệt tộc vẫn còn là nhẹ.”
Nghĩ đến nhà họ Lâm kiếp này ủng hộ Tề Tĩnh ra sao, Hoàng đế cũng tỏ ra chán ghét, ngài đáp: “Việc này con tự xem rồi làm đi, không cần báo lại với
Trẫm nữa.”
Tề Nhiễm đáp: “Vậy nhi thần cáo lui.”
Hoàng đế ừ một tiếng, để y rời đi.
Tề Nhiễm về lại Đông cung liền hạ lệnh xử trí người nhà họ Lâm, để bọn họ
sớm khởi hành đến biên giới phía Bắc. Có điều Tề Nhiễm vẫn giữ lại một
người, chính là Lâm Như An. Tề Nhiễm giữ lại là để cậu ta đưa Lâm Như Ý
đi Nam Chiếu, cũng xem như đã cho cậu ta một con đường sống.
Còn về phần những người khác trong nhà họ Lâm gặp phải chuyện gì trên đường lên phía Bắc, vậy thì trên đời này sẽ không còn ai biết nữa rồi. Sau đó Tề Nhiễm cho người chuyển lời đến Việt Tú, để cậu ta chuẩn bị năm ngày
sau đưa Lâm Như Ý về Nam Chiếu.
Lâm Duyệt chờ Tề Nhiễm xử lý hết những việc này rồi mới đến bên cạnh y, hắn cúi xuống hỏi: “Bây giờ đã yên lòng rồi?”
Tề Nhiễm nhìn hắn đáp: “Vẫn chưa.”
Khi nào còn chưa xác định tin tốt thì y vẫn chưa thể yên tâm hoàn toàn,
những gì liên quan đến sự bất thường của Lâm Duyệt, liên quan đến Việt
Tú đều phải tránh thật xa kinh thành Đại Tề, như vậy y mới yên lòng.
Tề Nhiễm nhìn lên gương mặt anh tuấn của Lâm Duyệt, đột nhiên lên tiếng
hỏi: “Duyệt nói trước kia chưa từng thích ai, cũng không có ai biết về
năng lực này?”
Lâm Duyệt gật đầu.
Tề Nhiễm nhướn mày, nói: “Ta đột nhiên hiểu được lời nói của Huệ Minh đại sư rồi.”
Huệ Minh đại sư từng nói Lâm Duyệt không phải người ở đây, y vẫn tưởng rằng Huệ Minh đại sư nói về điểm đặc biệt trên thân xác Lâm Duyệt, ông ta
nói nếu giữ Lâm Duyệt lại, sau này hắn đầu thai thành người sẽ chịu rất
nhiều khổ nạn, cô độc một mình không nơi nượng tựa. Lâm Duyệt trong
tương lai kia không có ai nhìn thấy, cũng không có ai yêu thích, ngày
qua ngày sống cuộc đời nhàm chán.
Sau đó y sống lại, Lâm Duyệt đến nơi này, xem như là y đã giam cầm linh hồn hắn, để hắn ở lại đây.
Nếu y không sống lại thì sao, vậy Lâm Duyệt sẽ rời trần thế rất sớm, linh
hồn tương lai kia cũng sẽ không xuất hiện bên mình, đây có lẽ là một sự
trừng phạt?
Tề Nhiễm càng nghĩ càng đau đầu, Lâm Duyệt thấy y có vẻ hoang mang thì bèn hỏi: “Em
đang nghĩ gì vậy? Dù sao thì cả hai đời ta đều trong sạch, chỉ thuộc về
em, em còn nghĩ linh tinh gì nữa, mặt trắng hết cả rồi.”
Tề Nhiễm lắc đầu, gạt hết những điều mà mình không nghĩ thông được ra khỏi đầu, dù thế nào đi nữa thì bây giờ Lâm Duyệt cũng đang ở bên y, đứng
ngay bên cạnh y, như vậy là tốt rồi.
Tề Nhiễm nói: “Duyệt nói đúng, chúng ta không nghĩ lung tung nữa.” Sau đó
dời đề tài: “Duyệt có muốn gặp lại người nhà họ Lâm không. Nếu có thì ta sẽ sai người đi sắp xếp.”
Những người trong nhà họ Lâm hoàn toàn không gây được ấn tượng tốt cho Tề
Nhiễm, thậm chí ngay cả Lâm Như Ý thay mặt hoàng gia đi hòa thân cũng
vật, Lâm Như An có thể xem là người biết thời thế, giữ được vị thế trung lập giữa nhà họ Lâm và Lâm Duyệt, vì thế y mới cho Lâm Như An một con
đường sống.
Lâm Duyệt nói rất thản nhiên: “Ta biết rồi, em lưu đày người nhà họ Lâm đến biên giới phía Bắc, tha mạng cho bọn họ đã là nể mặt ta rồi, nếu không thì với
tội trạng đó, bọn họ đáng tội chết cả. Ta cũng không cần phải đi gặp nữa đâu, xét trên bản chất thì ta và họ là người xa lạ.”
Tề Nhiễm gật đầu: “Ta cũng thấy khôn gặp thì hơn.”
Dù sao thì ông cụ Lâm bị giam trong thiên lao kia không biết là bị kích
thích quá độ hay đang giả điên giả dại, suốt ngày kêu gào nói Lâm Duyệt
là tai họa, là ma quỷ, hại cả nhà họ Lâm.
Tề Nhiễm biết Lâm Duyệt không quan tâm, nhưng y vẫn không muốn để hắn phải nghe thấy những lời ô uế đó. Lâm Duyệt không sĩ diện thì càng tốt.
Sau này dù có người không phục, muốn dùng chuyện này để hạch tội Lâm Duyệt, Tề Nhiễm cũng có thể nói hắn là người của y, do y chiều mà ra, có vấn
đề gì sao?