“Đại lục Bi Thương? Thú vị, cái tên thật thú vị.
Hiện tại là kỷ nguyên thứ mấy? Có phải là kỷ nguyên thứ hai không? Chắc
không phải.”
“Kỷ nguyên thứ ba, mùa đông, tháng 1 năm 1180.”
“Ừ… ta nhớ kỹ. Nhóc con, ta cũng hi vọng nhóc có thể nhớ kỹ ngày hôm
nay. Bởi vì về sau nhóc sẽ hiểu được, cuộc gặp gỡ giữa chúng ta sẽ quan
trọng với nhóc như thế nào.”
Cậu bé im lặng nhìn vào Ám Diệt, mặc kệ nó nói chuyện. Đợi khi nó nói xong, cậu bé đột nhiên hỏi:
“Ám Diệt, làm cách nào để tháo ngươi xuống.”
Ám Diệt trừng mắt nhìn cậu bé, rồi cười lạnh:
“Thế nào? Cảm thấy đau sao? Nhóc nhớ kỹ, sau này, mỗi khi nhóc tiếp
nhận càng nhiều sức mạnh của ta thì những đau đớn này lại tới một lần.
Trừ khi nhóc chặt tay của mình xuống, nếu không những xiềng xích nối
liền với mạch máu này tuyệt đối sẽ không tách ra.”
Nghe vậy, cậu cũng không nói thêm gì nữa. Cậu chỉ cảm thấy hơi tiếc
một chút, mà Ám Diệt thì hừ một tiếng, con ngươi đỏ đậm khép lại, hóa
thành một sợi dây nhỏ, biến mất như cách nó xuất hiện. Máu trong khe
cũng giống như bị kiếm nuốt mất, ẩn vào trong. Ánh sáng hồng trong lều
biến mất, lần này có thể ngủ được rồi…
Đáng tiếc a…
Sau khi nhắm mắt, cậu vẫn thấy thật là tiếc.
Không thể lấy ra… Cũng chính là không thể bán thứ nguy hiểm này lấy tiền…
Một đêm bão tuyết đã đi qua. Nagle ngập tràn trong ánh nắng mặt trời
buổi sớm. Sông băng phản chiếu những màu sắc đẹp đẽ, thảm tuyết trắng
xóa phủ kín toàn bộ đường đi.
Dưới gầm cầu, cũng có một chút tia nắng mặt trời xuyên qua. Mặc dù
chỉ có một chút nhưng vẫn khiến lều vải có thêm vài màu sắc ấm áp. Sau
khi nghe thấy tiếng xe ngựa thì lều vải mở ra.
Cậu bé thò đầu ra ngoài… Mặc kệ bên ngoài ấm áp như thế nào, cậu vẫn
nhìn bốn phía xung quanh. Một con chuột khi ra ngoài đều sẽ nhìn kỹ bốn
phía, đề phòng khi mới vừa ra đã làm mồi cho chim ưng hoặc rắn.
Lều vải mở ra, cậu bé bước ra ngoài một cách chậm rãi. Cậu ôm bé gái trong ngực, hình như cả đêm không buông.
Không khí sáng sớm không lạnh lẽo giống như bão tuyết. Cậu run rẩy vài cái, hai tay càng ôm chặt đứa trẻ trong ngực.
Trên mặt nó có vài giọt nước, dưới ánh mặt trời tán sắc ra bảy màu
cầu vồng. Gương mặt đỏ rực, hô hấp vẫn yếu, cậu sờ trán lên trán nó… Sốt vẫn không giảm.
Cậu lại lấy một chút tuyết bỏ vào trong bình nước đun lên, thế nhưng
mà làm như vậy thì cậu sẽ không còn gỗ để chặn lều vải, sau đó sẽ không
chống đỡ được lần bão tuyết tiếp theo. Cậu ăn một chút bánh mì, đợi tới
khi không đói quá nữa thì cậu xé bánh mì bỏ vào bình nước đun lên, dính
lên ngón tay một chút, cho bé gái ăn.
“Ô... Oa oa...”
Cảm nhận được thức ăn, cô bé mở miệng ra, mút ngón tay cậu bé. Chắc
là do quá đói, bé mút khá mạnh. Đôi tay nho nhỏ kia ôm lấy ngón tay của
cậu bé, nắm chặt không buông.
Cậu đút từng chút một. Nhưng như vậy cũng rất tốn thời gian, hơn một giờ cậu đều làm những động tác này cho bé gái ăn.
Nhưng nếu chỉ như vậy thì vẫn còn tốt.
Tay cậu dừng lại một cách đột ngột. Cùng lúc đó, bé gái trong ngực
run rẩy nhè nhẹ. Sau đó, nó lại nhẹ nhàng thoải mái, thở ra một hơi rồi
ngủ tiếp…
Chất lỏng ấm áp xuyên qua tã lót truyền tới tay của cậu bé. Những
chất lỏng này chảy theo xiềng xích vào trong vết thương còn chưa khỏi
hẳn của cậu, làm cho cậu nhói đau. Bị gió lạnh thổi qua thì luồng chất
lỏng từ ấm áp biến thành lạnh lẽo.
Cậu lẳng lặng nhìn vào đứa bé trong ngực, đôi mắt lạnh lẽo vô tình ở
trên khuôn mặt không có tình cảm. Cậu gặp phiền phức, mà phiền phức này, chắc chắn chiếm lấy rất nhiều thời gian của cậu, cũng khiến cậu thêm
nhiều việc mà không được trả công.
Gió lạnh, làm cho chất lỏng trong tả trở nên lạnh lẽo, bé gái dần dần trở nên khó chịu. Cuối cùng, nó há miệng, dùng một thứ vũ khí duy nhất
của một trẻ sơ sinh “tiếng khóc, để tuyên bố rằng bản thân đang khó
chịu.
“Nhóc con loài người, theo nhóc nói thì chuyện này nên xử lý như thế nào?”
Ám DIệt nói với giọng đùa cợt, hiển nhiên là rất hứng thú về hành động tiếp theo của cậu bé.
“Việc của ai, tự người ấy làm.”
Cậu nhìn bé gái đang khóc trong ngực một cách lạnh lùng.
“Cha mẹ mày đã chết, trên thế giới này sẽ không còn ai giúp mày tắm rửa.”
Nói xong cậu quay lại lều, ném đứa bé vào trong đống cỏ khô, xoay người đi ra ngoài...
Đã sắp tới trưa, người đi đường đều mặc áo bông dày, đi tới đi lui
trên mặt tuyết. Trong mùa đông, kể cả khi trời trong xanh có nắng thì
vẫn lạnh lẽo như trước.
Bên cạnh gầm cầu, chẳng biết khi nào đã có một nhánh cây dựng lên làm thành một cái giá đỡ đơn giản. Trên đó còn treo một tấm vải, đó chính
là tã lót của bé gái, đã được giặt sạch rồi treo ở đó chờ khô.
Trong gầm cầu, cậu bé cởi trần, run rẩy ném một số cỏ khô đã bẩn vào
trong con sông rồi mới trở lại lều, nhìn về đứa bé ngủ trong chăn bông ở trên đống cỏ khô.
“Nhóc con, ta không hiểu được hành động của nhóc.”
Cậu bé giũ sạch áo khoác của mình, trùm lên người bé gái, bao quanh
thân thể bé lại. Sau khi gấp gọn quần áo thì lại ôm lấy đứa bé, sau đó
đắp chăn lên, bao trùm cả hai ở bên trong.
“Nó có thể đổi lấy tiền.”
Cậu đi ra ngoài, cảm nhận được sự lạnh lẽo của mùa đông tràn vào người mình.
“Nếu như vừa bẩn vừa thối thì sẽ được ít tiền hơn.”
Nói xong câu đó cậu liền bước vào tòa thành.
Một tòa thành ở biên cảnh, không có trật tự, đầy hỗn loạn thì thứ không thiếu đó là cái gì?
Phố đèn đỏ.
Bởi vì nơi này chướng khí mù mịt, mới làm cho nơi này sống dai như gián.
Ở phía đông bắc thành Nagle, nơi này nổi danh vì có nhiều kẻ bị bệnh
tình dục, nghiện hút, trộm cướp, tội phạm giết người thường xuyên lui
tới. Dù cho có bị băng tuyết bao trùm, cũng không thể bao trùm cả sự hỗn loạn và thác loạn của nơi này. Nơi này, người giàu có tuyệt đối sẽ
không tới. Bọn họ có tiền, có thể hưởng thụ phụ nữ càng cao cấp, chắc
chắn sẽ không tới nơi này chọn những kẻ không có sắc đẹp, khí chất cũng
không, thật giống như từng khối mỡ chờ đợi những kẻ đi qua chọn lựa.
Nhưng có một điều ngay cả những người giàu có kia cũng sẽ thừa nhận,
hoặc nói đúng hơn là miệt thị, đó là nơi này là nơi phát tiết dục vọng
của những tên nghèo và những cuộc buôn bán các mặt hàng cấm của các loại tội phạm.
Cậu trốn vào trong con hẻm nhỏ, theo dõi tình huống bên ngoài như con chuột vậy. Sau khi xác nhận không có người nào để ý thì cậu mới cúi
đầu, ôm bé gái đi ra ngoài, đi vào trong phố đèn đỏ.
“Nhóc đi đâu?”
Ám Diệt hỏi một cách giễu cợt.
“Đi đổi nó lấy tiền.”
Cậu trả lời rất thẳng thắn.
“A, thú vị. Này, nó đang nhìn nhóc này, nhìn xem.”
Cậu bé cúi đầu xuống, hơi xốc chăn lông lên để nhìn. Bé gái đã tỉnh,
cặp mắt sáng như ngọc lục bảo, mặc dù có chút sợ hãi nhưng vẫn nhìn chằm chằm vào gương mặt của cậu bé.
Bước chân cậu bé chậm dần. Cậu cũng nhìn bé gái trong ngực, nhìn
khuôn mặt đỏ rực đó, bé có lông mi rất dài, bờ môi nhỏ nhắn có chút
trắng, theo hơi thở của bé cậu còn có thể ngửi thấy mùi sữa thơm, rất
ngọt, rất dễ chịu.
Tay cậu đột nhiên run rẩy một chút, cậu quay đầu đi nơi khác, không
nhìn đôi mắt ngây thơ ấy nữa. Đúng vậy, nó không nên dùng ánh mắt này
nhìn cậu, cũng không nên ỷ lại vào cậu. Bởi vì không lâu nữa, người mà
nó hi vọng sẽ mang đổi nó thành tiền, sau đó ném nó vào trong kỹ viện.
“Ô... A...... Ô ô...”
Tiếng lẩm bẩm không có chút ý nghĩa nào từ chiếc miệng nhỏ nhắn
truyền ra, hình như tinh thần của bé đã tốt hơn rồi. Cậu tiếp tục đi
nhanh hơn, đi tới mục đích của mình.
Phấn Hồng Nữ Lang.
Một quán rượu lớn nhất trong phố đèn đỏ, chuyên môn bán rượu kém chất lượng cùng với gái bán hoa rẻ tiền, có một cái tên rất thô tục. Nơi này là căn cứ của khách làng chơi, cũng là nơi mà lưu manh và ăn trộm đánh
nhau.
Hiện tại đã là giữa trưa, Phấn Hồng Nữ Lang còn chưa mở cửa. Cậu bé
nhìn cửa chính rồi lập tức đi vòng tới cửa sau của quán, nơi chuyên môn
đổ rác. Sau đó, cậu gõ cửa.
“Cạch cạch.”
Khe nhìn nho nhỏ trên cánh cửa bị kéo ra, lộ ra một khuôn mặt che kín âm hiểm và sặc mùi con buôn.
“Ai vậy?”
“Tôi.”
Người đó cúi đầu xuống nhìn, khi nhìn thấy cậu bé thì cười lạnh một
tiếng. Sau đó, hắn đóng cửa nhỏ lại, sau khoảng hai phút thì cánh cửa bị kéo ra.