Chuông cửa reo một lúc rồi ngừng lại, sau đó là tiếng đập cửa. Cuối cùng La Xán Xán cũng quay người lại, ra phòng khách mở cửa.
Cánh cửa mở ra, Nguyên Nghị xuất hiện ở sau cửa. Anh đưa tay nâng cằm cô
lên, nhìn cô cười nói: “Em đang làm gì vậy? Lâu như vậy mới mở cửa.”
La Xán Xán ngước nhìn anh, mũi cô cay xè, hốc mắt ươn ướt.
Nguyên Nghị thấy mắt cô ngấn nước, hơi cau mày: “Xán Xán, em sao vậy? Đã xảy ra chuyện gì?”
Nước mắt của La Xán Xán rơi xuống. Cô nói: “Nguyên Nghị, em không biết sau này chúng ta sẽ còn gặp thêm sóng gió gì nữa.”
Nguyên Nghị cười rộ lên: “Anh đoán em mở cửa lâu như vậy là vì em đang ngồi
ngây người suy nghĩ đúng không. Có sóng gió gì mà sợ chứ? Chúng ta cùng
nhau đối mặt. Hơn nữa, anh chắc chắn mình có cách giải quyết.”
La Xán Xán lắc đầu. Cô cảm thấy rất buồn, anh và cô quen nhau luôn phải
đối mặt với đủ thứ nghi ngờ rồi rắc rối, là cô đã liên lụy anh. Dường
như bất luận thế nào thì họ cũng không được người lớn chấp nhận, cô cũng không thể đòi hỏi anh phải đoạn tuyệt với bố mẹ. Hơn nữa, anh vẫn có
một Tây Tây đáng yêu như vậy.
“Nguyên Nghị, chúng ta hãy rời xa nhau đi.” La Xán Xán cắn răng nói ra câu này, trong lòng rất đau khổ.
“Em đang nói vậy?” Nguyên Nghị nghi ngờ nhìn cô.
“Chúng ta chia tay đi.” La Xán Xán nói lại.
Cuối cùng Nguyên Nghị cũng cảm thấy có gì đó không ổn, anh cau mày, đoán:
“Ai đã nói gì với em?” Trước mắt, trở ngại giữa họ đã được giải quyết
nhưng cô vẫn nói ra câu này.
La Xán Xán cũng không giấu giếm mà
kể lại những gì mẹ của Nguyên Nghị đã nói. Cô nói: “Chúng ta đợi mẹ em
hồi phục rồi hẵng quay lại.”
“Xán Xán, lời này em cũng tin sao?
Mẹ anh nói như vậy chỉ là đang kiếm cớ chia cách chúng ta mà thôi. Anh
sẽ nói chuyện lại với mẹ.”
La Xán Xán đương nhiên biết. Cô nói chuyện này với anh cũng xem như là tìm cớ chia tay. Cô nói: “Có lẽ thực sự có kỳ tích.”
Nguyên Nghị buông cằm, ôm cô vào lòng. Anh vuốt mái tóc dài của cô, khẽ nói:
“Anh biết rất khó để vượt qua mấy thử thách này. Là anh không tốt, anh
đã không giải quyết tốt những… chuyện này. Anh chắc chắn sẽ giải quyết
được. Xán Xán, miễn là em tin anh.”
La Xán Xán gục đầu trong lòng anh, nức nở: “Vậy đến lúc đó rồi nói.”
Giọng cô khàn khàn, lời nói của cô đứt quãng. Bên cạnh đó, Nguyên Nghị còn
cảm nhận được cơ thể cô đang run rẩy. Anh biết cô rất buồn, trái tim anh cũng đau đớn vô cùng. Qua một lúc lâu, anh chậm rãi mở miệng môi, khó
khăn nói một từ “Được.”
Anh đồng ý chia tay. Nhưng thay vì buông
cô ra, anh ôm cô chặt hơn. La Xán Xán lặng lẽ khóc ở trong lòng anh.
Nước mắt cứ chảy như vô tận. Cuối cùng, cô ngủ thiếp đi trong vòng tay
anh.
Nguyên Nghị bế cô lên giường, đắp chăn cho cô, sau đó đứng
bên cạnh thất thần nhìn cô một lúc lâu. Cuối cùng, anh cúi xuống, nhẹ
nhàng đặt một nụ hôn lên môi cô rồi đứng thẳng, quay người và rời đi.
Ở Tòa nhà hành chính của Trường Cát, trưởng phòng Chu đang ở trong văn
phòng của Cố Tử Hàng báo cáo: “Giám đốc Cố, 8 giờ tối nay là bắt đầu lễ
trao giải tiếp viên hàng không có nụ cười đẹp nhất nhưng tôi vẫn chưa
liên lạc với La Xán Xán.”
Mấy ngày trước, Cố Tử Hàng đã nghe
trưởng phòng Chu nói về chuyện của La Xán Xán. Trước đó trưởng phòng Chu đã liên lạc với La Xán Xán nói về lễ trao giải tiếp viên hàng không có
nụ cười đẹp nhất, nhưng La Xán Xán lại nói cô không thể nhận thưởng, nhờ phi hành đoàn chọn một ứng cử viên khác. Trưởng phòng Chu đến hỏi ý
kiến của anh thì anh nói với trưởng phòng Chu không cần phải chọn
người khác mà cứ hoãn lễ trao giải lại. Và đêm nay chính là đêm trao
giải sau thời gian hoãn lại.
“Giám đốc Cố, làm sao bây giờ? Còn
hai tiếng nữa, lễ trao giải sẽ bắt đầu. Tôi nghĩ chúng ta nên đưa người
thứ hai lên nhận đi?” Trưởng phòng Chu nói tiếp.
Cố Tử Hàng suy nghĩ một lúc rồi nói với trưởng phòng Chu: “Đừng lo lắng quá.”
Trưởng phòng Chu nhíu mày, chỉ còn hai tiếng, vậy mà nói cô đừng lo lắng?
“Cô chờ điện thoại của tôi.” Cố Tử Hàng nói xong, đứng dậy khỏi ghế rồi cầm áo khoác treo bên cạnh nhanh chóng mặc vào, vội vàng đi ra khỏi văn
phòng.
Trưởng phòng Chu quay đầu, bóng lưng của Cố Tử Hàng đã
biến mất. Mặc dù cô không biết lý do, nhưng cấp trên yêu cầu cô đợi chỉ
thị thì cô cũng không thể làm gì khác.
Cố Tử Hàng vừa bước vào
thang máy vừa gọi điện thoại. Điện thoại của La Xán Xán không liên lạc
được, anh bèn gọi cho Nguyên Nghị, điện thoại được kết nối. Nguyên Nghị
nghe máy.
“Chào.”
Giọng Nguyên Nghị khàn khàn, yếu ớt
khiến Cố Tử Hàng sững sờ. Nhưng Cố Tử Hàng không có thời gian hỏi chuyện gì đã xảy ra với Nguyên Nghị. Anh trực tiếp hỏi: “La Xán Xán có đang
bên cạnh cậu không?”
“Không, có chuyện gì vậy?”
Cố Tử Hàng nói ngắn gọn: “Công việc. Vậy cậu biết cô ấy ở đâu không?”
“Không gọi điện thoại cho cô ấy được sao? Chắc cô ấy đang ở nhà.”
“Được, cảm ơn. Tôi tìm cậu sau.” Cố Tử Hàng cúp điện thoại.
Thang máy vừa đến tầng trệt, Cố Tử Hàng bước ra khỏi thang máy, đến bãi đậu xe lấy xe rồi lái đến nhà của La Xán Xán.
Nửa tiếng sau, Cố Tử Hàng đến dưới lầu nhà La Xán Xán. Anh mở cửa, vội vã xuống xe, chạy về phía cửa căn hộ.
Đứng bên ngoài nhà La Xán Xán, anh dùng sức gõ cửa, gọi tên La Xán Xán thật to.
Rất lâu cũng không có ai mở cửa. Cố Tử Hàng suýt chút nữa đã gọi người đến
phá khóa. Tuy nhiên, khi anh chuẩn bị gọi thì cánh cửa được mở ra từ bên trong. Đôi mắt của La Xán Xán sưng đỏ, uể oải đứng sau cánh cửa.
“Giám đốc Cố, sao anh lại ở đây?” Giọng của La Xán Xán cũng khàn khàn.
Cố Tử Hàng cau mày, muốn hỏi cô chuyện gì xảy ra, nhưng thời gian không
còn nhiều, vẫn nên nói về công việc trước. Anh nói: “Cô là tiếp viên
hàng không có nụ cười đẹp nhất được chọn bởi ban giám đốc. Lễ trao giải
diễn ra vào lúc tám giờ tối nay. Cô lập tức đi theo tôi!”
La Xán
Xán đứng yên, cô nói: “Nụ cười đẹp nhất… Giám đốc Cố, làm ơn chọn lại
người khác được không? Bây giờ bộ dạng này của tôi không thể nhận được.”
Cố Tử Hàng cũng đau đầu khi nhìn bộ dạng cô.
“Trang điểm! Đúng rồi, trang điểm! Cô đi trang điểm đi!” Cố Tử Hàng nói.
La Xán Xán nói: “Trang điểm cũng không thể che được.”
Cố Tử Hàng giơ tay xem thời gian, rồi tính toán trong đầu. Sau đó, anh
ngước mắt lên nhìn La Xán Xán: “Tôi sẽ mua thuốc nhỏ mắt chắc đủ thời
gian giúp giảm sưng, chờ thuốc nhỏ mắt thì đắp mặt nạ mắt rồi trang
điểm, chắc chắn được.”
Cố Tử Hàng thấy La Xán Xán vẫn không phấn
chấn lên, nghiêm mặt nói: “Đừng công việc mà mọi người trong công ty vất vả làm bị lãng phí. Nếu cô vẫn muốn tiếp tục ở lại Trường Cát thì nhanh chóng tự chỉnh đốn tác phong đi.”
La Xán Xán hít một hơi thật sâu, gật đầu: “Được.”
Cố Tử Hàng quay người, đi xuống cầu thang để mua thuốc nhỏ mắt và mặt nạ mắt. Chẳng mấy chốc anh đã mua xong.
Anh đưa cho La Xán Xán. La Xán Xán đắp mặt nạ mắt sau đó thoa thuốc nhỏ mắt và bắt đầu trang điểm.
Cố Tử Hàng ngồi trên ghế sofa trong phòng khách. Anh đợi một lúc, sau đó
đứng dậy và đi đến cửa phòng ngủ. Anh giơ tay nhìn đồng hồ rồi nhìn cô
ngồi trước gương đang trang điểm.
“Giám đốc Cố, thế nào? Tôi nhìn thế này được chứ?” La Xán Xán trang điểm xong quay đầu lại, hỏi Cố Tử Hàng.
Cố Tử Hàng tỉ mỉ quan sát La Xán Xán, bỗng bị thu hút khi nhìn cô.