Vì muốn nhanh chóng tìm ra bí mật của Hứa Vân Du cùng Lâm Như Tuyết,
mà sáng sớm Âu Dương Tư Thần đã rời khỏi nhà. Anh cùng Khương Bạc đi tìm người phụ nữ tên Chỉ Vận. Đoạn đường đến nhà bà ta rất xa, phải hơn bốn tiếng hai người mới đến nơi. Bước xuống xe, Âu Dương Tư Thần đưa mắt
quan sát xung quanh.
Ngôi nhà trông sơ xài, bên ngoài là rêu phong ẩm thấp, trông tuềnh
toàng và dơ bẩn. Âu Dương Tư Thần khẽ nhíu mày suy nghĩ, số tiền Hứa Vân Du cho bà ta rất nhiều, vậy tại sao Chỉ Vận lại sống kham khổ thiếu
thốn như thế này?
Khương Bạc đi đến gần, hắn đưa tay gõ cửa. Mãi một lúc lâu sau, mới
có một người phụ nữ đi ra mở cửa, bà ta gương mặt khắc khổ, có lẽ già
hơn tuổi thật rất nhiều, trên người là một bộ quần áo cũ kỹ, đã phai màu theo năm tháng. Thấy người lạ, bà ta đưa tay toan đóng cửa lại, nhưng
đã bị Khương Bạc thủ đoạn ngăn cản.
" Các người là ai? Đến đây là có việc gì?" Bà ta tức giận hét lớn hỏi.
" Tôi đến là để tìm người tên là Chỉ Vận, không biết bà có phải là người tôi cần tìm không?" Âu Dương Tư Thần lên tiếng nói.
" Các người tìm tôi làm gì? Tôi không quen biết các người, hãy mau
cút khỏi đây đi!" Bà ta đúng là Chỉ Vận, nghe Âu Dương Tư Thần hỏi, bà
ta cũng cảm nhận được có chuyện không tốt, liền lên tiếng đuổi người đi.
" Bà không quen tôi, nhưng tôi chắc bà có quen Hứa Vân Du, có đúng
không? Chuyện tráo đổi đứa trẻ năm đó, bà chắc cũng chẳng quên đâu?" Âu
Dương Tư Thần cố tình nói như vậy, những người có tật ắt sẽ giật mình.
Sắc mặt của Chỉ Vận lập tức trầm lại, bà ta lộ rõ vẻ bối rối, không
biết nên nói dối thế nào. Hai tay đan vào nhau, đôi mắt đảo nhìn xung
quanh, cố ý tránh ánh mắt của Âu Dương Tư Thần.
" Tôi...tôi không hiểu cậu đang nói cái gì? Tôi không biết Hứa Vân Du là ai? Cũng không hiểu chuyện tráo đổi đứa trẻ mà cậu nói, cậu mau đi
đi, đừng ở đây nói nhăng nói cuội." Cố lấy lại bình tĩnh, bà ta ra sức
phủ nhận.
" Bà không hiểu, hay cố tình không hiểu? Chỉ Vận, nếu như chuyện này
để Lâm Gia biết được, thì bà sẽ không sống nổi với bọn họ đâu! Tôi đến
đây là muốn cho bà một con đường sống, hãy nói những gì bà biết cho tôi
nghe. Tôi đảm bảo, bà có thể bình an sống nốt quãng đời còn lại. Còn nếu như bà vẫn cố chấp thì..." Âu Dương Tư Thần vuốt ve khẩu súng trên tay, nở nụ cười đe dọa bà ta.
" Cậu...cậu là muốn làm gì hả?" Bà ta run rẩy, ngồi sụp xuống dưới đất nói.
" Muốn làm gì bà còn không biết sao? Làm chuyện ác rồi thì bà tưởng
có thể sống yên ổn đến hết đời à? Nếu còn cố gắng che giấu, thì chúng
tôi sẽ không nương tay với bà đâu!" Khương Bạc cười khinh bỉ lên tiếng,
từ nãy đến giờ hắn không chịu đựng nổi bà ta rồi.
Chỉ Vận nhìn hai người thanh niên trước mặt, đôi mắt bà ta cụp lại
không dám hó hé. Biết không thể trốn tránh được nữa, bà ta mới thở dài
nói.
" Làm chuyện ác thì làm sao có thể sống yên ổn cơ chứ? Những năm qua
tôi đã trả giá quá nhiều rồi, tôi thật sự không nên giúp bà ấy, nếu
không ông trời cũng sẽ không phạt nặng tôi như vậy!" Đôi mắt bà ta bắt
đầu rơm rớm nước mắt.
" Đến bây giờ, con trai tôi vẫn đang thay tôi gánh nghiệp! Tôi cũng
chỉ có thể bất lực, nhìn nó ở trên giường bệnh nằm bất động mà thôi, tài sản dành dụm đều trả hết tiền viện phí cho nó. Của thiên thì phải trả
địa mà, đồng tiền bất chính sẽ không giữ được lâu!" Bà ta nở nụ cười
giễu cợt chính bản thân ngu ngốc của mình.
" Các người vào nhà đi, tôi sẽ kể mọi chuyện lại cho các người nghe!" Chỉ Vận khó khăn đứng lên, bàn tay gân guốc chai sần theo thời gian mở
cửa ra cho hai người vào.
Âu Dương Tư Thần và Khương Bạc đều bước vào trong nhà, hai người đi theo phía sau Chỉ Vận.
Lâm Gia ngày hôm nay ảm đạm hơn mọi ngày rất nhiều, không khí căng
thẳng giống như chỉ cần thở mạnh cũng có thể bùng nổ. Người hầu làm việc đều nhẹ nhàng hết mức, nếu không Lâm Như Tuyết kia sẽ không tha cho bọn họ.
Tin tức trên mạng từ đêm qua đến giờ vẫn không ngừng tăng lên, dù Lâm Văn Thành đã cho người ngăn chặn lại. Nhưng tốc độ của ngững bài việc
này đều được lan truyền rất nhanh. Mà tất cả là do một tay Âu Dương Tư
Thần thiết lập, bắt nạt Lạc Ninh Hinh là sai lầm lớn của cô ta rồi, đằng này lại còn nhắc đến Hàn Mặc Phong.
" Tại sao lại không có tác dụng cơ chứ? Tại sao những bài viết này
không ngừng lại, mà còn có chiều hướng xấu hơn!" Cô ta tức tối hét lên
" Mình sẽ bị hủy hoại mất! Không, mình không thể để con khốn kia đắc ý được!" Cô ta đóng máy tính lại nói.
Điện thoại lại đổ chuông, mà người gọi đến là Trương Nga, mẹ của Lâm Văn Thành.
" Như Tuyết, con sao rồi! Nhất định đừng có làm chuyện dại dột đó, bà đã thấy tin tức trên báo rồi, bà sẽ trở về với con ngay đây!" Lâm Như
Tuyết vừa bắt máy, bà ấy đã lo lắng hỏi.
" Bà nội, Như Tuyết thật sự nhớ người lắm!" Lâm Như Tuyết vờ khóc lóc nói.
" Ngoan, chờ bà về nhất định sẽ thay con xử lý con hồ ly tinh kia!" Trương Nga tức giận nói trong điện thoại.
Chỉ cần như thế, Lâm Như Tuyết liền nở nụ cười của quỷ dữ.