Cả hai đi vào một cửa hàng váy dạ hội nổi tiếng, cô nhìn hết một vòng cửa hàng, đôi mắt liền sáng lấp lánh.
" Max, tôi thấy cái nào cũng xinh hết á?" Vũ Đình khuôn mặt thích thú nhìn Max nói.
" Bớt bớt lại giùm tôi cái! Tôi biết cô là thiên kim tiểu thư, tiền
không thiếu. Nhưng mà cái gì cũng phải có chừng mực, lúc ở nước ngoài cô tiêu hết bao nhiêu tiền mua sắm có nhớ không hả?" Max chu môi lên
tiếng.
Vũ Đình là một người nghiện mua sắm, nếu cô vào cửa hàng thì sẽ quẹt
đến nóng cả thẻ. Max đã quá quen thuộc với tính cách tiêu tiền như nước
của cô rồi, nên hắn phải ngăn chặn từ đầu.
" Vậy anh giúp tôi chọn vài bộ váy đi!" Vũ Đình tiếc nuối nói, cô quay người tìm kiếm chiếc đầm ưng ý nhất.
Vũ Đình mắt bỗng nhìn đến chiếc đầm màu vàng ánh kim hút mắt đằng xa, cô không kìm chế được, mà nhanh chân bước về phía trước. Tay cô mân mê
lấy vạt áo mà thích thú, chất vải bên trong suông mềm, mặc vào sẽ không
khiến cơ thể khó chịu.
Với kiểu dáng cổ điển pha chút gì đó hiện đại, càng khiến chiếc đầm
thêm phần mê hoặc. Cả bộ váy đều làm bằng vải ren, với phần tay áo dài,
cổ khoét sâu chữ V còn được đính thêm những viên kim cương lấp lánh,
phần vạt váy được xẻ tà khéo léo để khoe đôi chân dài.
" Vũ Đình, chiếc váy này không tồi nha! Cô mặc lên bảo đảm rất hợp!" Max nhìn thấy cũng lên tiếng khen ngợi.
" Nếu tôi biết sớm hơn, thì đã nhờ Hinh Hinh đáng yêu của tôi thiết
kế rồi! Bây giờ chỉ có thể lấy tạm cái đầm này thôi!" Vũ Đình đáp lại
lời hắn.
" Chiếc đầm này tôi lấy!" Một giọng nói xa lạ vang lên, cô ta còn chụp lấy chiếc đầm Vũ Đình đang xem.
" Nè, cô là ai vậy? Đầm này chúng tôi đã lấy rồi!" Max khó tính quay lại nhìn cô ta nói.
Vũ Đình cũng theo phản xạ nhìn lại, cô có hơi bất ngờ. Trước mặt cô là một cô gái nhỏ, tuổi ước chừng mới mười bảy mà thôi.
" Đầm vẫn còn chưa cho vào túi, các người cũng chưa trả tiền, thì làm sao nói là các người đã mua chứ?" Cô ta bắt bẻ Max ngay lập tức.
" Cô..." Max muốn nổi điên, còn đang tính xông lên ăn thua đủ với cô ta, thì đã bị Vũ Đình giữ lại.
" Cô nói đúng! Chúng tôi vẫn là chưa trả tiền, nhưng chúng tôi vẫn
còn đang xem, nếu cô muốn thì xếp hàng chờ đi!" Vũ Đình nói chuyện với
cô ta.
" Bổn tiểu thư đây mà phải xếp hàng sao? Nằm mơ giữa ban ngày! Người
đâu, mau lấy cái đầm này xuống cho ta!" Cô ta không chịu từ bỏ, mà càng
tỏ thái độ hống hách hơn.
Nhân viên cửa hàng vô cùng khó xử, bọn họ cũng không biết giải quyết như thế nào, với thể loại ngang ngược như cô ta.
" Tôi nói lại một lần nữa, tôi đã lấy chiếc đầm này rồi! Cô hãy chọn
mẫu khác đi!" Vũ Đình bắt đầu nổi nóng, cô trừng mắt nhìn cô gái kia
nói.
" Cô, cái đồ xấu xí này!" Cô ta bực tức vì Vũ Đình không chịu nhường, tay cô ta đưa lên cao muốn đánh người.
" Chu Tiếu Tiếu! Ai cho phép em ở đây làm loạn hả?" Một người đàn ông trẻ tuổi đi vào lên tiếng ngăn cô ta lại.
" Anh hai, cô ta không chịu nhường đồ cho em!" Chu Tiếu Tiếu lật mặt
nhanh hơn bánh tráng, cô ta nhào vào lòng người đàn ông kia mà tỉ tê.
" Anh đã nghe hết rồi! Người ta đến trước, em lại ngang ngược muốn
cướp của người ta, anh hai đã dạy em như vậy sao? Nếu không chịu ngoan
ngoãn nghe lời, anh sẽ cho người mang em về nước ngay!" Người đàn ông
nghiêm mặt nói.
" Anh hai, em không dám nữa! Đừng đuổi em về mà!" Chu Tiếu Tiếu cúi đầu thấp trả lời, bộ dáng không còn kiêu căng nữa.
" Em gái tôi còn nhỏ không hiểu chuyện, tôi làm anh thay mặt nó xin lỗi cô!" Người đàn ông tiến đến trước mặt Vũ Đình nói.
Người này làm cho cô có chút ngơ ngẩn, gương mặt hắn ta cứ như vương
tử từ trong truyện bước ra vậy. Nhan sắc này làm cho cô có chút u mê,
trang phục trên người hắn là hàng đắt tiền, có thể thấy hai anh em này
không hề tầm thường.
Vũ Đình chợt bừng tỉnh, cô tự mắng chính mình, sao có thể bị trai mê
hoặc chứ. Một mình Lục Thần Vũ đã khiến cô đau tim muốn chết rồi.
" Không có gì, tôi cũng không hẹp hòi mà chấp nhất với trẻ con! Tôi
xin phép đi trước đây!" Vũ Đình trả lời xong, cô nhờ nhân viên gói đồ
thanh toán, rồi nhanh chóng rời khỏi cửa hàng.
" Thiếu gia, trang phục vừa mua đã được gửi tới khách sạn rồi! Chúng
ta về thôi!" Một người đàn ông trung niên bên cạnh bước lên nói.
" Ừ, về thôi! Giúp tôi điều tra cô gái này, tôi thấy cô ấy khá thú vị đấy!" Hắn khóe môi đưa lên cao đáp lời.
Vũ Đình ở đây vội lên xe, bụng cô đã đói lắm rồi, không cho cô ăn cô sẽ ngất xỉu luôn tại chỗ mất.
" Max, chúng ta đi ăn nha? Tôi sắp chết đói rồi!" Cô nhìn Max bằng ánh mắt đáng thương hỏi.
" Được rồi! Đồ con mèo ham ăn, mập lên rồi mất dáng ráng mà chịu!" Max liếc xéo cô trả lời.
Hai người cùng nhau đi ăn cơm, rồi Max lại lái xe đưa cô đến khách
sạn lớn nhất thành phố Nam Vương, trang điểm và chuẩn bị cho cô trước
khi bữa tiệc bắt đầu.