Tiêu Tương ngẫm nghĩ một chút, lại phỏng đoán: “Trừ khi ở dưới mặt
đất này có thứ gì đó gây nguy hiểm cho bản thân nó, khiến nó phải bò lên trên cao kia để tránh.”
“Ý cô con trùng này như một con mồi, phải leo lên cao trên kia để tránh kẻ săn mồi?” Hắn gợi ý.
Nói đến đây bỗng có một tiếng “Chít!” vang lên, cả hai quay người
nhìn theo, nhận thấy tiếng động phát ra từ một con chuột đang leo lên
tảng đá gần đó, giương mắt nhìn bọn họ. Có điều không giống như chuột
bình thường, con chuột này to như một con mèo trưởng thành, rồi những
con chuột khác lần lượt xuất hiện, số lượng không ngừng tăng lên. Lũ
chuột con nào con nấy đều thò dài hai răng cửa ra ngoài, mắt đỏ đục, bộ
lông bóng mượt.
Tương truyền rằng lông chuột vốn xù xì, nhưng nếu con nào đã từng ăn
thịt người thì nhờ sắc huyết nuôi dưỡng mà sẽ có bộ lông bóng mượt và
tròng mắt chuyển sang màu đỏ.
Tiêu Tương chép miệng: “Thì ra mấy bộ xương kia không phải chỉ là thức ăn của Kim Cổ Trùng.”
Đàn chuột gần cả trăm con bỗng dạt ra hai bên, lối đi ở giữa xuất
hiện một con chuột to lớn khác thường, gần bằng một con chó. Điểm đặc
biệt nằm ở chỗ bộ lông của nó không phải màu đen, mà là một màu trắng
toát.
Tiêu Tương gằn giọng: “Ra là Bạch Mao Thử Vương.”
Lúc này không gian tự nhiên trở nên mờ tối, thì ra những đốm lân tinh đỏ trong không trung đã cháy hết, bắt đầu tàn lụi. Lữ Hàn giục: “Cô lấy ra cái đèn khác đi.”
Tiêu Tương thở dài: “Ta chỉ có một cái đó thôi.”
Hắn nghe vậy tức thì bật cái đèn pin cường quang chiếu thẳng vào con
chuột lông trắng, nó nổi bật trong hình tròn của ánh đèn như diễn viên
chính trên sân khấu. Mà quả thật, ở cái nơi tối tăm này, bộ lông trắng
của nó chính là thứ nổi bật nhất.
Thử vương kêu “Chít!” một tiếng, hắn không hiểu tiếng kêu đó có nghĩa là gì, nhưng cả đàn chuột còn lại thì hiểu, cả đám bắt đầu phóng tới
phía hai người.
Tiêu Tương quát khẽ một tiếng với hắn: “Chạy!”
Hai người quay đầu chạy về phía chân ngọn đồi, nơi đây vẫn còn ánh
sáng lờ mờ chiếu xuống. Chỉ cần leo lên lại được đỉnh ngọn đồi này là có thể phóng lên rìa dưới của lòng chảo bên trên, nhưng không ngờ chỉ vừa
mới đặt chân lên sườn dốc thì đã thấy Thử Vương đứng ở trên nửa chừng
con dốc nhìn xuống. Tiêu Tương vội kéo Lữ Hàn dừng lại, nói lớn: “Tuyệt
đối đừng đụng vào bộ lông của con Bạch Mao này!”
“Vì sao vậy?”
“Duy nhất trên đời chỉ có một bộ lông này chứa chất độc Bạch Phấn Khô Lâu, đụng vào nó là hóa thành xương trắng ngay, Hóa Cảnh Thần Công của
ngươi chỉ mới tầng ba, chưa đủ sức chống lại chất độc này.”
Nói rồi Tiêu Tương vung Kim Trùng Tiên trong tay quất về phía đàn
chuột tạo thành một trận cuồng phong đập xuống, lũ chuột nháo nhào nhảy
lên để né tránh, con nào không kịp thoát thì bị đập nát bấy, máu phun
tung tóe. Loại kiếm lai roi này đúng thực không phải chỉ có hư danh.
Đẩy đàn chuột dạt ngược lại một chút, Tiêu Tương đẩy hắn chạy về
hướng khác theo đường chân đồi, cả hai cùng vận khí dùng Lăng Ba Vi Bộ
chạy đi, đàn chuột đuổi theo phía sau, nhưng về căn bản thì không thể
bắt kịp tốc độ của công phu này.
Cứ men theo đường vòng quanh chân đồi thì ra khỏi vùng sáng do Tiêu
Tương phạt cây tạo thành, không gian tối mịt trở lại. Lữ Hàn phải chiếu
đèn pin ra phía trước để nhìn đường mà chạy. Trong ánh đèn pin loang
loáng, một cái bóng trắng thoát ẩn thoắt hiện bên cạnh hai người, hắn
giật mình, cả hai đang dùng công phu phi hành mà vẫn không thoát khỏi
được con chuột lông trắng, bèn ủy khuất hỏi Tiêu Tương: “Làm thế quái
nào con Bạch Mao vẫn đuổi kịp chúng ta?”
“Mười hai con giáp, không phải chuột là thứ luồn lách nhanh nhẹn nhất sao? Hơn nữa trong đám Thử vương thì con Bạch Mao này là đứng đầu về
tốc độ.”
Lữ Hàn than trời: “Ách, còn có màu khác nữa?” Rồi lấy từ trong người
ra một cái Tam Hoa Tụ Đỉnh, tập trung tinh lực, phóng về phía cái bóng
trắng vừa mới hiện ra trong khóe mắt.
“Keng!”
Tam Hoa Tụ Đỉnh phát ra tiếng kêu như va chạm vào kim loại rồi văng đi mất.
Giọng Tiêu Tương vang lên: “Bộ lông của tất cả Thử vương đều cứng như thép, ám khí bình thường là vô dụng với nó.”
Lữ Hàn rất muốn chửi một câu thành tiếng, nhưng có Tiêu Tương ở đây
nên chỉ dám nghĩ thầm trong đầu: Con bà nó! Bá đạo như vậy ai chơi lại?
Vừa chửi thầm trong bụng xong thì Thử Vương như linh thông được có
người vừa buông lời mạt sát nó, đột ngột lao thẳng đến vào giữa hai
người. Tiêu Tương dùng tay xô mạnh Lữ Hàn, cả hai tách ra thành hai
hướng chéo về phía trước.
Thử Vương vồ hụt xuống khoảng không thì lập tức chọn Lữ Hàn mà đuổi
theo, hắn ngoái đầu lại nhìn thấy con Bạch Mao đuổi theo mình thì chửi
luôn một câu thành tiếng: “Ông nội ngươi! Sao cứ nhắm ta mà đuổi vậy?”
Vừa chửi xong thì thấy cái bóng trắng chồm lên nhắm ngay đầu mình lao
tới, hắn vội đạp mạnh chân lao qua một bên né cú vồ này, tiện tay phóng
luôn một cái Bát Tiên Quá Hải là thứ ám khí tròn có tám cạnh về phía con chuột. Không ngờ Thử vương nhẹ nhàng dùng chân trước trực tiếp đánh
văng Bát Tiên Quá Hải ra chỗ khác.
Lữ Hàn lăn tròn hai vòng trên mặt đất,vội vàng bật dậy, tiếp tục vận
khí chạy đi, Thử vương vẫn bám sát theo phía sau. Tiêu Tương bên này
thấy vậy liền dùng Kim Trùng Tiên quất về phía Bạch Mao, mười nhánh rễ
phụ như một rừng roi đập xuống người nó. Thử Vương nhún người nhảy vọt
ra chỗ khác, Kim Trùng Tiên cồng kềnh, muốn đánh trúng con chuột nhanh
như chớp này quả thực là không dễ.
Thấy Bạch Mao cứ dí theo mình như hình với bóng, Lữ Hàn bực bội quát
lên một tiếng: “Ngươi là cái thứ âm hồn bất tán mà!” Đoạn lấy từ trong
người ra Thiên Bối Lưu Tinh, phóng món ám khí thế hệ mới này về phía
sau, hy vọng nhờ lực đẩy của thuốc nổ ở đuôi sẽ giúp ám khí đủ sức xuyên qua bộ lông của Bạch Mao.
Thiên Bối Lưu Tinh, thứ ám khí nhanh nhất thiên hạ, đã xuất ra là
không ai có thể tránh né, Bạch Mao cũng không phải ngoại lệ.
Ba tầng thuốc nổ của Thiên Bối Lưu Tinh lần lượt phát nổ, nạp gia tốc cho ám khí lên tới tốc độ tối đa, cắm ngập vào cổ họng của Bạch Mao.
Nhưng lớp lông cứng như sắt thép của nó khiến động năng do thuốc nổ tạo
ra cũng chỉ giúp Thiên Bối Lưu Tinh cắm vào cơ thể Bạch Mao một nửa thân ám khí.
Ánh đèn pin loang loáng, soi về phía trước là vách đá, đường chạy đến đây đã hết.
Còn phía sau, vết thương khiến Thử vương điên tiết, kêu “Chít chít!”
rít lên, ngoái đầu rứt ra một nhúm lông trên chính cơ thể nó, nhổ về
phía trước. Lữ Hàn toát mồ hôi, phóng ám khí bằng miệng là công phu mà
chính mình chưa thể nào làm được, thế quái nào mà cái con chuột này lại
làm được?
Tiêu Tương đã nói mấy cái lông này nếu đụng vào sẽ bị hóa thành xương trắng, hắn không dám đem thân mình kiểm tra xem lời cô nói là đúng hay
sai, nên vội vàng dậm mạnh chân, phóng vút lên cao né nhúm lông vừa được phun tới. Trong đầu đột nhiên nhớ tới Tiêu Tương nói rằng ưu điểm lớn
nhất của phi đao chính là khả năng xuyên phá giáp, mà cây đao Tàng Phi
Điểu vẫn đang trong tay mình, lúc này không dùng thì còn đến khi nào mới dùng?
Đang lơ lững trên không, hắn rút cây Tàng Phi Điểu ra nắm ở tay,
truyền kình lực cuồn cuộn vào đó, vung tay phóng về phía con chuột. Tuy
chưa bao giờ dùng tới phi đao, nhưng hai mươi năm luyện tập ám khí cũng
có thể phần nào giúp hắn miễn cưỡng xuất thử một cây phi đao.
Quả thật, phi đao với trọng lượng nặng nề, tạo ra động năng vô cùng
lớn cắm ngập được một nửa thân đao lên lưng con chuột, sức mạnh kình lực ấn cơ thể Bạch Mao sát xuống đất. Tận dụng khoảng khắc này, Lữ Hàn đáp
xuống, xoay một vòng tròn, phóng món ám khí thế hệ mới thứ hai về phía
đỉnh đầu Bạch Mao, là Thiên Cương Phá.
Bạch Mao sau khi trúng Tàng Phi Điểu thì tốc độ đã chậm lại, không
tránh được đi đâu, gặp Thiên Cương Phá lao tới, cắm trúng đầu nó, phát
nổ. Ba tầng thuốc nổ ở đầu ám khí lần lượt phát nổ tung tạo ra sức công
phá hủy diệt, chấn Bạch Mao văng lên không, nó há miệng gào rú những
tiếng đinh tai nhức óc. Vụ nổ đồng thời tạo ra ánh sáng rực rỡ trong
hang động u tối.
Đúng lúc này, một tia chớp sáng lên, Liễu Diệp Đao xuất hiện lao
thẳng vào trong cái miệng đang há mở của Thử vương, xuyên qua vòm họng,
cắm thủng một con mắt Thử vương, lao ra ngoài.
Nhưng chưa hết, sau khi bay vút ra khỏi hốc mắt, Liễu Diệp Đao đột
ngột xuất hiện theo chiều bay ngược lại, cắm thẳng xuống con mắt bên
kia, phá vỡ tiếp hốc mắt bên đó, xuyên qua sọ não, xuyên qua vòm họng,
xuyên qua hàm dưới, cắm ngập xuống đất.
Lữ Hàn nhìn cảnh đó mà sững sờ, đứng hình trong hoa lửa sáng chói, bị chấn động tâm can dữ dội, cảm giác trời đất quay cuồng, thiên kinh địa
động!
Đây chính là tâm huyết phi đao của một đời người sao?
Tiểu Lý Phi Đao – Lệ bất hư phát, đã phóng là không thể trật, nhưng
thứ khiến hắn đờ đẫn chính là cảnh tượng phi đao quay đầu, hồi mã quy
vị. Hắn không hiểu và cũng không thể nhìn ra làm sao mà cây Liễu Diệp
Đao sau khi bay vút lên không lại có thể quay đầu, bay ngược lại xuống
dưới như vậy.
Bản thân hắn chỉ có thể khiến ám khí quay ngược khi phóng theo đường
tròn, hơn nữa phải là những thứ ám khí có hình dạng được cấu tạo theo
nguyên lý động lực học có thể đảo chiều, chứ khi phóng theo đường thẳng
thì bất kỳ ám khí nào cũng chỉ có một con đường là bay mất dạng, một đi
không trở lại. Ám khí phóng theo đường thẳng có thể tự quay đầu là điều
tuyệt đối không thể xảy ra, thế nhưng chân lý tuyệt đối không thể xảy ra lại vừa xảy ra trước mắt.
Cái gì mà là chưởng môn? Cái gì mà là hộ pháp?
Đối với Tiêu Tương lúc này, hắn trở thành một kẻ non nớt mới nhập môn đứng trước bậc tông sư.
Thân thể Thử vương đổ vật xuống bên kia, bên này tòa thành vững chắc
trong lòng hắn cũng đổ sụp. Võ học vô bờ! Công phu ám khí hai mươi năm
của hắn bỗng chốc hóa thành mây trời, bay đi mất. Tiêu Dao phái rốt cuộc là ghê gớm cỡ nào? Những gì hắn tường tận trước nay không lẽ chỉ là ếch ngồi đáy giếng, nhìn trăng soi mặt nước mà cười thầm thôi ư?
Tiêu Tương bước đến trước xác Bạch Mao, cúi xuống nhặt Liễu Diệp Đao
lên, lau lưỡi đao vào bộ lông chuột cho sạch vết máu. Lúc này đàn chuột
đã đuổi tới nơi, không ngờ thấy đầu lĩnh đã chết, lại bị Tiêu Tương vung Kim Trùng Tiên lên, thị uy đánh “Rầm!” xuống một tiếng vang dội, liền
cong đuổi bỏ chạy tứ tán, thoáng chốc đã không còn thấy con nào nữa.
Đợi một lúc cho sóng yên gió lặng, Tiêu Tương nhìn quanh, chỉ tay về một phía, nói: “Ở đây có cánh cửa sắt.”
Lữ Hàn lúc này thần thái vẫn còn bất định, vô thức rọi đèn pin về
phía cô chỉ, quả thực có cánh cửa sắt. Cả hai bước đến, đưa tay đẩy thử
liền mở được, cửa không khóa.
Sau cửa là một hành lang rộng, đi một lúc lại đến một hành lang hẹp
hơn, chạy dài tít tắp thẳng tới trước. Có lối đi nhô ra ở trên vách của
hàng lang này, bên dưới là một băng chuyền cỡ nhỏ.
“Chẳng lẽ chúng ta đang ở bên trong bức tường ngăn cách giữa thành phố và Quỷ Thành?” Tiêu Tương lên tiếng.
Hai người theo cầu thang leo lên lối đi nhô ra trên vách một đoạn,
phát hiện có cửa trên vách tường ở cả hai bên liền mở thử một cái, ánh
sáng và không khí trong lành lập tức ùa vào. Hai người bọn họ đúng là
đang ở bên trong bức tường ngăn, một cửa bên này mở ra về phía thành
phố, cửa bên kia mở ra về phía Quỷ Thành.
“Băng chuyền này là dùng để vận chuyển thứ gì đó, không lẽ là vàng?” Lữ Hàn đã bình tâm lại, mở lời nhận xét.
Tiêu Tương gật đầu: “Không ngờ hai mươi năm trước, mục đích chính xây dựng bức tường ngăn này là để khai thác khoáng vật từ trong lòng núi Tử Thiết một cách âm thầm, rồi khoáng vật theo băng chuyền này chạy thẳng
ra sông, lên tàu vận chuyển đi tiếp, thần không biết, quỷ không hay.”
Cả hai ra khỏi cửa về phía Quỷ Thành, nhảy xuống đất.
“Đây là lần đầu ta đặt chân tới nơi này.” Tiêu Tương nói.
“Tôi cũng vậy.” Hắn đáp lời.
Tiêu Tương bắt đầu rảo bước tới trước, hắn vội theo sau, cùng tiến về phía thành phố mà con người và tà vật sống chung.
Trên đường đi, điện thoại của Tiêu Tương có tin nhắn nên cô lấy ra
xem. Lữ Hàn thấy cái điện thoại thì nghĩ ra một điều nên hỏi: “Chuyện
trong hang núi Tử Thiết này, nên báo cho cảnh sát biết không?”
Tiêu Tương gật đầu: “Ngươi báo đi.”
Hắn liền lấy điện thoại gọi cho Thủy Mộng Trung, kể sơ lược tình hình rồi tắt máy, báo với Tiêu Tương: “Được rồi, họ đã có thông tin.”
Tiêu Tương nói: “Phía lão Thái Sư cũng vừa báo cho ta kết quả kiểm nghiệm hôm qua.”
“Kết quả thế nào?”
Mặt Tiêu Tương có chút nhăn nhó: “Lão bảo… cháo ăn rất ngon!”
Lữ Hàn trợn mắt: “Ngon!? Lão dám ăn luôn à?”
Tiêu Tương biểu tình khá khó coi: “Ta không biết, ngươi đi mà hỏi lão.”
“Nhưng trước khi ăn, lão có kiểm nghiệm không?”
“Có, lão nói mọi thứ khác đều bình thường, chỉ riêng thịt bằm và thịt xá xíu nhân bánh bao đúng là thịt của cương thi. Có điều thứ thịt này
đã được xử lý đặc biệt, dùng nước cốt của gạo nếp để loại bỏ độc thi,
dùng nước ép của trái huyền nương làm mềm thịt, dùng bột của quả la hán
làm thịt thơm và ngọt.”
“Nghĩa là kẻ chủ mưu chỉ muốn kinh doanh thôi, chứ không phải muốn truyền độc thi cho người khác.” Lữ Hàn nêu ý kiến
Tiêu Tương gật đầu: “Chi phí để mua các nguyên liệu dùng cho việc xử lý rẻ hơn rất nhiều so với mua thịt bình thường.”
Hắn đặt ra câu hỏi tiếp: “Vấn đề còn lại là nguồn thịt cương thi này từ đâu ra để có nguồn cung liên tục?”
Tiêu Tương ngước nhìn lên cao, giữa trưa mà mây xám kéo đầy che lấp
mặt trời, không gian âm u, nói khẽ: “Đều từ đây mà ra.” Rồi vận khí chạy tới, hắn cũng làm tương tự.
Một lát sau, cả hai đã vượt qua đoạn đường dài vắng vẻ, đặt chân lên
một con đường bê tông đầy rác và bùn đất, dẫn vào khu vực đô thị. Tiêu
Tương dừng lại, chuyển qua đi bộ chậm rãi. May quá, hắn cũng dừng lại
theo cô, chạy nhanh trong một khoảng thời gian dài như vậy khiến hắn mệt bở hơi tai.
Qua một lối rẽ, Tiêu Tương chỉ tay ra phía xa xa, hỏi hắn: “Ngươi nhìn xem, bên kia có tấm bảng ghi chữ gì vậy?”
“Là Cao Gia Trang.” Đáp xong hắn quay qua nhăn nhó, “Không lẽ cô không biết chữ?”
“Có ngươi không biết chữ ấy, chỉ là ta thấy cái tên này có chút gì đó kỳ quặc, mà nhất thời không nghĩ ra nó kỳ quặc ở điểm nào?”
Đột nhiên có tiếng kêu lớn: “Kim Tính?” Rồi một gã thanh niên trẻ tuổi nhào đến từ phía sau hòng ôm chầm lấy Tiêu Tương.
Tiêu Tương quay lại, thấy gã thanh niên lạ hoắc, không quen biết, nên giơ chân đạp hắn văng ra xa, không cho hắn kịp chạm đến người mình. Lữ
Hàn bên cạnh thốt lên: “Thật cường bạo!”
Tiêu Tương bực bội quay qua quát lại hắn: “Cường bạo cái đầu ngươi ấy, nếu mà hắn nhào tới ôm ngươi thì ta đã mặc kệ.”