Thủy Mộng Trung quay qua Điệp Thần ra hiệu, cô hiểu ý như đã bàn kế
hoạch từ trước, rút khẩu K59 trong người ra, nhắm mũi súng về phía Tân
nương. Thủy Mộng Trung đặt tay kia của mình lên tay của Điệp Thần,
truyền Niệm lực từ mình qua tay cô rồi dẫn vào khẩu súng, gật đầu.
Điệp Thần ngắm chuẩn vào đầu của Tân nương bắn liền một lúc năm phát
đạn trong vòng chưa tới hai giây. Tốc độ ra đạn này của Điệp Thần là vô
cùng kinh khủng. Khẩu súng được thêm Niệm lực của Thủy Mộng Trung truyền vào, trở nên có uy lực rất lớn, nhả ra năm viên đạn có sức công phá hủy diệt.
“Kang kang kang…”
Năm tiếng va chạm vào kim loại chói tai vang lên chát chúa, Tân nương đã đưa con dao chặt thịt lên chắn ngang mặt, đỡ hết toàn bộ năm viên
đạn do Điệp Thần bắn ra, nhưng năm viên đạn bắn gần như cùng lúc này
được thêm Niệm lực khuyếch đại cũng không phải là đèn dầu trước gió.
Kình lực va chạm dữ dội khiến con dao đập ngược vào mặt của Tân nương,
làm một nửa khuôn mặt bị thân dao đè lún vào trong.
Điệp Thần hạ thấp tầm súng, ngắm vào phía ngực của Tân nương nhả tiếp bảy viên đạn còn lại trong băng. Tân nương phản ứng như cùng lúc, ngay
lập tức hạ con dao chặt thịt xuống che chắn trước ngực, đỡ hết cả bảy
viên đạn. Nhưng cũng như lần trước, kình lực dữ dội từ bảy viên đạn được tiếp thêm sức mạnh của Niệm lực bắn liên tiếp đã đẩy ngược ép con dao
lún sâu vào ngực người cầm dao.
Khuôn mặt và ngực biến dạng, toàn thân đang bị ngọn lửa cương mãnh
thiêu đốt, Tân nương thần thái đã không còn vui vẻ được nữa, “Hừ” một
tiếng: “Thứ lửa này cũng đòi đốt cháy được ta sao?”
Nói xong, Tân nương nâng cái đĩa trong tay mình lên cao, trút hết
toàn bộ máu trên đĩa xuống đầu mình. Máu chảy ướt đẫm tới đâu thì lửa
trên cơ thể tắt ngúm tới đó, máu chảy xuống đến chân Tân nương thì tràn
ra mặt đất, dập tắt vòng tròn lửa xung quanh.
Đường Nộ Liệt Hỏa trên không trung mất đi nguồn lửa từ dưới mặt đất
thì cũng tắt theo. Khi lửa tắt hết hoàn toàn, đám người Lữ Hàn nhìn hình dạng Tân nương lúc này cảm thấy thật kinh hãi: rèm che mặt đã rách
toang, một nửa mặt bị biến dạng lún vào trong, quần áo cô dâu bị đốt
cháy xơ xác, da thịt bị lửa đốt đen sạm, có chỗ da thịt bị đốt thành
than bong tróc rơi ra từng mảng, toàn thân phủ đầy máu từ đỉnh đầu xuống chân, máu vẫn nhỏ tong tong từng giọt.
Tân nương cười gằn: “Còn trò gì nữa thì giở ra tiếp đi.”
Điệp Thần vốn đã bực vì băng đạn đầu tiên của mình không làm gì được
đối phương, cảm giác khả năng thiện xạ của mình bị xem thường, nghe tiếp câu này thì nổi cơn thịnh nộ, bấm nút nhả băng đạn ra, băng đạn rỗng
vừa rời khỏi thân súng chưa kịp chạm đất thì băng đạn đầy ắp thứ hai đã
được nạp vào thay thế. Cô lên đạn, nhắm vào khắp người của Tân nương ở
các chỗ yếu hại mà bắn.
Tân nương trên người phủ đầy máu thì quỷ lực tăng lên ngùn ngụt, tốc
độ phản xạ cũng trở nên nhanh như điện chớp, giơ dao ra đỡ hết các viên
đạn bắn tới, đạn bắn tới đâu đỡ văng ra tới đó. Đến viên thứ 12, cũng là viên cuối cùng trong băng đạn, Tân nương lật dọc mũi dao chém viên đạn
đứt ra làm đôi.
Điệp Thần điên tiết, nhả băng đạn rỗng ra, chuẩn bị nạp tiếp băng thứ ba.
Thủy Mộng Trung chợt nghĩ tới một điều, lúc nãy vị Cổ Cầm kia đã nói
rằng Điệp Thần đang phải gánh nghiệp vì đã giết con hươu mẹ trong tiền
kiếp, muốn làm nhẹ bớt nghiệp này thì phải biết đối xử tốt với trẻ em và phụ nữ mang thai, mà Tân nương có quan hệ với một đứa con trong các
giấc mơ của nạn nhân, hiểu theo một cách nào đó thì nữ quỷ này cũng là
một người mẹ, tuy là mẹ quỷ hại người nhưng nếu để Điệp Thần tấn công
quá dữ dội như thế, không biết có làm nặng thêm nghiệp báo của cô hay
không? Hắn không chắc về suy nghĩ của mình nhưng thấy cứ lựa chọn theo
con đường đảm bảo thì tốt hơn, để người khác gánh bớt một phần nghiệp
này cho cô, nên đưa tay cản lấy băng đạn thứ ba trong tay Điệp Thần: “Đủ rồi!” Đoạn quay sang bảo Lữ Hàn: “Tới phiên cậu.”
Lữ Hàn từ nãy đến giờ vẫn ngồi yên quan sát, nghe Thủy Mộng Trung nói vậy thì cất tiếng nói: “Có lẽ không gọi là Tân nương mời gà được nữa,
hay gọi là Tân nương tắm máu đi nhỉ?”
Nét mặt Tân nương giờ đây toát ra vẻ nanh ác, dáng vẻ đã không còn
cái yểu điệu như lúc mới bước vào được nữa, mắt ả long lên sòng sọc,
tròng mắt hai bên đỏ ngầu, ả quát to: “Để ta tắm máu ngươi luôn.” Rồi
bay tới vung dao chém xuống Lữ Hàn.
Một cơn mưa các lá bài thép bay theo các quỹ đạo khác nhau, phóng ra chặn đường.
Tân nương vội dùng dao chém đứt đôi hai lá bài bay tới trước mặt,
nhưng bị một lá bay vòng từ bên cạnh đến sượt qua mặt, rạch ra một đường cắt sâu bên nửa mặt còn nguyên vẹn nhưng đã cháy đen.
Một lá bài khác bay ở tầm thấp xuyên thủng bụng của nữ quỷ từ trước
ra sau làm quỷ khí tuôn ra từ vết thương, Tân nương “Hự!” lên một tiếng
rớt bẹp xuống đất.
Ngẩng đầu lên, nữ quỷ ném con dao đầy máu trong tay về phía Lữ Hàn để phản kích.
Tiếng kim khí vang lên, một cái Tam Hoa Tụ Đỉnh được phóng ra, va
chạm với con dao gây chấn động vang dội, hoa lửa tung tóe bởi hai luồng
kình lực ngược chiều, món ám khí bị bật ra vỡ toang, con dao chặt thịt
cũng văng trở lại về phía nữ quỷ.
Cái Tam Hoa Tụ Đỉnh thứ hai lập tức được xuất ra nhắm về phía Tân
nương bay tới. Ả xoay ngang lưỡi dao, tung hết sức, chém đứt đôi cái Tam Hoa này, nhưng trong khoảnh khắc lưỡi dao vừa chém lìa món ám khí trước mặt, một hình ảnh mơ hồ màu vàng ánh kim lóe lên ngang qua khóe mắt của ả.
Chưa kịp nhận ra thứ ánh sáng vàng kim đó là gì thì cái Tam Hoa Tụ
Đỉnh thứ ba đã cắm ngập sâu vào ấn đường, hất tung đầu ả ra sau, kéo
theo toàn bộ cơ thể văng ngược đi, quay một vòng trên không rồi rớt bẹp
xuống nền đất vẫn đang vương vãi đầy máu.
Bị trúng đòn trí mạng vào ngay ấn đường, quỷ lực của Tân nương dần
tản mác. Ả ngồi dậy rên rỉ, mặt dính thêm máu nhoe nhoét trên nền đất,
dùng một tay rút cái Tam Hoa Tụ Đỉnh ra khỏi trán, quỷ khí từ trong vết
thương tuôn trào ra ào ạt. Ả siết chặt tay muốn bóp nát cái ám khí,
nhưng lại rên lên đau đớn lần nữa bởi bàn tay của ả đang bị thiêu đốt.
Nguyên do hai cái Tam Hoa Tụ Đỉnh ban đầu chỉ là hư chiêu nhằm đối
phó và đánh lạc hướng nên Lữ Hàn xuất ra bằng bàn tay không đeo nhẫn.
Tiếp ngay sau đó, khi sự tập trung của Tân nương bị phân tán, cái Tam
Hoa Tụ Đỉnh thứ ba mới chân chính được phóng đi bằng bàn tay đeo nhẫn
trấn phái.
Cái nhẫn này tuy chỉ là Tiêu Ảnh Tử mua lại hàng nhái rẻ tiền vài
đồng ngoài chợ, nhưng đã được nạp vào chín phần năng lượng hỗn độn của
năng lực Thấu thị nên có uy lực diệt tà cực mạnh.
Bàn tay của Tân nương vì muốn bóp nát cái Tam Hoa Tụ Đỉnh được xuất
ra bằng bàn tay đeo nhẫn trấn phái nên bị thiêu đốt, ả lại rên thêm một
tiếng, thả cái Tam Hoa Tụ Đỉnh xuống đất.
Tân nương ngẩng đầu, nhìn trừng trừng về phía nhóm người Lữ Hàn, căn hận thốt ra hai chữ không rõ tiếng: “Các… ngươi…”
Rồi Tân nương đột ngột phóng ngược ra theo lối hành lang đã bước vào
khi nãy, rút toàn bộ quỷ khí trong phòng theo mình, bay đi mất.
Đèn được bật sáng lên lại, trên mặt đất vẫn còn dấu vết ám khói, lửa
cháy và máu me tràn ngập. Điệp Thần nhìn sàn nhà đầy máu đang bốc mùi
tanh lợm giọng thì nói: “Đúng là ả quỷ này giết người chặt xác, máu
người được ả đựng đầy trong đĩa, ghê quá đi mất.”
Còn Lữ Hàn thì nhặt hai cái Tam Hoa Tụ Đỉnh bị chém đứt mà than vãn: “Hic, tiếc quá đi mất.”
Thủy Mộng Trung cầm lấy một phần nửa của món ám khí lên, xem xét bên
ngoài và cấu trúc bên trong của vòng xoay trung tâm mà thán phục: “Không ngờ, ám khí của cậu được chế tạo vô cùng tinh xảo. Chi phí chế tạo một
cái này là bao nhiêu mà khiến cậu tiếc như vậy?”
Lữ Hàn nói ra một con số.
Thủy Mộng Trung nghe số tiền thì nuốt nước miếng, nhẹ nhàng đặt nửa
cái ám khí xuống mặt bàn, nhún vai nói một câu nửa đùa nửa thật: “Thứ
này đụng vào là đứt tay.”
Giám đốc Hoàng thấy mọi chuyện đã xong thì gọi mấy người nhân viên
vào dọn dẹp và hỏi họ: “Mấy cậu có nghe thấy âm thanh gì nãy giờ không?”
“Không nghe gì cả anh Hoàng.” Một nhân viên đáp.
Các nhân viên bên ngoài tòa nhà đặt buồng tạm giam này hoàn toàn
không nghe thấy động tĩnh gì lúc bọn người Lữ Hàn giao đấu với Tân
nương, có lẽ là do quỷ khí đã che kín tất cả. Điệp Thần nhận xét: “Thứ
quỷ khí này dùng làm buồng cách âm thì tốt quá!”
“Lần sau gặp lại, tôi sẽ xin ả cho cô một ít về làm buồng cách âm nhé?” Lữ Hàn trêu chọc.
“Mà cô cần buồng cách âm để làm gì?” Thủy Mộng Trung hỏi.
“Để tôi quan hệ với nam nhân khỏi bị người khác nghe lén, hứ!” Điệp Thần sừng sộ với hắn.
Ngọn Thuần Dương Đăng hoạt động tốt, chứng tỏ cô chưa bao giờ quan hệ với nam nhân, điều này khiến cô cảm thấy bực bội như bị người khác thấu rõ tâm can, đành trút giận ra lên người bên cạnh. Những người còn lại
thì lắc đầu khi nghe lý do về cái buồng cách âm của Điệp Thần.
Trần Thiệu vẫn ngủ suốt nãy giờ, mọi người gọi anh ta dậy. Trần Thiệu lơ mơ một chút rồi lấy tay xoa xoa đầu, thắc mắc: “Sao đầu tôi đau thế
này nhỉ?”
“À, việc này…” Giám đốc Hoàng ngập ngừng không dám nói sự thật là
Điệp Thần đã dùng báng súng đập vào đầu cậu ta nên lấp liếm, “Chắc là
cậu nằm trên bàn làm việc lâu quá, cái bàn này bằng sắt, nên đầu cậu có
chút ê ẩm cũng phải.”
Điệp Thần hỏi: “Đêm nay ả còn quay lại không nhỉ?”
“Không, nữ quỷ đã bị trọng thương rất nặng, đêm nay chắc chắn ả phải
quay về nơi ở của mình để dưỡng thương.” Lữ Hàn khẳng định.
“Nếu vậy mọi người nghỉ ngơi đi, lấy sức ngày mai chúng ta bàn bạc tiếp.” Giám đốc Hoàng đề nghị.
Mọi người đi tắm và thay đồ để gột sạch những giọt máu bắn lên người
và cũng để bớt mùi tanh của máu ám lên quần áo. Xong cả bọn lại kéo nhau về phòng nghỉ của nhân viên mà nằm ngủ.
Điệp Thần sau khi chìm vào giấc ngủ thì có một cơn mơ. Cô mơ thấy
mình nằm trong một nơi chật chội, tối tăm, ngột ngạt, không có lối
thoát, đưa tay ra sờ soạng xung quanh chỉ thấy bốn phía mềm mại, nhớp
nháp, muốn mở miệng gọi to nhưng không thành tiếng. Mãi một lúc lâu như
vậy, đột nhiên có ánh sáng từ một vết rách toạc ra trước mặt, sau đó,
hai bàn tay thò vào xé rộng vết hở, kéo cô ra ngoài. Dưới ánh sáng rõ
ràng của mặt trời, cô nhìn rõ nơi mà cô vừa được lôi ra là bụng của một
con hươu mẹ đã chết…
Cô hoảng hốt vùng dậy, mở mắt ra, trằn trọc, lơ mơ cho đến tận sáng.
Sáng hôm sau, mọi người thức dậy, ăn sáng xong thì tụ tập lại trong
phòng Giám đốc, ông thấy Điệp Thần có vẻ mệt mỏi thì hỏi thăm: “Điệp
cảnh quan, đêm qua không ngủ được sao?”
Giám đốc Hoàng nghe vậy thì đi tới máy pha cà phê, rót ra mấy tách
cho mọi người, bưng riêng một tách bằng sứ nâu rất đẹp tới cho Điệp
Thần: “Cô uống chút cà phê cho tỉnh táo.”
Điệp Thần đưa hai tay đón lấy: “Cảm ơn!”
Đợi cho mọi người uống xong vài ngụm, Giám đốc Hoàng lấy ra một tập
hồ sơ để lên bàn rồi nói: “Hôm qua tôi đã cho người tra cứu lại các tài
liệu lưu trữ, phát hiện được ở thôn Hạ Nguyệt từng có một vụ án xảy ra
cách đây khoảng năm năm. Tuy chi tiết không giống lắm với những gì mà
Thủy tiên sinh phỏng đoán, nhưng ngoài ra thì không vụ án nào khác có
tình tiết tương tự. Hơn nữa, điều tôi chú ý đến vụ này là vì hai cảnh
sát phụ trách điều tra năm đó chính là cậu Lương và Trần Thiệu đây.”
“Tôi sao?” Trần Thiệu lắp bắp.
“Phải. Nạn nhân là một cô gái trẻ tuổi, tên là Hồng Nương…”
“Hồng Nương?” Thủy Mộng Trung thốt lên cắt ngang.
“Có chuyện gì với cái tên này à?” Giám đốc Hoàng ngạc nhiên quay qua nhìn Thủy Mộng Trung.
“Cái tên này… Có chút gì đó như là điềm báo. Hồng Nương hóa ra không
phải là cách nói ngắn gọn của Tân nương trong kiệu hồng sao?” Thủy Mộng
Trung phân tích.
Mọi người nghe vậy thì cùng gật gù, quả là có chút trùng hợp.
Còn Thủy Mộng Trung lại đâm ra có chút ưu tư, hắn chợt nhớ tới người
đã đan cho hắn đôi bao tay. Cô và hắn, hai người ở cách nhau một cây cầu Ly Thủy, chẳng phải cũng đã báo trước sự chia ly chăng!
Điệp Thần đá nhẹ vào chân Thủy Mộng Trung: “Anh làm gì mà ngồi thừ người ra vậy?”
“Không… Không có gì.” Hắn lắc đầu, thoát ra khỏi cơn trầm tư, “Giám đốc Hoàng, xin cứ nói tiếp.”
“Theo bút lục ghi chép thì Hồng Nương đã trầm mình xuống sông tự sát
trước khi ngày cưới của mình diễn ra. Nguyên nhân ghi trong hồ sơ này là do chồng sắp cưới phát hiện ra cô ta mang thai với người khác, nên gia
đình bên nhà trai hủy hôn. Cô ta trong cơn tuyệt vọng đã mang theo đứa
bé trong bụng mà gieo mình xuống sông, sau đó không tìm thấy xác.”
Ngừng một lúc, Giám đốc Hoàng nhìn Trần Thiệu hỏi: “Người ghi bút lục năm đó là cậu Lương và cậu, cậu có ấn tượng gì về vụ án này không?”
“Lâu quá… Tôi không còn nhớ được nữa.” Trần Thiệu cúi đầu đáp.
“Vậy còn vấn đề này, chồng sắp cưới của Hồng Nương năm đó tên là La Mạnh, cậu còn nhớ cái tên này không?”
“Không… Lâu quá nên tôi cũng không nhớ.”
“Có thật là không nhớ không?” Giám đốc Hoàng hỏi với tâm ý sâu xa.
Điệp Thần chợt nhớ ra điều gì đó nên xen vào: “La Mạnh? Theo hồ sơ
thì nạn nhân đầu tiên của vụ án mất tích liên hoàn cũng tên là La Mạnh,
không lẽ hai người này là một?”
“Phải, theo căn cước công dân thì hai người này là một.” Giám đốc Hoàng nghiêm mặt.
“Chắc là… chắc là trùng hợp thôi.” Trần Thiệu lắp bắp.
Giám đốc Hoàng im lặng một chút rồi nói: “Thôn Hạ Nguyệt thuộc phòng
cảnh sát huyện Hạ quản lý. Hôm nay chúng ta sẽ xuống phòng cảnh sát
huyện Hạ để điều tra án mất tích liên hoàn ở thôn Hạ Nguyệt và cũng để
xem lại vụ tự sát của Hồng Nương năm năm về trước.” Ông quay sang Trần
Thiệu nói tiếp: “Cả tôi và cậu sẽ phải cùng nhau đi chuyến này.”
“Tôi mệt và rất sợ con quỷ đó, tôi có thể ở nhà được không?” Trần Thiệu run rẩy hỏi.
Điệp Thần xen vào: “Đêm qua còn giữ được cái mạng của anh là nhờ
chúng tôi. Bây giờ chúng tôi đi hết, anh ở lại đây một mình thì khi Tân
nương tìm đến, sẽ chặt xác anh ra làm thịt xếp lên trên cái đĩa của cô
ta đấy.”