Ba Đầu Sáu Tay sau khi dẫn ba người ra tới đường lớn xong thì chạy về lại ngôi nhà tranh đang bốc cháy.
Đoạn này không có đèn đường, chỉ có ánh sáng từ mặt trăng trên cao
chiếu xuống. Đêm khuya, nhiệt độ xuống thấp, không gian trở nên lạnh
lẽo, Lữ Hàn hỏi: “Đã mấy giờ rồi?”
Thủy Mộng Trung lấy điện thoại ra xem: “Đã hơn ba giờ sáng rồi.”
“Giờ này thì làm gì có xe nào chạy ngang nhỉ?” Lữ Hàn lắc đầu.
“Bây giờ đã là gần cuối giờ âm rồi.” Điệp Thần xen vào một câu rất lạ.
“Gần cuối giờ âm thì sao chứ?” Lữ Hàn thắc mắc.
Điệp Thần im lặng một chút rồi nói: “Hồi nãy tôi kể về chuyến xe bus
375 chỉ mới là câu chuyện thứ nhất thôi, vẫn còn một câu chuyện thứ hai
nữa.”
Thủy Mộng Trung hỏi: “Câu chuyện thứ hai như thế nào?”
Điệp Thần kể: “Cũng trên lộ trình từ Viên Minh Viên đến Hương Sơn đó, còn một chuyến xe bus khác là chuyến số 333. Một đêm nọ, có người ra
đường lớn để bắt xe, khi tới gần trạm dừng ở vệ đường thì thấy có một
chiếc xe đang đỗ sẵn ở trạm, còn có người đang đứng dưới mái che của
trạm nữa. Người đó vui mừng vì không bị lỡ chuyến nên vội vàng rảo bước
nhanh một chút. Đến nơi, người này nhận ra người đứng dưới mái che của
trạm là một ông lão đang có chút run rẩy, hơi cúi đầu, kiểu như không
dám nhìn tới trước mà chỉ dám nhìn thẳng xuống đất.
Người này không nghĩ gì nhiều, lập tức leo lên xe. Trên xe chỉ có vài người ngồi lác đác rải rác, nhưng dãy ghế đầu tiên đã có người ngồi,
người này đành ngồi vào dãy ghế thứ hai. Vừa ngồi xuống thì người này
nhận ra những người đang ngồi ở dãy ghế đầu dường như cũng đang run rẩy
như ông lão đứng ở dưới mái che. Thấy kỳ lạ, người này ngó nghiêng xung
quanh một chút, thấy những hành khách rải rác phía sau vẫn ngồi yên tại
chỗ, tuy trong xe tối không nhìn rõ mặt nhưng cũng không có gì bất
thường lắm.
Tình cờ người này nhìn về phía tài xế, thì kinh hoàng nhận ra một
điều rằng tài xế không có chân. Đúng lúc đó thì chiếc xe nổ máy, người
này vội ba chân bốn cẳng lao xuống xe, vừa đặt chân xuống đất thì chiếc
xe lao vụt đi mất. Lúc này lão già dưới mái che mới tiến đến nói “May mà ngươi kịp leo xuống đấy, không là phải đi theo chuyến xe của người chết rồi.”
Thủy Mộng Trung hỏi: “Nhưng hồi nãy cô bảo bây giờ là gần cuối giờ âm, nó liên quan gì đến chuyến xe của người chết?”
Điệp Thần đáp: “Giờ âm ngược với giờ dương, khi giờ dương của ban
ngày bắt đầu là lúc giờ âm kết thúc. Trước khi trời sáng là lúc âm khí
tụ lại lần cuối dày đặc nhất để rồi tan đi. Vào thời điểm âm khí dày đặc này, rất dễ gặp chuyến xe của người chết hiện ra để đón khách.”
Thủy Mộng Trung hỏi tiếp: “Nó hiện ra đón khách để làm gì?”
Điệp Thần rùng mình trả lời: “Để tái hiện lại vụ tai nạn. Những người đã ngồi sẵn trên xe là hành khách chết trong vụ tai nạn năm xưa. Khi
chuyến xe này đón được hành khách là người sống, nó sẽ chở đến địa điểm
xảy ra tai nạn rồi tái hiện lại chính xác vụ tai nạn đó. Hành khách là
người sống đó sẽ chết vì tai nạn được tái hiện, để rồi trong chuyến xe
kế tiếp sẽ trở thành hành khách ngồi sẵn trên xe, đi đón những hành
khách là người sống khác.”
Điệp Thần kể xong thì có ánh đèn pha rọi tới, một chiếc xe xuất hiện
từ đằng xa đang chạy đến. tới nơi ba người đang đứng thì nó dừng lại,
cửa xe mở ra, một mùi vị cũ kỹ trên xe tràn xuống, hòa nhập vào mùi cây
cỏ thấm đẫm sương đêm xung quanh.
Thủy Mộng Trung và Lữ Hàn không chút ngần ngại bước lên xe, Điệp Thần thoáng một chút lưỡng lự rồi cũng leo lên theo họ. Ba người nhìn khắp
xe một lượt, ánh sáng trên xe có chút tối tăm, vắng lặng, vài hành khách ngồi yên lặng rải rác trên xe.. Cảm giác chuyến xe này có chút tình
tiết giống như trong câu chuyện của Điệp Thần, chỉ có hai điều khác
biệt.
Thứ nhất là phía cuối xe có một người mặc áo choàng đỏ rộng thùng
thình, không nhìn rõ mặt nhưng với mái tóc dài thì khả năng là một cô
gái. Kiểu trang phục này rất hiếm thấy, hai ống tay áo dài và rộng, tà
áo cũng dài và rộng phủ kín khắp cơ thể. Điều kỳ lạ nhất là trong xe
không có gió, nhưng mái tóc và tà áo của người này lại bay bay phất phơ.
Thứ hai là dãy ghế đầu không có ai ngồi.
Ba người chia ra ngồi xuống dãy ghế đầu. Loại xe này cả hai bên đều
chỉ có hai ghế mỗi dãy, ban đầu Lữ Hàn và Thủy Mộng Trung cùng ngồi
xuống một bên nhưng Điệp Thần nhất định phản đối không chịu ngồi một
mình, thế là Thủy Mộng Trung phải đứng dậy chuyển qua bên kia với cô. Cả ba ngồi xuống chưa nóng chỗ, vừa mới đeo ba lô ngược ra phía trước ngực làm điểm tựa để tì người vào xong thì chiếc xe đã lăn bánh phóng đi.
Thủy Mộng Trung quan tâm nhiều nhất về cô gái mặc áo đỏ cuối xe. Sau
khi yên vị trên ghế, hắn nhắm mắt, tập trung Niệm lực, hướng về phía
cuối xe để quan sát cô gái. Niệm lực bay về cuối xe, sắp sửa tới gần cô
gái thì xảy ra va chạm. Niệm lực va phải một lớp lá chắn vô hình, không
thể đi tới được nữa, Thủy Mộng Trung ngạc nhiên tột độ, đẩy cao Niệm
lực, cố gắng xuyên qua lớp lá chắn này.
Khi Niệm lực được đẩy cao ở mức gần như cực đại thì xảy ra chấn động, lớp lá chắn vô hình đột ngột phát kình lực tấn công Niệm lực của Thủy
Mộng Trung. Kình lực này vô cùng mạnh mẽ và tấn công bất ngờ khiến cho
Niệm lực bị đánh tan hoàn toàn. Thủy Mộng Trung đang trong trạng thái
tập trung, không kịp ứng biến, bị phản chấn từ lớp lá chắn dội đến, đánh cho hôn mê bất tỉnh, gục đầu qua một bên dựa vào lưng ghế.
Điệp Thần thấy tự dưng Thủy Mộng Trung nhắm nghiền mắt gục qua một
bên như thế, nghĩ rằng do hắn quá mệt lăn ra ngủ nên không để ý tới,
cũng nhắm mắt nghỉ ngơi.
Còn Lữ Hàn, sau khi ngồi xuống ghế thì chú ý tới tài xế, hắn tập
trung quan sát, thấy rõ xương cốt của tài xế đầy đủ, xương ống chân hai
bên đầy đủ, xương bàn chân hai bên đặt lên bàn đạp ở sàn xe. Thấy vậy,
hắn an tâm phần nào, nhìn qua Thủy Mộng Trung và Điệp Thần đã nhắm mắt
nghỉ ngơi, hắn cũng cảm thấy cơ thể mỏi mệt nên dựa vào lưng ghế, nhắm
mắt nghỉ.
Chiếc xe lao vùn vụt trong đêm, tốc độ ngày càng nhanh.
Câu chuyện của Điệp Thần kể cho Thủy Mộng Trung và Lữ Hàn nghe đã khá đầy đủ, chỉ còn thiếu một chi tiết. Đó là: vì sao những hành khách được chiếc xe tới đón, một khi đã leo lên xe, lại không có ai sống sót trở
về?
Lý do là vì, chuyến xe của người chết đi tái hiện lại vụ tai nạn sẽ
dựa vào tốc độ để tạo ra quỷ khí. Tốc độ càng nhanh thì quỷ khí được tạo ra càng nhiều. Thứ khí này sẽ khống chế và áp bức hành khách lỡ bước
lên xe, khiến họ chìm vào giấc ngủ say mê mệt, đến thời điểm xảy ra tai
nạn, sẽ chết luôn trong giấc ngủ say.
Họ chết mà không biết mình chết, rồi sau đó cứ theo chuyến xe rong ruổi đi đón những hành khách mới khác.
Lúc này, ba người Lữ Hàn, Thủy Mộng Trung và Điệp Thần đang là những
hành khách mới nhất trên chuyến xe của người chết này. Họ cũng đang bị
quỷ khí của chuyến xe khống chế, chìm vào giấc ngủ say mê man, riêng
Thủy Mộng Trung lại còn chìm sâu vào hôn mê bất tỉnh nữa.
Chiếc xe chạy càng lúc càng nhanh, xé gió mà phóng bay vun vút. Quỷ
khí cũng nhờ tốc độ xé gió này mà tỏa ra cuồn cuộn, càng ngày tích lũy
càng ngột ngạt, ba người bọn họ tuyệt đối không có cách nào tự thoát ra
khỏi giấc ngủ đang ngày càng tiến gần đến cái chết này được.
Chiếc xe chạy đến gần cầu Hải Ba dẫn vào thành phố Vĩnh Tường. Cầu
này bắc qua một khe vực, tuy khe vực không sâu nhưng ở dưới không có
nước, nếu rớt xuống dưới thì khả năng tử vong gần như chắc chắn.
Ở lối lên cầu, con đường không chạy thẳng mà lại cong thành một khúc
cua nhẹ, góc độ của khúc cua này khá nhỏ, chỉ khoảng ba mươi độ, bình
thường hoàn toàn không ảnh hưởng gì đến tay lái của các tài xế. Nhưng
đêm đó, trời đổ mưa, trước đó có một chiếc xe tải chở cát lúc vào cua đã làm rơi một ít cát xuống mặt đường. Khi chiếc xe bus đến sau, tài xế có chút chủ quan vì đây là lộ trình quen thuộc nên giữ tốc độ hơi nhanh.
Đường trơn trợt do mưa và cát đã khiến cả chiếc xe bus không bẻ lái được lên cầu mà lao thẳng xuống khe vực, tài xế và vài hành khách còn sót
lại trên đoạn cuối hành trình đã tử nạn hết.
Chuyến xe của người chết này đang tái hiện lại vụ tai nạn năm đó.
Tính mạng của ba người đang nhích dần đến hồi kết.
Lời dặn của Tiêu Ảnh Tử cho Lữ Hàn, “Đạo cao một thước, ma cũng cao
một trượng, từ nay về sau phải cẩn thận một chút” không lẽ mới đó đã ứng nghiệm rồi sao?
Không lẽ vừa mới tiếp nhận chức Chưởng môn của phái Tiêu Dao trừ tà diệt quỷ phút trước, phút sau đã chuẩn bị hóa thành quỷ?
Lữ Hàn vì một phút không cẩn thận đã sắp sửa rơi vào họa sát thân.
Chỗ ngoặt rẽ lên cầu Hải Ba đã hiện ra trước mắt, chiếc xe vẫn đang
phóng đến với tốc độ nhanh nhất có thể, ba người đang được chiếc xe chở
thẳng xuống hoàng tuyền.
Bỗng cô gái mặc áo đỏ ở cuối xe lấy ra một cái kim thêu, búng tay
phóng tới trước. Cái kim bay từ cuối xe lên đến đầu xe, “Phụt” một
tiếng, xuyên qua đầu tài xế từ sau gáy ra trước trán, đâm thủng kính xe
bay ra ngoài.
Tài xế bị một đòn trí mạng này thì gục xuống trên tay lái, quỷ lực
thất thoát ra ào ạt rồi biến mất vào hư vô. Mất đi quỷ lực điều khiển
của tài xế, chân ga nhả ra, chiếc xe thoáng giảm tốc độ xuống.
Cô gái đứng dậy, thoáng chốc đã bước tới đứng trên lối đi bên cạnh ba người. Một tay cô túm lấy Lữ Hàn, tay kia túm lấy Điệp Thần và Thủy
Mộng Trung, quẳng cả ba ra khỏi xe vào khoảnh khắc trước khi chuyến xe
của người chết vượt qua khúc cua lao thẳng xuống vực, đâm vào vách đá,
vỡ tan tành.
* * *
Nguyệt Nhi cúi xuống nhìn Lữ Hàn, đôi mắt âu yếm, từng hơi thở nóng
bỏng phả ra. Cô cúi sát, hôn lên má, hôn lên môi, nhưng dường như những
nụ hôn là vẫn chưa đủ, cô thè lưỡi liếm lên mặt hắn.
Lữ Hàn có chút hoảng sợ, lưỡi của Nguyệt Nhi hiện tại không phải là
của người bình thường mà là cái lưỡi chẻ đôi của rắn. Hắn biết Nguyệt
Nhi là yêu xà, nhưng hôn nhau bằng cái lưỡi chẻ đôi như thế thì quả thật có chút dọa người. Hắn mở choàng mắt, muốn đẩy cô lui lại, thì chợt
nhận ra khuôn mặt của cô biến thành một khuôn mặt đầy lông lá xù xì.
Hóa ra là một con chó con đang liếm lên mặt của hắn!
Hắn lăn người qua một bên, tránh cái miệng của con chó, cảm thấy toàn thân đau nhức ê ẩm. Lúc này, mặt trời bắt đầu chiếu tia nắng đầu tiên
xuyên qua bóng đêm u tịch, hắn nhận thấy mình đang nằm lăn lốc trên bãi
cỏ ven đường, nhìn qua gần đó là Thủy Mộng Trung và Điệp Thần, hai người này đang nằm… đè lên nhau.
Lữ Hàn lồm cồm bò dậy, lê bước tới lay gọi hai người kia. Điệp Thần
tỉnh dậy trước, chậm chạp mở mắt ra rồi từ từ nhổm người dậy, nhưng cảm
thấy có gì đó là lạ, dường như mình đang ngồi trên một thứ gì đó cưng
cứng.
Tư chất của cảnh sát chiến đấu khiến Điệp Thần thức tỉnh hẳn rất
nhanh, cô nhận ra mình đang ngồi trên bụng dưới của Thủy Mộng Trung, lúc này vẫn đang nằm ngửa trên cỏ, mắt nhắm nghiền. Tư thế này thật khiến
người khác có chút liên tưởng… không tốt. Còn tư chất của một cô gái
khiến Điệp Thần xấu hổ, vung tay tát mạnh vào mặt Thủy Mộng Trung, một
tiếng “Chát” vang lên, đánh thức hắn mở mắt ra.
Khi cả ba đã hoàn toàn tỉnh táo, họ cùng nhau ngồi ở bãi cỏ ven đường bàn luận lại chuyện tối qua. Điệp Thần chỉ là người thường, hoàn toàn
không thể ý thức được chuyện gì đã xảy ra nên hỏi trước: “Rốt cuộc là có chuyện gì mà cả ba chúng ta nằm lăn lốc trên cỏ thế này? Còn chiếc xe
bus đâu rồi?”
Thủy Mộng Trung nhắc nhở: “Kiểm tra xem có mất mát đồ đạc gì không? Còn cô, Điệp Thần, quần áo vẫn còn nguyên vẹn chứ?”
Đối với một cô gái, khi thức dậy sau một tình huống mê man không rõ
thì điều đầu tiên là phải chú ý tới quần áo, Điệp Thần quay qua, gằn
giọng đáp: “Quần áo tôi thì bị gì được? Chỉ có mỗi vấn đề là tại sao anh lại nằm… bên dưới tôi?”
Thủy Mộng Trung lắc đầu, rồi đáp: “Cái đó thì tôi không rõ, điều cuối cùng mà tôi nhớ được là sau khi lên xe, tôi dùng Niệm lực tiến về cuối
xe để xem xét cô gái mặc áo choàng đỏ. Nhưng khi Niệm lực đến gần thì
gặp phải một lớp lá chắn rất mạnh, sau đó Niệm lực bị lớp lá chắn ấy
đánh tan nát hoàn toàn khiến tôi lăn ra bất tỉnh, đến giờ mới tỉnh lại.
Không rõ chuyện gì đã xảy ra trong khoảng thời gian đó. Còn cậu thì sao, Lữ Hàn?”
Thủy Mộng Trung dùng cách xưng hô có vẻ thân thiết hơn sau những biến cố đã trải qua.
Lữ Hàn suy nghĩ một lúc rồi đáp: “Sau khi lên xe, tôi dùng Thấu thị…
À, không phải, bây giờ mắt của tôi gọi là Âm dương nhãn, tôi dùng Âm
dương nhãn quan sát tài xế thì thấy hắn có xương cốt đầy đủ, không thiếu chân tay gì như Điệp Thần đã kể cả.”
“Khoan đã, sao cậu biết tài xế có xương cốt đầy đủ?” Thủy Mộng Trung cắt ngang.
“Thì tôi trực tiếp nhìn thấy như vậy mà, xương sọ, xương hai tay,
xương sườn, xương hai chân, đủ cả một bộ, không thiếu thứ gì.” Hắn xòe
hai bàn tay phân trần.
Thủy Mộng Trung ngẫm nghĩ một lát rồi phân tích: “Không phải tiền bối Tiêu Ảnh Tử đã nói từ nay cậu không thể nhìn xuyên thấu nội y… À, không phải, ý tôi là không thể nhìn xuyên quần áo như hồi trước nữa sao?”
Thủy Mộng Trung vừa nói vừa liếc Điệp Thần vì câu lỡ lời vừa rồi.
“Ý anh là…?” Lữ Hàn ngập ngừng.
“Ý tôi là, thứ cậu thấy không phải là do nhìn xuyên quần áo thấy được xương cốt của người ta như hồi trước nữa, mà chính là cậu đã nhìn thấy
chân thân của tài xế. Tài xế không phải người, chỉ là một bộ xương trắng ngồi sau tay lái thôi.”
Điệp Thần lắp bắp: “Nghĩa là… Chúng ta đã leo lên một chuyến xe của người chết sao?”
Ba người trầm ngâm một lát, Lữ Hàn lên tiếng trước: “Hình như trong
giấc ngủ, tôi cảm giác chiếc xe chở chúng ta chạy với tốc độ rất nhanh,
rồi bóng một cái áo đỏ xuất hiện bên cạnh và ném cả ba người chúng ta ra khỏi xe thì phải.”
“Là bóng của cô gái áo đỏ?” Thủy Mộng Trung hỏi.
“Cái đó thì tôi không dám chắc.” Lữ Hàn lắc đầu.
Đột nhiên Lữ Hàn thấy bàn tay mình đang đặt trên cỏ nhột nhạt liền
cúi xuống nhìn, thì ra là con chó con hồi nãy đang liếm bàn tay hắn.
Điệp Thần reo lên: “Dễ thương quá, đâu ra con chó này vậy?”
“Tôi không biết, lúc nãy thức dậy thì nó đã ở đây rồi.”
Đáp xong, Lữ Hàn hằm hè nhìn con chó rủa thầm: Đồ con chó! Làm ta cứ tưởng là Nguyệt Nhi!
Điệp Thần dùng tay vuốt ve đầu cún dễ thương. Đúng lúc, có một chiếc
taxi chạy tới, ba người vẫy taxi tấp vào lề rồi leo lên xe. Con chó nhìn ba người rời đi mà cứ kêu lên ăng ẳng, Điệp Thần nhìn quanh: “Ở đây
không có nhà cửa, cũng không có ai khác. Con chó này đi lạc rồi, nó còn
nhỏ quá, để nó lại thì nó sẽ chết đấy. Lữ Hàn, nó có vẻ quen với anh,
anh bế nó theo đi.”
Lữ Hàn nhìn quanh không thấy ai khác, cũng không đành lòng để con chó lại, đành bế nó theo lên xe taxi.
Cách đó một quãng, có một cái chợ tạm, một ông lão đang đếm số chó
con trong cái rổ của mình. Nguyên là nhà ông có con chó mẹ mới đẻ được
bốn con chó con. Sáng nay khi thấy lũ chó con đã cứng cáp thì ông đem ra chợ bán, mong kiếm được chút tiền.
Nhưng vừa nãy ông thấy đau bụng, đành thả cái rổ đựng chó con ở lề
đường rồi chạy vào sau một bụi cây khuất để giải quyết vấn đề cái bụng.
Khi quay trở ra, ông thấy cái rổ dường như thiêu thiếu, ông đếm thử thì
chỉ thấy còn ba con. Hỏi xung quanh một lúc thì không ai nhận hoặc để ý
gì đến lũ chó, bực quá ông chửi đổng: “Đồ cái quân ăn trộm, có mấy con
chó con mà cũng trộm đi mất, đồ quân ăn trộm!”
Gần đó có một thanh niên tên là Tiểu Quân, hắn bán đậu hũ ở chợ này,
nghe tiếng ông lão tru tréo thì vặc lại: “Này, ông lão, ta trộm chó của
ông hồi nào mà chửi ta?”
“Ta chửi ngươi hồi nào? Ta chửi quân ăn trộm, bớ cái đồ quân trộm chó.” Ông lão mắng lại.
“Này, lão lại mới vừa chửi ta lần thứ hai đấy.” Tiểu Quân sừng sộ.
Mặc cho hai người kia đấu khẩu, lúc này thì con chó con đang được Lữ
Hàn ôm vào lòng, ngồi trên xe taxi tiến vào thành phố Vĩnh Tường, hắn
hỏi tài xế: “Đoạn đường vừa rồi từng có tai nạn nào xảy ra không vậy?”
Tài xế đáp: “Tai nạn thì có, cách đây hai năm, ngay chỗ tôi đón các
vị có chiếc xe bus do trời mưa trơn trượt nên lao qua dốc cầu, rớt xuống vực, người lái xe và ba hành khách còn sót lại chết hết cả.”
Ngưng một lúc, tài xế kể tiếp: “Mà cũng lạ, mới năm ngoái, lại có
thêm hai người nữa cũng chết dưới khe vực đó, lúc tìm được thì thân thể
họ nát bấy ra mà không hiểu vì sao, y như bị ai dùng sức ném mạnh xuống
vực đó cho tan xác vậy.”
Ba người Lữ Hàn, Thủy Mộng Trung và Điệp Thần nghe vậy thì đều rùng
mình, suýt nữa thì họ đã điền tên mình vào danh sách những người tử nạn
dưới khe vực kia rồi.
Đi một hồi, taxi chở ba người tới trước cổng Sở cảnh sát thành phố
Vĩnh Tường, Điệp Thần trả tiền và lấy hóa đơn để thanh toán lại khi về
nhà. Ba người tiến đến phòng trực bảo vệ cổng, Điệp Thần nói với cảnh
sát trực cổng:
“Chào anh, chúng tôi đến đây để liên hệ công tác.”
Người cảnh sát trực cổng nhìn qua một lượt. Cả ba người lúc này mặt
mũi nhem nhuốc, cơ thể lấm lem bụi đất, quần áo dính lưa thưa cỏ dại,
riêng quần áo của Lữ Hàn lại còn rách te tua vì trận đấu ám khí với Tiêu Tương, trên tay hắn còn ôm chó con nữa, trông cả ba không khác gì hành
khất. Người cảnh sát ái ngại hỏi lại: “Ba vị có giấy tờ gì không?”
Điệp Thần sờ tay vào túi áo thì phát hiện giấy giới thiệu công tác có chữ ký của Giám đốc sở, cùng với Căn cước cảnh sát của cô đã rớt đâu
mất. Điệp Thần nhận ra tình huống trước mắt thật nan giải, giấy tờ có
thể chứng minh cô là cảnh sát đã không còn, Lữ Hàn và Thủy Mộng Trung
lại chỉ là thường dân. Cô chau mày nói: “Thật ngại quá, giấy giới thiệu
công tác và Căn cước cảnh sát tôi để trong túi áo đã rơi mất, còn hai
người đi cùng tôi đây là chuyên gia nên không có Căn cước cảnh sát.”
“Thế ba vị cần gặp ai để liên hệ công tác?”
“Chúng tôi cần gặp Giám đốc sở của anh để làm việc.”
“Cái này… Ba vị đã không có giấy tờ, lại muốn gặp tận Giám đốc sở, thật làm khó cho tôi quá.”
Điệp Thần đã quá mệt mỏi với chuyến đi, không muốn giải thích gì
nhiều, cô mở ba lô, lôi ba phần của khẩu Walther ra đặt lên bàn: “Tôi là cảnh sát đặc nhiệm bắn tỉa, anh có thấy thường dân nào mang khẩu
Walther đi ngoài đường như này không?”
Người cảnh sát trực cổng ú ớ, thấy vậy Điệp Thần điên tiết, rút khẩu
K59 khỏi người, lắp nòng giảm thanh của khẩu Walther vào khẩu K59, chỉa
về phía cột đèn đường trước cổng Sở cảnh sát rồi bóp cò, một tiếng
“Chíu” vang lên, bóng đèn đường vỡ tan, cô gằn giọng: “Dẫn chúng tôi lên gặp Giám đốc sở ngay.”
Người cảnh sát trực cổng vội vàng dẫn đường. Sau một lúc trao đổi, có được sự xác nhận của Giám đốc Triệu qua điện thoại thì Giám đốc sở cảnh sát thành phố Vĩnh Tường nói với ba người: “Thành thật xin lỗi các vị
vì sự chậm trễ đón tiếp này, nhưng mà…” Giám đốc sở ngập ngừng một chút
rồi nói tiếp, “Ba vị đi xe khách liên thành khoảng mười tám tiếng sẽ tới đây, nhưng trông có vẻ… vất vả quá nhỉ!”
Trước cổng Sở cảnh sát thành phố có một chiếc xe của Ban hạ tầng giao thông ngừng lại, người lái xe ngước nhìn cột đèn đường, bực bội mắng:
“Quân phá làng phá xóm, ném vỡ cả bóng đèn đường rồi.”