Xe khách đường dài là dòng xe cao cấp, một bên là hàng hai ghế mỗi
dãy, bên kia là hàng ba ghế mỗi dãy. Số ghế ghi trên vé của ba người là
ba ghế cùng một dãy. Khi Lữ Hàn và Thủy Mộng Trung leo lên xe, bước tới
dãy ghế của họ ở khoảng giữa xe thì Điệp Thần đã chiếm vị trí ghế ngồi
cạnh cửa sổ, Thủy Mộng Trung ngồi vào chỗ ở giữa, ghế ngoài cùng là chỗ
còn lại duy nhất cho Lữ Hàn. Họ sắp xếp hành lý gọn gàng vào khoang chứa hành lý phía trên xong thì xe cũng bắt đầu chuyển bánh.
Xe chạy được một lúc, Thủy Mộng Trung quay sang hỏi Lữ Hàn: “Anh có
biết vì sao mỗi khi lên xe một lúc là chúng ta chìm vào giấc ngủ say sưa không?”
Lữ Hàn nhận ra trước giờ bản thân chỉ chấp nhận hiện tượng này chứ
không biết nguyên do là gì nên lắc đầu, Thủy Mộng Trung liền nói đáp án
cho hắn nghe: “Do chúng ta bị thôi miên.”
Lữ Hàn ngạc nhiên: “Thôi miên?”
Thủy Mộng Trung gật đầu: “Phải, bản chất của tất cả các hình thức
thôi miên đều phải dựa trên chuyển động, dù là chuyển động của bản thân
hay là chuyển động của một thứ gì đó đung đưa trước mặt, dù là chuyển
động rõ ràng dễ thấy hay là chuyển động vi tế nhỏ nhặt. Chuyển động khi
xe chạy cũng là một dạng thôi miên, người ngồi trên xe dần dần sẽ rơi
vào trạng thái bị thôi miên, từ đó trở nên buồn ngủ không cách nào cưỡng lại được.”
“Ồ!” Lữ Hàn ngạc nhiên, lần đầu thông hiểu được nguyên nhân của hiện tượng phổ biến này.
Sau khi rời bến thì xe dừng lại ở các trạm trong thành phố để tiếp
tục đón khách. Nhưng khi ra khỏi thành phố, vào vùng ngoại ô thì xe chạy suốt không dừng nữa, vì ở khu vực ngoại ô hoang vắng, chẳng còn có mấy
ai đứng đón xe. Lúc này, gần như cả xe đều chìm vào giấc ngủ ngon, chỉ
lác đác một vài người còn thức thì được dịp ngắm cảnh ở vùng ngoại ô.
Khung cảnh hoang sơ nơi xa cách thành phố khói bụi là phần thưởng cho
những ai cưỡng lại được cơn buồn ngủ. Chiếc xe theo con đường vắng di
chuyển qua những cánh đồng hoa dã quỳ, qua những quả đồi phủ đầy cây
xanh, qua những cánh đồng lúa xanh ngắt dập dờn tạo thành từng cơn sóng
lúa mỗi khi gió thổi qua.
Điệp Thần nhìn qua cửa kính xe khách. Tầm mắt cô phóng ra xa, đặt ánh nhìn của mình vào những cái cây đứng xa xăm, lẻ loi, trơ trọi một mình, tưởng tượng ra đó là mục tiêu cần nhắm tới. Đã có thời điểm, có bỏ ra
một năm trời chỉ để luyện ngắm chứ không bắn, nhiều người lầm tưởng, đối với xạ thủ thì động tác bóp cò là thứ quan trọng nhất, nhưng thực ra nó là thứ sau cùng nhất, khi các kỹ năng khác đã được luyện tập nhuần
nhuyễn thì bóp cò chỉ đơn giản là một mảnh ghép đặt vào cho bức tranh
trở nên hoàn chỉnh mà thôi.
Để theo đuổi con đường xạ thủ, thời gian cô nằm trên mặt đất nhiều
gấp chục lần thời gian nằm trên giường, đến một lúc cô quyết định đem
cái giường yêu dấu quyên tặng cho một cơ sở từ thiện, còn bản thân
chuyển hẳn luôn sang thói quen nằm trên sàn phòng ngủ. Ban ngày nằm đất, buổi tối cũng nằm đất nốt. Có người đã từng nói một cách nghiêm túc,
đối với xạ thủ, mùi đất đã quá quen tới mức sẽ không thể nhận ra khi nào thì bản thân bị bắn chết, vì khi được an táng xuống đất, mùi xung quanh chẳng có gì khác so với lúc còn sống.
Các xạ thủ thường cố gắng tìm được một vị trí nằm xa ngoài tầm bắn
của đối phương nhưng đối phương lại vẫn nằm trong tầm bắn của mình, nhờ
vậy độ an toàn sẽ cao hơn khi thực hiện nhiệm vụ. Có điều, đối phương
cũng sẽ làm tương tự, thế nên bắn tới được những mục tiêu ở xa ngoài tầm bắn hiệu quả của vũ khí đang dùng là mục tiêu luyện tập của đa số xạ
thủ, và cô cũng vậy. Cô đã từng bắn rụng một bông hoa ở khoảng cách 1000 mét với khẩu AWM có nguồn gốc từ Anh, là loại súng mà cô yêu thích,
tiếc là nó không thể tháo lắp nên không tiện mang theo trong ba lô thông thường. Bởi thế, trong chuyến đi này cô chỉ mang theo khẩu Walther
WA2000 phiên bản cải tiến có thể tháo lắp và gắn ống giảm thanh. Chẳng
ai nghĩ được trong ba lô của cô lại có một khẩu súng trường bắn tỉa đang được tháo ra thành ba phần nhỏ gọn.
Nhìn những cái cây xa xăm kia, cô tưởng tượng đó là mục tiêu cần bắn
hạ. Đã có lúc nào đó trong quá trình tập bắn, cô từng tưởng tượng khuôn
mặt của Thủy Mộng Trung hiện ra trên mục tiêu, nhưng mỗi lần như vậy, cô đều bắn trượt. Có lẽ, cô vẫn không nỡ bắn vào người mình đã từng nhớ
thương một thời, người đó giờ đây đang ngồi bên cạnh cô mà ngủ ngon
lành. Đã bao nhiêu năm trôi qua, giờ cô và hắn mới lại ngồi sát bên nhau như thế. Cái gã bội bạc này chia tay cô thì không nói, cô chỉ bực cái
là hắn đã nói thẳng rằng lý do hắn chia tay vì ngực của cô xẹp lép.
Không lẽ bây giờ lại kê súng vào đầu hắn mà cho một phát!
Tất nhiên cô chỉ nghĩ vậy thôi, tội của hắn không đến mức phải chịu hình phạt như thế.
Mãi cho đến khi trời tối xe mới vào tới trung tâm của thành phố kế
bên. Lái xe tấp vào một trung tâm ăn uống dành riêng cho các xe khách
đường dài, những trung tâm này có thể đón một lúc năm mươi chiếc xe
khách như vậy, có đầy đủ các khu ăn uống, mua sắm, vệ sinh… ở đây.
Có kha khá hành khách trên xe đã xuống ở trạm dừng chân này, khi xe
rời thành phố để lại ra tới vùng ngoại ô thì khách trên xe chỉ còn lại
một nửa, đa phần đều ngồi ở phía trước. Dãy ghế của Điệp Thần, Thủy Mộng Trung và Lữ hàn tuy ở giữa xe nhưng là dãy ghế cuối cùng có người ngồi. Từ chỗ ba người họ ra đến cuối xe thì không còn ai nữa.
Lúc này đã là mười một giờ đêm, ba người tỉnh như sáo vì đã ngủ cả ngày trời.
Vùng ngoại ô đoạn này không có người sinh sống nên chẳng thấy nhà cửa gì, vào buổi tối lại càng trở thành một vùng hoang vu, vắng lặng, im
ắng. Ánh trăng nhạt phủ ánh sáng mờ mờ xuống đồi núi và cây cối hai bên
đường. Nhìn từ trong xe, mọi thứ đều có hình thù kỳ dị và quái lạ, giống như những loài thú hoang hoặc những loài quái vật nào đó trong các câu
chuyện kể dân gian đang nhe nanh múa vuốt.
Đèn đường thì lâu lắm mới có một cái. Mỗi khi xe chạy tới một ngọn
đèn đường leo lắt, cảm giác như chiếc xe về tới trần gian. Nhưng chỉ
trong khoảnh khắc, chiếc xe lao vụt qua, như tiếp tục rời bỏ trần thế để lại lao vào địa ngục tối tăm, âm u và chết chóc trước mặt.
Khung cảnh hiện tại khiến Điệp Thần nhớ đến một câu chuyện, cô quay
sang thì thầm với Thủy Mộng Trung và Lữ Hàn: “Hai người đã từng nghe
chuyện kể về chuyến xe bus 375 ở Bắc Kinh chưa?”
Cả hai Thủy Mộng Trung và Lữ Hàn đều lắc đầu. Thủy Mộng Trung hỏi: “Việc đó xảy ra như thế nào?”
Điệp Thần kể: “Tôi không nhớ chính xác chi tiết lắm. Chỉ nhớ câu
chuyện kể là vào năm 1995, ở Bắc Kinh, có một chuyến xe bus số hiệu 375
khởi hành từ Viên Minh Viên chạy đến trạm cuối là Hương Sơn lúc đêm
khuya. Chuyến đi đó rất dài, đoạn cuối cuộc hành trình là một con đường
vắng vẻ, đơn độc và tối tăm, ngoài trời rất lạnh, gió thổi rít từng cơn. Trên xe lúc đó ngoài tài xế và soát vé ra thì chỉ còn bốn hành khách
ngồi hai bên dãy ghế ở đầu xe. Đột nhiên người lái xe lầm bầm điều gì đó vì có người đứng bên đường vẫy xe. Khúc đường này tối đen như mực, vô
cùng vắng vẻ và hiu quạnh, ngoài trời lại rất lạnh nên tài xế chỉ giảm
nhẹ tốc độ mà không muốn dừng lại chút nào. Người soát vé thấy vậy liền
chủ động đề nghị tấp xe vào đón khách, vì ngoài trời rất lạnh mà đây đã
là chuyến xe bus cuối, xem như là làm ơn, giúp đỡ cho người khác. Người
lái xe bị thuyết phục đã dừng xe lại, mở cửa cho khách lên. Bước lên xe
là ba người đi sát vào nhau. Hai người hai bên khuôn mặt trắng bệch đơ
cứng, khoác áo dài phía ngoài, bên trong mặc trang phục cổ trang thời
nhà Thanh, cùng xốc nách một người ở giữa tóc tai rũ rượu che kín mặt,
đầu gục xuống, không rõ mặc trang phục gì. Ba người đi thẳng đến ngồi ở
dãy ghế cuối cùng phía sau xe.
Đến một ngã ba, hai trong bốn vị khách xuống xe. Lúc cửa mở cho khách xuống, gió lạnh từ ngoài thổi thốc vào. Hai vị khách còn lại là một bà
lão và một cậu thanh niên, khi gió thổi vào như vậy, bà vô tình nhìn
xuống cuối xe và khi gió thổi bay tà áo của hai người hai bên lên, bà
thấy họ không có chân. Bà như á khẩu, đờ người ra sợ hãi vì biết trên xe đang chở quỷ, nhưng tài xế đã đóng cửa xe và bắt đầu chạy tiếp.
Bà biết rằng hoặc là bà tiếp tục cuộc hành trình trên chuyến xe chở
quỷ hoặc là phải xuống xe. Bà nghĩ ra cách gây gổ với cậu thanh niên bên cạnh về việc lấy ví tiền của bà, rồi đòi xuống xe đến đồn cảnh sát giải quyết. Bà làm ầm ĩ đến nỗi người lái xe buộc phải tấp vào lề đường cho
bà xuống. Bà kéo theo cậu thanh niên xuống xe với mình cho bằng được để
đến cảnh sát làm rõ trắng đen. Nhưng khi chuyến xe bus rời đi, để lại
hai người họ bên vệ đường lạnh lẽo thì bà thở phào nhẹ nhõm, kể lại câu
chuyện vừa rồi cho cậu thanh niên nghe. Bà nhìn theo chiếc xe đang rời
xa mà lắc đầu, cảm thán “Ta chỉ có thể cứu được một người!”
Hai người họ lặn lội trong đêm cho đến gần sáng thì tới được đồn cảnh sát mà báo lại sự việc. Cảnh sát tất nhiên cho rằng họ bị tâm thần,
không ngờ khi trời đã sáng hẳn thì hãng xe đến trình báo cảnh sát về vụ
việc chiếc xe bus 375 bị mất tích. Sau hai ngày tìm kiếm thì cảnh sát
phát hiện thấy chiếc xe bus nằm khuất trong một khu đồng cỏ um tùm, cách rất xa trạm cuối ở Hương Sơn. Xe bị đốt cháy rụi, trên xe có ba thi thể bị cháy đen thành than vụn đến mức không thể nhận diện được nữa.
Khi Pháp Y tham gia cùng cảnh sát thì chỉ có thể đưa ra báo cáo rằng: ba thi thể đó là người lái xe, người soát vé và một thi thể vô danh.
Không cách nào tìm ra được tên tuổi, thân thế của tử thi vô danh đó. Báo chí vào cuộc phỏng vấn lại bà lão và cậu thanh niên, nhưng tất cả những gì họ biết thì đều đã khai báo với cảnh sát trong đêm đó rồi. Vụ án rơi vào quên lãng, rồi trở thành án tồn đọng, không cách nào phá giải được
nữa.”
Thủy Mộng Trung lên tiếng trước, phỏng đoán: “Tôi nghĩ tới một khả
năng, hai kẻ hai bên đúng là quỷ, không rõ là loại quỷ nào, chúng khống
chế được một người nào đó nhưng không thể di chuyển người đó đến nơi cần đến. Việc di chuyển một người sống tiêu tốn rất nhiều quỷ lực, nên
chúng phải bắt chuyến xe bus đó để di chuyển. Có thể sau khi bà lão và
cậu thanh niên xuống xe, người lái xe và soát vé mới phát hiện ra bất
thường, nhưng đã quá trễ. Hai vong quỷ tấn công hoặc khống chế như thế
nào đó, khiến người lái xe mất kiểm soát, cho xe đi chệch khỏi lộ trình
rất xa rồi tự lái chệch đường, tự gây ra tai nạn khiến xe phát nổ thiêu
rụi cả ba người. Khả năng địa điểm cháy nổ đó là nơi mà thi thể vô danh
kia khi còn sống đã gây ra ân oán với hai vong quỷ nên chúng muốn đem
hắn đến đó để báo oán. Xong việc thì bọn chúng chỉ đơn giản là biến đi.”
Lữ Hàn nghe vậy thì gật gù rồi góp chuyện: “Nghe rất có lý, ngoài ra
tôi cũng nghĩ tới một khả năng thứ hai, tôi nghe nói có một loại quỷ chỉ có nửa thân trên và hai tay nhưng rất linh hoạt, lại rất khỏe, di
chuyển bằng hai tay, tấn công con người bằng miệng và nhai xương nuốt
thịt tại chỗ, muốn bắt thì phải thò tay vào dưới cái bụng bị cắt ngang
của chúng, thọc ngược tay lên trên mà bóp nát thực quản. Còn người ở
giữa là một thầy pháp, ông ta bắt được hai con quỷ loại đó. Có lẽ ban
đầu vị pháp sư dùng cách này bắt được một con, nhưng lại xuất hiện thêm
một con thứ hai, ông ta cũng phải bắt con thứ hai bằng cùng một kiểu.
Thành ra hai tay ông ta nắm hai con hai bên, không thể làm gì được, ông
ta đành bắt xe bus về tới đạo quán của mình để xử lý tiếp. Nhưng sau khi bà lão và cậu thanh niên xuống xe, ông ta bị hai con quỷ phản kháng
thoát ra được, dẫn đến diễn biến và kết cục giống như khả năng thứ
nhất.”
Điệp Thần nghe xong thì bảo: “ Đó là câu chuyện thứ nhất…”
Nhưng mới nói được nửa câu thì chiếc xe đảo mạnh, thì ra tài xế vừa
đánh lái vào lề, mọi người đều nghe ông ta lớn tiếng phàn nàn: “Bắt xe
cái kiểu gì mà nhảy ra giữa đường thế?”
Dù bực bội nhưng tài xế vẫn phải mở cửa cho khách, cửa mở ra, có ba
người khách bước lên xe. Trong xe tối om vì tắt hết đèn cho hành khách
ngủ, không gian bên ngoài cũng tối om, chỉ có chút ánh sáng yếu ớt hắt
ngược lại từ đèn xe, ba người khách lên xe thì đi dính vào nhau, lướt
nhẹ qua chỗ ba người Điệp Thần, Thủy Mộng Trung và Lữ Hàn, về ngồi ở
cuối xe.
Lữ Hàn quay sang thì thào với Điệp Thần, nửa đùa nửa thật: “Đấy, cô
thấy chưa? Người ta vẫn bảo ban ngày đừng nhắc đến người, ban đêm đừng
nhắc đến quỷ. Đêm hôm khuya khoắt, cô nhắc chuyện ghê rợn làm quỷ tới
thật rồi đấy.”
Điệp Thần rụt rè, vô thức ôm lấy cánh tay của Thủy Mộng Trung, lén
lút nhìn về phía cuối xe qua lưng ghế, thì thầm: “Bây giờ làm thế nào?”
Thủy Mộng Trung mở Niệm lực xem xét rồi nói: “Cuối xe quả thật không phải là người.”
Lữ Hàn cũng mở Thấu thị quan sát rồi bảo: “Đó là một con quỷ có ba
đầu và sáu tay, mặc một cái áo trùm rất rộng, được thiết kế để thò đầy
đủ cả ba cái đầu và sáu cái tay ra ngoài. Ban đêm nhìn sơ qua thì cảm
giác rất giống như là ba người đi sát vào nhau.”
Điệp Thần lại thì thầm hỏi: “Nó lên xe để làm gì nhỉ? Không phải là để bắt người ăn thịt chứ?”
Thủy Mộng Trung lắc đầu: “Trên người nó không có mùi máu, nó lên xe
này chắc không phải để bắt người ăn thịt. Tuy không rõ ý đồ của nó là gì nhưng cứ theo dõi một lúc xem thế nào.”
Xe chạy được thêm năm phút thì con quỷ cuối xe đứng lên, lừ lừ đi dọc theo lối đi, lên tới sát đầu xe thì dừng lại, đứng cạnh tài xế. Tài xế
thấy có người đứng cạnh mình thì bật đèn ở khu vực khoang xe phía trước
lên, quay qua hỏi: “Lên đây làm gì vậy? Ra ghế mà ngồi đi chứ.”
Đột nhiên con quỷ dùng hai tay phanh áo choàng của nó ra, từ từ quay
mặt lại để cho tất cả hành khách có thể nhìn thấy. Ba người bọn họ có
thể nhìn rõ ràng con quỷ đúng là không phải ba người mà chỉ là một thân
thể có ba cái đầu đính lên trên, kèm sáu cái tay đính vào hai bên người, mỗi bên ba cái, đang khua khoắng loạn xạ.
Người lái xe trong đêm tối nhìn thấy cảnh tượng này thì hồn vía lên
mây, chỉ biết phản xạ quen thuộc là đạp thắng lút cán khiến lốp xe rít
dài trên mặt đường. Chiếc xe thắng gấp, theo đà quán tính, con quỷ bị
ngã bật ngửa đập đầu vào kính xe phía trước một tiếng “Cốp” rất to. Nó
có vẻ đau, lồm cồm bò dậy, cau có lấy một tay xoa xoa đầu, trừng mắt
nhìn người lái xe và gầm lên một tiếng.
Hành khách trên xe đang trong giấc ngủ đều bị đánh thức và chúi nhủi
ra trước khi xe bị phanh gấp. Họ mất một giây ngơ ngác nhìn con quỷ đứng ở đầu xe cạnh tài xế đang gầm gừ, sáu cái tay quơ quào giận dữ, rồi cả
xe hét toáng lên, những người ở hàng ghế đầu vội vàng kiếm đường tháo
chạy. Người ngồi phía ngoài sát lối đi thì chạy về cuối xe, người ngồi
ghế sát cửa sổ không có đường chạy thì nhảy qua lưng ghế, đạp vào cả
hành khách ngồi ở dãy ghế phía sau. Trong xe bỗng chốc hỗn loạn.
Con quỷ gầm gừ một lúc thì đạp văng cửa lên xuống xe rồi nhảy ra
ngoài, chạy đi. Lữ Hàn và Thủy Mộng Trung đợi cho mọi người chạy ra hết
cuối xe, chừa chỗ trống ở lối đi thì bật dậy khỏi ghế, đuổi theo con
quỷ. Điệp Thần cũng bật dậy tính chạy theo nhưng chợt nhớ ra khẩu
Walther của mình đang để trong ba lô nên mở khoang hành lý phía trên lấy ba lô của mình xuống. Phân vân một chút, cô lấy luôn cả ba lô của Thủy
Mộng Trung và Lữ Hàn, khệ nệ vác cả ba cái ba lô to đùng đuổi theo hai
người kia.
Người lái xe thấy con quỷ đã nhảy ra khỏi xe thì không quan tâm gì nữa, đạp ga cho xe phóng đi mất.