Nghe tiếng thét từ ngoài hành lang, Lữ Hàn đang nấu giữa chừng thì
nhanh chóng tắt bếp và lao ra cửa, hướng về phía tiếng thét.
Xử lý như vậy là rất đúng.
Sai lầm của nhiều người khi đang nấu ăn hoặc khi đang ủi quần áo mà
gặp chuyện bất ngờ thì đều bỏ mặc bếp đang nóng và bàn ủi đang cháy
phỏng mà bỏ đi.
Tiếng kêu dường như phát ra từ một căn hộ khác gần đó, sau tiếng thét to ban đầu, vẫn còn một vài tiếng kêu sợ hãi nhỏ hơn tiếp tục phát ra,
Lữ Hàn rẽ vào một khúc ngoặt, cứ lần theo tiếng kêu mà chạy đến.
Hắn chạy đến gần cửa căn hộ phát ra tiếng kêu và dần dần mở góc nhìn rộng vào trong căn hộ.
Nếu một thứ gì đó đáng sợ đột ngột xuất hiện trước mắt thì sẽ chỉ gây ra sợ hãi. Nhưng nếu từ từ đi tới để mở rộng góc nhìn dần dần vào sau
một góc khuất thì sẽ không chỉ gây ra sợ hãi mà còn mang đến cảm giác
kích thích và hồi hộp nữa, vì không biết thứ gì sẽ hiện ra một cách từ
từ phía sau góc khuất đó.
Theo tầm mắt hiện ra, đầu tiên Lữ Hàn thấy một cái đuôi dài và trơn
bóng, rồi thấy đến thân hình đầy lông xám xịt của một con vật to bằng
con chó đang quay đầu vào trong nhà, hướng đuôi ra ngoài. Con vật dường
như đang cúi đầu nhấm nháp thứ gì đó trên nền đất.
Bên cạnh là một người phụ nữ đang ngồi bệt trên sàn nhà, lưng dựa vào chân bàn, hai tay co rúm sát thân người, hai mắt nhắm tịt, mặt nhăn nhó rên rỉ đầy đau đớn.
Lữ Hàn tiến tới thêm vài bước, nhìn rõ được chuyện gì đang xảy ra.
Thì ra con vật to lớn này là một con chuột, và thứ mà con chuột to
lớn này đang cúi đầu gặm nhấm chính là một bên chân trái của người phụ
nữ đó.
Từ đầu gối trở xuống chỉ còn thấy máu thịt be bét lẫn trong ống quần
vải đã rách bươm, máu ướt đẫm cả cẳng chân và chảy tràn ra đất, nhưng
chảy ra bao nhiêu thì con chuột lại thè lưỡi liếm sạch bấy nhiêu, có chỗ còn lộ ra cả xương trắng.
Người phụ nữ vì quá đau đớn và hoảng sợ cùng cực mà cơ thể mềm nhũn,
hoàn toàn vô lực, chỉ biết ngồi trơ ra rên rỉ, không thể có bất cứ hành
động phản kháng hay chạy trốn nào.
Vì chạy vội qua đây nên trên tay Lữ Hàn lúc này chỉ đang cầm theo một củ hành tây nhỏ dùng để xào thịt bò. Hắn dùng củ hành ném thẳng vào đầu con chuột một cái “bốp” rồi gọi lớn: “Lại đây nào.”
Củ hành tây tuy mềm mại, nhưng được sử dụng bởi một người đã luyện ám khí hai mươi năm thì có kình lực cực mạnh không khác gì một viên đạn
cao su.
Tiếc rằng con chuột này có bộ lông rậm rạp, da thịt dày cộm, tuy uy
lực của củ hành tây có lớn đến đâu thì cũng chỉ như lấy trứng chọi đá,
bị ném trúng, con chuột nhìn ra sau một cái rồi lười để ý đến hắn, quay
đầu lại tiếp tục bữa ăn.
Cứ chậm thêm một giây thì cẳng chân người phụ nữ lại bị gặm thêm một
miếng, Lữ Hàn vội vàng sờ vào túi, tính lấy ra mấy lá bài hay đem theo
bên mình để phòng thân, nhưng hắn sững sờ nhớ ra, hắn mới chạy bộ về,
trên người chỉ mặc bộ quần áo ngắn thể thao thì lấy đâu ra thứ gì trong
túi chứ.
Hắn vội vàng nhìn quanh, thấy ngay bên cạnh là cái giá thấp để giày
dép ngay cạnh cửa, hắn vội chụp lấy một đôi sandal, canh đầu con chuột
mà ném tới.
Lần này thì có trọng lượng hơn hẳn, đôi sandal được ném đi bằng thuật ám khí có kình lực hơn hẳn củ hành tây, cái đầu con chuột trúng hai
chiếc dép liên tục, vẹo hẳn qua một bên.
Nó quay đầu lại gầm gừ, máu nóng trong người bắt đầu sôi lên, ánh mắt hằn học nhìn về Lữ Hàn, nhưng miếng ngon trước miệng có vẻ hấp dẫn hơn
nên sau một lúc do dự, nó lại cúi đầu tiếp tục gặm nhấm.
Giờ thì Lữ Hàn không còn do dự gì nữa, ôm hết một đống giày dép ở cái giá lên, tất cả những gì ném được đều nhặt lên hết, ném xối xả về phía
con chuột.
Một con mưa giày dép lao tới, dép lê, sandal, giày cao gót, giày thể
thao… con chuột hứng trọn tất cả. Bị trúng đòn đau liên tục, con chuột
quay hẳn người lại, gườm gườm nhìn Lữ Hàn. Đôi mắt nó bắt đầu đỏ sọc
lên, miệng gầm gừ dữ tợn, răng nhe ra nhỏ máu thịt tong tong xuống đất.
Lúc này trong tay đã không còn chiếc giày hay dép nào nữa, nhìn quanh thấy trên tường có treo một chùm chìa khóa, hắn liền nhanh tay chộp
lấy, nhắm ngay giữa đầu con chuột mà ném tới.
Chìa khóa là kim loại sắc nhọn, sát thương cũng hơn hẳn mấy đôi dép,
một chiếc chìa to nhất, cứng nhất găm ngay vào trán con chuột. Giờ thì
con chuột nổi điên thực sự, nó kêu rít lên mấy tiếng chói tai rồi nhảy
lên bổ nhào tới, hai cái răng cửa trắng ởn nhọn hoắt nhắm ngay cổ Lữ Hắn mà cắn.
Lữ Hàn nhanh chóng nhảy ra ngoài, lộn một vòng trên nền đất tránh
khỏi cú táp của con chuột. Vừa đứng dậy đã thấy con chuột nhảy chồm tới
lần nữa ngay sát bên cạnh, hắn liền co cẳng, dùng tốc độ nhanh nhất chạy đi.
Các căn hộ của mỗi tầng được thiết kế xoay lưng vào nhau, hành lang
chung chạy dọc theo rìa ngoài thành một hình vuông khép kín. Lữ Hàn cứ
chạy thẳng rồi lại rẽ theo hành lang, hắn chạy tới đâu con chuột đuổi
theo tới đó. Cứ thế đuổi nhau chạy mấy vòng.
Cũng có người hé cửa ra xem, nhưng thấy tiếng động huỳnh huỵnh, bóng
người chạy vụt qua, theo sau là một con vật to lớn, kêu rít lên từng hồi ghê rợn thì sập ngay cửa lại.
Chợt có người mở cửa ra đi đổ rác, lại thấy cảnh tượng như vậy thì
hoảng sợ, cứ tưởng trộm cướp ở đâu đột nhập, ném thẳng túi rác trong tay vào mặt Lữ Hàn rồi quay nhanh vào nhà, sập cửa lại.
Còn Lữ Hàn đang trên đà chạy, thấy cái túi bay tới trước mặt thì chụp lấy rồi chạy tiếp, chạy được mấy bước muốn vứt cái túi đi lại thấy bên
trong nặng nặng, nảy ra ý nghĩ dùng thứ bên trong làm vũ khí.
Mở miệng túi ra, bên trong là một đống thức ăn thừa, túi giấy, bọc
nilon các loại, thứ mà hắn cảm giác nặng nặng khi nãy là một đống xương
heo to bự, hắn không ngần ngại móc ra, vừa chạy vừa ngoái lại ném vào
con chuột.
Chạy đủ một vòng thì ném hết đống xương, hắn cầm cả cái túi ném luôn
ra sau, rác văng tung tóe, làm con chuột chậm lại được một chút.
Công phu một đời luyện ám khí của hắn, vũ khí đầu tiên áp dụng vào thực chiến lại là hành tây, giày dép và rác.
Sau khi hoảng hốt chạy mấy vòng thì giờ đây Lữ Hàn đã thấy bình tĩnh
trở lại, cảm giác như đang chơi trò đuổi bắt của trẻ con hơn, khi chạy
ngang qua căn hộ của mình, hắn liếc vào trong thì thấy cô gái vẫn đang
bình tĩnh ngồi ăn bò xào, hắn hét lên: “Cô vẫn còn ngồi ăn được à?”
“Không ăn thì làm sao có sức mà đi được.” Cô gái lẩm bẩm, mặc cho Lữ Hàn lúc này đã chạy đi, không còn nghe được lời cô nói.
Lát sau, Lữ Hàn chạy tới vòng nữa, hắn vừa chạy vừa hỏi to: “Cô xử lý con chuột này được không? Cô là khắc tinh của nó mà.”
Cô gái vẫn điềm đạm ăn cho xong.
Một lúc nữa, Lữ Hắn lại chạy tới, gọi to: “Này?”
Lúc này cô gái đã ăn xong, bê cái đĩa tới bỏ vào trong bồn rửa, rót
một ít rượu nếp ra ly, uống một ngụm nhỏ. Không tệ, thứ rượu truyền
thống này ngọt ngọt dễ uống, cô uống thêm một ngụm thứ hai, nhưng ngụm
này giữ lại trong miệng mà không nuốt xuống, rồi nhả ra một ít độc hòa
chung vào ngụm rượu trong miệng mình.
Cô đặt cái ly xuống, bước ra cửa, một người một chuột trước sau đang
chạy tới. Không nhớ là cặp đôi hoàn hảo, đôi bạn cùng tiến này đã chạy
được mấy vòng rồi nhưng trông Lữ Hàn đã bắt đầu thở hồng hộc, mồ hôi rịn ra đầy mặt. Cô gái đợi cho Lữ Hàn chạy qua mặt mình rồi phun ngụm rượu
ra thẳng vào con chuột đang chạy đằng sau hắn.
Con chuột đang dữ tợn truy đuổi kẻ thù, nó cũng mệt đến mức sùi ra cả bọt mép mà vẫn không chịu dừng lại, trong mắt nó chỉ có kẻ đang chạy
đằng trước, những thứ khác đều không thèm liếc qua. Đột nhiên nó cảm
thấy da đầu mát rượi, một cảm giác bỏng rát ụp xuống rồi lan ra khắp
thân mình, thiêu đốt da thịt.
Con chuột chạy chậm lại, lảo đảo rồi bỗng co giật dữ tợn, giãy giụa
như điên tại chỗ. Nọc độc của rắn bắt đầu hủy hoại cơ thể nó, từng mảng
da bốc cháy, bộ lông bị thiêu đốt tỏa khói trắng, rụng xuống hết cụm này đến cụm khác. Nó rít lên những tiếng kêu ghê rợn, đau đớn, co rúm người lại, phóng về phía lối vào cầu thang thoát hiểm.
Cửa vào cầu thang thoát hiểm được thiết kế chốt khóa với một thanh
ngang to bản, chỉ cần đẩy thẳng vào thanh ngang đó là cửa sẽ bật mở, vốn rất dễ dàng cho mọi người trong cơn hoảng loạn mở cửa chạy vào, nay
cũng rất dễ cho con chuột nhảy chồm lên đẩy cánh cửa bật mở để chạy
thoát.
Cô gái khoan thai sải từng bước dài theo hướng con chuột, bên trong
lối thoát hiểm có cấu trúc khác hẳn với cầu thang thông thường. Xung
quanh chỉ toàn là vách tường bê tông chắc chắn, bậc cầu thang cũng bằng
bê tông liền khối, đặc điểm này giúp cho lối thoát hiểm sẽ tồn tại lâu
nhất trong cơn hỏa hoạn, là con đường sống cho mọi người bên trong tòa
nhà.
Con chuột chạy xuống rất nhanh, cô gái cũng lướt đôi chân nhanh thoăn thoắt sau nó, Lữ Hàn cũng chạy theo sau lưng cô gái, vội vã hỏi: “Cô
phun cái gì vào người nó vậy?”
“Rượu nếp.”
“Rượu nếp lợi hại vậy á?” Lữ Hàn kinh ngạc kêu lên. Hắn tất nhiên
không biết ngụm rượu đó đã hòa với nọc độc của xà yêu mang linh lực cực
mạnh.
Chạy xuống hết mấy tầng lầu, Lữ Hàn trông thấy cánh cửa dưới mặt đất
này đã bị ai đó chèn một cái bình cứu hỏa vào giữ cho cửa luôn mở, thì
ra nhờ đó con chuột mới có thể mò theo đường cầu thang này leo tuốt lên
trên kia.
Ra khỏi lối thoát hiểm, một ngọn đồi thấp hiện ra trong tầm mắt, cửa
thoát hiểm này nằm ở một vị trí khá khuất, lại dựa lưng vào quả đồi nên
trước nay Lữ Hàn chưa từng đặt chân tới đây.
Con chuột chật vật leo lên quả đồi, trông nó thật thảm hại, như một
trái banh tennis cũ nát, chỗ này một nhúm lông, chỗ kia một nhúm thịt.
Cô gái hỏi Lữ Hàn: “Phía sau quả đồi này là gì vậy?”
“Không có gì cả, chỉ là đất hoang, cây dại.” Nhưng hắn nhớ ra: “Hình
như có thêm một cái miếu thì phải, nhưng thờ ai trong đó thì tôi không
rõ.”
Ra đến vùng đồng hoang cỏ dại này là cõi trời của loài gặm nhấm, con
chuột phút chốc luồn lách vào mấy cái bụi cây rồi mất hút, không thấy
tăm hơi đâu nữa.
Hai người dừng lại, cô gái chun mũi hít hít mấy cái, bước về một phía: “Hướng này.”
“Cô đánh hơi được mùi của nó à, mũi của cô thật lợi hại, thính như…?” Lữ Hàn kinh ngạc thốt ra hơn nửa câu, rồi kịp ngậm miệng, nuốt ngược
mấy chữ cuối về lại trong họng.
Cô gái dường như không để tâm, nhẹ nhàng giải thích: “Mùi của nó nồng đậm như vậy, người bình thường có khứu giác nhạy bén một chút cũng có
thể ngửi được rồi.”
Lữ Hàn thấy đây là thời điểm thích hợp để làm quen nên nói: “Tôi là Lữ Hàn, còn cô tên là gì vậy?”
“Tôi là Nguyệt Nhi.”
“Cô từ đâu đến đây? Nhà cô ở đâu?”
“Tôi từ một khách sạn gần đây tới.”
“Khách sạn?” Lữ Hàn liếc nhìn Nguyệt Nhi một cái, trông cũng xinh xắn thế này, không lẽ cô ta…
“Tôi gặp chút vấn đề với người đi cùng.”
“Vấn đề với người đi cùng? À… Người đi cùng cô là nam hay nữ vậy?” Lữ Hàn như nghĩ ra điều gì, ngập ngừng hỏi.
Nguyệt Nhi hạ giọng nhỏ nhẹ, có một chút bối rối khó hiểu: “Là nam.”
Hắn mới xem xong một bộ phim tên là “Hoa Hồng Trắng”, nhân vật nữ
chính làm nghề nhạy cảm, lấy khách sạn làm nhà, lấy khách hàng làm bạn,
không ít lần nữ chính gặp phải những khách hàng thô bạo hoặc muốn quỵt
tiền thì sẽ gây gổ hoặc đánh đập cô.
Những gì Nguyệt Nhi vừa kể, thêm tình trạng ủ rủ của cô khi gặp hắn
dưới gốc cây Mộc Miên khi nãy, mười phần thì hết tám, chín phần là giống như nữ chính trong bộ phim “Hoa Hồng Trắng” rồi.
Cô xinh đẹp như thế, ở trong khách sạn cùng nam giới, lại gặp vấn đề
trục trặc bỏ chạy tới đây, hẳn là cãi nhau về chuyện thanh toán giá cả
rồi. Hắn tự nhủ, cũng nên đối xử với cô ta tử tế một chút, dù là rắn
nhưng sống giữa xã hội này ai cũng phải vất vả kiếm tiền mà, làm cái
nghề đó cũng không dễ dàng gì.
Hắn cố gắng an ủi cô một chút: “Cô đừng buồn, xã hội vốn tệ bạc như
vậy đó, thỏa thuận giá cả không xong thì đi kiếm người khác, cũng không
nên đả thương cô như vậy.”
Trong đầu Nguyệt Nhi như có một tia sét xẹt qua giữa trời đêm, cô
dừng lại, quay qua nhìn hắn: “Chắc là anh hiểu lầm rồi, người đó là sếp
của tôi, tôi là trợ lý của ông ta, vì xảy ra một vấn đề nên tôi phải rời đi, còn vấn đề đó là gì thì giờ tôi không muốn nhắc tới lắm, anh hiểu
chưa?”
“Hiểu, đã hiểu.” Lữ Hàn gật đầu rối rít, hóa ra hắn lậm phim quá rồi.
Nguyệt Nhi quay người đi tiếp, hỏi lại hắn với giọng điềm tĩnh, không có vẻ gì là giận dỗi với hiểu lầm của hắn vừa rồi: “Còn anh, sao lại
biết chân thân của tôi vậy?”
Lữ Hàn muốn lập công chuộc tội, nhanh nhảu kể với cô về khả năng Thấu Thị có từ nhỏ của mình.
Nguyệt Nhi nghe xong chỉ gật đầu, kéo câu chuyện trở về hiện tại, chỉ tay ra phía trước: “Nó chạy tới đó thì mất dạng.”
Cả hai rảo bước, một cái miếu xuất hiện trước mặt, Lữ Hàn nhanh nhảu: “Đây là cái miếu mà tôi đã nói.”
Cái miếu này đã lâu chắc cũng chẳng có ai ghé đến, lớp vôi đã bong
tróc cả, tường gạch sứt sẹo, cỏ dại mọc kín xung quanh, Lữ Hàn ngước lên nhìn hàng chữ viết trên cao nhưng không đọc ra được là chữ gì vì quá mờ nhạt, nét còn nét mất.
“Chúng ta vào trong xem thử.” Nguyệt Nhi đề nghị.
“Thế này có tiện không?” Lữ Hàn e ngại nhìn cái áo choàng tắm trên người cô và bộ đồ thể thao trên người mình.
Nguyệt Nhi cười nhẹ: “Không sao đâu, thực ra thế này cũng đã là kín đáo so với nhiều người lắm rồi.”
Lữ Hàn xua tay: “Không phải, ý tôi là… Nơi này nhìn thế nào thì cũng
không phải nơi tốt lành, tôi e có nguy hiểm bên trong, mà chúng ta lại
không có chuẩn bị gì.”
“Đừng lo, có chuyện gì thì tôi sẽ hiện ra chân thân vậy.”
“Vậy cũng được.” Lữ Hàn gật đầu, bước theo, trong lòng có chút tò mò, cô hiện ra chân thân sẽ trông như thế nào nhỉ?