Sáng hôm sau, Hoả Sư nghe báo cáo từ đội trị liệu hoàng gia liền cấp tốc đi như bay đến chỗ của Hoả Lân và Hoả Cương.
Lúc này hai người họ đang nằm trong một căn phòng rộng lớn. Cả hai
đều đang cảm thấy hết sức đau đớn. Nhìn vào vị trí của vết thương trên
cơ thể cả hai người này thì có thể dễ dàng nhận ra tình trạng băng hoá
đang chầm chậm diễn ra. Với vết thương của Hoả Cương thì là vị trí bả
vai, hiện giờ nơi đó đang toả ra một luồng hàn khí dày đặc. Xung quanh
vị trí vết thương đã xuất hiện nhiều mảng băng trắng li ti. Về phía Hoả
Lân cũng là tình trạng tương tự. Chỉ khác là vị trí vết thương lần này
là ở đùi trái. Tình hình vết thương của Hoả Lân có vẻ tiến triển nhanh
hơn do nội tại hiện giờ của anh ta đang suy yếu hơn nhiều so với Hoả
Cương. Loại băng lực này xem ra đối với người có thể trạng yếu sẽ phát
tác nhanh hơn.
Hoả Sư vội bước lại gần Hoả Lân để kiểm tra vết thương. Khi ông ấy
vừa định truyền hoả lực vào để khu trừ băng lực thì đột nhiên khối băng
lực đó bỗng lan ra nhanh chóng hơn khiến cho Hoả Sư vội rút hết hoả lực
ra ngoài.
" Tình trạng này quả là kỳ quái, từ trước tới nay ta chưa từng gặp qua bao giờ…" Hoả Sư lấy tay ôm cằm, trầm ngâm nói.
" Bẩm quốc vương, đây có lẽ là một ám chiêu của gã sử dụng băng hệ
kia. Nếu chúng ta không nắm rõ cách thức phá giải mà nóng vội chữa trị
chỉ e sẽ nguy hiểm tới tính mạng của đại công tử." Một vị lãi nhân mặc
hoàng bào đứng ở ngoài cửa nói vọng vào. Vị này có lẽ là người trực tiếp chữa trị cho Hoả Lân và Hoả Cương nên nắm khá rõ đặc điểm vết thương
của hai người bọn họ.
"Vậy bây giờ chúng ta nên làm gì? Không tìm ra được cách hoá giải thì sớm muộn gì hai người họ cũng bị hoá thành hai bức tượng băng mà chết
thôi!" Hoả Sư nóng nảy quát.
" Theo ý thần, chúng ta nên lấy độc trị độc. Đây là chiêu thức băng
hệ, vậy cứ tìm đến người Băng Tộc mà nhờ họ chữa trị." Vị lão nhân mặc
hoàng bào kia liền gợi ý.
" Ý ngươi là đưa hai người họ đến Thủy Quốc nhờ Băng Tuyết giúp đỡ?" Hoả Sư hỏi để xác nhận một lần nữa.
" Chính xác là như vậy, thưa quốc vương." Hoàng bào lão nhân chậm rãi đáp.
Nghe vậy Hoả Sư liền rơi vào trong một mối rối rắm những suy nghĩ và
quyết định. Nếu đưa hai người Hoả Cương và Hoả Sát đi thì cần một binh
lực hùng hậu để tránh việc tương tự lần trước tái diễn. Mặt khác, khi đó an ninh trong Hoả Quốc sẽ cực kỳ mỏng manh và kẻ thù có thể lợi dụng cơ hội này để tiến đánh vào Hoả Quốc. Nhưng nếu không đưa hai người kia đi sớm chỉ e là sẽ không kịp, đến lúc đó Hoả Sư sẽ là người ân hận nhất.
Sau một hồi lâu suy tư và lưỡng lự, Hoả Sư chợt quay sang phía vị lão nhân kia và nói:
" Hoả Y, mau tập hợp ba vị quốc sư tại đại sảnh cho ta, chúng ta cần hành động càng sớm càng tốt!"
" Tuân lệnh quốc vương!" Vị lão nhân tên Hoả Y kia liền nhanh miệng đáp.
Ngay sau khi Hoả Y đi khỏi, Hoả Sư nhìn về phía Hoả Lân và Hoả Cương với ánh mắt đầy ấm áp và nói:
"Hai ngươi yên tâm, bằng mọi giá ta sẽ trị hết cỗ băng lực khó chịu kia cho hai ngươi."
Hoả Cương cùng Hoả Lân đều khẽ gật đầu cho thấy sự tin tưởng tuyệt đối vào vị quốc vương đang uy nghi đứng trước mặt họ.
Mười phút sau, ba vị quốc sư đã có mặt tại đại điện. Hoả Sư lúc này cũng đang toạ vị tại ngai vàng của mình.
" Ta triệu tập ba ngươi là để giao phó nhiệm vụ mới. Bây giờ ta và
Hoả Y sẽ đưa Hoả Cương và Hoả Lân đến Thủy Quốc để nhờ Nữ Vương Thủy
Quốc chữa trị cho họ. Trong thời gian ta đi khỏi vương quốc, Hoả Bách sẽ thay ta quyết định mọi việc, nếu xảy ra bất cứ điều gì nguy cấp nhớ
dùng miếng hoả ấn ký này của ta để thông báo cho ta biết, ta sẽ lập tức
quay về." Hoả Sư chậm rãi phân phó công việc.
" Tuân lệnh quốc vương!" Cả ba vị quốc sư đều đồng thanh hô.
" Quốc vương, trên đường đi vạn nhất cẩn trọng, đám người bí ẩn kia
có thể vẫn còn lảng vảng quanh đâu đó trong khu rừng ngoài kia. Có cần
đem theo thêm một số tinh anh hay không?" Hoả Bách chợt lên tiếng gợi ý.
" Không sao, ta chỉ lo trong lúc ta đi ra ngoài bọn chúng thừa cơ vào cắn trộm thôi. Vậy nên tốt nhất cứ để mọi thứ như cũ." Hoả Sư khoát
tay, lắc đầu nói.
Thấy suy nghĩ của Hoả Sư cũng hoàn toàn hợp lý, ba người Hoả Bách,
Hoả Liệt và Hoả Chấn cũng gật đầu tán thành. Xét về thực lực thì khó có
ai trên đại lục này có thể đánh bại được Hoả Sư.
Ngay sau đó Hoả Sư liền dùng hoả lực của mình để mở ra một cánh cổng
không gian thông lộ màu đỏ rực. Chiêu thức này giống hệt như lúc Hoả Sát thi triển trước khi ba người họ tiến vào Cuồng Long Động. Hoả Sư tạo ra một cổng không gian như vậy là để bảo đảm ông ấy có thể quay trở về Hoả Quốc kịp lúc khi có biến cố xảy ra.
Sau khi phân phó nhiệm vụ xong, Hoả Sư nhanh chóng cùng Hoả Y mỗi
người khống chế một chiếc kiệu bằng khí lực của mình, sau đó hai người
đạp không bay vút đi. Nhìn cách điều khiển thuần thục và nhẹ nhàng của
Hoả Y có thể đoán được thực lực của lão nhân này cũng phải ngang ngửa
Hoả Sát mới có thể dùng khí lực một cách lô hoả thuần thanh như vậy.
Nhìn bóng hai người cùng hai mộc kiệu phi không trên trời, ba vị quốc sư đứng trong cung điện cũng không khỏi thở dài não nề. Từ trước đến
nay, đây là lần đầu tiên Hoả Quốc gặp phải tổn thất nặng nề như vậy. Vừa mất đi một cường giả Hoàng Sắc Đại Tiên không lâu, giờ đây lại đang
đứng trước nguy cơ mất đi thêm hai cường giả khác mà một trong số đó lại là người sẽ kế thừa Hoả Quốc sau này. Lúc này chỉ còn biết phó thác mọi việc cho số phận và cầu mong phép màu sẽ xuất hiện.
Ngay sau khi Hoả Sư rời khỏi Hoả Quốc, một bóng đen ở trong khu rừng
đã quan sát suốt từ nãy đến giờ, liền quay người lao vút đi về phía khu
vực núi đá gần khe vực Thánh Thú Giới.
Khi hắc y nhân đó vừa dừng lại trước một vách núi dựng đứng, cao chót vót, nhưng không thấy có một lối ra vào nào.
Đột nhiên hắc y nhân lấy ra một vật nhỏ như viên đá hình ngũ giác từ
trong tay áo rồi ấn viên đá đó lên vách núi trước mặt. Một cảnh tượng
hết sức kỳ lạ bỗng nhiên xảy ra.
Vách núi to lớn kia bỗng nhiên trở nên vặn vẹo trong không gian trước mặt hắc y nhân rồi bất ngờ biến mất, để lộ ra một cửa hang to lớn dẫn
vào bên trong.
Hắc bào nhân nhanh chóng lao vút vào bên trong rồi biến mất trong
bóng tối dày đặc phía trong. Ngay lúc hắc bào nhân đi khuất thì vách đá
to lớn kia lại từ trong hư không đột ngột lắc lư rồi chầm chậm hiện ra
chắn ngay vị trí lối ra vào hang động lúc nãy. Mọi thứ diễn ra rất
nhanh, chỉ trong vòng có vài giây.
Bên trong hang núi là một không gian âm u, lạnh lẽo và tối tăm. Tiến
sâu hơn nữa vào bên trong mới có một chút ánh sáng ảm đạm từ trên đỉnh
núi rọi xuống khiến cho quang cảnh nơi này hết sức mờ ảo và khó quan
sát.
Ngay trung tâm khu vực có ánh sáng yếu ớt đó có một nhóm người gồm
năm tên đang ngồi trên một phiến đá lớn. Tên nào cũng vận một bộ trang
phục kín từ đầu tới chân màu đen hết sức bí ẩn. Khi vừa nghe thấy tiếng
bước chân, cả đám người họ liền xoay về phía phát ra âm thanh đó.
“Sao rồi lão Xích? ngươi đã thăm dò được tin gì mới?” Một giọng nói âm trầm, lạnh lùng vang lên.
“ Tên quốc vương Hỏa Sư cùng một lão già đã đem hai tên lúc trước bị
lão Chu dùng Băng Tiêm đánh trúng đi ra khỏi thành rồi. Theo hướng chúng đi thì ta đoán nơi chúng muốn tới chính là Thủy Quốc.” giọng nói có
chút quỷ quái phát ra từ gã hắc y nhân vừa bước vào. Thì ra hắn chính là lão Xích!
“ Hừ, muốn tới tìm đám người Băng Tộc để giải trừ ám khí của ta à.
Ngoài ta ra thì chỉ e có một người nữa mới biết cách hóa giải chiêu thức này thôi. Mà gã đó thì không biết còn sống đến giờ hay không.” thanh âm khàn khàn đầy khó chịu chợt phát ra từ phía một gã hắc y nhân ngồi trên thạch bàn. Đây chính là gã đã dùng Băng Tiêm tấn công Hỏa Lân và Hỏa
Cương - Lão Chu!
“ Lão Chu, ngươi nghĩ chúng ta có nên tranh thủ lúc này tiến vào Hỏa
Quốc náo loạn một chuyến không?” Một giọng nói đầy nội lực phát ra từ gã hắc y nhân ngồi đối diện lão Chu.
“ Ta không nghĩ đó là ý kiến hay đâu lão Hoàng. Cường giả trong Hỏa
Quốc vẫn còn rất nhiều, nếu không cẩn thận mà dây vào thì không chừng kẻ bị thiệt lại chính là chúng ta. Hiện tại lực lượng chúng ta vẫn còn rất ít nên việc trọng yếu hiện giờ là cố gắng bắt càng nhiều tộc nhân của
ngũ đại đế quốc càng tốt. Sau khi các anh em của chúng ta đã lấy lại
được thực lực thì với số lượng lúc đó, việc tiến đánh từng đế quốc một
sẽ không còn là bất khả thi nữa.” tên hắc y nhân ngồi bên cạnh lão Chu
liền lên tiếng đáp lời gã hắc y nhân kia.
“Lão Chu nói đúng đó, bây giờ lợi dụng lúc Hỏa Quốc đang phòng ngự
mỏng manh, chúng ta hãy tranh thủ dương đông kích tây, đột nhập vào bắt
vài tên hỏa tộc nhân đem về cho lão Bạch.” thêm một tên hắc y nhân khác
cũng tham gia bàn luận.
“Được rồi, bây giờ chúng ta hãy tiến hành nhiệm vụ chính là thu thập
những nguyên tố của ngũ đại đế quốc. Ta vừa mới nghe được một tin là bên Mộc Quốc chuẩn bị tổ chức kỳ thi săn linh thú vào tuần sau. Đây là một
cơ hội tốt cho chúng ta mai phục và bắt vài tên thí sinh trong cuộc thi
đó. Nếu may mắn có thể kiếm được hơn chục tên!” Một giọng cười quái dị
chợt vang lên.
“ Vậy bây giờ không làm gì Hỏa Quốc à? cơ hội như vậy lâu lâu mới
xuất hiện, bỏ qua thì thật là đáng tiếc…” Lão Xích đứng phía đối diện
vội thắc mắc.
“ Ta nói là tuần sau sự kiện kia mới diễn ra, còn hiện tại thì cứ
theo như lão Kim nói lúc nãy, chia nhóm thành hai đội, một bên gây náo
loạn để thu hút sự chú ý, bên còn lại tranh thủ lợi dụng sơ hở để bắt
vài tên trong Hỏa Quốc. Vậy là được.” gã hắc y nhân có giọng cười quái
dị kia lại lên tiếng.
“Được, vậy theo ý lão Lục đi.” cả nhóm đồng thanh lên tiếng.
Sau đó, sáu hắc ảnh liền tụm lại xì xầm điều gì đó với nhau. Một lúc
sau, sáu tên hắc y nhân tách thành hai nhóm rồi lặng lẽ tản ra.
Lúc này Hỏa Sư cùng Hỏa Y đã đi gần tới khu vực biên giới của Thủy
Quốc. Vì vị trí hai đế quốc nằm cạnh nhau nên việc di chuyển cũng không
quá khó khăn. Chỉ mất vài giờ phi hành là đã gần tới được biên giới giáp ranh hai đế quốc.
Từ phía đường chân trời, một màu xanh lam dịu mát của những con sông
đã từ từ hiện ra. Khác hẳn so với không khí nóng bức và oi ả của Hỏa
Quốc, Thủy Quốc là một nơi thuần âm khí nên không khí mát mẻ hơn rất
nhiều. Đến khi tiến sâu vào bên trong khu vực cung thành thì nhiệt độ
lại cực kỳ âm lãnh. Đối với người Hỏa Tộc thì môi trường hàn băng hoàn
toàn không thích hợp với họ cho nên nếu không có việc gì cấp bách thì
chắc chắn không bao giờ họ muốn đi đến nơi băng giá và lạnh lẽo này.
“Cung nghênh quốc vương, không biết người đến đây có việc gì không?”
Một nam tử tướng mạo to lớn, mạnh mẽ mặc bộ khôi giáp trông cực kỳ oai
phong lăng không đến trước mặt Hỏa Sư và Hỏa Y chắp tay thi lễ.
“Miễn lễ, hôm nay ta cùng Hỏa Y trưởng ngự y có việc qua bên Thủy
Quốc. Ngươi mau thông báo cho phía bên Thủy Quốc biết.” Hỏa Sư nhẹ giọng nói,
Nghe xong, vị nam tử mặc khôi giáp liền quay người đi rồi phóng về
phía tòa tháp canh gác có ký hiệu ngọn lửa của Hỏa Quốc rồi phát đi một
tín hiệu trên không.
Không lâu sau đó, một tín hiệu tương tự được phát lên trời từ một nơi nào đó trong khu rừng trước mặt. Ngay lập tức, vị nam nhân mặc khôi
giáp lúc nãy, đứng ở phía tháp canh gác hướng về phía Hỏa Sư đưa tay lên ra dấu tiến về phía trước.
Vừa nhận được tín hiệu đó, Hỏa Sư quay sang ra hiệu với Hỏa Y rồi cả hai lại tiếp tục đem hai mộc kiệu bay về phía Thủy Quốc.
Khi bay qua khu rừng, Hỏa Sư tranh thủ quan sát phía dưới lập tức
phát hiện ra lớp phòng ngư và canh gác cực kỳ sâm nghiêm của Thủy Quốc.
Những tháp canh được sắp xếp theo một đường thẳng cách nhau khoảng mười
đến mười lăm thước. Đặc biệt mỗi tháp canh được nối với nhau bằng một
sợi dây được tạo thành từ khí lực của người canh gác. Nếu có chuyện gì
xảy ra với người đó thì sợi dây khí lực đó sẽ biến mất và người phía sau sẽ kịp phát đi tín hiệu cho những tháp canh còn lại. Quả là một sáng
kiến tuyệt diệu!
Sau khi vượt qua được khu rừng rộng lớn, hai người Hỏa Sư và Hỏa Y đã đến được khu trung tâm của Thủy Quốc. Một tòa thành bằng băng tuyệt đẹp và tráng lệ nằm hiên ngang, sừng sững ngay giữa trung tâm của một con
sông lớn lập tức hiện ra trước mắt hai người khiến cả hai sững sờ trong
giây lát.
“Tham kiến hai vị, ta là Băng Châu, một trong ngũ đại tổng quản của
Thủy Quốc. Nghe báo cáo của bên cảnh vệ biên giới, ta thay mặt nữ vương
đến dẫn đường cho hai vị. Mời hai vị theo ta.” Một dáng người thướt tha, uyển chuyển trong bộ lam sắc cẩm phục cùng một lớp khăn che nửa khuôn
mặt bất ngờ xuất hiện trước mặt hai người Hỏa Sư, giọng điệu nhẹ nhàng
nói.
“ Đa tạ Băng Châu đại tổng quản đã đến đón tiếp. Làm phiền đại tổng quản rồi.” Hỏa Sư khách sáo đáp.
Kế đến, Băng Châu dẫn đường cho Hỏa Sư cùng Hỏa Y tiến vào bên trong Thủy Quốc, theo hướng Băng Điện mà thẳng tiến.
Một lúc sau, Hỏa Sư cùng Hỏa Y đã có mặt tại đại sảnh của Băng Điện.
Hai người nhẹ nhàng hạ hai chiếc kiệu xuống đất. Sau đó quay về phía
ngai vàng làm bằng băng khối trong suốt như pha lê kia chờ đợi sự xuất
hiện của chủ nhân cung điện này.
Hiện tại trong cung điện chỉ có sự hiện diện của ngũ đại tổng quản
của Thủy Quốc. Năm thân ảnh mảnh mai trong những bộ trang phục lam sắc
đầy tinh tế cùng những đường nét cơ thể đầy mê hoặc đang đứng thành một
hàng ngang ngay phía dưới ngai vàng của nữ vương. Hiện tại phía trên
ngai vàng vẫn chưa thấy sự xuất hiện của nữ vương Thủy Quốc.
Khi hai chiếc kiệu được hạ xuống, lập tức năm vị đại tổng quản đang
đứng phía dưới ngai vàng liền nhìn chằm chằm vào hai vật bí ẩn kia,
không biết bên trong đó có chứa cái gì.
Hoả Sư liếc nhìn một lượt quanh cung điện làm từ băng này, lòng thầm khen ngợi vẻ đẹp nguy nga tráng lệ của nó.
Ngay lúc mọi người đang yên lặng chờ đợi thì một cơn gió lạnh từ phía sau cung điện bỗng thổi tới. Tiếp theo đó là một luồng khí tức hết sức
mạnh mẽ xuất hiện kèm theo một cảm giác lạnh giá chợt tán phát ra từ vị
trí ngai vàng phía trên.
Trong chớp mắt, một thân hình nữ nhân tuyệt sắc mặc bộ bạch sắc cẩm
bào vô cùng quý phái hiện ra tại vị trí ngai vàng. Nữ nhân mang vẻ đẹp
tinh khiết, thoát tục nhưng băng lãnh này không ai khác ngoài Băng
Tuyết, nữ vương của Thủy Quốc và cũng chính là tộc trưởng của Băng Tộc!
" Không biết Hoả Sư quốc vương lần này thân chinh đến Thủy Quốc của
ta là có việc gì?" Thanh âm nhẹ nhàng, êm ái như tiếng suối chảy từ phía Băng Tuyết phát ra.
" Quả thực không giấu diếm gì Băng Tuyết nữ vương, lần này đến đây là có chút việc cầu mong Băng Tộc có thể giúp đỡ…" Hoả Sư vừa nói vừa tiến lại gần hai mộc kiệu, rồi dùng khí lực của mình mở hai nóc kiệu ra.
Khi Hoả Sư vừa mở hai nắp kiệu ra, năm vị đại tổng quản liền trợn
mắt, lấy tay che miệng lại, thái độ hết sức kinh hãi. Băng Tuyết lúc này cũng hơi cau mày lại, đôi mắt đầy nghi hoặc nhìn vào hai thân ảnh đang
nằm trong kiệu kia.
Cả hai người đều đang có dấu hiệu bị băng hoá cơ thể. Vị trí vết
thương đã bắt đầu đông cứng lại trắng xoá. Loại vết thương này đích thực do băng lực gây nên.
Băng Tuyết nhón chân nhẹ một cái, cả thân người liền đáp xuống vị trí gần hai chiếc kiệu kia. Sau đó lấy tay chạm nhẹ vào vị trí vết thương
đã bị đóng băng và đang lan dần ra xung quanh để xem xét tình trạng
thương thế của hai người Hoả Lân và Hoả Cương.
Khi bàn tay vừa chạm vào vị trí phát ra băng lực đó thì đôi mắt Băng Tuyết bỗng nhướn lên đầy kinh ngạc.