Nhìn hư ảnh trước mặt, Trần Phong lễ phép hướng hắn ta mà vấn đạo.
“Tiền bối, vãn bối có vài điều không hiểu xin ngài chỉ day”
“Ta biết ngươi còn nhiều thứ không hiểu, nhưng ta đã không còn nhiều
thời gian, cũng không thể giải đáp toàn bộ nghi vấn trong lòng ngươi.
Vậy lên hãy cân nhắc trước khi hỏi, mọi việc còn tùy duyên”
“Tạ tiền bối. Vãn bối có điều muốn hỏi là vì tiền bối để lại truyền thừa kia là ai và còn tiền bối tại sao lại ở đây”
Hư ảnh ông lão kia nhìn Trần Phong sau đó trầm mặc một lúc rồi mới trả lời.
“Ngươi chỉ cẩn biết chủ nhân là một nhân vật vô cùng lợi hại, thời
đại của người cách đây mấy vạn năm, đến bao lâu, ta cũng không nhớ rõ
nữa. Còn ta chỉ là một nô bộc đi theo người, sau đại chiến năm đó may
mắn sống sót, nhưng bản thân lại bị thương tổn nghiêm trọng, hiện tại ta chỉ là một đạo tàn hồn sắp tiêu tán mà thôi.”
“Ta sau khi nhân lúc còn chút hơi thở cuối cùng, tạo dựng lên mộ thất đơn sơ này, tuân theo di mênh chủ nhân, đợi chờ người hữu duyên có thể
kế thừa chuyền thừa của người. Mà ngươi lại là người may mắn đó, tuy
thiên phú cùng tu vi của ngươi còn kém một chút, chưa đạt được tới yêu
cầu của chủ nhân.”
“Nhưng ta hiền tại ta đã không còn nhiều thời gian nữa, vì vậy chủ
động tìm người hữu duyên kế tục chuyền thừa của chủ nhân. Lơi ngươi đang đứng là mộ thất của chủ nhân năm đó, sau khi ngươi nhận được chuyền
thừa của chủ nhân, hy vọng đừng đem nó mai một”
Ông lão tàn thân hư ảo kia dùng ánh mắt hiền từ cùng hy vọng nhìn
Trần Phong, không có tỏ ra vẻ một vị tuyệt thế cao thủ gì cả. Nhưng có
vẻ Trần Phong còn nhiều điều suy tư, hắn vẫn nhìn về phía ông lão đó
nói.
“Tiền bối, từ khi những sơn động này hiển thế, đã có không ít người
đã vào trong, lại không thấy những người đó ra ngoài. Tiền bối cho hỏi
không biết hiện tại những người đó đã đi đâu”
“Những người đó sao? Đương nhiên cũng được ta đưa vào khảo nghiệm,
tùy vào tu vi của mỗi người mà ta đưa tới những lơi khác nhau, nhưng
đáng tiếc đám người đó không có ai đi tới được bước cuối cùng, cho tới
khi ngươi xuất hiện”
“Tất cả điều đó tới bây giờ đã không còn quan trọng nữa rồi, ngươi đã vượt qua khảo hạch thì có thể tiếp nhận chuyền thừa của chủ nhân được
rồi. Còn những thứ khác ngươi hãy coi như chưa biết đến đi”
Trần Phong nghe ông lão kia nói như vậy thì trong lòng không khỏi co
cắp một chận, hắn không ngờ chỉ là việc khảo hạch tư chất mà lại khó
khắn tới vậy, tuy ông lão kia không nói nhưng Trần Phong biết chắc những người trước đó vào thí luyện đã mười phần chết chín. Vậy mà ông lão đó
còn khuyên Trần Phong hay coi như chưa biết đến, hắn thật sự có thể làm
được sao?
“Đúng là trong mắt những cao nhân bất thế kia, thì tính mạng của những người yếu ớt như ta thật không đáng để khiến họ quan tâm”
Trần Phong âm thầm cảm thán trong lòng, không phải hắn có chút tư
chất, sau khi nhiều lần chải qua sinh tử chiến, khiến thực lực bản thân
tăng cao thì e rằng hắn cũng là một trong số những người không may mắn
trước đó.
“Được rồi, ta cũng không còn nhiều thời gian nữa, trước khi ta tan
biến, ta muốn tiểu tử ngươi phải nhớ kỹ. Chuyền thừa của chủ nhân vô
cùng nghịch thiên, ngươi nếu như chưa có thực lực thì đừng vội cho người khác biết, nếu không sẽ tự rước lấy họa ngập đầu”
Ông lão kia nhìn Trần Phong một cách cảm khái mà ân cần dặn dò, sau
đó cả thân hình hư ảo đó dần hòa thành những đốm sáng li ti rồi tán biến trong không khí.
Trần Phong ngây ngốc đứng nhìn ông lão đó cứ vậy mà hoàn toàn bến mất trên thế gian, trong lòng hắn có vo số xảm xúc lẫn lộn. Chỉ cần nhìn
thì Trần Phong cũng có thể cảm nhận được tu vi cao thâm của ông lão vừa
rồi, nếu so sánh với gia gia hắn thì không biết mạnh hơn bao nhiêu lần.
Vậy mà ông ta chỉ là thuộc hạ của vị tiền bối thần bí để lại chuyền
thừa cho Trần Phong, vậy lúc ông ta còn sống mạnh mẽ tới nhường nào, đến Trần Phong cũng không có tưởng tượng ra được.
Phải một hồi sau, Trần Phong mới lấy lại được tỉnh táo, hắn nhìn
trung quanh mộ thất một vòng, thấy chính dữa mộ thất có một chiếc quan
tài bằng đá cẩm thạch. Trong động tối vậy mà chiếc quan tài đó phát ra
từng tia sáng xanh nhè nhẹ, tạo cho không gian trong mộ thất càng thêm
thần bí.
“Trong chiếc quan tài kia hẳn là lơi để lại di thể của vị tiền bối
thần bí đó, hẳn cũng là lơi ngài để lại chuyền thừa. Nếu ta và ngài đã
có duyên như vậy lại nhận được chuyền thừa của tiền bối, thì Trần Phong
ta cũng được coi như một nửa cái đệ tử của ngài. Để tỏ lòng thành kính,
ta xin khấu đầu trước vong linh của ngài”
Trần Phong nhìn chiếc quan tài đá kia mà không tự chủ được nói ra
những lời tận đáy lòng đó, sau đó Trần Phong khấu đầu ba quỳ chín vái
với người nằm trong quan tài đó như nghi thức bái sư.
Ngay lúc Trần Phong thực hiện nghi thức xong, từ trong quan tài kia
bay ra một luồng năng lượng, mạnh mẽ dung nhập vào mi tâm Trần Phong.
Cũng trong khoảnh khắc đó, Trần Phong cảm thấy đầu mình bị căng ra như
muốn nổ tung vậy, hắn cảm thấy có vô số ký tự lạ lẫm chui vào thức hải
của hắn.
Càng ngày Trần Phong cảm thấy đầu của mình càng đau, đau tới chết đi
sống lại vậy, hắn không ngừng trên đất năn qua năn lại mà la hét, cũng
với đó tốc độ những ký tự kia dung nhập vào thức hải hắn cũng nhanh lên
một cách chóng mặt. Sau khoảng hơn một giở chịu đau đớn, Trần Phong cũng không chịu nổi mà mất đi ý thức, nằm trên đất.
Không biết thời gian đã trôi qua bao nâu, có thể là một giờ, hai giờ, một ngày, hai ngày, Trần Phong từ trong hôn mê tình lại. Sau khi lấy
lại được ý thức của bản thân Trần Phong nhanh tróng đứng dậy kiểm tra
thân thể của mình, sau khi nhìn một lúc lâu, không thấy bản thân có nguy hiểm gì Trần Phong mới thở ra một hơi mà lẩm bẩm.
“Phù, thật may không có gì ngoài ý muốn xảy ra, không ngờ qua trình
tiếp nhận chuyền thừa lại đau khổ như vậy. Nhưng thu hoạch được đúng là
không thể kể hết”
Đầu tiên Trần Phong phát hiện tu vi của bản thân vậy mà từ võ sĩ cảnh thất trọng đã đột phá tới võ sĩ cảnh cửu trọng đỉnh phong, bất cứ lúc
nào cũng có thể đột phá võ sư. Quan trong hơn trong chuyền thừa của vị
tiền bối thần bí kia Trần phong có nhận được một bộ công pháp vô cùng
nghịch thiên.
“Phần Thiên Thần Quyết, đúng là cái tên đủ to lớn, có thể sưng là
Thần Quyết hẳn cấp bậc của bộ công pháp này đã vượt qua Thiên Cấp trong
truyền thuyết, truyện này ta không thể để ai biết được nếu không cho dù
là dã tộc cũng hay cả Xích Long Đế Quốc cũng bị họa sát thân”
Trần Phong sau khi biết được phẩm cấp của bộ công pháp này thì khiến
sợ đến hít thở không thông, tới bây giờ hắn mới hiểu được ý nghĩ của sự
dặn dò cần thận của ông lão hư ảo trước khi tan biến đã nói.
Bộ truyền thừa này quả đúng là nghịch thiên, trong đó không chỉ chứa
công pháp tu luyện mà còn chữa vô số tri thức tu luyện của vị tiền bối
kia cả đời tích lũy được. không hổ là đại năng thượng cổ, vị tiền bối
kia không chỉ có tu vi cao cường mà tài luyện đan, luyện khí, trần pháp
đều đã tu luyện tới đăng phong tạo cực, có thể nói không gì không biết.
Trần phong nhận được toàn bộ truyền thừa của người đo, đương nhiên
cũng nhận được toàn bộ những tri thức mà người đó có. Vì vậy nếu để
người khác biết được Trần Phong nhận được chuyền thừa nghịch thiên như
vậy thì không cần nói cũng hiểu được truyện gì sẽ xảy ra.